Xuyên Vào Tiểu Thuyết Ngọt Văn
-
Chương 47:
Bởi vì Cao Ninh đến, Lục Hòa Ngọc cũng dứt khoát bỏ kế hoạch ban đầu, đi cùng cô ấy xem hết phố lớn ngõ nhỏ một lần trên đường phố thủ đô, đầu tiên là dậy sớm đứng xem nghi thức kéo cờ, sau đó đi dạo phố đồ cổ, theo lời nói của Cao Ninh có khi có thể nhặt được một bảo bối, hai người đi hết phố đồ cổ thì tới xưởng lưu ly, sau khi mua không ít đồ trang sức đó, bàn nhau ngày ngày mai tới đến Phan Gia Viên.
Lục Hòa Ngọc cũng đi theo, dù sao đi dạo sắm một chút đồ trang sức nhỏ cũng không đắt, có khi nhìn thấy đó mình thích còn có thể trả giá để mua.
Hai người định đi dạo từ đầu con đường cho tới cuối, thế nhưng lại không ngờ ở chỗ này gặp được vài người Đường Việt Ninh hình như đang giám định cái gì đó, Cao Ninh cũng có quen biết Đường Việt Ninh, dù sao trước kia khi ở thành phố D, Đường Việt Ninh rất nổi danh trong giới đó.
"Hòa Ngọc, sao em lại đen đi nhiều như vậy? Đường Việt Ninh nhìn thấy Lục Hòa Ngọc làn da rám nắng trước mắt mình, thật sự có chút không dám tin.
Lục Hòa Ngọc: ... Làm ơn đi thái tử nhỏ, có thể đừng nhắc tới da cô đen không? Không phải chỉ là đi đen một chút sao?
"Dạo này ra ngoài khá nhiều." Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy nhưng Lục Hòa Ngọc cũng không tự nhiên kéo gần quan hệ với hắn
"Một lát nữa có thời gian rảnh không? Chúng ta cùng đi ăn cơm?" Đương nhiên, ở chỗ này Đường Việt Ninh gặp được Lục Hòa Ngọc, hắn thấy rất cao hứng. Trong khoảng thời gian này không dám tìm Lục Hòa Ngọc là do không biết người nào nói nhiều nhắc tới trước mặt người nhà hắn, còn hắn thì bị ông nội dạy dỗ một trận, có thể đồng ý cho hắn kết bạn nhưng tuyệt đối không cho phép hắn có ý nghĩ khác.
Thật ra bởi vì biểu hiện của hắn quá rõ ràng, ông nội hắn nhìn qua cũng có thể biết được tâm tư của hắn, nhưng hắn có thể làm sao bây giờ?
Hắn không dám đánh cược tương lai của Lục Hòa Ngọc, cũng chỉ có thể nghẹn đi mà nhịn xuống, ngay cả tin nhắn cũng không dám gửi, chỉ sợ từng câu từng chữ mình nói với cô đều bị ông nội biết được, đến lúc đó đúng là hắn hại cô, cả đời này hắn đều sẽ sống trong hối hận.
"Không được rồi, bọn tôi tùy tiện đi dạo một chút thôi, chắc là mọi người đang có việc cần làm, chúng tôi không quấy rầy." Lục Hòa Ngọc liếc mắt nhìn những người bên cạnh đang dựng lỗ tai hóng chuyện, cười nhẹ từ chối Đường Việt Ninh, với sự hiểu biết của cô về Đường Việt Ninh, trong khoảng thời gian này, có khi hắn đã bị người nhà cảnh cáo, nếu so sức mạnh của hắn với Trì Tiểu Vãn, đương nhiên không có khả năng không tới tìm cô, như vậy cô càng không thể tiếp xúc với hắn nhiều.
Cho dù Lục Hòa Ngọc có là con ruột của Trì gia, cũng chưa chắc có thể được đại gia tộc Đường thừa nhận, huống hồ cô còn là con riêng.
"Vậy cũng được, em đi dạo ở chỗ này, nhất định phải chú ý an toàn, cẩn thận không được để bị người ta ăn vạ, biết không?" Đường Việt Ninh có chút thất vọng, nhưng biết cô còn muốn tiếp tục đi dạo nên dặn dò cô một câu.
"Được, cám ơn nhắc nhở." Lục Hòa Ngọc gật đầu, trên đường đồ cổ quả thật có không ít người ăn vạ, ngày hôm qua các cô đi dạo rất vui vẻ, Đường Việt Ninh không nói, thật sự cô suýt chút nữa quên mất.
Toàn bộ quá trình Cao Ninh đều ngơ ngác, vì sao Lục Hòa Ngọc cùng Đường Việt Ninh quen biết như vậy? Trước kia ở thành phố D nhưng vẫn không thấy hai người bọn họ thân thiết như vậy?
Cao Ninh đâu biết, Đường Việt Ninh và Trì Tiểu Vãn mỗi khi gặp nhau đều có người xóa dấu vết, cho dù là người Trì gia cũng chưa chắc đã biết rõ, ngay cả Lục Hòa Ngọc lúc trước mới xuyên vào, cũng quên mất sự tồn tại của Đường Việt Ninh, huống hồ là
Lục Hòa Ngọc kéo Cao Ninh đang hoang mang đi về phía trước, biết cô ấy chưa tiêu hoá kịp, cũng không phá cô, chờ cô chậm rãi hồi tưởng lại tình huống một chút.
"Cậu và Đường Việt Ninh quen biết?" Cao Ninh chậc chậc một tiếng, cô ấy cảm thấy mình đã thành người nhà quê.
"Nghĩ cái gì vậy, trước kia lúc ở thành phố D, tớ thuận tay giúp anh ấy một việc, cứ như vậy quen biết." Lục Hòa Ngọc thở dài nói, lúc Trì Tiểu Vãn quen biết Đường Việt Ninh thật đúng là do chuyện ngoài ý muốn, thực ra khi Đường Việt Ninh ở thành phố D, trong đội vệ sĩ có người phản bội làm hắn suýt bị bắt cóc, không biết Trì Tiểu Vãn lấy can đảm từ đâu ra, cứ thế cướp dao của tên cướp đâm người đó một đao, cũng vì thế cứu được Đường Việt Ninh.
Cũng từ đó về sau, hai người thân thiết với nhau, nhưng tình cảm của Đường Việt Ninh đối với Trì Tiểu Vãn từ từ tích tụ, chỉ tiếc Trì Tiểu Vãn lại có chút chậm chạp, chỉ coi Đường Việt Ninh như anh trai.
"Không nghĩ tới cũng có lúc anh ấy cần sự giúp đỡ của người khác." Cao Ninh cảm thán một câu. Nhưng chỉ một giây sau lại bị đồ trang sức của quầy hàng nhỏ hai bên đường mê hoặc.
Thật sự những đồ trang sức này làm rất đẹp, dù sao đồ cổ vốn đã rất xinh đẹp. Cho dù lục Hòa Ngọc không hay mua đồ trang sức nhưng khi nhìn cũng muốn mua.
"Cậu nói xem, tớ nên mua màu trắng hay là mua màu đỏ?" Cao Ninh cầm hai vòng đeo tay lắc lắc để Lục Hòa Ngọc nhìn, cô nhìn thế nào cũng cảm thấy hai cái đều rất đẹp mắt.
"Cô gái nhỏ, nếu thích thì hai người đều có thể mua cùng nhau, da của cháu trắng, đeo cái nào cũng đẹp." Bà chủ quầy hàng nhỏ cười tủm tỉm nói.
"Vậy cháu mua thêm hai cái, bác có thể giảm giá một chút không?" Cao Ninh nháy mắt nhìn bà chủ nói.
"Nếu các cháu mua cùng nhau, bác giảm giá cho các cháu mỗi người hai mươi tệ." Bà chủ quầy hàng nhỏ cười nói.
"Chậc, nếu cháu mua một trăm đồng một cái, mua hai cái thì rẻ hơn hai mươi đồng, vẫn là quá đắt, ít nhất phải tám mươi đồng, nếu mua ba cái vòng tay, thì còn có thể mua chút đồ khác, dù sao cũng phải lời cho mình một chút". Cao Ninh mặc cả.
Bà chủ quầy hàng nhỏ nghe nói như vậy nghẹn lại, cô gái này miệng thật sắc bén, đương nhiên không đồng ý, giá này giảm khá nhiều, Cao Ninh liền bắt đầu châm ngòi, lại nói những đồ trang sức này của cô bán hàng làm thủ công cũng là loại đơn giản dễ làm nhất vân vân, thẳng thừng khiến bà chủ quầy hàng lau mồ hôi, do dự rốt cuộc có nên bán cho cô ấy hay không.
"Nếu không chúng ta đi xem hàng khác một chút đi." Lục Hòa Ngọc thấy bà chủ quầy hàng do dự, lập tức kéo Cao Ninh nói.
"Ôi, được được, cô gái nhỏ này này sao lại nóng lòng như vậy, cứ từ từ chọn lựa. Chỗ của tôi nha, muốn cái gì cũng có, nhìn hai cô tóc dài đẹp như vậy. Sao không mua một cây trâm cài tóc? Cháu xem cái này có tua rua, dùng cái này búi tóc thành vòng tròn cắm vào đầu, thật là đẹp." Bà chủ quầy hàng vừa thấy các cô muốn đi, nhịn không được thở dài đành vội vàng đồng ý, còn cầm lấy một cây trâm đính hoa bạc đến trước mặt các cô nói.
Lục Hòa Ngọc cũng đi theo, dù sao đi dạo sắm một chút đồ trang sức nhỏ cũng không đắt, có khi nhìn thấy đó mình thích còn có thể trả giá để mua.
Hai người định đi dạo từ đầu con đường cho tới cuối, thế nhưng lại không ngờ ở chỗ này gặp được vài người Đường Việt Ninh hình như đang giám định cái gì đó, Cao Ninh cũng có quen biết Đường Việt Ninh, dù sao trước kia khi ở thành phố D, Đường Việt Ninh rất nổi danh trong giới đó.
"Hòa Ngọc, sao em lại đen đi nhiều như vậy? Đường Việt Ninh nhìn thấy Lục Hòa Ngọc làn da rám nắng trước mắt mình, thật sự có chút không dám tin.
Lục Hòa Ngọc: ... Làm ơn đi thái tử nhỏ, có thể đừng nhắc tới da cô đen không? Không phải chỉ là đi đen một chút sao?
"Dạo này ra ngoài khá nhiều." Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy nhưng Lục Hòa Ngọc cũng không tự nhiên kéo gần quan hệ với hắn
"Một lát nữa có thời gian rảnh không? Chúng ta cùng đi ăn cơm?" Đương nhiên, ở chỗ này Đường Việt Ninh gặp được Lục Hòa Ngọc, hắn thấy rất cao hứng. Trong khoảng thời gian này không dám tìm Lục Hòa Ngọc là do không biết người nào nói nhiều nhắc tới trước mặt người nhà hắn, còn hắn thì bị ông nội dạy dỗ một trận, có thể đồng ý cho hắn kết bạn nhưng tuyệt đối không cho phép hắn có ý nghĩ khác.
Thật ra bởi vì biểu hiện của hắn quá rõ ràng, ông nội hắn nhìn qua cũng có thể biết được tâm tư của hắn, nhưng hắn có thể làm sao bây giờ?
Hắn không dám đánh cược tương lai của Lục Hòa Ngọc, cũng chỉ có thể nghẹn đi mà nhịn xuống, ngay cả tin nhắn cũng không dám gửi, chỉ sợ từng câu từng chữ mình nói với cô đều bị ông nội biết được, đến lúc đó đúng là hắn hại cô, cả đời này hắn đều sẽ sống trong hối hận.
"Không được rồi, bọn tôi tùy tiện đi dạo một chút thôi, chắc là mọi người đang có việc cần làm, chúng tôi không quấy rầy." Lục Hòa Ngọc liếc mắt nhìn những người bên cạnh đang dựng lỗ tai hóng chuyện, cười nhẹ từ chối Đường Việt Ninh, với sự hiểu biết của cô về Đường Việt Ninh, trong khoảng thời gian này, có khi hắn đã bị người nhà cảnh cáo, nếu so sức mạnh của hắn với Trì Tiểu Vãn, đương nhiên không có khả năng không tới tìm cô, như vậy cô càng không thể tiếp xúc với hắn nhiều.
Cho dù Lục Hòa Ngọc có là con ruột của Trì gia, cũng chưa chắc có thể được đại gia tộc Đường thừa nhận, huống hồ cô còn là con riêng.
"Vậy cũng được, em đi dạo ở chỗ này, nhất định phải chú ý an toàn, cẩn thận không được để bị người ta ăn vạ, biết không?" Đường Việt Ninh có chút thất vọng, nhưng biết cô còn muốn tiếp tục đi dạo nên dặn dò cô một câu.
"Được, cám ơn nhắc nhở." Lục Hòa Ngọc gật đầu, trên đường đồ cổ quả thật có không ít người ăn vạ, ngày hôm qua các cô đi dạo rất vui vẻ, Đường Việt Ninh không nói, thật sự cô suýt chút nữa quên mất.
Toàn bộ quá trình Cao Ninh đều ngơ ngác, vì sao Lục Hòa Ngọc cùng Đường Việt Ninh quen biết như vậy? Trước kia ở thành phố D nhưng vẫn không thấy hai người bọn họ thân thiết như vậy?
Cao Ninh đâu biết, Đường Việt Ninh và Trì Tiểu Vãn mỗi khi gặp nhau đều có người xóa dấu vết, cho dù là người Trì gia cũng chưa chắc đã biết rõ, ngay cả Lục Hòa Ngọc lúc trước mới xuyên vào, cũng quên mất sự tồn tại của Đường Việt Ninh, huống hồ là
Lục Hòa Ngọc kéo Cao Ninh đang hoang mang đi về phía trước, biết cô ấy chưa tiêu hoá kịp, cũng không phá cô, chờ cô chậm rãi hồi tưởng lại tình huống một chút.
"Cậu và Đường Việt Ninh quen biết?" Cao Ninh chậc chậc một tiếng, cô ấy cảm thấy mình đã thành người nhà quê.
"Nghĩ cái gì vậy, trước kia lúc ở thành phố D, tớ thuận tay giúp anh ấy một việc, cứ như vậy quen biết." Lục Hòa Ngọc thở dài nói, lúc Trì Tiểu Vãn quen biết Đường Việt Ninh thật đúng là do chuyện ngoài ý muốn, thực ra khi Đường Việt Ninh ở thành phố D, trong đội vệ sĩ có người phản bội làm hắn suýt bị bắt cóc, không biết Trì Tiểu Vãn lấy can đảm từ đâu ra, cứ thế cướp dao của tên cướp đâm người đó một đao, cũng vì thế cứu được Đường Việt Ninh.
Cũng từ đó về sau, hai người thân thiết với nhau, nhưng tình cảm của Đường Việt Ninh đối với Trì Tiểu Vãn từ từ tích tụ, chỉ tiếc Trì Tiểu Vãn lại có chút chậm chạp, chỉ coi Đường Việt Ninh như anh trai.
"Không nghĩ tới cũng có lúc anh ấy cần sự giúp đỡ của người khác." Cao Ninh cảm thán một câu. Nhưng chỉ một giây sau lại bị đồ trang sức của quầy hàng nhỏ hai bên đường mê hoặc.
Thật sự những đồ trang sức này làm rất đẹp, dù sao đồ cổ vốn đã rất xinh đẹp. Cho dù lục Hòa Ngọc không hay mua đồ trang sức nhưng khi nhìn cũng muốn mua.
"Cậu nói xem, tớ nên mua màu trắng hay là mua màu đỏ?" Cao Ninh cầm hai vòng đeo tay lắc lắc để Lục Hòa Ngọc nhìn, cô nhìn thế nào cũng cảm thấy hai cái đều rất đẹp mắt.
"Cô gái nhỏ, nếu thích thì hai người đều có thể mua cùng nhau, da của cháu trắng, đeo cái nào cũng đẹp." Bà chủ quầy hàng nhỏ cười tủm tỉm nói.
"Vậy cháu mua thêm hai cái, bác có thể giảm giá một chút không?" Cao Ninh nháy mắt nhìn bà chủ nói.
"Nếu các cháu mua cùng nhau, bác giảm giá cho các cháu mỗi người hai mươi tệ." Bà chủ quầy hàng nhỏ cười nói.
"Chậc, nếu cháu mua một trăm đồng một cái, mua hai cái thì rẻ hơn hai mươi đồng, vẫn là quá đắt, ít nhất phải tám mươi đồng, nếu mua ba cái vòng tay, thì còn có thể mua chút đồ khác, dù sao cũng phải lời cho mình một chút". Cao Ninh mặc cả.
Bà chủ quầy hàng nhỏ nghe nói như vậy nghẹn lại, cô gái này miệng thật sắc bén, đương nhiên không đồng ý, giá này giảm khá nhiều, Cao Ninh liền bắt đầu châm ngòi, lại nói những đồ trang sức này của cô bán hàng làm thủ công cũng là loại đơn giản dễ làm nhất vân vân, thẳng thừng khiến bà chủ quầy hàng lau mồ hôi, do dự rốt cuộc có nên bán cho cô ấy hay không.
"Nếu không chúng ta đi xem hàng khác một chút đi." Lục Hòa Ngọc thấy bà chủ quầy hàng do dự, lập tức kéo Cao Ninh nói.
"Ôi, được được, cô gái nhỏ này này sao lại nóng lòng như vậy, cứ từ từ chọn lựa. Chỗ của tôi nha, muốn cái gì cũng có, nhìn hai cô tóc dài đẹp như vậy. Sao không mua một cây trâm cài tóc? Cháu xem cái này có tua rua, dùng cái này búi tóc thành vòng tròn cắm vào đầu, thật là đẹp." Bà chủ quầy hàng vừa thấy các cô muốn đi, nhịn không được thở dài đành vội vàng đồng ý, còn cầm lấy một cây trâm đính hoa bạc đến trước mặt các cô nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook