"Điều ấy, em yên tâm, hôn nhân của anh anh làm chủ, không ai có thể quyết định thay anh." Chung Cảnh Tri mỉm cười, chỉ cần cô đồng ý, chờ mười năm thì sao?

"..." Lục Hòa Ngọc không biết nói gì? Mục đích của anh cũng rất rõ ràng, bây giờ cô không đồng ý không sao, tôi chờ được.

"Anh như vậy sẽ không cảm thấy..." Lục Hòa Ngọc cân nhắc dùng từ, nhíu mày: "Nếu cuối cùng phát hiện ra tôi không tốt như anh tưởng tượng, không phải anh đang lãng phí thời gian sao?"

"Không, anh chưa bao giờ làm chuyện khiến mình hối hận." Chung Cảnh Tri lắc đầu, chính vì vậy, người nhà anh đều làm chính trị, một mình anh đi kinh tế, người anh thích, là người sống cả đời với anh, chứ không phải người nhà hay những người khác.

Nói đến đây rồi, Lục Hòa Ngọc lần đầu tiên cảm thấy nghẹn khuất, nhịn không được nói: "Nhưng tôi mới mười tám, anh đã hai mươi chín tuổi rồi, già như vậy.”

Chung Cảnh Tri dừng một chút, mặt không đổi sắc nói: "Lớn tuổi càng biết chăm người yêu của mình."

"Da mặt anh thật dày." Khóe miệng Lục Hòa Ngọc co giật.

Chung Cảnh Tri nhìn cô cười, không trả lời, trong lòng lại nghĩ, theo đuổi người mình thích da mặt phải dày, nếu không một chút cơ hội cũng không có.

"Anh Chung ..." Lục Hòa Ngọc muốn nói có phải anh nên đi hay không, Chung Cảnh Tri lại nói ra một câu: "Anh Chung cảm giác quá xa lạ, sau này em gọi Cảnh Tri hoặc A Cảnh đi, anh gọi em là A Hòa?"

Anh không muốn giống như người khác gọi Hòa Ngọc, như vậy sẽ cảm thấy chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.

"Nhưng tôi cảm thấy không thích hợp, bởi vì, anh Chung cũng biết rõ, chúng ta còn chưa thân quen." Lục Hòa Ngọc trực tiếp từ chối, cô cảm thấy mình không thể thích ứng với tình huống này nhanh như vậy.



Trong tiềm thức, cô vẫn không thể vui vẻ chấp nhận anh bước vào thế giới của mình.

Chung Cảnh Tri nhìn cô thở dài, có chút cười khổ, hiện tại anh mới hiểu được điều gì gọi là "vỏ quýt dày có móng tay nhọn", hết lần này tới lần khác, cho dù cô làm việc gì anh vẫn thích cô, gặp được cô, chỉ sợ cả đời này, ở trước mặt cô anh cũng chỉ có thể đầu hàng.

"Được rồi, anh Chung thì anh Chung, hy vọng sau này anh có thể có cơ hội nghe được cách gọi khác."

Lục Hòa Ngọc liếc một cái, nhìn bộ dáng nghiêm túc của anh, cũng chỉ có thể thở dài: "Vậy, hiện tại có phải anh nên đi không?"

Cô đã nói như vậy, anh đương nhiên không dám làm cho cô tức giận, nhỡ đâu nàng trực tiếp để cho anh ra ngoài mà nói, lúc ấy thật sự rất khó coi.

"Được rồi, vậy bây giờ chúng ta là bạn đúng không?" Bình thường có thể thỉnh thoảng cùng nhau ăn một bữa cơm?" Lúc đứng lên muốn đi, Chung Cảnh Tri nhịn không được lại hỏi.

"Tôi cảm thấy chúng ta tạm thời không cần liên lạc sẽ tốt hơn." Lục Hòa Ngọc cảm thấy mình sắp đánh người, tức giận nói.

Chung Cảnh Tri không nhịn được nở nụ cười, tuy rằng cô không cho mình một đáp án chính xác, nhưng có thể nghe ra, không hẳn từ chối còn có dấu vết của sự mềm đi, thầm nghĩ may mắn vì mình đã nói ra, bằng không chờ khi Cao Ninh trở về thành phố A, anh muốn gặp cô một lần, lúc ấy lấy lý do gì cũng không gặp được.

Chờ Sau khi Chung Cảnh Tri rời đi, Lục Hòa Ngọc nằm sấp trên sô pha nhíu mày suy nghĩ lung tung, một lúc lâu mới thở dài, cô vẫn không nghĩ ra, cảm thấy chuyện tình cảm thật phiền phức.

Nếu là Đường Việt Ninh nói, cô có thể trực tiếp từ chối, dù sao hắn cũng không có cách nào, vậy nên không có cách nào liên hệ. Chỉ là Chung Cảnh Tri, anh cũng giống như tính cách của anh, một khi đã công nhận, sẽ không dễ dàng từ bỏ, ngay cả cô khó trực tiếp từ chối cũng không tiếp thu, còn dời sang chuyện khác, điều này làm cho cô có chút bất lực. Yên lặng mà làm người cậu tốt của Cao Ninh không được sao? Tại sao phải tỏ tình, thật sự là...



Càng nghĩ càng cảm thấy Chung Cảnh Tri không phúc hậu, da mặt còn dày, đúng là người cứng nhắc đều sẽ dựa theo kế hoạch tính toán từng bước một, chẳng trách Cao Ninh nói với cô hẳn một thế hệ ở nhà đều sợ anh, cô nhớ lại cuộc đối thoại vừa rồi, mình rơi vào bẫy cũng không hề nhận ra.

Lục Hòa Ngọc đạp sô pha một cái, cũng bị ngã theo, tuy rằng cô lăn lộn ba năm ở công sở, làm sao có thể so sánh được với người lăn lộn hơn hai mươi năm trong giới thượng lưu, anh chính là một lão hồ ly.

Lục Hòa Ngọc không chịu nổi mà trở lại trước máy tính, nhìn một mảnh màu hồng liền lại vui vẻ trở lại, tình cảm gì đó, vẫn nên quên đi, kiếm tiền quan trọng hơn.

Chung Cảnh Tri đáng thương mới ra khỏi cửa đã bị người ta vứt ra sau đầu, còn tưởng tượng rằng cuối cùng mình cũng có cơ hội, lại không biết với cô hắn còn không có sức hấp dẫn bằng tiền, thế nhưng sau này khi hắn nghĩ lại cũng sẽ nhận ra mình đã yêu một cô gái như thế nào.

Những ngày tiếp theo, Lục Hòa Ngọc quyết định ở nhà lên mạng tìm kiếm xem có chỗ nào thích hợp để lấy làm phòng làm việc hay không, sau khi tìm kiếm sẽ tìm hiểu kỹ lại, để đỡ phải chạy lung tung tìm kiếm khắp phố phường và những con hẻm mỗi ngày như những con ruồi, thỉnh thoảng sẽ nói chuyện với Diệp Hàm và Cao Ninh trong nhóm wechat của ba người bọn họ, mỗi món ăn hay thời gian vui chơi Diệp Hàm đều chụp ảnh lại và gửi vào trong nhóm, Cao Ninh thì kể khổ, cô ấy bị mợ kéo phụ đạo cô em họ, nói rằng em họ cô năm sau đã phải thi đại học.

Chỉ có một mình Lục Hòa Ngọc ung dung lắng nghe câu chuyện của hai người bạn, cho đến khi Đường Việt Ninh xuất hiện.

"Gần đây em có khỏe không?" Đường Việt Ninh nhìn Lục Hòa Ngọc trắng hơn lúc trước rất nhiều, cảm thấy câu hỏi của mình hỏi có chút vớ vẩn, chỉ biết im lặng.

"Ừm, rất khoẻ." Lục Hòa Ngọc gật gật đầu, nhìn vẻ mặt chán nản của hắn, nghĩ đến khoảng thời gian này cuộc sống không được may mắn lắm, vậy nên cũng không đâm chọc vào vết thương của hắn.

Đường Việt Ninh gật đầu, im lặng một lúc lâu, mới cay đắng mở miệng: "Em nói xem, vì sao có người nhất định phải khống chế cuộc sống của người khác?"

Lục Hòa Ngọc cũng không cách nào tưởng tượng được hình ảnh cuộc sống của mình bị người khác khống chế, đành im lặng, lúc sau mới chần chờ mở miệng.

"Có lẽ, bọn họ không muốn người kia đi sai đường."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương