Xuyên Về 1983
-
77: Chương 53-2
Thư Nhiên nhìn hắn một cái, để cho hắn tự ngẫm.
"Em đi vào trước đi," Từ Thận nói, " Anh đi xem chậu than."
Một lúc sau hắn hét lên: "Khoai lang của anh đâu?"
"Anh Đông ăn rồi.
"Thư Nhiên vui vẻ, bây giờ Từ Thận mới để ý mất khoai lang chứng tỏ lúc mới về tâm trạng hắn cực kỳ mất bình tĩnh.
"Vốn anh còn không định đánh nó." Từ Thận nắm chặt nắm đấm: "Một miếng cũng không giữ lại cho anh, lần sau thấy phải cho nó ăn đấm mới được."
Vào trong phòng, hai người chui vào trong chăn, Thư Nhiên rất tự nhiên hỏi: "Trên đường hai người có nói gì không?"
"Không có." Từ Thận ôm Thư Nhiên, cũng rất tự nhiên mở radio lên: "Nước sông không phạm nước giếng, anh chỉ có thể cố gắng không oán hận, còn lại không thể hiểu cho bà ấy được."
"Như vậy là đủ rồi." Thư Nhiên dựa vào Từ Thận, ngẩng đầu nhìn hắn: " Thật ra em quyết định trao đổi, chỉ là không muốn bỏ trống chuyện này, khiến người ta đoán mò.
Giờ thì ổn rồi, mọi chuyện đều đã rõ ràng rồi thì để nó qua thôi."
"Nhiên Nhiên..." Từ Thận lên tiếng.
"Dừng lại, " Thư Nhiên ngắt lời hắn, biểu cảm vô cùng quái dị, giật mình nói, " Anh đặt biệt danh mới cho em khi nào đấy."
Hơn nữa còn là biệt danh mới buồn nôn như vậy!
"A, vẫn luôn có, chẳng qua là chỉ gọi ở trong lòng." Từ Thận cười vui vẻ, tựa như rất hài lòng với biệt danh này: "Có phải rất ngọt ngào không? ”
"Ngọt quá." Thư Nhiên trợn trắng mắt.
Gia đình trước kia của cậu cũng không gọi cậu như vậy, nhiều lắm là ông nội gọi một tiếng Tiểu Nhiên.
"Vừa nãy anh nói đến chỗ nào rồi..." Từ Thận suy nghĩ.
Nói đến Nhiên Nhiên, nhưng Thư Nhiên không muốn trả lời, thật sự rất buồn nôn, còn xấu hổ hơn lúc gọi cậu là vợ.
"Nhớ tới rồi, " Từ Thận nằm xuống, ôm Thư Nhiên lên người mình: "Lúc nãy anh muốn nói chuyện này ở trong lòng anh lâu lắm rồi, nhưng mà chưa qua em, đừng vội phản đối anh."
Thư Nhiên muốn nói chuyện, nhưng ngay lập tức bị một bàn tay bá đạo đè xuống, cậu trừng mắt, không thể làm gì khác ngoài việc ém dục vọng của mình xuống xem Từ Thận nói như thế nào.
Từ Thận tiếp tục nói: "Em vẫn nhớ thương, em vẫn để ý, sau đó thương hại anh, thương anh.
Bất kể cuộc sống của anh nảy sinh rắc rối gì, em sẽ luôn nghĩ đến, rồi bắt đầu phóng đại, đào sâu…Nghiêm trọng đến mức dập khuôn anh, anh vẫn muốn nói với em, thật ra không cần phải não bổ anh quá khổ sở."
Có một chút thảm khốc, nhưng không tới mức vậy.
"..." Da mặt Thư Nhiên lập tức nóng lên, xấu hổ bị Từ Thận lột quần áo, công khai xử phạt: "Không phải, em..."
"Nhưng đây cũng không phải lỗi của em." Từ Thận sờ sờ đầu cậu, vẻ mặt tự trách: "Vợ, là do anh để lại quá nhiều khoảng trống khiến em không ngừng tưởng tượng, càng nghĩ càng nghiêm trọng, càng đáng sợ."
"Nhưng đáng sợ thật mà." Thư Nhiên bướng bỉnh nhỏ giọng nói.
"Anh kể chi tiết cho em nghe, sau này em bớt tưởng tượng lại." Từ Thận nói xong câu này thì im lặng một lúc lâu, Thư Nhiên không dám thúc giục hắn, nín thở chờ đợi, cuối cùng cũng nghe được Từ Thận nói: "Anh bị một ông già goá bụa ôm đi, tuy rằng anh không biết, đó là lần thứ mấy chuyển tay.
”
Thư Nhiên muốn nằm bên cạnh nghe, Từ Thận không nhường, tiếp tục ôm chặt lấy cậu không cho cậu đi:" Ấn tượng lớn nhất để lại khi còn bé là đói, thức dậy chỉ có đói."
"Ông già kia không nuôi nổi anh, vì sao lại ôm anh đi?" Nắm đấm Thư Nhiên nắm chặt, trong lòng điên cuồng mắng chửi tục tĩu, thật sự là vì sao, nếu mà ở được nhà nào đứng đắn thì cũng không tới mức như vậy.
"Không biết, " Từ Thận cọ cọ cậu, ý đồ trấn an: "Không phải em vẫn luôn tò mò anh biết chữ như thế nào sao? Nghe lỏm ngoài tường trường học đấy, lúc ấy cũng anh không hiểu lợi ích của tri thức, chỉ là cảm thấy… đáng lẽ anh phải giống như họ."
Thư Nhiên nghe đến đây, chợt cảm thấy mắt đau nhói, cậu không hé răng, Từ Thận nhớ tới cái gì đó nói, " Lúc anh thảm nhất là ăn cơm trong bát chó của người ta, ngoài ra không còn chuyện gì khác nữa.
Khi anh lớn lên thì ông cụ đó chết, hơn mười tuổi anh vào thành phố lăn lộn, không còn phải chịu đói nữa, nhiều nhất là chịu chút vết thương nhỏ, từng có vài lần tìm được đường sống trong chỗ chết, chưa từng bị thương nặng, nếu không thì em đã không thấy được tay chân an lành lặn như thế này."
Thư Nhiên không nói gì.
Từ Thận sờ sờ đầu cậu: "Cũng không phải quá khổ, đơn giản là bị người ta khinh bỉ chút thôi."
"Rắm..." Thư Nhiên vừa mở miệng liền bại lộ cổ họng không bình thường, cậu cố gắng ho khan vài tiếng che dấu, chậm lại mới nói: "Không hổ là biết chữ, năng lực tránh nặng tìm nhẹ đúng là rất mạnh.
”
"Nhưng sự thật chính là như vậy, thật sự, " Từ Thận bất đắc dĩ thở dài: "Không thì em nghĩ còn thảm đến trình độ nào?"
"Bị người ta ném đá, bị người ta ném xuống sông, bị người ta hắt nước sôi..." Thư Nhiên tính toán, mà đây chỉ là một phần.
Từ Thận trầm mặc một hơi: "Vương Đông nói? ”
Thư Nhiên gật gật đầu, lại áy náy nhìn hắn: "Là em hỏi, đừng trách anh Đông."
"Chỉ có vậy, không có khổ hơn." Từ Thận bảo đảm.
"Tốt nhất là thật sự không có." Thư Nhiên gật đầu không muốn hỏi nữa, tuy rằng có chút mất mặt, nhưng cậu quyết định ôm Từ Thận khóc trong chốc lát.
"Vậy thì…bây giờ ở trước mặt em anh không còn bí mật gì nữa."Từ Thận liếc Thư Nhiên đang kích động, tính toán nếu nói riêng lần sau nhất định phải khóc rống lên, không bằng dứt khoát cùng nhau lột sạch, hắn xoay người, một phen bao phủ Thư Nhiên ở phía dưới: "Bí mật của em…có thể nói cho anh biết không?"
Thư Nhiên cứng đờ cả người, không dám nhìn ánh mắt Từ Thận, nhưng tránh né vài giây, cậu lại một lần nữa nhìn vào mắt Từ Thận, nếu như là bình thường, cậu nhất định sẽ tiếp tục giả ngu, nhưng hôm nay tương đối đặc thù, bầu không khí đã được bày ra rồi, Từ Thận cũng đã kể ra rõ ràng quá khứ thê thảm của mình, hình như không có lý do gì để tiếp tục giấu diếm nữa.
Tâm tình Thư Nhiên thay đổi, trước kia là không muốn nói, về sau là không dám nói, bây giờ nói sợ Từ Thận không tin, không có lo lắng linh tinh khác.
Thật ra hai người đã yêu nhau đến mức này rồi, cậu không lo lắng Từ Thận sẽ hại mình.
"Ai..." Cậu thở dài.
"Không muốn nói với anh hả?" Từ Thận thấp giọng hỏi.
"Không, " Thư Nhiên lau khóe mắt, hít một hơi thật sâu: "Em đang sắp xếp lại ngôn ngữ."
"Được, " Từ Thận nhẹ giọng nói, "Không cần vội, cứ thong thả."
"Vậy anh nằm xuống đi, để nhiệt độ trên giường tiêu tan.” Thư Nhiên hơi run lên, Từ Thận vội vàng nằm xuống ôm cậu thật chặt.
Thư Nhiên được một chiếc lò sưởi ôm vào lòng, rất nhanh đã ấm trở lại,nhỏ giọng nói: "Vậy chúng ta nói chuyện này trước đi, em nói chuyện này cho anh biết, anh đừng quá ngạc nhiên.
Trên đời này có đủ loại kỳ tích, thật sự không có gì lạ cả."
"Được," Từ Thận sờ sờ mặt vợ, ánh mắt chuyên chú: "Chỉ cần em là thật, còn lại chuyện gì anh cũng có thể chấp nhận."
Không biết vì sao, Thư Nhiên đột nhiên bị câu nói này làm cho rơi nước mắt, Từ Thận nhất định trước đó đã suy nghĩ rất nhiều đúng không?
Bỗng nhiên cậu hối hận, lẽ ra nên nói thật với Từ Thận sớm hơn, để người này không nghĩ ngợi lung tung.
"Đương nhiên em là thật, " Thư Nhiên đặt tay lên mu bàn tay Từ Thận, hít sâu một hơi, nói: " Thật ra anh đã đoán ra từ lâu, rằng em không phải Chu Định đúng không?"
Thư Nhiên nói xong, lấy hết dũng khí nhìn vào mắt Từ Thận, chỉ thấy ánh mắt đối phương sáng quắc, gật đầu: "Ừ"
Quả nhiên, Từ Thận thông minh cẩn thận như vậy, đoán được chuyện không ổn cũng bình thường.
Tâm tình Thư Nhiên phức tạp cười khổ, đồng thời không khỏi cảm kích: "Nhưng anh vẫn không vạch trần em."
"Anh vạch trần em làm gì?" Từ Thận hôn mũi cậu một cái, cười tủm tỉm: " Anh không quan tâm em là Chu Định hay là Thư Nhiên, anh chỉ quan tâm em là gì của anh, có rời bỏ anh hay không.”
"Không sợ hả?" Thư Nhiên cố ý thấp giọng nói: "Nhưng cơ thể này đúng là của Chu Định."
Từ Thận vẫn cười: "Anh cũng đã chết mấy lần, em nghĩ anh còn sợ không?"
Được rồi, Thư Nhiên sờ sờ mũi, không thể so sánh can đảm với lão đại, " Thật sự không có gì đáng sợ cả, em cảm thấy Chu Định chính là kiếp trước của em, ngoại hình hai bọn em rất giống nhau." Cậu nhìn Từ Thận chăm chú lắng nghe, tiếp tục nói: "Tháng tư năm ngoái Chu Định...!bị đuối nước và chết trên sông, sau đó đầu thai chuyển thế tới 2001, sống đến năm 2022, rồi em bỗng nhiên xuyên vào Chu Định, tiếp tục cuộc sống của mình."
"Cho nên, em là tương lai?" Từ Thận mặt lộ ra kinh ngạc.
"Đúng, không ngờ tới chứ?" Thư Nhiên bật cười, rốt cục có loại cảm giác lúc này mới đúng, bằng không Từ Thận bình tĩnh đến mức làm cho cậu cảm thấy chuyện này rất không ổn, hình như chẳng có gì đáng kinh ngạc, cười một hồi cậu tiếp tục nói: "Em từ bốn mươi năm sau tới đây, bởi vì rất quan tâm đến các vấn đề thời sự, cho nên...!Đất nước phát triển như thế nào, nền kinh tế phát triển ra sao em đều biết cả, kiếm tiền đối với em rất đơn giản.
”
"Đó cũng là bởi vì em ưu tú." Từ Thận chỉ vào đầu của hắn, "Nếu như một cái đầu rỗng tuếch bị đưa trở về bốn mươi năm trước, chưa chắc có thể vực dậy."
"Được rồi" Thư Nhiên cười cười: "Chỉ có một ít thơ văn, từ nhỏ đã là hình mẫu của người khác.
”
"Gia cảnh nhất định cũng tốt." Từ Thận trong lòng tràn đầy vui sướng, cầm ngón tay thon dài trắng nõn của vợ hôn.
"Cũng không tệ lắm, xem như là dòng dõi thư hương, học trường tốt, sắp tốt nghiệp, luận văn của em đã viết xong rồi, ai." Thư Nhiên báo chuyện vui không báo chuyện buồn, không nói chuyện mình từ nhỏ đã không được cha mẹ yêu thương.
So với những chuyện Từ Thận gặp phải, chút đau đớn tuổi dậy thì, quả thực như muối bỏ biển.
Ra ngoài xã hội lăn lộn gần hai năm, Thư Nhiên nhận ra rằng cuộc đời là của mình, giao phó hạnh phúc cho người khác kể cả cha mẹ là điều ngu ngốc, không ai có nghĩa vụ cho ai hạnh phúc, oán trời oán đất cũng vô dụng, tự mình tạo ra mới là tốt nhất.
"Trường tốt nhất nào?" Từ Thận biết, vợ hắn nhất định rất ưu tú.
"Tốt nhất cả nước." Thư Nhiên nói.
"À," Từ Thận cảm thấy mình lúc này hẳn là cười có hơi ngốc, hắn lẩm bẩm nói: "Trách không được, em quả nhiên là một người có trí thức, ông cha đều như vậy.
”
Điểm này Chu Định dù có biết đọc sách cũng không thể so sánh được, đọc sách trong trường cùng đọc sách truyền lại trong nhà không giống nhau.
"Cũng không khoa trương tới vậy." Thư Nhiên nói: "Cũng chỉ hơn hai trăm năm trước có tổ tiên vào con đường làm quan, đến đời ông nội em là thành viên của hiệp hội nhà văn, đời ba em thì không được nữa.”
Vậy cũng rất lợi hại rồi, dòng dõi thư hương nghiêm túc.
"Cho nên nói, " Từ Thận nhìn không chớp mắt, yêu thương nhìn Thư Nhiên: "Lần đầu tiên anh nhìn thấy em, chính là em?"
"Ừm." Thư Nhiên trả lời.
"Thật tốt, " Từ Thận bỗng nhiên nắm chặt tay Thư Nhiên: "Anh sợ em còn có thể trở lại bốn mươi năm sau, vậy làm sao bây giờ? ”
"Đừng nghĩ tới chuyện đó nữa." Thư Nhiên cũng không xác định, nhưng tâm tính của cậu rất tốt, dựa theo tiểu thuyết mà nói, rất ít người xuyên tới xuyên lui: "Anh tưởng đi chợ hả, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi."
"Cũng đúng, " Từ Thận hơi an tâm, sau đó đầu óc khai sáng hỏi: "Em nói xem, Chu Định có tới 40 năm sau không?"
Thư Nhiên nở nụ cười: "Cũng không phải không có khả năng, vậy có cậu ấy phải chịu thôi, bốn mươi năm sau xã hội cạnh tranh rất lớn, ngày nào cũng mệt như chó, nào giống như hiện tại, cơ hội ở khắp nơi, khụ, hy vọng cậu ấy không xui xẻo như vậy."
Từ Thận cũng cười: "Nhặt được một cái mạng, sao lại xui xẻo chứ?"
Chu Định tới bốn mươi năm sau thì Từ Thận không sợ Thư Nhiên sẽ đột nhiên rời khỏi mình nữa.
Hơn nữa nghe giọng điệu của Thư Nhiên tựa như thích cuộc sống hiện tại chứ không thích cuộc sống bốn mươi năm sau.
Chắc chắn là có một lý do, sau này hắn sẽ hỏi thêm.
"Cũng đúng, chết tử tế không bằng sống lại." Thư Nhiên nói.
"Chẳng trách ngay từ đầu anh cảm thấy em rất khác biệt." Từ Thận nghĩ tới lần đầu tiên gặp nhau, nở nụ cười: "Lúc ấy nhìn em vài lần, nghĩ thầm, cậu trai này rất đặc biệt."
"Đặc biệt chỗ nào?" Chuyện lâu đời như vậy, Thư Nhiên đã không nhớ rõ, cậu rất có hứng thú đối với góc nhìn của Từ Thận.
"Có lẽ em không để ý." Từ Thận nói: "Trẻ em trong thôn gặp người xa lạ, ít nhiều cũng sẽ có chút nhút nhát hướng nội, nhưng ngày đó em, mang giày vá vải rách, vẫn tỏa sáng rực rỡ, giống như chỉ có ngoại hình thôi chứ bên trong không hề nghèo chút nào…"
"A, hiểu rồi." Thư Nhiên gật đầu.
"Ừm, " Từ Thận nhớ tới gì đó cười rộ lên: "Còn lớn mật dò xét anh, bị anh phát hiện cũng không trốn, khi đó anh nghĩ em có thể làm được việc, coi em với vị trí ngang hàng.
”
"Hiểu." Thư Nhiên cũng nở nụ cười.
"Ánh mắt của anh thật tốt." Từ Thận cảm khái nói.
"Ánh mắt của em cũng rất tinh tường." Thư Nhiên tiếp tục tung tin tức nóng hổi: "Đêm trước khi em xuyên tới đây, em đã nghe câu chuyện của anh."
“?” Từ Thận lộ ra vẻ mặt kinh ngạc nhất đêm nay.
"Có lẽ đây chính là duyên phận đi, nghe xong ngủ một giấc là em đến bên cạnh anh." Thư Nhiên miễn cưỡng cười cười: "Em vẫn luôn suy nghĩ, vì sao em không thể trực tiếp xuyên đến ngày anh sinh ra, em nhất định sẽ nuôi anh trắng trẻo mập mạp..."
"Đừng khóc." Từ Thận hôn lên đôi mắt Thư Nhiên, cảm nhận được dưới môi nóng rực: "Anh không cần, anh chỉ cần em đừng đi đâu cả, chúng ta của hiện tại đã rất tốt rồi."
"Trong câu chuyện em nghe được, anh là một kẻ xấu tội ác tày trời, hẳn là làm rất nhiều chuyện xấu vi phạm pháp luật." Thư Nhiên cố kìm nước mắt, nói: "Mẹ nó anh đúng là giỏi mà, ngày nào cũng bị báo đăng truy nã, cứ thế trốn đến ba mươi bảy tuổi mới bắt được.
”
"A, ngồi xổm à?" Từ Thận kinh ngạc, cái này đúng là không ngờ tới thật.
"Ngồi xổm cái rắm," Thư Nhiên cười mắng: "Chưa kịp vào phòng giam đã ăn đạn rồi, anh không đầu hàng cũng hết cách."
"Vậy đúng là anh rồi." Từ Thận nhếch khóe miệng cười.
"Anh còn đắc ý hả?" Thư Nhiên trừng mắt nhìn hắn.
"Anh hiểu rồi." Từ Thận hiểu nhìn Thư Nhiên: "Thảo nào lúc đầu em sợ anh tới vậy."
Hoá ra ở hậu thế hắn là một kẻ xấu xa tới vậy.
"Cũng không hẳn." Thư Nhiên nói.
"Anh thật sự xấu xa như vậy à?" Từ Thận không quá tin tưởng: "Năm trước anh đã rửa tay gác kiếm rồi, thành thành thật thật sống qua ngày.
”
"Em cũng không tin, nhưng sự thật là như vậy, " Thư Nhiên suy đoán: "Có thể là sau đó đã xảy ra biến cố gì, anh cũng nói nuôi hàng trăm người ăn cơm, anh rất áp lực.
”
"Có lẽ." Từ Thận ngẫm lại cũng đúng, lại hỏi: "Vậy em có nghe qua tin tức của bọn Khải Tử không? ”
"Không có," Thư Nhiên lắc đầu: "Chỉ có một mình anh nổi tiếng."
Suy nghĩ một chút, lại nói: "Còn có bố ruột của anh, ông ấy lăn lộn đỉnh lắm.
”
Từ Thận nhướng mày hỏi: " Đỉnh cỡ nào?"
"Ông trùm công nghiệp." Thư Nhiên suy nghĩ: "Làm nghề buôn bán mỏ than khởi nghiệp, sau đó đứng đầu bảng những người giàu có nhất, ông ấy còn tìm anh, muốn anh nhận tổ quy tông.
”
"Đuổi ông ta đi." Từ Thận khinh thường cười.
"Đúng, anh không nhận." Thư Nhiên nghĩ thầm, nhận rồi thì đã không đến mức bị truy nã.
"Anh cuối cùng cũng biết, vì sao em lại thương hại anh tới vậy, " Từ Thận thở dài, cười khổ nói: "Cả đời anh em đều biết, tựa như như chưa từng có một ngày tốt đẹp."
"Không sao, tất cả đều qua rồi." Thư Nhiên nói: "Hôm nay chúng ta thảo luận kỹ rồi, nên buông xuống mọi chuyện thôi."
"Đúng vậy, đã thẳng thắn với nhau rồi." Từ Thận có muôn vàn cảm khái, không phải hắn không cảm thấy ly kỳ quỷ dị, chỉ là nhân vật chính là Thư Nhiên, hắn cảm thấy rất may mắn, vạn phần quý trọng ôm Thư Nhiên: "Em yên tâm, sau này anh sẽ sống thật tốt, tuyệt đối sẽ không bỏ lại em."
_________________
Edit: Hình như tác giả có viết phiên ngoại riêng cho Chu Định khi xuyên tới 40 năm.
Gần 20 chương lận, tác giả tác riêng với phần này mà tui chưa có đọc phần đấy.
Chuyện của anh Thận vừa thương vừa buồn cười, sao ngầu dữ zậy anh..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook