Xuyên Vào Tiểu Thuyết Sắc Tình Ở Mạt Thế
-
Chương 62: Giả Giả Thật Thật
Tích Di chau mày: "Lý do vớ vẩn sao? Hừ, thứ đồ giả như mày sao biết rõ mà nói."
Hắn ta cười khẩy: "Bớt khích bác đi ranh con, tao không mắc mưu của mày đâu."
"Thì sao? Anh Thuần không dám nói ra, nên mày cũng không dám nói chớ gì, nếu vậy thì mày nên tự biến mất, trả lại cơ thể cho ảnh đi, mày có hơn gì ảnh đâu mà muốn chiếm cơ thể của người ta, đúng là cái thứ không biết tự lượng sức mình."
Hắn ta tái mặt, rõ ràng là bị ảnh hưởng bởi những lời khích bác của Tích Di. Thế nhưng vài giây sau, hắn ta dần trở nên bình tĩnh. Hắn ta không thể bị phân tâm vào loại chuyện cỏn con, vụn vặt. Hắn ta có chuyện quan trọng hơn phải làm, thứ quyết định sự sinh tồn của hắn ta.
Hắn ta cũng nhìn ra Tích Di không phải là người dễ dụ, thậm chí là miệng lưỡi của cô quá đỗi sắc bén, suýt nữa cô đã thành công đánh lạc hướng hắn ta rồi. Vì vậy hắn ta không muốn nhiều lời, chẳng nói thêm câu nào ra tay ngay lập tức.
Tích Di chau mày, trông hắn ta như suýt bị đánh lạc hướng đến nơi, đồng thời cũng sắp nói ra bí mật Kính Thuần luôn che giấu. Thế nhưng chỉ trong tích tắc thôi, hắn ta bình tĩnh đến vậy, dường như có việc gì đó rất quan trọng mà hắn ta phải làm sao?
Hiện tại, việc quan trọng nhất với hắn ta là gì? Chính là chiếm được cơ thể của Kính Thuần. Bấy giờ, có vẻ như Tích Di đã hiểu ra điều gì đó.
Tích Di không hề nương tay, cô và hắn ta đều dùng những chiêu thức vô cùng hung ác nhằm đẩy đối phương vào đường hiểm. Thoạt nhìn thì hai người ngang tài ngang sức với nhau, nhưng đánh một hồi thì ưu thế về dị năng của Kính Thuần được bộc lộ hết sức rõ ràng, Tích Di cũng nhận ra được dị năng của Kính Thuần cao hơn cô. Tên tu tiên cấp thấp lợi dụng điểm ấy để ép cô vào đường cùng.
Thần sắc của Tích Di vẫn bình tĩnh như thường, cô liếc mắt nhìn ngôi nhà gỗ, tuy rằng từ nãy tới giờ hai người đánh nhau rất ác liệt nhưng cả hai đều có ý muốn bảo vệ ngôi nhà nên không hề tung ra chiêu thức càn quét với phạm vi lớn, thành ra nhà gỗ vẫn yên ổn đứng sừng sững giữa rừng. Bởi cả hai đều hiểu, một khi nhà gỗ vỡ nát sẽ gây ra âm thanh không nhỏ, từ đó thu hút zombie tới.
Nhưng hiện tại, ngó thấy hắn ta đang dần áp đảo mình, Tích Di không kiêng nể thêm nữa, muốn ra tay tàn phá nhà gỗ, lợi dụng lúc zombie kéo đến mà thoát thân.
Nhưng địch thủ của Tích Di không phải kẻ ngờ nghệch, ngu ngốc. Hắn ta vừa liếc mắt đã hiểu được ý muốn của cô, vì vậy hắn ta lập tức nhanh tay trước một bước, sử dụng cả sức lực lẫn dị năng để áp chế cô, ngăn cản cô phá hủy nhà gỗ.
Một cú đá tựa như ngàn cân phăm phăm lao tới với tốc độ xé gió, Tích Di chỉ kịp nhìn trân trân vào hướng gió rít khẽ, ngay sau đó cô bị trúng một cước vào bụng, bật ngửa không kịp trở tay.
Nhân lúc này, hắn ta di chuyển tới gần Tích Di, không biết lấy đâu ra sợi dây thừng mà trói chặt tay của cô lại, rồi hắn ta lợi dụng lúc cô vẫn còn choáng mà trói luôn cả hai chân.
Tích Di trợn mắt nhìn hắn ta, sự tức tối và không cam lòng hiện rõ lên gương mặt mỹ miều của cô.
Hắn ta bật cười khoái chí, bế bổng cô lên đi tới giường: "Xinh đẹp như vầy mà lại bỏ qua, đúng là đồ ngu. Thôi thì để ông thay mày hưởng thụ, sẵn tiện tiễn mày xuống suối vàng luôn."
Hắn ta đặt Tích Di xuống giường, cúi người bao phủ lên người cô, ngay khi môi hắn ta sắp chạm vào môi của Tích Di thì bỗng dưng cơ thể hắn ta trở nên bất động. Hắn ta trợn trừng mắt, thần sắc hiện lên vẻ tức tối xen lẫn hoang mang.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Là mày… là mày đúng không? Mày làm cái giống gì đó? Mày làm gì tao, hả?"
Tích Di mỉm cười dịu dàng, không hề có ý kéo xa khoảng cách với đối phương. Cô nhướng mày nhìn hắn ta: "Nói đi, mày đã tìm ra cách diệt trừ anh Thuần rồi đúng không? Và cái cách đó có liên quan tới tao, tao nói không sai chớ?"
Hắn ta chau mày, ngậm chặt miệng, rõ ràng là không muốn nói.
Tích Di cười một tiếng, tức thì mặt mũi của hắn ta trở nên nhăn nhó, thể hiện rõ sự đau đớn. Chừng một phút sau, biểu cảm của hắn ta mới nhẹ nhõm hơn, hẳn là không còn đau đớn như vừa rồi nữa.
"Là mày… do mày làm! Sao mày làm được chuyện này?" Nói tới đây, bỗng dưng hắn ta trợn trắng mắt: "Thì ra là mày cố ý, ban nãy mày cố ý làm cho tao chủ quan, sau đó tung chiêu cuối để lật ngược tình thế đúng không? Nếu không thì sao mày có thể thuận lợi điều khiển tao được, dị năng của tao đâu có thấp."
Tích Di không vội phủ nhận, nhưng cô cũng không thừa nhận chuyện đó: "Mày nên nhìn lại hoàn cảnh hiện tại của mày thì tốt hơn. Mày có tư cách để hô to gọi nhỏ với tao à? Thôi, bây giờ thế này nhé, tao cũng không muốn tốn thời gian ở đây nữa, tao buồn ngủ lắm rồi. Mày nói cho tao biết chuyện tao muốn biết, sau đó tao nói cho mày nghe chuyện mày muốn nghe, rồi không dáng gì tới nhau nữa, ok chưa?"
Hắn ta cười khinh khỉnh: "Mày tưởng tao ngu lắm chắc? Nói cho mày để mày giúp nó à? Bớt giỡn đi ranh con."
Tích Di bật cười chế giễu: "Tao đâu có rỗi hơi, tuy rằng tao không biết nguyên nhân anh ta từ chối tao, nhưng nói thiệt là tao cũng mệt mỏi lắm rồi. Ban đầu, tao rung động với anh ta là vì anh ta vừa mạnh mẽ, vừa quyết đoán, làm tao cảm nhận được sự an toàn chưa từng có. Nhưng nay, tao thấy anh ta chẳng khác chi những người đàn ông ngoài kia, hóa ra anh ta không hề mạnh mẽ và bản lĩnh như tao nghĩ.
Nói sao nhỉ? Bây giờ mày cũng thấy được bản lĩnh của tao rồi đấy, mắc giống gì mà tao phải quỵ lụy một người đàn ông yếu đuối chớ. Nhưng mày làm cho tao cảm thấy quá tò mò về việc chiếm xác, cho nên tao muốn nghe mày nói rõ ràng, để lỡ như… tao cũng rơi vào trường hợp như vậy thì sao? Mày hiểu mà, tao muốn nắm thế chủ động trong mọi chuyện."
Tích Di thật thật giả giả mà tâm tình với hắn ta, biểu cảm của cô vô cùng bình thản, trên mặt không có xíu nao núng nào.
"Mày nói thật không? Không phải mày đang lừa tao chớ?"
Hắn ta cười khẩy: "Bớt khích bác đi ranh con, tao không mắc mưu của mày đâu."
"Thì sao? Anh Thuần không dám nói ra, nên mày cũng không dám nói chớ gì, nếu vậy thì mày nên tự biến mất, trả lại cơ thể cho ảnh đi, mày có hơn gì ảnh đâu mà muốn chiếm cơ thể của người ta, đúng là cái thứ không biết tự lượng sức mình."
Hắn ta tái mặt, rõ ràng là bị ảnh hưởng bởi những lời khích bác của Tích Di. Thế nhưng vài giây sau, hắn ta dần trở nên bình tĩnh. Hắn ta không thể bị phân tâm vào loại chuyện cỏn con, vụn vặt. Hắn ta có chuyện quan trọng hơn phải làm, thứ quyết định sự sinh tồn của hắn ta.
Hắn ta cũng nhìn ra Tích Di không phải là người dễ dụ, thậm chí là miệng lưỡi của cô quá đỗi sắc bén, suýt nữa cô đã thành công đánh lạc hướng hắn ta rồi. Vì vậy hắn ta không muốn nhiều lời, chẳng nói thêm câu nào ra tay ngay lập tức.
Tích Di chau mày, trông hắn ta như suýt bị đánh lạc hướng đến nơi, đồng thời cũng sắp nói ra bí mật Kính Thuần luôn che giấu. Thế nhưng chỉ trong tích tắc thôi, hắn ta bình tĩnh đến vậy, dường như có việc gì đó rất quan trọng mà hắn ta phải làm sao?
Hiện tại, việc quan trọng nhất với hắn ta là gì? Chính là chiếm được cơ thể của Kính Thuần. Bấy giờ, có vẻ như Tích Di đã hiểu ra điều gì đó.
Tích Di không hề nương tay, cô và hắn ta đều dùng những chiêu thức vô cùng hung ác nhằm đẩy đối phương vào đường hiểm. Thoạt nhìn thì hai người ngang tài ngang sức với nhau, nhưng đánh một hồi thì ưu thế về dị năng của Kính Thuần được bộc lộ hết sức rõ ràng, Tích Di cũng nhận ra được dị năng của Kính Thuần cao hơn cô. Tên tu tiên cấp thấp lợi dụng điểm ấy để ép cô vào đường cùng.
Thần sắc của Tích Di vẫn bình tĩnh như thường, cô liếc mắt nhìn ngôi nhà gỗ, tuy rằng từ nãy tới giờ hai người đánh nhau rất ác liệt nhưng cả hai đều có ý muốn bảo vệ ngôi nhà nên không hề tung ra chiêu thức càn quét với phạm vi lớn, thành ra nhà gỗ vẫn yên ổn đứng sừng sững giữa rừng. Bởi cả hai đều hiểu, một khi nhà gỗ vỡ nát sẽ gây ra âm thanh không nhỏ, từ đó thu hút zombie tới.
Nhưng hiện tại, ngó thấy hắn ta đang dần áp đảo mình, Tích Di không kiêng nể thêm nữa, muốn ra tay tàn phá nhà gỗ, lợi dụng lúc zombie kéo đến mà thoát thân.
Nhưng địch thủ của Tích Di không phải kẻ ngờ nghệch, ngu ngốc. Hắn ta vừa liếc mắt đã hiểu được ý muốn của cô, vì vậy hắn ta lập tức nhanh tay trước một bước, sử dụng cả sức lực lẫn dị năng để áp chế cô, ngăn cản cô phá hủy nhà gỗ.
Một cú đá tựa như ngàn cân phăm phăm lao tới với tốc độ xé gió, Tích Di chỉ kịp nhìn trân trân vào hướng gió rít khẽ, ngay sau đó cô bị trúng một cước vào bụng, bật ngửa không kịp trở tay.
Nhân lúc này, hắn ta di chuyển tới gần Tích Di, không biết lấy đâu ra sợi dây thừng mà trói chặt tay của cô lại, rồi hắn ta lợi dụng lúc cô vẫn còn choáng mà trói luôn cả hai chân.
Tích Di trợn mắt nhìn hắn ta, sự tức tối và không cam lòng hiện rõ lên gương mặt mỹ miều của cô.
Hắn ta bật cười khoái chí, bế bổng cô lên đi tới giường: "Xinh đẹp như vầy mà lại bỏ qua, đúng là đồ ngu. Thôi thì để ông thay mày hưởng thụ, sẵn tiện tiễn mày xuống suối vàng luôn."
Hắn ta đặt Tích Di xuống giường, cúi người bao phủ lên người cô, ngay khi môi hắn ta sắp chạm vào môi của Tích Di thì bỗng dưng cơ thể hắn ta trở nên bất động. Hắn ta trợn trừng mắt, thần sắc hiện lên vẻ tức tối xen lẫn hoang mang.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Là mày… là mày đúng không? Mày làm cái giống gì đó? Mày làm gì tao, hả?"
Tích Di mỉm cười dịu dàng, không hề có ý kéo xa khoảng cách với đối phương. Cô nhướng mày nhìn hắn ta: "Nói đi, mày đã tìm ra cách diệt trừ anh Thuần rồi đúng không? Và cái cách đó có liên quan tới tao, tao nói không sai chớ?"
Hắn ta chau mày, ngậm chặt miệng, rõ ràng là không muốn nói.
Tích Di cười một tiếng, tức thì mặt mũi của hắn ta trở nên nhăn nhó, thể hiện rõ sự đau đớn. Chừng một phút sau, biểu cảm của hắn ta mới nhẹ nhõm hơn, hẳn là không còn đau đớn như vừa rồi nữa.
"Là mày… do mày làm! Sao mày làm được chuyện này?" Nói tới đây, bỗng dưng hắn ta trợn trắng mắt: "Thì ra là mày cố ý, ban nãy mày cố ý làm cho tao chủ quan, sau đó tung chiêu cuối để lật ngược tình thế đúng không? Nếu không thì sao mày có thể thuận lợi điều khiển tao được, dị năng của tao đâu có thấp."
Tích Di không vội phủ nhận, nhưng cô cũng không thừa nhận chuyện đó: "Mày nên nhìn lại hoàn cảnh hiện tại của mày thì tốt hơn. Mày có tư cách để hô to gọi nhỏ với tao à? Thôi, bây giờ thế này nhé, tao cũng không muốn tốn thời gian ở đây nữa, tao buồn ngủ lắm rồi. Mày nói cho tao biết chuyện tao muốn biết, sau đó tao nói cho mày nghe chuyện mày muốn nghe, rồi không dáng gì tới nhau nữa, ok chưa?"
Hắn ta cười khinh khỉnh: "Mày tưởng tao ngu lắm chắc? Nói cho mày để mày giúp nó à? Bớt giỡn đi ranh con."
Tích Di bật cười chế giễu: "Tao đâu có rỗi hơi, tuy rằng tao không biết nguyên nhân anh ta từ chối tao, nhưng nói thiệt là tao cũng mệt mỏi lắm rồi. Ban đầu, tao rung động với anh ta là vì anh ta vừa mạnh mẽ, vừa quyết đoán, làm tao cảm nhận được sự an toàn chưa từng có. Nhưng nay, tao thấy anh ta chẳng khác chi những người đàn ông ngoài kia, hóa ra anh ta không hề mạnh mẽ và bản lĩnh như tao nghĩ.
Nói sao nhỉ? Bây giờ mày cũng thấy được bản lĩnh của tao rồi đấy, mắc giống gì mà tao phải quỵ lụy một người đàn ông yếu đuối chớ. Nhưng mày làm cho tao cảm thấy quá tò mò về việc chiếm xác, cho nên tao muốn nghe mày nói rõ ràng, để lỡ như… tao cũng rơi vào trường hợp như vậy thì sao? Mày hiểu mà, tao muốn nắm thế chủ động trong mọi chuyện."
Tích Di thật thật giả giả mà tâm tình với hắn ta, biểu cảm của cô vô cùng bình thản, trên mặt không có xíu nao núng nào.
"Mày nói thật không? Không phải mày đang lừa tao chớ?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook