Xuyên Về 1983
-
94: Chương 62-2
Bạn bè năm xưa nhìn thấy cô như vậy, cũng không dám tùy tiện như trước nữa.
" Làm sao vậy, không nhận ra tớ à?" cho đến khi cô mỉm cười quen thuộc.
"Giai Nghi——" một đám chị em nhào tới.
Giang Phàm tiếp đón một lát thì nhường không gian cho các cô, bản thân đi chào khách khác.
"Chồng cậu đẹp trai quá."
"Đúng vậy, nhìn cũng rất dịu dàng, không phải nói đàn ông đại lục đều bảo thủ gia trưởng hay sao?"
"Không có đâu, các cậu mới gặp qua mấy người đàn ông đại lục chứ." Lương Giai Nghi nói.
"Giai Nghi, nhẫn kim cương của cậu lớn kinh." Một người đẹp đứng bên ngoài nói, "Tốn rất nhiều tiền nhỉ?" "Mặc dù mối quan hệ không tệ, nhưng mà cũng có chút ghen tị.
"Chồng tặng, tớ cũng không biết." Lương Giai Nghi nhìn thoáng qua chiếc nhẫn của mình, mỉm cười ngọt ngào.
"Bạn bè của chồng cậu cũng rất đẹp trai, có thể giới thiệu cho chúng tớ quen biết không?" Những người đẹp Hồng Kông rục rịch.
Đáng tiếc Lương Giai Nghi lại dội một gáo nước lạnh vào đầu các cô: "Không phải tớ không muốn, thành thật nói với các cậu, bọn họ không muốn làm quen với người đẹp đâu, thật đấy.
”
Mọi người không tin, nào có phú hào nào không muốn quen biết với người đẹp chứ.
Nhưng bây giờ không giống như xưa, các cô cũng không thể buộc Lương Giai Nghi đồng ý.
Đêm nay qua đi, mọi người không còn gọi Lương Giai Nghi là cô Lương nữa mà là bà chủ Lương.
Dù sao bọn họ mới kết hôn, Thư Nhiên không thể ném công việc cho bọn họ ngay lập tức.
Ngày hôm sau, Cao Thành dẫn theo hai đạo diễn và biên kịch tới tìm Thư Nhiên, để xem cậu có hứng thú hay không.
Hai người lật xem kịch bản, hỏi tên đạo diễn một chút.
Tâm huyết Thư Nhiên dâng trào, quyết định hỏi Từ Thận: "Anh Thận, anh cảm thấy kịch bản nào hay hơn.
”
Một là một bộ phim ma không đầu, một bộ phim kungfu, một là một bộ phim hài tình yêu.
Với thị trường phim Hồng Kông hiện nay, Từ Thận không ngần ngại chọn phim kungfu: "Đề tài có ưu thế, còn phim ma, anh cứ thấy như đang giỡn vậy."
"Ha ha." Nhưng theo Thư Nhiên biết, phim ma và phim hài sau này cũng sẽ trở nên phổ biến.
Thực tế thì có thể làm cả ba kịch bản, Thư Nhiên nói: "Em chọn phim ma, em sẽ đặt cược xem cuối cùng kịch bản nào có doanh thu cao nhất."
"Được, thua nói như thế nào?" Từ Thận cười nhìn cậu.
"Còn chưa nghĩ đến, đến lúc đó sẽ định." Thư Nhiên có vẻ tràn đầy tự tin.
Cao Thành cực kỳ vui vẻ: "Ý của hai người là tất cả kịch bản đều đã được duyệt ư."
Hắn vốn định làm một dự án phim, kéo mấy triệu đầu tư là đủ rồi, không ngờ Thư Nhiên hào phóng như vậy: "Không phải hai cái, mà là 3 cái đều được duyệt."
" Được!" Cao Thành sửng sốt, tiếp theo vỗ bàn tay: "Hai người rộng rãi, có tầm nhìn."
Nhưng kỳ thật mấy kịch bản này đều là phim chi phí nhỏ, bản thân hắn thật ra đã chuẩn bị tâm lý không kiếm được bao nhiêu, kiếm chút tiền nhỏ cũng coi như ok rồi.
"Đến lúc đó cho tôi xem danh sách diễn viên đi." Thư Nhiên trả lại quyển kịch bản trở về nói.
"Có thể." Cao Thành gật đầu, dừng một chút: "Hai người có thích diễn viên nào không? Nếu có thì để tôi gọi."
"Không cần." Diễn viên Thư Nhiên thích đang dự định ký hợp đồng với công ty mình, không muốn bị Cao Thành đào bới nhanh như vậy, bằng không sẽ không lấy được: "Chỉ cần đạo diễn không đổi là được, tôi tin tưởng thực lực của hai vị đạo diễn, nhất định có thể làm tốt kịch bản này."
Hai vị đạo diễn rốt cục có cơ hội nói một câu, vội vàng được sủng mà kinh tỏ thái độ: "Cảm ơn ông chủ Thư và ông chủ Từ đã tán thành, mấy quyển kịch bản này, chúng tôi sẽ quay thật tốt."
Từ Thận gật đầu, vỗ vỗ bả vai Cao Thành: "Tiết kiệm một ít tiền, đừng vì đoàn phim mà lãng phí những chi phí không cần thiết."
Theo Thư Nhiên nói với hắn, bầu không khí không được tốt lắm, cả đoàn làm phim từ trên xuống dưới người có chút quyền lực làm ra rất nhiều hành vi mờ ám.
Cao Thành nhìn các đạo diễn: "Nghe thấy không? ”
“Ừ, chúng tôi hiểu rồi.” Hai vị đạo diễn trẻ tuổi còn chưa có tiếng tăm gì, không khỏi toát mồ hôi hột
Thật sự là không hiểu tuổi tác cũng gần nhau, nhưng họ cảm thấy rằng có một rào cản không thể vượt qua giữa họ và những người trẻ tuổi giàu có từ đại lục này.
Đối mặt với Thư Nhiên và Từ Thận, Cao Thành lại cười tủm tỉm: "Buổi tối cùng đi hộp đêm chơi không? ”
Nơi kia đơn giản chính là tửu sắc, hai người bọn họ không có hứng thú với hình thức này lắm, nhưng thể đi xem hiện tại phát triển như thế nào.
"Được." Đồng ý.
"Hộp đêm cũng kiếm được rất nhiều tiền, đáng tiếc hai người không muốn làm nghề này." Vẻ mặt Cao Thành tiếc nuối cười rộ lên: "Bằng không dựa vào tài lực của hai người, còn có thế lực của tôi, nhất định có thể mở một hộp đêm xa hoa nhất ở đất Hồng Kông.
”
"Vẫn là không cần, trái tim bé nhỏ của tôi không thể nào chịu được việc ngày nào cũng bị kiểm tra.." Thư Nhiên cười nói.
"Cũng đúng, dù sao hai người cũng là người làm ăn đứng đắn." Cao Thành không còn miễn cưỡng nữa..
Buổi tối, Thư Nhiên và Từ Thận đi dạo một vòng ở sân nhà Cao Thành, đương nhiên mang theo nhiều vệ sĩ, tuy rằng Cao Thành nói không có sao, ở địa bàn của hắn sẽ không có nguy hiểm.
"Vẫn nên cẩn thận một chút là tốt hơn." Từ Thận cũng không muốn giao an toàn của Thư Nhiên cho người khác.
"Ông chủ Từ," Cao Thành nghiên cứu nhìn Từ Thận nói: "Thế lực của anh ở đại lục cũng không nhỏ chứ?" Hắn thấy được chút thân quen trên người Từ Thận.
"Cậu cứ đùa." Từ Thận nói: "Tôi là một doanh nhân đứng đắn.
”
Thư Nhiên cười thầm, nhưng cũng đúng, đâu có sai.
Trên lầu hai, mọi người đang uống rượu tán gẫu, bỗng nhiên một thanh niên mặc áo sơ mi đi vào tìm Cao Thành, Cao Thành nghe xong tin thì hình như muốn đi ra ngoài.
Thư Nhiên nhiều miệng hỏi một câu: "Anh Thành, có chuyện gì vậy? ”
Suy nghĩ một chút, Cao Thành cũng không giấu diếm: "Có một cửa hàng bị điều tra, còn dẫn người của tôi đi, tôi phải đi xử lý một chút.
”
Thư Nhiên liếc mắt nhìn người thanh niên mặc áo sơ mi khoác áo vest: "Đang yên đang lành sao lại bị điều tra? Không lẽ có người ngấm ngầm tố cáo? ”
Thật ra cậu cũng không xác định cái lắm, chỉ là nhàn rỗi nói một câu.
"Không loại trừ khả năng này," Cao Thành trầm mặt nói, "Tôi sẽ kiểm tra kỹ càng.
”
"Là hắn sao?" Chờ Cao Thành dẫn người đi, Từ Thận hỏi một câu.
"Không xác định, để xem đã." Thư Nhiên nói.
Chuyện tỷ phú đại lục đập tiền đầu tư vào phim Hồng Kông truyền ra bên ngoài, những doanh nhân Hồng Kông chưa từng có cơ hội gặp mặt đã trực tiếp gọi điện đến biệt thự mời hai người đi uống trà.
"Xin lỗi, " Thư Nhiên lịch sự từ chối: "Hai ngày nữa tôi phải về đại lục, không có nhiều thời gian đi ra ngoài xã giao."
Cúp điện thoại, cậu nói thầm: "Ít nhất Cao Thành còn đích thân tới, chỉ gọi điện thoại liền muốn hẹn em ra ngoài hay sao? "Nếu thật sự hẹn được ra ngoài thì cũng chẳng còn mặt mũi nào nữa.
"Bây giờ quấy rầy em, sau này sẽ quấy rầy bọn Giang Phàm." Từ Thận nhéo nhéo gáy cậu: "Em không lo lắng sao? ”
"Mặc kệ, bọn họ phải tự giải quyết, " Thư Nhiên nói, không ai có thể làm gà mẹ cả đời, chung quy mọi người đều phải tự mình đối mặt với đại bàng: "Thật sự không làm được thì nói với em sau đi."
Cậu tin rằng mọi người có thể làm được.
Bên ngoài, Cao Thành bị người ta làm loạn, sau nghe nói có người muốn cướp chuyện làm ăn của mình, may mắn là không cướp được, trong lòng mới thoải mái hơn một chút.
"Mẹ nó, chẳng phải là ghen ghét tôi, cho nên âm thầm hãm hại tôi chứ?" Bề ngoài bọn họ đều là nước sông không phạm nước giếng,nhưng với sự xuất hiện của mấy người giàu có đại lục, tình huống này rõ ràng đã bị phá vỡ.
Bị người ta đâm sau lưng, còn bị người ta cướp việc làm ăn, Cao Thành vô cùng khó chịu, lúc này Thư Nhiên gọi điện thoại cho hắn, chủ động hẹn hắn đi ăn cơm.
"Chúng tôi phải trở về đại lục, có thể rất lâu nữa sẽ không tới đây." Thư Nhiên nói.
"Không phải chứ?" Cao Thành rấy thích giao tiếp với ông chủ Thư sảng khoái này, đổi lại là người khác có khi không quen: "Rảnh rỗi thì tới đây chơi nha, đại lục hẳn là không có vui bằng Hồng Kông đâu."
Thư Nhiên thở dài: "Phải chăm nom công việc kinh doanh, không có thời gian.
”
Nhận điện thoại xong, tâm tình Cao Thành tốt lên rất nhiều, chuyện Thư Nhiên trở về đại lục thật ra cũng là chuyện tốt, không cần thời khắc lo lắng bị người ta đâm sau lưng.
Nơi gặp mặt lần này là du thuyền lớn xa hoa Cao Thành mới mua, có sức chứa lớn, hai mươi ba mươi người có thể tổ chức tiệc trên đó.
Chơi trên du thuyền, không thể thiếu người đẹp diện bikini.
Nhưng bởi vì bên Thư Nhiên không thích người ngoài, Cao Thành từ bỏ việc đưa người đẹp lên du thuyền, hắn còn rất uất ức, một tay cầm sâm banh, một tay khoác lên vai Thư Nhiên: "Ông chủ Thư, rốt cuộc cậu thích chơi cái gì? Than ôi, muốn cho cậu chút niềm vui mà khó quá."
Xì gà không hút, người đẹp không thích, rượu cũng không uống, vàng bạc cũng không đeo…
"Cao tiên sinh," Từ Thận tiến lại gần, động tác tự nhiên cầm tay Cao Thành đặt trên vai Thư Nhiên bỏ ra, hơn nữa còn ôm Thư Nhiên vào trong lòng mình: "Không cần tặng quà gì cho chúng tôi cả, đều là người một nhà, như vậy khách sáo quá.
”
Cao Thành trợn mắt há hốc mồm, đánh giá bọn họ từ trên xuống dưới, cuối cùng cũng bừng tỉnh đại ngộ: "Cậu, các cậu...!Ồ, đáng lẽ tôi nên nghĩ về điều đó." Hắn cười ha ha: "Thì ra là như thế, trách tôi trách tôi, thật sự là xin lỗi.
”
Thì ra người ta là một đôi có tình nhân, đương nhiên không thích người đẹp rồi.
"Không sao, " Thư Nhiên đặt cánh tay lên vai Từ Thận cười rộ lên: "Cao tiên sinh,người một nhà mới không có gạt anh."
Cao Thành lại sửng sốt, vội vàng nói: "Không sai, đều là người một nhà.
”
Cao Thành mặc kệ người ta có phải là đồng tính luyến ái hay không, hắn cực kỳ vui vẻ, "Hai người yên tâm, tôi sẽ giữ bí mật, tất cả mọi người trên thuyền này, bao gồm cả con muỗi cũng sẽ giữ bí mật! ”
Cùng nhau làm ăn, hiểu nhau hơn thì mới an tâm.
"Nào, uống một chén." Thư Nhiên tựa vào trong ngực Từ Thận, cười tủm tỉm giơ rượu sâm panh lên.
Ba người đàn ông đứng trên thuyền cụng ly.
Lúc này, Cao Thành búng ngón tay và gọi một nghệ sĩ vĩ cầm đến chơi đàn.
Lương Giai Nghi và Giang Phàm đang tình nồng ý mật ở tầng trên, nhìn thấy hình ảnh bọn họ cùng uống rượu hài hòa, cũng nở nụ cười.
"Giai Nghi, ngày mai sẽ về đại lục, có căng thẳng không?" Giang Phàm cầm lấy bàn tay đang đeo nhẫn kim cương của phu nhân.
"Có một chút." Lương Giai Nghi vén lại sợi tóc lòa xòa bên má, cười nói.
“Bài hát này rất hay,” Giang Phàm ôm lấy cô: “Chúng ta nhảy một điệu đi?”
Lương Giai Nghi nở nụ cười: "Được.
”
Trên tầng cao nhất của du thuyền, ngắm hoàng hôn trên biển và khiêu vũ cùng bạch mã hoàng tử mà mình yêu, đó là ước muốn của biết bao cô gái.
Cô cảm thấy rất hạnh phúc.
Trước khi xuống thuyền, Thư Nhiên bỗng nhiên vỗ vỗ bả vai Cao Thành: "Cao tiên sinh, phải cẩn thận người bên cạnh.
”
Đây không phải là lần đầu tiên Cao Thành nhận được ám chỉ, vội vàng nói: "Cảm ơn cậu đã nhắc nhở.
”
Trong lòng Cao Thành có chút tức giận, hắn định tiễn mấy ông chủ này đi, liền bắt tay vào điều tra kỹ người bên cạnh một phen.
Thật ra xảy ra chuyện như vậy, điều hắn sợ nhất chính là sẽ khiến đối tác cảm thấy mình vô dụng, vô giá trị.
Lúc ở trên thuyền Thư Nhiên uống hơi say, trên đường trở về vẫn tựa vào trong ngực Từ Thận, Từ Thận vuốt ve chiếc nhẫn màu bạc vợ đeo ở ngón giữa, nhẹ nhàng thở dài.
Bởi vì ngày mai, họ sẽ rời khỏi Hồng Kông để trở về Đại lục, có nghĩa là họ không thể làm càn và thân mật như này nữa.
"Tại sao phải thở dài?" Thư Nhiên nhéo tay bạn trai hỏi.
"Không có gì." Từ Thận thấp giọng cọ cằm vào tóc cậu.
"Nói dối, có phải bởi vì phải trở về nên trong lòng không thoải mái đúng không?" Thư Nhiên sao có thể không đồng cảm.
"Có chút." Từ Thận cười cười, ngón tay hai người tiếp tục quấn quýt.
Khoảng thời gian ở đây có thể tự do hôn ôm, quả thật rất vui vẻ.
Thư Nhiên dịu dàng nói: "Em cũng vậy, nhưng hạnh phúc luôn ngắn ngủi.
"Sau đó nâng nắm đấm lên: "Cách mạng vẫn chưa thành công, đồng chí vẫn phải cố gắng, cố gắng."
"Cố lên." Từ Thận đụng vào nắm đấm của vợ..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook