Dùng đôi chân thon dài, Tích Di thoăn thoắt đu trên sợi dây mỏng di chuyển tới lui trên nóc phòng, nhìn vào tựa như thân thể của cô hoàn toàn không có trọng lượng.

Nội tâm Tích Di có chút vui sướng khó kìm nén, cô chỉ cần hoàn thành xong nhiệm vụ cuối cùng này, từ nay trở về sau liền có thể theo đuổi cuộc sống tự do, không bị ràng buộc.

Một loạt tiếng bước chân vang lên, căn phòng trống vắng ban nãy liền xuất hiện hai nhóm người, Tích Di cần tiêu diệt ông trùm của hai nhóm người phía dưới để hoàn thành nhiệm vụ.

Chân Tích Di tê rần, thời gian chờ đợi hai ông trùm xuất hiện không hề ngắn, cô cắn môi dưới, vẫn duy trì bộ dáng cũ, giấu thân thể đang đu dây của mình sau thùng hàng được chất trên kệ cao, mũi chân khẽ móc vào xà nhà gia tăng sự cố định. Nếu không phải xà nhà ở đây thiết kế đặc biệt nhằm chống người ẩn nấp, cô cũng không cần phải đu dây thế này.

*

Tích Di không do dự nổ súng, một phát rồi lại một pháp tiếp theo, cô thao tác không hề đứt quãng, hành động lưu loát liền mạch, đợi đến khi hai nhóm người bên dưới định thần, hai ông trùm của họ đã bị đạn ghim xuyên não, tử vong tại chỗ.

Nhiệm vụ vốn dĩ đã xong, ngay lúc Tích Di lợi dụng điểm mù đu dây rút lui khỏi hiện trường, một cảm giác nguy hiểm liền ập đến, bao kín kẽ thân thể. Tích Di lập tức đưa mắt xung quanh thăm dò, đồng thời tung người đu qua đoạn dây kế bên cô đã thiết kế từ trước nhằm thay đổi vị trí, phòng ngừa bị tập kích.

Nhưng vô ích, vì khi Tích Di phát hiện nơi ẩn nấp của kẻ bắn tỉa, trán cô lập tức thủng một lỗ, thân thể ngay đơ rơi phịch xuống sàn, trước khi tắt thở thoáng co giật một cái, hai mắt trợn to biểu hiện vẻ không cam lòng.

*

Tích Di bật dậy, thân thể mệt mỏi nặng tựa ngàn cân, cái trán trơn bóng đổ đầy mồ hôi, dáng vẻ có phần chật vật. Nhưng cô không quan tâm đến lý do thân thể mỏi mệt mà đưa mắt quan sát xung quanh, đây là do bản năng của một sát thủ đã sớm ăn sâu vào máu.

Cô đang nằm trên ghế bành, không gian xung quanh rất rộng rãi, hơn nữa còn thập phần ngăn nắp, đảo mắt nhìn một lượt thấy được vết tích sinh hoạt của ba người, xem ra là một gia đình nhỏ.



Bấy giờ, tiếng la hét thảm thiết truyền đến khiến Tích Di thoáng hoàn hồn. Cô tiến tới cửa sổ quan sát, thâm tâm liền bị một trận hoang mang vây lấy, đây là đâu?

Bên ngoài, người người nhà nhà chạy trốn, la hét, phía sau họ có đông đảo xác sống đuổi theo, vây lấy, cắn xé.

Đầu Tích Di chợt đau như búa bổ, cô ngồi bệt xuống sàn, một luồng ký ức nặng nề truyền vào đại não.

Đây không phải là cơ thể của cô, Tích Di biết, nhưng cô không nghĩ bản thân lại xuyên vào một bộ tiểu thuyết, có điều khả năng thích nghi của cô rất mạnh, hoảng hốt không lâu, cô liền suy nghĩ đến bước đi tiếp theo.

Từ nhỏ Tích Di đã được tổ chức Z mang về huấn luyện, cô sống cùng đông đảo những đứa trẻ khác chịu sự huấn luyện ma quỷ của tổ chức, tuổi thơ của cô không có gấu bông, không có kẹo ngọt, càng không có cha mẹ thương yêu, chỉ có súng đạn, tập luyện, đánh và bị đánh, giết và bị giết.

Đến năm mười bảy tuổi, Tích Di cùng với hàng trăm người đã lớn lên cùng cô ở căn cứ quyết chiến sinh tử lần cuối, kết quả chỉ còn Tích Di và vài chục người sống sót được ra khỏi căn cứ, bắt đầu nhận nhiệm vụ.

Làm việc cho tổ chức tám năm, Tích Di nhận ra sự không tình nguyện của bản thân ngày càng lớn dần, cô không muốn mãi làm một con rối bị tổ chức Z điều khiển cả đời, cô muốn mai danh ẩn tánh sống an nhàn qua ngày chứ không phải là một cỗ máy giết người, bị động chờ đợi đến khi không còn giá trị lợi dụng, sau đó bị tổ chức Z diệt khẩu.

Vì thế Tích Di dần an bài mọi thứ, giả chết để bắt đầu cuộc sống mới, không sợ tổ chức Z truy lùng.

Nào ngờ, Phỉ Khuyên - người bạn thân nhất của Tích Di lại phản bội cô. Vốn dĩ khi Tích Di ám sát hai ông trùm xong, Phỉ Khuyên sẽ giúp cô tạo hiện trường giả, làm chứng rằng cô đã chết để tổ chức Z tin tưởng, vì trong đợt sát thủ ấy, chỉ có vài chục người còn sống, cô và Phỉ Khuyên chính là hai người xuất sắc nhất, được tổ chức xem trọng vô cùng.

Nhưng thứ chờ đợi cô lúc đó lại là họng súng đen ngòm như tử thần đòi mạng của Phỉ Khuyên. Hai mươi mấy năm tồn tại trên đời, người cô tin tưởng chỉ có một mình cô ấy, sau cùng, cô ấy lại phản bội cô, Tích Di chỉ cảm thấy quá đỗi nực cười.

Lại nói đến hiện tại, sau khi tiếp thu được ký ức của nguyên chủ, Tích Di liền nhận ra cô đã xuyên vào một tiểu thuyết, đó chính là bộ tiểu thuyết vài ngày trước Phỉ Khuyên giới thiệu cho cô, nếu có thời gian nên đọc một chút vì ngôn từ của tác giả Bánh Bao Nhân Thịt Thối kia rất tốt, hơn nữa nữ phụ còn cùng tên với cô.



Từ nhỏ, Phỉ Khuyên đã có sở thích đọc truyện, trưởng thành, sở thích của cô ta liền thăng cấp, thích đọc truyện sắc tình, không sắc không vui, không sắc không thèm đọc, nếu cô ta đã mở miệng giới thiệu, còn hết lời khen ngợi như thế, xem ra đây là một bộ sắc ngập tràn.

Bộ tiểu thuyết này tên gọi Mạt thế chi sắc nữ vương, nội dung nói về một nữ chính là một cô nhi, từ nhỏ đã lăn lộn giữa dòng đời nên rất hiểu cách nhìn mặt đoán lòng, là một cô gái người gặp người thích hoa gặp hoa nở.

Sau khi mạt thế đến, nữ chính một đường được hộ tống không thương không tổn, sau đó thức tỉnh dị năng, gia nhập căn cứ an toàn, nâng cao thực lực, cuối cùng chung tay với nam chính xử lý kẻ đầu sỏ lây lan nguồn bệnh, diệt trừ hết zombie, tạo ra một thời đại hòa bình mới cho xã hội loài người.

Xuyên suốt bộ truyện, nữ chính trao đổi tuyến nước bọt với rất nhiều nam phụ, cuối cùng ở bên nam chính hạnh phúc đến bạc đầu, đó mới là điểm thu hút Phỉ Khuyên.

Sở dĩ Tích Di cố gắng nhớ lại lời giới thiệu của Phỉ Khuyên là vì cô chưa từng đọc Mạt thế chi sắc nữ vương. Vào một chiều nọ, khi cô và Phỉ Khuyên đang ném phi tiêu giết thời gian, cô ta nổi hứng lên liền kể cho cô nghe một mạch, cũng nhờ vậy cô mới có chút hiểu biết tổng quan.

Còn thân thể cô xuyên vào là một nữ phụ pháo hôi, cũng không có tác dụng gì nhiều, ngoại trừ làm nổi bật sự cặn bã của nam phụ, chính là làm vật hy sinh để nam chính và nữ chính bồi đắp tình cảm, gói ghém bằng hai từ thôi: đáng thương.

May mắn là nữ phụ này cùng tên với cô, nên khi đó Phỉ Khuyên có nói sơ lược đôi chút về cô gái này.

Tích Di năm nay mười tám tuổi, tính tình ngây thơ, thẳng thắn, khá nhu nhược, yếu đuối, lớn lên trong một gia đình ấm áp đầy đủ cha mẹ, được cha mẹ bảo bọc mà lớn lên.

Trước mạt thế một ngày, cha mẹ Tích Di bị tai nạn xe qua đời, khi mạt thế đến, nữ phụ yếu đuối không dám tự lực tự cường, lập tức liên lạc với crush hai năm của mình là Tự Sính cầu giúp đỡ.

Tự Sính thuộc dạng con ông cháu cha, do đó mạt thế đến cũng không hề làm anh ta thảm hại, Tích Di cầu xin giúp đỡ khiến anh ta mủi lòng, quyết định đưa cô theo, đoàn người rong ruổi đi đến căn cứ an toàn tá túc.

Tích Di không có thực lực, dần dần bị Tự Sính xem thường đến cực hạn, sau cùng bị một cô gái bên cạnh Tự Sính ném cho một đám lưu manh chơi đùa nhằm muốn diệt trừ cô.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương