Xuyên Về 1983
-
101: Chương 67
Tin vui thứ hai gần đây, đó chính là Phương Tiệp cuối cùng cũng đồng ý lời cầu hôn của Trần Khải, sau hơn nửa năm hẹn hò, cả hai cuối cùng đã lên kế hoạch kết hôn vào dịp Tết Nguyên đán.
"Dự định này cũng tốt" Giang Phàm nói qua điện thoại: "Vừa lúc anh và Giai Nghi đều trở về ăn tết, không cần phải đặc biệt về ăn cưới nữa."
"Tết nguyên đán tổ chức hôn lễ à?" Giọng Lương Giai Nghi mơ hồ truyền đến: "Không lạnh sao? Thế thì mặc váy cưới sao được."
"Đám cưới kiểu Trung Quốc, sẽ không lạnh." Thư Nhiên cười nói.
Hai nhà Trần Phương đều là người giàu có, Phương Tiệp lại là viên ngọc quý duy nhất của Phương gia.
Hôn lễ này được tổ chức hoành tráng chưa từng có, thu hút được rất nhiều sự chú ý.
Trong mấy người bọn họ, đối với người ngoài mà nói chỉ có Từ Thận là chưa lập gia đình, vốn Trần Khải muốn bắt hắn đi làm phù rể, kết quả hắn nghe nói phù rể phải tiếp xúc với phù dâu nên không muốn đi.
Trần Khải cũng không miễn cưỡng, dù sao Từ Thận cũng nổi bật như vậy, để cho hắn lên sân khấu chẳng phải là cướp ánh đèn của mình hay sao?
Trong đám cưới không thể cướp ánh sáng của chú rể, đây là quy củ.
Cho nên, Thư Nhiên chuẩn bị cho hai người hai bộ quần áo vừa phải, miễn cho Trần Khải lại có ý kiến.
Dù vậy, khi xuất hiện cạnh nhau, họ dường như vẫn là hai tâm điểm chú ý, luôn thu hút sự chú ý từ mọi hướng.
Một người là chủ tịch tập đoàn quanh năm khiêm tốn sống hướng nội, cho người ta ấn tượng vô cùng bí ẩn, khó có thể tiếp cận, một người là tài tử phong lưu quanh năm hoạt động trên báo chí, phỏng vấn, tham gia rất nhiều hoạt động, hai người một người yên tĩnh một người năng động, nhưng vẫn luôn được người ta nhớ đến.
Sau khi cả, trên phố bắt đầu lan truyền một tin đồn hoang đường, nói rằng họ tuy bề ngoài là đối tác, nhưng thực tế là đôi uyên ương đồng tính, đã ngủ với nhau.
Tin đồn này rất gợi.
Mỗi người nghe được đều lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó bừng tỉnh đại ngộ, cho rằng có thể lần theo dấu vết, chắc chắn là sự thật không sai.
Cũng có người phỉ nhổ, cho rằng hai người đàn ông như vậy thật sự đáng xấu hổ, nên vạch trần và trừng trị.
Nhưng là ai cũng không ngốc, hai người này thân ở vị trí cao, muốn tài phú có tài phú, muốn danh vọng có danh vọng, trước khi vạch trần, sao không kê cao gối đầu suy nghĩ ưu nhược điểm?
Không phải thâm cừu đại hận, thì không ai chịu rủi ro đi chống lại.
Hơn nữa còn không nhất định có thể thành công.
Dù sao vạch trần cũng phải nói chứng cứ.
Không có chứng cớ chỉ dựa vào một cái miệng, quốc gia kéo hai người này đi tù, vậy làm sao có thể chứ?
Cho nên chỉ có người xem náo nhiệt, đến nay cũng không có ai dám đem chuyện này mang lên bàn nói.
Còn có một bộ phận người khác bên trong phong lưu, cảm thấy hai người có ngoại hình xuất sắc, nhân trung long phượng, ngủ với nhau là chuyện tốt.
Đối với một người lãng mạn như nhà văn Thư, nếu cậu ấy thực sự có một mối tình lãng mạn như vậy, thì cũng rất xứng đôi, không thì cũng chỉ là một người quy củ cứng ngắc, hiện thực nào có người "hoàn mỹ" như vậy.
Mọi việc cậu đều đáp ứng yêu cầu của quần chúng, vậy thì nhất định phải có một việc phản nghịch, đây là quy luật.
Bây giờ hai người này lại xuất hiện cùng nhau, những người có hứng thú cũng không thể không quan sát kỹ họ, mặc gì, đi lại như thế nào, nhìn nhau bao nhiêu lần trong một khoảng thời gian, v.v.
Cũng không cần quá cẩn thận, người có chút tiếp xúc với ông chủ Từ đều biết, đối với người ngoài hắn chữ tích như vàng, nghiêm túc lạnh lùng, rất khó cảm nhận được sự ấm áp của hắn.
Lúc gặp nhà văn Thư thì khác, cẩn thận mở đường, kéo ghế, rót trà, đưa khăn giấy, danh sách này cứ lặp đi lặp lại.
Khi ông chủ Từ nói chuyện với nhà văn Thư, ánh mắt cũng không lạnh lùng chút nào, mà là là trìu mến, dịu dàng đến mức chảy cả nước.
Nếu nói đây là đặc quyền giữa những người bạn với nhau, ông chủ Từ lại không chỉ có một người bạn, tại sao lại không ân cần với các đối tác khác như vậy?
Cho nên ngầm hiểu lẫn nhau.
Hai người đều là người trăm dặm mới có một người, mọi người nghĩ cũng không dám nghĩ tới, nếu thật sự ở bên nhau thì có vẻ hợp lý.
Bàn chính rất lớn, Thư Nhiên và Từ Thận đều ngồi ở đó, bên cạnh chính là hai vợ chồng Giang Phàm.
Tiến hành hôn lễ sẽ phải mất một lúc lâu, đoán chừng đồ ăn sẽ chưa lên nhanh như vậy.
"Anh Nhiên, anh có đói không?" Lương Giai Nghi đưa tới hai thanh sô cô la, nhỏ giọng nói: “Em đói, không biết ăn được không?”
"Có chứ, giấu đi ăn đi." Thư Nhiên nhận lấy, cũng nhỏ giọng trả lời một câu, sau đó hai người giống như chuột đồng nhỏ, lấy tay che miệng ăn vụng.
Từ Thận và Giang Phàm nhìn hai người, bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng đám cưới thực sự quá dài.
"Lau tay đi." Từ Thận chờ vợ ăn xong, còn đưa tới một cái khăn nóng tới hỗ trợ tiêu diệt chứng cứ phạm tội.
Thư Nhiên lấy nó rất tự nhiên, thậm chí không nói lời cảm ơn.
Cảnh tượng này bị người có tâm nhìn thấy, càng thêm chắc chắn hai người bọn họ có quan hệ thân mật.
Cuối cùng cũng khai tiệc, vài cặp mắt còn nhìn thấy, Từ Thận gắp thức ăn cho Thư Nhiên, cũng chỉ gắp thức ăn cho một mình Thư Nhiên mà thôi.
Hơn nữa, hầu hết thời gian tay hắn đều đặt trên lưng ghế của Thư Nhiên.
Bất kể như thế nào, trông hai người như đôi vợ chồng không thể nghi ngờ.
Nhưng như vậy thì như thế nào, vẫn không tạo thành chứng cớ, người ta nói một câu huynh đệ tốt là qua luôn.
Nói thêm vài câu nữa, quần chúng nhân dân ủng hộ nhà văn Thư sẽ tức giận, mỗi người một ngụm nước bọt đều có thể dìm chết người tố giác.
Thư Nhiên uống rượu mừng, nhỏ giọng thảo luận với Từ Thận: "Anh Khải của chúng ta...!Đây là kết hôn, hay là gả vào đây? ”
"Anh cũng không biết, " Từ Thận liếc mắt nhìn người mới đi mời rượu: " Tưởng vậy mà không phải vậy, mặc kệ bọn họ đi."
Hai nhà đều ngang sức, cũng không ai cho rằng Trần Khải cần phải đảo ngược đi ở rể, nhưng ai cũng biết Phương gia muốn tìm người ở rể.
Xem nội bộ bọn họ thương nghị như thế nào.
Dù sao Trần gia chắc chắn không thèm để ý, Trần Khải có thể tìm vợ cũng đã rất tốt rồi.
Đúng vậy, Thư Nhiên nhìn cha mẹ Trần Khải, hai người đều cười đến mức chỉ thấy răng không thấy mắt, trông vô cùng vui vẻ.
Rất nhiều nhân vật nổi tiếng và doanh nhân đã đến hôn lễ hôm nay, họ đều coi đây là một địa điểm xã giao, sau khi đôi uyên ương nâng ly chúc mừng, những người này như hoa bướm lượn quanh bàn tiệc.
Cũng có rất nhiều người đến truớc mặt Từ Thận muốn làm quen với bọn họ, đáng tiếc Từ Thận không nhiệt tình xã giao, phản ứng với ai cũng lạnh lùng nhàn nhạt.
Nếu người tới bắt chuyện với Thư Nhiên, hắn không chỉ lãnh đạm, còn quăng ra ánh mắt như dao.
Hắn không biết trong khoảng thời gian này, có một ít yêu ma lòng ranh mãnh đến đây khảo nghiệm hắn, khảo nghiệm xong liền trở về vỗ đùi cùng đồng bạn nói vui muốn chết.
Người tự mình chịu nhát dao của ông chủ Từ chắc chắn tin tưởng, hai người này nếu không có chút quan hệ gì đó thì tên của hắn sẽ viết ngược.
Từ Thận lại không cho rằng đó là thăm dò, nếu như hắn không ném ánh mắt như dao đến, Thư Nhiên cũng vui vẻ kết giao, khẳng định sẽ thuận theo, nói không chừng liền trở thành Lô Địch thứ hai.
Lô Địch có lẽ là tới thời kỳ mãn kinh, thỉnh thoảng lại gọi điện cho Thư Nhiên, không biết tại sao mỗi ngày lại có nhiều chuyện muốn nói như vậy.
Chẳng lẽ hắn không có vợ của mình sao?
Vấn đề này, Lô Địch cũng từng đáp lại nghi vấn của ông chủ Từ, hắn cười cười: "Người đến trung niên già rồi còn thỏ thẻ gì với vợ nữa? Khi cậu đến tuổi này, cậu sẽ hiểu thôi."
Từ Thận không để ở trong lòng, sao bọn họ có thể so sánh với hai vợ chồng Lô Địch, bọn họ không phải vợ chồng bình thường, Từ Thận tin tưởng, cho dù qua mấy chục năm nữa, mình và Thư Nhiên vẫn sẽ là lựa chọn tốt nhất để đối phương gửi gắm tâm sự.
Đôi tân hôn trở lại bàn chính, Trần Khải vui vẻ phấn chấn rót rượu cho anh em bạn bè.
"Rốt cục uống xong, lúc này đến phiên mấy anh em chúng ta uống hai chén." Trần Khải chỉ vào Thư Nhiên: "Em cũng phải uống!"
Thư Nhiên từng tham gia rất nhiều hôn lễ nhưng đây là lần đầu tiên thấy chú rể dữ dội như vậy, chú rể khác đều có thể không uống thì không uống được không?
"Anh Khải, ngày đại hỉ anh uống nhiều thế được không?" Thư Nhiên khuyên một câu.
"Bớt nói nhảm, uống!" Trần Khải hình như không hiểu ý của Thư Nhiên.
Thư Nhiên: "..."
"Đừng kinh ngạc, " Từ Thận cười nói, "Nó là Trần Khải.
”
Thư Nhiên phì một tiếng, nói như vậy thì hợp lý.
Trần Khải kết hôn rồi, mấy anh em bọn họ đều lập gia đình, sau này mỗi người đều có cuộc sống nhỏ của riêng mình.
Thư Nhiên nghĩ tới mà vui vẻ, vì thế mà tối nay đã uống rất nhiều.
Sau khi cậu uống say rồi thì liên tiếp cụng ly với Từ Thận, lôi kéo Từ Thận uống cùng, Từ Thận bị cậu lôi kéo đành hết cách.
Mọi người đều nở nụ cười, Từ Thận phải đối phó với cậu, bằng không thì chẳng ai làm gì được.
"Thêm một ly nữa, hai chúng ta uống một ly rượu giao bôi." Thư Nhiên dùng ánh mắt vô cùng nóng bỏng nhìn khuôn mặt đẹp trai của Từ Thận.
Từ Thận vừa ngọt ngào lại bất đắc dĩ, kiên nhẫn nói: "Đây là hôn lễ của Khải Tử, không phải hôn lễ của em..."
"Hai chúng ta hôn một cái..." Thư Nhiên bĩu môi lẩm bẩm.
"Em uống say rồi, " Từ Thận cười ngượng ngùng, vui thì vui, nhưng cũng không thể mặc kệ cậu muốn làm gì thì làm, " Anh đưa em về." Về muốn hôn như thế nào thì hôn thế ấy.
"Đúng đúng đúng, cậu ấy say rồi." Mọi người nói, "Anh mau đưa cậu ấy về đi."
"Thư Nhiên chính là như vậy." Trần Khải đứng sừng sững không ngã, đắc ý giải thích với trưởng bối: "Cậu ấy uống rượu say chính là như vậy, mười năm cũng không thay đổi được."
Vừa uống rượu say là lãng đãng vô cùng, Từ Thận làm sao chống đỡ được không biết!
Từ Thận nửa đỡ nửa ôm Thư Nhiên, kéo cậu ra khỏi nhà hàng lên xe.
Tài xế từ lâu đã quen với sự thân thiết giữa bọn họ, mặc kệ xảy ra chuyện gì ở ghế sau, anh chỉ cần chuyên tâm lái xe là được.
Không gian chật hẹp ở phía sau nhét hai tên đàn ông cao lớn, cho dù họ có ôm nhau chặt đến đâu cũng không có chỗ để di chuyển.
Miệng mũi của Thư Nhiên đều tràn ngập hơi thở của Từ Thận, thậm chí cảm giác trong phổi của mình cũng có hơi thở của Từ Thận, đối phương đã trở thành thân thể của cậu một bộ phận không thể tách rời.
Lúc ở yến tiệc không tiện đáp lại nụ hôn, lúc này Từ Thận đáp lại Thư Nhiên một nụ hôn nhiệt tình như lửa, dù sao chỉ cần vợ có yêu cầu hắn sẽ đáp ứng, chưa bao giờ cự tuyệt yêu cầu của vợ.
Không biết nụ hôn dài 10 phút này có đủ không?
Thư Nhiên cảm thấy mình sắp thiếu dưỡng khí: Đủ rồi!
Cứ tiếp tục như vậy, cậu thật sự sẽ bị hôn ngất xỉu mất.
Tình trạng nửa say nửa tỉnh khiến cánh tay Thư Nhiên đặt trên ngực Từ Thận trở nên yếu ớt,có lẽ căn bản không có coi bàn tay đang đẩy ra của cậu là cự tuyệt, không chừng cho rằng cậu đang tán tỉnh cũng nên.
"..." Sau khi hai bờ môi tách ra, hai người nhìn nhau, một người tràn đầy oán hận, một người tràn đầy tình cảm, bởi vì tài xế ở hàng ghế đầu lái xe, bọn họ không tiện nói mấy lời bậy bạ, chỉ có thể dùng ánh mắt liếc mắt đưa tình.
Thư Nhiên trừng mắt nhìn hắn một cái.
Từ Thận nhìn xuống, lại cúi đầu hôn một cái.
Đây là khiêu khích quả hồng mềm đấy mà.
"..." Thư Nhiên không dám trừng mắt, không phải sợ, cậu chỉ cảm thấy hai người thật ấu trĩ.
Cộng lại tuổi cả hai thì đã là 60 tuổi rồi, không nên.
Về đến nhà, Từ Thận xuống xe trước: "Nào, anh ôm em lên.”
"Em có thể.
" Thư Nhiên nói xong thì phát hiện mình ngay cả dậy cũng không dậy nổi: "Không nổi rồi, vừa rồi em lớn tiếng quá."
Từ Thận cười cười, ôm vợ về.
"Em nghỉ ngơi một lát đi, anh làm cho em một chén canh giải rượu."
Hắn đi vào phòng bếp, phát hiện trong nhà thím giúp việc đã nấu xong, liền trực tiếp múc đầy một bát bưng tới.
Thư Nhiên uống canh rượu, lại bị Từ Thận ôm đi tắm rửa, mùi rượu gần như tiêu tan.
Nghe nói uống rượu xúc cảm sẽ trở nên rất đờ đẫn, nhưng Thư Nhiên lại không cảm thấy mình trở nên đờ đẫn, lúc làm cùng Từ Thận vẫn rất mẫn cảm.
"Còn tới nữa à?" Ngay khi Thư Nhiên cho rằng có thể nghỉ ngơi, Từ Thận lại đến trêu chọc cậu.
"Ngày đại hỉ mà." Từ Thận hưng trí bừng bừng nói.
"Đó là ngày vui của anh Khải.", Thư Nhiên bật cười, trừng mắt nhìn hắn: "Có liên quan gì đến anh không?"
"Cùng vui, hơn nữa, " Từ Thận ấn Thư Nhiên, không cho đi: "Anh muốn thân mật với vợ mình, chẳng lẽ còn cần tìm lý do hay sao?"
Dù sao hắn cũng có lý, Thư Nhiên không chịu nổi, cùng đối phương điên cuồng tới nửa đêm.
Hạnh phúc thì hạnh phúc đấy, ngày hôm sau đau lưng mỏi chân cũng là thực sự đau lưng mỏi chân.
Thân là đàn ông muốn hưởng thụ nam sắc, không trả một chút giá cũng không được.
Ngày hôm sau, đám cưới của hai gia đình Trần Phương xuất hiện trên báo chí.
Thư Nhiên ngồi dựa trên giường, vừa uống sữa nóng, vừa cầm báo đọc, đột nhiên phát hiện mình và Từ Thần cũng được đưa tin, riêng ảnh và bài báo của bọn họ đã chiếm nửa trang.
"Ai nha, viết mập mờ thế." Thư Nhiên xem xong nói.
Từ Thận nghe vậy liếc mắt một cái, cười nói: "Tờ báo này vẫn rất đứng đắn đấy, coi như cũng được, em xem phần này đi."
Hắn lấy ra một tờ báo giải trí, ảnh chụp bên trên là cảnh Từ Thận một tay khoác lưng ghế Thư Nhiên, nói chuyện với Thư Nhiên, vừa lúc hai người mặt mặt kề mặt, khoảng cách không quá 10 cm, so với ảnh chụp trên báo chí chính thống còn mập mờ hơn 100 lần.
Nội dung chữ viết càng thêm lộ liễu, cái gì tình ý miên miên, tâm ý tương thông, may mà chỉ là miêu tả và suy đoán, không dùng từ ngữ xấu xa hay chỉ trích.
“Không biết phản ứng của mọi người sẽ như thế nào.” Thư Nhiên cảm thấy đỏ mặt, biên tập viên báo lá cải thích viết về hai người bọn họ như vậy, là thật sự do nghi ngờ, hay là do lượng người đọc.
Đó là cả một vấn đề.
"Còn có thể có phản ứng gì chứ, cũng đâu phải nhìn thấy lần đầu." Từ Thận không thèm để ý, mấy năm nay lời đồn hắn và Thư Nhiên bay đầy trời, cách năm ngày là lên báo lá cải, có khi tất cả mọi người đều quen rồi: "Cứ tiếp tục như vậy, có lẽ một ngày nào đó khi chúng ta chủ động thừa nhận, cũng sẽ không có gì quá to tát."
Thư Nhiên gật gật đầu: "Sói tới rồi.
”
Một điều lặp đi lặp lại quá nhiều lần sẽ trở nên vô nghĩa.
"“Có lẽ là bởi vì người ta thích đọc, cho nên mới thích viết." Từ Thận lấy bụng ta suy ra bụng người, hơn nữa hắn cũng thích mua những tạp chí tạp chí này về đọc, cảm thấy Từ Thận dưới ngòi bút của biên tập viên báo nhỏ người ta còn lãng mạn hơn mình.
Đúng vậy, mọi người thích đọc câu chuyện của hai người họ, có thể đính kèm ảnh thì không còn gì tốt bằng.
Biên tập viên thích viết chỉ vì tờ báo giải trí xuất bản có bọn họ bán rất chạy.
Hơn nữa biên tập viên tờ báo còn phát hiện, hai người này căn bản không thèm để ý khi báo chí viết câu chuyện của họ, dù sao đơn vị chưa từng nhận được cảnh cáo và làm rõ của đương sự.
Tuy nhiên, một số người hâm mộ sách sẽ phản ánh và yêu cầu họ không viết bừa bãi.
Đồng thời còn có một ít người hâm mộ sách yêu cầu bọn họ xác minh chân tướng sự việc, nghe cũng không giống như là kháng cự, thái độ lại rất mê mẩn!
Biên tập viên chỉ đang cố gắng thu hút sự chú ý mà thôi, một nhà văn Thư đã nuôi sống bao nhiêu tờ báo giải trí, chẳng qua là rất khó chụp được ảnh của cậu, rất nhiều lúc chỉ có thể lặp lại, kéo chuyện mập mờ của cậu và Từ Thận ra đăng đi đăng lại.
Bây giờ loạt ảnh trong đám cưới, đủ để cho bọn họ đăng thật lâu.
Vì vậy, ngoại trừ những người hâm mộ sách Thư Nhiên có ấn tượng tốt ra, cậu cũng có hảo cảm với những người làm truyền thông, cho tới bây giờ chỉ cung cấp tư liệu và lưu lượng, không gây rắc rối.
Đôi khi gặp phải, còn có thể cho bọn họ chụp vài tấm, thậm chí còn có thể bắt tay ký tên, giống như nho nhã ôn hòa là 4 từ mà trời sinh ra cho cậu vậy.
Không ai không thích một người tài năng như Thư Nhiên.
Đáng tiếc là cho đến nay cậu chưa từng mở buổi ký tặng nào, nghe nói là lúc trước đã hứa với người yêu của mình, sau khi nổi tiếng tuyệt đối không mở buổi tổ chức kí tặng.
Bây giờ mọi người không khỏi hoài nghi cái người ghen tuông bá đạo không cho phép Thư Nhiên mở hội ký tặng chính là bản thân Từ Thận.
Chẳng mất bao nhiêu thời gian mọi người đã có được chứng cứ mới, cũng không thể nói là chứng cứ mới, chứng cứ này kỳ thật đã tồn tại đã lâu, nhưng bọn họ vẫn chưa từng phát hiện!!
Bằng chứng này chính là chữ ký thư hồi đáp của người yêu Thư Nhiên, thật lòng chẳng phải Thận hay sao?
Trắng trợn!
Hai người này thật sự là quá dũng cảm, trước mắt nhân dân cả nước dám em tới anh lui, ngấm ngầm chơi thật vui vẻ.
Hơn nữa vừa chơi là chơi rất nhiều năm, có vẻ như họ chắc chắn rằng những người khác không thể làm gì được họ.
Nhưng đúng là không ai làm gì được họ.
Cho dù biết Thật lòng chính là Từ Thận, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ tâm sự với nhau trên báo.
Người biết chữ rất nhạy cảm với lời nói, Từ Thận cũng biết bút danh của mình bị lộ, nhưng vậy thì sao?
Có người tìm hắn chứng thực, hắn liền nói không phải.
Chẳng lẽ còn có thể buộc hắn thừa nhận, mình chính là Thật lòng hay sao?
Từ Thận bị vạch trần bút danh, trở tay viết một bức thư tình đăng lên, làm cho những người xem náo nhiệt tản ra.
Trước khi mọi người vạch trần bút danh của Từ Thận đều có ấn tượng với hắn là lạnh lùng nghiêm túc, sau khi vạch trần bút danh của hắn, quay lại đọc những bức thư tình thẳng thắn nhiệt tình kia, nhất thời cảm thấy không đành lòng nhìn thẳng, còn đâu ông chủ Từ lạnh lùng thâm trầm của bọn họ, cái tên dính dính này tuyệt đối không phải là ông chủ Từ!
Trong khoảng thời gian này, không phải hai người không được mời đi nói chuyện, nhưng hình thức rất ôn hòa, cực kỳ ôn hòa.
Nhận được sự phủ nhận của hai người bọn họ, chuyện này coi như xong rồi.
"Cái này có tính là chiến thắng theo từng giai đoạn không?" Trên đường trở về, Thư Nhiên cười tủm tỉm dựa vào Từ Thận nói.
Cảm giác tất cả mọi người đều bị hai người họ lừa, hơn nữa khoảng cách ngày đó cũng càng ngày càng gần, tâm tình không tự chủ được mà phấp phới.
"Mọi người thích em, sẽ luôn khoan dung với em." Từ Thận nắm tay cậu nói.
Vâng, mọi người nghe nói bọn họ bị gọi đi nói chuyện mà đổ mồ hôi lạnh thay bọn họ.
Trong lúc nhất thời biên tập viên báo chí cũng yên tĩnh rất nhiều, chờ qua đoạn thời gian sôi nổi này, thấy nhà văn Thư và ông chủ Từ lắng xuống thì, ừm, bọn họ viết sẽ càng mạnh dạn hơn.
Dù sao phía chính phủ cũng đều nhận định là giả, dù viết thế nào cũng không thành sự thật.
Câu chuyện mập mờ của nhà văn Thư và ông chủ Từ, cứ như vậy vẫn lưu truyền đứt quãng dưới ngòi bút của biên tập viên báo nhỏ, trong miệng mọi người, chưa từng gián đoạn.
Bọn họ vẫn luôn là tiêu điểm, được vô số người chú ý.
Chính thức phủ nhận thì sao, bọn họ ở bên nhau đã là bí mật công khai, không ai thật sự tin tưởng bọn họ thật sự trong sạch.
Thật ra cũng có rất nhiều người như bọn họ, chỉ là rất bi ai, không có ai dám giống như bọn họ, có cơ hội và dũng khí biểu đạt mình không giống người thường, 2 người họ thật khiến người ta hâm mộ và khâm phục.
Đừng nói do bản thân ở vị trí cao mới dám như vậy, dù sao bọn họ cũng là hai bàn tay trắng khởi nghiệp, từ không có đến có.
Không chừng hai người từng bước một nắm tay nhau đi tới hôm nay, chính là vì bảo vệ phần tình cảm có tội này đây.
Cho dù hô to tôi muốn yêu, tôi khác biệt, nhưng lại không chịu trả giá cố gắng, thậm chí cư xử đê hèn, làm ra chuyện làm hạ thấp danh dự và danh tiếng của toàn bộ mọi người trong giới, sao có thể trách người khác không hiểu!
Năm 94, lần đầu tiên một nhà văn trong nước xuất bản một cuốn sách thảo luận về đồng tính luyến ái, cuốn sách học thuật đầu tiên của đất nước về đồng tính luyến ái, trong đó nói về quyền bình đẳng của người đồng tính và dị tính.
Năm 95, trước và sau Đại hội Phụ nữ Thế giới, nhiều quán bar đồng tính đã xuất hiện trong nước.
Ngày càng có nhiều nhà văn, thông qua cách viết, tập trung vào nhóm lớn này, chỉ ra rằng nhận thức về các vấn đề đồng tính luyến ái trong nước đang tiến bộ.
Năm 1996, Hồng Kông tổ chức Hội nghị Cầu vồng, với các đại biểu trong nước tham dự.
Năm 97, một ngày làm việc bình thường, nhà nước ban hành một bộ luật hình sự mới, loại bỏ tội phạm giả mạo thường được sử dụng cho đồng tính luyến ái và thực hiện phi hình sự hóa đồng tính luyến ái.
Đây là một luật hình sự mới không có nhiều người chú ý, nhưng Thư Nhiên và Từ Thận đã chờ đợi từ lâu.
Sau khi mọi chuyện lắng xuống, hai người lại bình tĩnh trở lại, trong một khoảng thời gian, họ không biết làm gì ngoại trừ ôm hôn mỗi ngày.
"Không phải tội" Thư Nhiên cười nói: "Anh Thận, chúng ta nắm tay nhau đi dạo một vòng không? ”
"Có được không?" Từ Thận cũng nở nụ cười: "Quốc gia vừa mới ban hành bộ luật hình sự mới, chúng ta đã như vậy, cũng quá phách lối rồi." Có khi lại bị lên báo.
"Vậy chờ thêm hai ngày nữa nhé?" Nụ cười khóe miệng Thư Nhiên không thu lại được.
"Được, chờ thêm hai ngày." Từ Thận gật đầu, hắn cũng cười đến mức không phân biệt được đâu là đông tây nam bắc, trong nháy mắt cảm thấy không khí trong lành, bầu trời trong xanh, khắp nơi đều có không khí tự do.
Điện thoại reo.
Thư Nhiên tiên tri: "Nhất định là đám người kia gọi điện chúc mừng chúng ta." Cậu không cần nhận cũng biết.
Vừa trả lời thì đúng luôn, ngày hôm nay của hai người bọn họ chỉ lục tục nghe điện thoại.
“Mời ăn, mời ăn, mời ăn.” Trần Khải ở bên kia không ngừng lẩm bẩm như máy lặp lại
"Mày đã cha rồi, có thể chững chạc một chút hay không?" Từ Thận nói.
"Anh Thận?" Trần Khải nhìn thoáng qua màn hình: "Chẳng phải em gọi cho Thư Nhiên sao?"
"Hai bọn tao còn chia cái này?" Từ Thận trợn trắng mắt.
“Mời ăn!” Trần Khải mặc kệ hắn là ai, đều giống nhau cả!
"Sao thế? Ở nhà Phương Tiệp bỏ đói mày à?" Từ Thận cười nhạo nói.
Nhưng cơm thì vẫn phải mời.
Dù sao đây cũng là chuyện vui lớn, không chỉ đáng để mời mọi người ăn cơm, mà còn đáng để đốt hai chùm pháo.
Mời ăn cơm Thư Nhiên không có ý kiến, rộn rã náo nhiệt với mọi người, cũng đã lâu không có tụ tập một chỗ.
Nhưng Thận này thật sự đi mua pháo đấy à?
"A, tìm chuyện làm, em có đi không?" Từ Thận hỏi.
" Ngốc quá đi!" Thư Nhiên nghĩ mà cảm thấy ngón chân co quắp.
"Không ngốc." Từ Thận vẫn cười.
Được rồi, Thư Nhiên cũng đi theo, thật sự mua mua rất nhiều pháo, nhưng không đốt hết, còn lại mang đến quán rượu để.
Vì vậy, phóng viên phát hiện ra sau khi nhà nước ban hành bộ luật hình sự mới, Thư Nhiên và Từ Thận ngay lập tức mời người thân và bạn bè đi ăn bắn pháo mừng!!!
Đúng là sự thật rồi!
Thư Nhiên và Từ Thận còn đang ở trên bàn ăn cơm với bạn bè, vệ sĩ liền tới thấp giọng nói cho bọn họ biết, bên ngoài đã một vòng phóng viên đang chờ, hỏi bọn họ lát nữa có muốn sắp xếp đi cửa sau hay không.
"Không cần, " Từ Thận phất tay: "Thế chẳng phải là chột dạ hay sao?"
"Đúng vậy, cứ từ cửa chính đi, chúng ta có khi nào lại đi qua cửa sau." Thái độ Thư Nhiên rất dữ dội.
Mọi người trên bàn đều nở nụ cười, nếu hiện tại đã không phạm tội, dữ dội một chút thì có sao, hai người này hiện tại gia tài bạc triệu, cũng chẳng dựa vào người khác ăn cơm, quần chúng không hiểu, ngày khó khăn của họ đã qua rồi.
"Ôi, anh Thận?" Giang Phàm thấy trên ngón tay Từ Thận đeo nhẫn: "Đã đeo nhẫn nhanh vậy luôn à?"
"Ừ" Từ Thận đang gắp thức ăn, cũng liếc mắt nhìn tay mình một cái: "Lúc ấy đeo vào, Thư Nhiên đeo cho.
”
Cảm ơn đất nước, Trần Sâm nói: "Nếu đất nước không mở, Từ Thận sẽ nghẹn chết."
"Được rồi, " Thư Nhiên cười rộ lên: "Trên bàn còn có trẻ con, chúng ta không đề cập nhiều đến chuyện này, mọi người vui vẻ, ăn uống no say là được rồi.
”
"Ke, vậy thì không nói cái gì khác, chúc mừng chúc mừng, uống rượu đi" Trần Khải cầm rượu đứng dậy, hắn luôn là người hăng hái nhất trong những dịp như thế này: "Mọi người cùng nhau chúc mừng Thư tổng và Từ tổng cuối cùng cũng có thể tự do yêu đương! Nghe thật thê lương, đáng thương."
"Nói nhiều ghê." Thư Nhiên cười mắng, sau đó vui vẻ đứng lên uống rượu với mọi người.
Sau khi tan tiệc, hai người bọn họ bảo mọi người đi trước, tránh bị phóng viên chặn đường ra ngoài.
"Vậy tụi tôi đi trước, hai người xem mà làm."
"Được, yên tâm."
Mọi người lục tục rời đi, còn lại Thư Nhiên và Từ Thận ngồi tại chỗ, chậm rãi uống trà.
Không có từ ngữ nào có thể miêu tả tâm trạng lúc này, ngoại trừ cảm giác thả lỏng thì cả người như có chút bay bay.
Uống xong hai chén trà, Từ Thận cười nói với Thư Nhiên: "Đồng chí Thư Nhiên, đồng chí đã chuẩn bị xong chưa? Chúng ta ra ngoài thôi.
”
"Chuẩn bị xong rồi" Thư Nhiên đưa tay cho Từ Thận: "Đồng chí Từ Thận, dẫn em ra ngoài đi.
”
Hai người bọn họ hôm nay ăn mặc vô cùng đẹp, đẹp trai không ai sánh bằng, hơn ba mươi tuổi, phong nhã hào hoa, đập vào mắt đều là phong lưu.
Từ Thận giữ chặt tay Thư Nhiên, môi mỉm cười, cùng nhau đi về phía con đường rộng mở của tự do.
"Món ăn đầu bếp mới nấu ngon ghê, mấy ngày nữa mời bạn bè đến ăn." Thư Nhiên thảo luận với hắn, hôm nay là mời huynh đệ trong nhà, còn chưa mời toàn thể bạn bè.
"Nghe lời em." Từ Thận gật gật đầu.
Trong lúc nói chuyện thì đã tới cửa, một đám phóng viên đã chờ đợi ngoài cửa từ lâu, khoảnh khắc nhìn thấy hai người bọn họ nắm tay nhau đi ra, cảm thấy ngạc nhiên nhưng cũng hợp tình hợp lý, giờ phút này không kịp suy nghĩ nhiều, ngón tay mọi người liên tục nhấn nút chụp ảnh.
Thư Nhiên và Từ Thận cứ thế mà hào phóng đứng cho họ chụp ảnh, ai không biết còn tưởng là họp báo, biểu cảm quá tốt, chuẩn bị tốt mọi tư thế chụp ảnh.
"Mọi người đừng chen chúc, chụp từ từ thôi, " Thư Nhiên thậm chí còn điều khiển hiện trường: "Cẩn thận té ngã, Tiểu Lưu duy trì trật tự chút đi..."
Cậu nghiêng đầu với vệ sĩ nói.
"Cậu Từ, sao hai người lại nắm tay nhau?!" Một trong những phóng viên phỏng vấn Từ Thận.
"Chẳng phải mọi người đã biết từ lâu rồi sao?" Từ Thận đầu tiên trêu chọc những phóng viên quanh năm viết truyện phong lưu của bọn họ một câu rồi mới đứng đắn trả lời câu hỏi của người ta: "Bởi vì là bạn đời.
”
Có vẻ như có ai đó đang la hét trong đám đông.
Hai người này cũng quá hợp tác, cũng đúng, sự háo hức muốn công khai của họ gần như dâng trào.
Trước khi luật hình sự mới ban hành thì không ngăn được, nay luật hình sự mới ban hành thì càng không ngăn cản được.
"Xin hỏi hai người bên nhau bao lâu rồi?!" Một phóng viên hỏi câu hỏi mà mọi người tò mò nhất.
"14 năm." Người trả lời lần này là Thư Nhiên.
Mỗi một câu đều là tin tức nặng ký, nổ đến các phóng viên không kịp hoàn hồn, con số này bọn họ trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, thế mà là suốt 14 năm!
"Cậu Từ, xin hỏi Thật lòng trên báo là cậu sao?"
"Là tôi"
"Người không cho nhà văn Thư mở buổi ký tặng sách cũng là cậu sao?"
"Là tôi."
"Xin hỏi hai người là ai theo đuổi ai?!"
"Không có ai… theo đuổi ai cả" Thư Nhiên nói: "Hai chúng ta là kết hôn trước rồi sau đó yêu nhau.
”
Các phóng viên nghĩ thầm hai người chẳng phải là nam giới hay sao?! Lấy đâu ra kết hôn trước rồi mới yêu?!
"Đúng vậy, " Từ Thận nói, "Nhưng chính xác thì là tôi theo đuổi em ấy, khi em ấy chưa thích tôi, tôi phải nói yêu em ấy ba lần một ngày."
Thư Nhiên đẩy Từ Thận một cái, thối tha không biết xấu hổ, không cần lấy chi tiết này ra nói chứ!
Nhưng hiển nhiên phóng viên rất thích hắn nói nhiều một chút, hận không thể làm một cuộc phỏng vấn chi tiết với hắn ngay tại chỗ, đào hết chi tiết tình yêu của bọn họ ra.
"Nhà văn Thư, cậu công khai tình cảm như vậy không sợ fan sách của cậu thất vọng hay sao?"
Đây là một vấn đề rất bén nhọn nhưng cũng phải đối mặt.
Thư Nhiên cười cười, nắm chặt tay Từ Thận: "Yêu đương là định hướng cá nhân của tôi, thích anh ấy tôi không thẹn với tâm, đối người hâm mộ sách, tôi cũng không thẹn với lòng, tôi sẽ cố gắng làm tốt những gì tôi nên làm.
”
Từ Thận dùng tay kia sờ sờ đầu cậu, phóng viên chụp lại cảnh hắn che chở cậu.
"Tôi biết sẽ có rất nhiều người chửi rủa chúng tôi, vậy thì sao?"
Những âm thanh chửi bới kia chẳng phải là tự nói tự nghe hay sao, cuối cùng bị ảnh hưởng chỉ là bản thân người chửi, bọn họ không có bất kỳ ảnh hưởng gì.
Đêm nay, Thư Nhiên và Từ Thận bị phóng viên chặn ở cửa, phỏng vấn rất lâu.
Cuối cùng Từ Thận lấy lý do mệt mỏi, kết thúc cuộc phỏng vấn, sau đó che chở Thư Nhiên lên xe, về nhà.
"Tốt hơn nhiều so với em nghĩ." Thư Nhiên ngồi trong xe thở phào nhẹ nhõm: “Còn tưởng rằng sẽ có lời không hay.”
"Sao có thể chứ?" Từ Thận nhéo nhéo tay cậu: "Ai nỡ lòng nào mà ác với em."
Quan hệ của Thư Nhiên và truyền thông vẫn luôn tốt.
"Em chỉ lấy ví dụ thôi," Thư Nhiên lắc đầu: "Em đã thấy quá nhiều chuyện, 1 phút trước còn ôm hôn, một giây sau đã trở mặt."
Ngay cả khi tất cả mọi thứ đều tốt, nhưng chỉ cần có một điều sai trái sẽ ngay lập tức bị người ta dìm xuống vực thẳm, đón nhận sự phản công của các loại cảm xúc tiêu cực, bản chất con người là như vậy.
May mắn, cậu và Từ Thận rất may mắn.
Nhưng bây giờ nói như vậy còn quá sớm, hết thảy còn phải chờ ngày mai báo xuống đường mới biết được kết quả.
Xấu nhất cũng chỉ có như vậy, Thư Nhiên nghĩ thầm, cùng lắm thì sau này mình cũng học từ thận bình thường, khiêm tốn.
Từ Thận lại hạ quyết tâm không đọc mấy tờ báo gần đây vì không có gì thú vị.
Mặc kệ thế giới bên ngoài bình luận như thế nào, đối đãi như thế nào, đó đều là cảm xúc cá nhân của những người đó, chẳng có quan hệ gì với bọn họ.
"Không biết có thể có người kích động gây rắc rối hay không" Từ Thận cẩn thận nói: "Nếu không chúng ta ra ngoài chơi, qua một thời gian nữa sẽ trở về được không? ”
"Đi đâu?" Thư Nhiên nói.
"Tìm một nơi đẹp, không cần thị thực đi." Từ Thận nói.
"Ừm, gần đây anh không được nghỉ ngơi nhiều" Thư Nhiên nói, "Coi như đi ra ngoài đi tuần trăng mật đi."
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Thận: Hải cẩu vỗ tay.jpg, cuối cùng cũng có danh tiếng!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook