Xuyên Vào Tiểu Thuyết Thịt Văn Ngày Tận Thế
-
Chương 17: Ra nước ngoài
Cố Tư Tư thu mấy chục túi gạo, đã đến cực hạn, cảm thấy đầu choáng váng muốn ói.
Đây là tình huống bình thường, mang đồ vật vào không gian sẽ tiêu hao trí lực.
Hiện tại tận thế vẫn chưa tới, thân thể con người chưa tiến hóa, linh lực rất yếu,
tiêu hao một lượng lớn trí lực như vậy,
tinh thần lực cường đại như vậy, cơ thể tự nhiên không chịu nổi.
Cố Vân Tu hiển nhiên cũng nghĩ đến tình huống này, đem người bế lên, bước nhanh rời khỏi nhà kho.
“Anh, em khó chịu quá."
Vừa đặt xuống chỗ ngồi, cơ thể Cố Tư Tư tựa như không xương dựa lên ngực Cố Vân Tu, cô ôm eo hắn làm nũng, cảm thấy được ôm thoải mái hơn.
Đầu ngón tay Cố Vân Tu nhẹ nhàng lướt qua cánh môi phấn nộn của nàng: “Muốn bổ sung thể lực sao?”
Nghĩ đến lúc sáng bị ép nuốt tinh dịch, trên mặt Cố Tư Tư phẫn nộ, dữ dằn như chú chó nhỏ chưa dứt sữa: “Anh có tin là em khóc cho anh xem hay không?”
Cố Vân Tu bị sự đáng yêu đột kích, hắn cười nhẹ, vươn tay mở khoang ẩn trong xe, lấy ra một cây sô cô la.
Hắn xé gói, dưới cái nhìn kinh ngạc của cô gái nhỏ, hắn nhét sô cô la vào miệng cô, bỡn cợt trêu chọc: "Em thích ăn tinh dịch của anh trai vậy sao, em chịu khó nhịn một chút đi về rồi anh trai bù cho.”
Cố Tư Tư: "..."
Hay lắm, thứ chết tiệt này nhất định là cố ý.
…
Cố Tư Tư được đưa trở lại bệnh viện, tiếp tục ghim kim nằm cứng đơ trên giường bệnh.
Mặc dù có chút bị giày vò nhưng nàng cảm thấy chuyến đi này rất xứng đáng, dù sao trong tay có lương thực, lòng sẽ không hoảng hốt.
Quen tay hay việc, cô sẽ rèn luyện nhiều hơn, mỗi lần cô sẽ càng thu được nhiều đồ vật hơn.
Mấy ngày tiếp theo, Cố Vân Tu làm thủ tục xuất viện cho Cố Tư Tư, đem thẻ thanh toán của hắn cài vào điện thoại di động của cô, để cô mua bất cứ thứ gì cô muốn.
Nhưng hắn đi sớm về muộn, bận rộn cả ngày không thấy bóng dáng đâu.
Đến khuya mới trở về thì không nói, lúc ôm cô cũng rất an phận, quá lắm là hôn hôn lên ngực cô, rất nhanh chìm vào giấc ngủ, giống như tên tra nam bị tiểu yêu tinh bên ngoài đào rỗng.
Mỗi ngày người lái xe đưa cô đến bến tàu, Cố Tư Tư một mình đi thu đồ vật, nhưng Cố Vân Tu không ở bên cạnh nàng, cho nên mỗi lần không thoải mái nàng liền dừng lại, không dám quá tự phụ.
Những lúc khác thì mua hàng trên mạng, chờ chuyển phát nhanh gửi tới cửa.
Chỉ trong một tuần, một lượng đáng kể đồ vật đã được cất giữ trong chiếc nhẫn của nàng.
Một ngày này, Cố Vân Tu vừa thu dọn đồ đạc, vừa thấp giọng nói: "Mai anh phải đi công tác! "
Trong nước đối với súng ống quản lý vô cùng nghiêm ngặt, vũ khí nóng chỉ có thể đặt ở nước ngoài, hắn đã đặt trước một lô vũ khí thông qua người đáng tin cậy, hiện tại cần phải đi kiểm hàng cùng giao số dư.
Còn nửa tháng nữa tận thế sẽ tới, lúc này hắn lại muốn đi công tác.
Cố Tư Tư nghĩ đến sự khác thường trong một tuần lễ này của nam nhân khác, lập tức tủi thân hỏi: "Có phải nh bao nuôi tiểu yêu tinh khác rồi? Không thích em nữa đúng không?"
"Hả?" Cố Vân Tu vẻ mặt khó hiểu.
Hắn lúc nào thì không thích nàng? Lại nói, nếu hắn muốn nuôi nữ nhân khác còn phải chờ đến bây giờ?
"Sao anh lại như vậy được chứ?" Cố Tư Tư thấy hắn cũng không có phản bác, lập tức vừa tức vừa tủi thân, "Anh nhìn hết người em sờ hết người em rồi anh muốn phủi sạch trách nhiệm sao? Có phải em không đồng ý cho anh làm đâu, tại sao anh vẫn muốn ngủ với người khác? Họ có xinh bằng em, đáng yêu bằng em, dáng đẹp bằng em không?"
"Đàn ông đúng toàn là đểu giả, em cũng chẳng muốn thích anh nữa."
Cố Tư Tư tức điên lên, quay người đi vào phòng ngủ, ‘Phanh’ một tiếng đóng cửa lại.
Cố Vân Tu bị một trận chỉ trích, còn chưa tiêu hóa xong, tiểu nha đầu đã đem chính mình giam lại.
Hắn vừa buồn cười vừa tức giận, đi qua gõ cửa một cái: "Tư Tư, ra đây.”
Trong phòng một mảnh im lặng.
Cố Vân Tu gõ gõ lần nữa: "Một tiếng nữa máy bay sẽ cất cánh, tranh thủ thời gian thu dọn đồ đạc, còn nhõng nhẽo nữa là anh bỏ em lại đấy."
Trong phòng truyền đến một thanh âm vang lên, giống như là cái gì bị đập xuống đất, rất nhanh cửa phòng mở ra, lộ ra một cái đầu nhỏ xù xù, con ngươi khẩn trương nhưng vừa ướt vừa hút hồn nhìn qua hắn: "Anh muốn đưa em theo cùng?"
"Anh có nói không đưa em theo sao?" Cố Vân Tu đem người bắt ra.
Quả nhiên thấy trên đầu gối nữ hài đỏ lên một mảng, hiển nhiên là vừa rồi bị đụng, hắn vô ý thức đưa tay vuốt cho nàng.
Cố Tư Tư cảm thấy có chút mất mặt, hôn Cố Vân Tu một cái, lần nữa lanh lợi trở về phòng: "Em đi dọn đồ, nhanh lắm."
"Anh đã chuẩn bị xong hộ chiếu cho em rồi, em mang theo hai bộ quần áo để tắm giặt là được, đồ dùng khác qua đó mua sau.” Cố Vân Tu nhắc nhở một câu.
Nữ nhân đi ra ngoài, rương hành lý lớn đều không đủ, hắn thật sợ nàng thu thập không dứt.
Không tới một phút, Cố Tư Tư liền trở lại, ôm cánh tay Cố Vân Tu, cười đến mi mắt cong cong: "Em cất hết vào trong không gian."
Cố Vân Tu khẽ gật đầu, hắn lấy ra một cái hộp nhung màu đỏ, mở ra, bên trong là một cái đồng hồ đeo tay.
Mặt đồng hồ màu hồng khảm vàng, bên trong có một vòng kim cương tinh tế lập loè, dây đồng hồ là da dê màu nâu, mềm mại mà thoải mái dễ chịu.
Hắn nhẹ giọng hỏi: "Thích không?"
Cố Tư Tư gật đầu, hoa lệ như thế, nhìn một cái là biết rất quý.
“Chuyện vê không gian đừng kể cho người thứ ba biết, bình thường sử dụng cũng chú ý một chút, đừng lấy đồ ra trước mặt mọi người."
Cố Vân Tu đem đồng hồ đeo ở cổ tay trái trắng muốt của tiểu nha đầu, dây đồng hồ màu nâu, vừa vặn che vòng ngọc lưu không gian trên da nàng.
Ai cũng không biết đó là thế giới huyết tinh hỗn loạn như thế nào, tiền tài không để lộ ra ngoài, cẩn thận một chút không sai.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook