Xuyên Về 1983
-
73: Chương 51-2
Thư Nhiên không muốn bị Giang Phàm mắng bèn vội vàng gửi lại rỗi rời đi.
Bởi vậy không biết, quay đầu Giang Phàm ở trong phòng ngầm mắng mấy câu thần kinh, người yêu đương đều thần kinh mà mẹ nó, giống như quỷ nhập thân vậy!
Chụp mặt từ nhiều góc độ khác nhau không phải lãng phí cuộn phim hay sao?
Thần kinh, thực sự thần kinh mà...
*
Quảng cáo tuyển dụng của Vân Thường thu hút được rất nhiều người.
Thư Nhiên cảm thấy có thể là bởi vì mình - một trong những người sáng lập rất có sức hấp dẫn.
Dù sao tinh anh muốn gia nhập thương hiệu thời trang này rất nhiều.
Sau kỳ nghỉ, một số lượng lớn người mới đổ xô đến cửa hàng để phỏng vấn, các ông chủ tuyển chọn mà hoa cả mắt.
Mặc dù Từ Thận nói bận cuộc sống mới đầy đủ, Thư Nhiên vẫn hy vọng công việc không chiếm quá nhiều thời gian của người này.
Lần này công ty một hơi tuyển dụng hơn 20 người, trải qua một thời gian huấn luyện rồi phân công đến các vị trí khác nhau để có thể toả sáng.
Mọi người có thời gian rảnh có thể tập trung vào việc phát triển các sản phẩm mùa xuân mới.
Bởi vì bây giờ số lượng nhân viên đã tăng lên, khu nhà thuê rõ ràng không thể làm phòng làm việc lâu dài, mọi người tổng hợp lại, nghĩ kỹ công ty vẫn cần có toà văn phòng chính thức, không thì khu nhà thuê này quá chật chội không thể thoát ra được.
Từ Thận đi sắp xếp,bỏ ra một số tiền lớn thuê cả một tầng trong toà nhà phong cách Tây.
Đầu tiên Giang Phàm muốn một phần địa điểm làm studio chụp ảnh, bố trí studio chụp ảnh ở tòa nhà văn phòng cao cấp thực sự rất xa xỉ.
Các khu vực khác, vốn là do một công ty dọn ra ngoài, trang trí thô cứng không cần thay đổi nhiều, sơn tường, làm trần nhà, thay hệ thống đèn, còn lại là trang trí nhẹ nhàng.
Bố trí phong cách hiện đại thoải mái,cảm giác bầu không khí xa hoa cao cấp đẳng cấp chớp mắt đã xuất hợp, rất thích hợp dùng để quay phim chụp ảnh về thời trang nam.
Quần áo nam mùa xuân chỉ có bốn năm mẫu, vẫn quyết định để Từ Thận đến chụp.
Ông chủ Từ bận rộn xong công việc của mình, đã bị vợ kéo tới thay quần áo.
"Thay ở đâu?" Từ Thận cầm quần áo hỏi: "Thay ngay trong studio? ”
"Đúng vậy, dù sao cũng đóng cửa rồi, không có người nào khác." Thư Nhiên quay đầu nhìn Giang Phàm: "Anh Phàm anh có phiền không? ”
Giang Phàm đang điều chỉnh ảnh ngẩng đầu lên nói: "Em còn không ngại thì anh phiền gì?"
Thư Nhiên hếch cằm với Từ Thận: "Đi thôi."
Nhiếp ảnh gia không ngại, vợ mình cũng không ngại, Từ Thận cảm thấy hình như không ai để ý ý kiến của mình, vì vậy nói ồ, được rồi, trước tiên cởi áo sơ mi mặc vào, sau đó thay quần.
Thư Nhiên bị phương thức thay quần áo thẹn thùng này của hắn chọc cười, xin hỏi đây là cõng trên lưng nam đức đấy à?
Đây là động tác tao nhã mà Từ Thận vừa nghĩ ra, vạt áo rất dài, có thể che đi những thứ không nên lộ ra ngoài, cũng không phải do đức hạnh đàn ông, chỉ là cảm thấy nên như thế.
Sau khi thay xong, Thư Nhiên khen một tiếng: "Làm theo kích thước đúng là vừa như in."
Cậu muốn nói tỷ lệ eo chân của Từ Thận quá tuyệt, sau khi mặc vào trang phục cao cấp được may cẩn thận, một làn sóng hormone của một người đàn ông trưởng thành ập vào mặt cậu, khiến Thư Nhiên nhìn mà mặt đỏ tai hồng, không kìm được ngứa ngáy trong lòng, khi cậu giúp Từ Thận sửa sang lại quần áo, cuối cùng cũng không nhịn được sờ sờ hai cái.
"Đẹp lắm, rất có cảm giác."
Đây là mật mã của họ, cảm giác đồng nghĩa với gợi cảm.
Từ Thận cười ha ha, ghé sát vào tai Thư Nhiên thổi nhẹ, lưu manh nói: "Anh mặc bộ đồ này thịt em."
Thư Nhiên chậc chậc một tiếng, xoa xoa lỗ tai tê dại của mình: "Đồng chí Từ Thận, xin hãy chấn chỉnh lại thái độ làm việc."
Cậu nói xong rồi mới phát hiện người Từ Thận đã đạo mạo thay đổi mặt đứng đắn, thoạt nhìn rất giống người mẫu chuyên nghiệp, có lẽ đây là ưu thế ngoại hình ưu tú của hắn, ông trời ban thưởng cho hắn.
Thư Nhiên lặng lẽ nói thầm, liều lĩnh, rõ ràng hắn có thể dựa vào vẻ ngoài của mình để kiếm sống, nhưng hắn lại muốn sống một cuộc đời liếm máu bằng mũi dao.
"Cần anh làm gì?" Từ Thận hỏi.
"Ngồi trên sô pha, làm một nhóm." Thư Nhiên chỉ vào sofa cao cấp mua với số tiền lớn.
Từ Thận tùy ý ngồi xuống, cảm giác mềm mại ban đầu khiến hắn khó chịu, nhưng sau khi điều chỉnh tư thế và biểu cảm theo hướng dẫn của Thư Nhiên, cuối cùng hắn cũng có thể thả lỏng.
Đúng vậy, quần áo thật sự rất vừa vặn, vừa căng thẳng liền lộ ra đường nét cơ thể, mọi thứ đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Từ Thận chưa bao giờ mặc áo mỏng như vậy, cúi đầu nhìn thoáng qua chính mình, ngước mắt hỏi: "Em xác định cái này có thể bán hả?"
Chẳng phải các đồng chí phụ trách kiểm điểm sẽ thật sự tố cáo hắn ăn mặc không phù hợp và mất phẩm chất sao?
Nhìn xem, chất liệu vải cao cấp mượt mà dán sát vào đùi, đường cong hiện ra quả thực cực kỳ lưu manh, phỏng chừng người ta mở tạp chí ra xem sẽ đỏ mặt.
Từ Thận cực kỳ nghi ngờ, đàn ông có tiền hẳn là sẽ không thích loại ăn mặc tục này chứ?
Thư Nhiên nhìn theo tầm mắt Từ Thận, cũng trầm mặc một hồi, thoáng cảm xúc dâng trào an ủi hắn: "Khụ, không sao, em bảo anh Phàm chú ý góc chụp.
”
Đến lúc đó hiệu quả in trên giấy khẳng định không có tốt ảnh chụp, chi tiết không rõ ràng thì cũng không sao.
"Như vậy có thể được không?" Từ Thận kéo quần mình, hỏi Thư Nhiên: "Em thật sự muốn anh xuất hiện trước mặt nhân dân cả nước? ”
Còn là một tạp chí cho các đồng chí nữ.
Thư Nhiên do dự, cậu đương nhiên có thể giấu Từ Thận đi, lựa chọn dùng người mẫu nam khác, nhưng mà, nói cậu ấu trĩ hư vinh cũng được, cậu muốn cho mọi người biết Từ Thận rất tốt.
"Anh không muốn à?" Thư Nhiên nói: "Nếu anh thực sự không muốn, em tôn trọng ý kiến của anh."Lại nói: "Nhưng anh Thận, anh mặc cái này thật sự rất đẹp, doanh số bán ra chắc chắn rất chạy."
Từ Thận cũng không phải không chịu, chỉ là hơi ngượng ngùng, còn có, Thư Nhiên không ghen sao?
"Em có chắc là bán được không" Tạp chí của họ chỉ có các đồng chí nữ đọc.
"Đương nhiên là có." Thư Nhiên dường như biết hắn đang suy nghĩ gì, nói: "Anh phải biết, rất nhiều quần áo nam đều do phụ nữ mua, giống như em mua cho anh, em muốn anh mặc gì thì anh mặc cái đó.
”
Từ Thận được dạy: " Anh hiểu rồi.
"Ví dụ này thẳng thắn quá.
Thư Nhiên mỉm cười với hắn.
"Được rồi." Từ Thận từ bỏ giãy giụa, giao toàn bộ quyền thống trị cho Thư Nhiên, vợ bảo hắn ngồi thì hắn ngồi, vợ bảo nằm thì nằm.
Trạng thái từ bỏ và đấu tranh này là rất tốt, một chút bất cẩn và một chút lười biếng sau khi mong muốn được thỏa mãn.
Trước mắt đối với Từ Thận mà nói, thật sự không có gì là hắn không lấy được.
Có sự nghiệp còn có tình yêu, người quan tâm đều sống rất tốt, được bao bọc bởi tình yêu của Thư Nhiên, giống như dã thú ăn xong tính tình ngoan ngoãn, cho dù há miệng nhe răng nanh cũng sẽ không làm cho người ta cảm thấy có tính công kích.
Bây giờ Từ Thận đã hết căng thẳng.
Có vẻ không khác gì một người đàn ông bình thường ở nhà.
"Anh Phàm, anh chú ý chụp góc độ, đừng chụp đũng quần anh Thận.
"Thư Nhiên quay sang dặn dò Giang Phàm một tiếng.
Giang Phàm gật đầu, hiểu ý cười nói: "Hay là chụp mấy tấm đi, cho em cất giấu."
"Anh Phàm hiểu em." Thư Nhiên ôm quyền với hắn: "Người tốt cả đời bình an."
Từ Thận nửa nằm trên sô pha, lập tức bị cuộc đối thoại của họ chọc cười.
Động tác này, lại lập tức bị Thư Nhiên và Giang Phàm quát lớn: "Đừng nhúc nhích! ”
Giang Phàm ghét bỏ nói: "Phá hoại cảm giác hình ảnh, anh giữ cho em hình ảnh lạnh lùng đi."
Từ Thận xoa xoa mặt nói: "Anh đây cũng muốn giữ hình tượng lạnh lùng mà, tại hai người không đứng đắn, anh muốn chụp cũng không được."
Cái gì mà cất giấu với không cất giấu, quá xấu hổ.
Hai người đành phải ngậm miệng lại, không hề thảo luận dáng người của Từ Thận nữa.
Bốn năm bộ quần áo mùa xuân cũng không nhiều, chụp ảnh một buổi sáng là xong, Từ Thận lập tức thay lại quần áo của mình.
Sau đó cất mấy bộ kia đi, đều là làm theo kích cỡ của hắn, mặc dù không có khả năng mặc ra ngoài được nhưng có thể mặc ở nhà cho Thư Nhiên xem..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook