Xuyên Vào Tiểu Thuyết Ngọt Văn
-
Chương 38:
"Cháu cảm ơn, đã lâu không gặp, dì Chung nhìn vẫn còn trẻ như vậy." Ánh mắt Lục Hòa Ngọc lướt qua trên mặt bà, mỉm cười gật gật đầu, thoạt nhìn vẫn còn rất trẻ, dù đã hơn bốn mươi tuổi nhưng nhìn giống như chỉ hơn ba mươi tuổi, thầm nghĩ phụ nữ nên biết cách chăm sóc bản thân như vậy.
"Thật biết cách nói chuyện, nhưng so với trước kia còn trầm ổn hơn." Mẹ Cao nghe lời này của cô gật gật đầu, trước kia lúc ở Trì gia, Lục Hòa Ngọc nhu thuận thì nhu thuận, nhưng tính cách thật đúng là không ổn trọng như bây giờ, đại khái là mọi người đều sẽ trưởng thành hơn khi gặp chuyện lớn.
"Chuyện của phóng viên kia đã điều tra ra, là đối thủ của của nhà họ Trì làm, muốn lợi dụng cách này kéo Trì gia xuống đài, nhưng chiêu phản kích của cháu rất hay." Bố Cao bỗng nhiên nói.
"Nếu có khó khăn gì, cũng có thể tới tìm chú và chú Cao." Bố Diệp gật đầu nói theo.
"Cháu hiểu, cám ơn chú Diệp." Lục Hòa Ngọc kinh ngạc trong lòng, trên mặt không có biểu cảm gì, gật gật đầu nói.
Quả thật có chút kinh ngạc, theo đạo lý mà nói, những chuyện này bố Cao không cần nhắc tới với cô, chẳng qua là hy vọng cô đừng oán hận gì Trì gia. Dù sao người gây ra chuyện này cũng không phải là người Trì gia mà là đối thủ của Trì gia. Dù sao trước kia Lục Hòa Ngọc sống ở Trì gia lâu như vậy, kết quả sau khi biết được thân phận nhanh chóng được đưa về Lục gia, Trì gia lúc trước cũng không giấu diếm chuyện này, những người khác cũng sẽ kiêng kị thế lực của Trì gia, đương nhiên sẽ không tùy tiện lấy trứng đụng đá.
Mà kẻ thù của Trì gia cho dù đã biết trước Trì gia sẽ đưa cô trở lại Lục gia thì có thể như thế nào, dù sao đứa nhỏ đã nuôi lớn như vậy, lại chưa từng chịu ngược đãi, đưa về bên cạnh bố mẹ ruột của cô không phải là chuyện rất bình thường sao, cho nên điểm này thật đúng là không có gì dễ công kích, cho đến khi biết được Lục Hòa Ngọc thi đại học đỗ thủ khoa thì sai người đi điều tra của cô, sau đó nới nắm chắc điểm này mà công kích Trì gia, với thế lực của Trì gia còn không đè nổi chút tin tức này sao? Cũng chỉ có đối thủ ngang tài ngang sức với Trì gia mới có năng lực làm như vậy.
Hơn nữa Trì gia cho dù có ngốc hơn nữa cũng không có khả năng xuống tay với một tiểu cô nương, một chút oán giận cũng sẽ bị ông cụ Trì áp xuống.
Về phần Trì Lam và Lục Như Y, dù hai người có ghen ghét cỡ nào cũng chỉ dám nói ở trong lòng hoặc trước mặt người nhà, dù sao cũng không có can đảm lan truyền tin đồn ra ngoài, nhất là Lục Như Y sau khi cảm nhận được thủ đoạn của Lục Hòa Ngọc, càng không dám nói ra ngoài.
Lục Hòa Ngọc tuy rằng không thích Trì Lam nhưng cũng không vì vậy mà đi oán hận người của Trì gia, người nên oán hận Trì gia đã không còn, bọn họ có giúp hay không cũng không sao cả.
Vừa nói xong, nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, bố Cao bọn họ nói Lục Hòa Ngọc thích ăn gì thì gắp cái đó, không cần khách khí.
Lục Hòa Ngọc cũng chỉ có thể liên tục nói cảm ơn.
Chờ sau khi ăn cơm xong lại hàn huyên vài câu, nhắc tới chuyện cô đến thủ đô học đại học, bố mẹ Cao và bố mẹ Diệp đương nhiên sẽ không cản trở tiền đồ của cô để cô đến đại học A, chỉ nói: “Ra ngoài, một cô gái như cháu phải chú ý an toàn, tuyệt đối không nên ra ngoài một mình vào ban đêm." Nói cũng tiện thể cảnh cáo hai người Cao Ninh Diệp Hàm một phen, dù sao đó cũng là tấm lòng của bố mẹ.
Cao Ninh nghe bố mẹ nói gật đầu, bỗng nhiên nhìn thấy cậu út nhà mình liền buột miệng nói: "Hòa Ngọc ở thủ đô, cậu út không phải cũng ở thủ đô sao, đến lúc đó cậu út chiếu cố Hòa Ngọc một chút là được rồi.”
Nói xong cô ấy có chút muốn vả miệng mình một cái, những tiểu bối như cô ấy ai mà không sợ cậu nhỏ của cô ấy, vạn nhất hại Lục Hòa Ngọc thì làm sao bây giờ?
Lời nói của cô ấy khiến ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía Chung Cảnh Tri vẫn chưa lên tiếng, Lục Hòa Ngọc cảm thấy cô cũng không còn là học sinh tiểu học, không cần người khác chiếu cố, bố Cao lại nghĩ Lục Hòa Ngọc ở trong ký túc xá của trường, chỉ có ngày thường mới ra ngoài, nhất thời cảm thấy phương pháp này rất được.
"Cảnh Tri à, chị biết công việc của chú rất bận rộn nhưng Hòa Ngọc còn nhỏ, ở ngoài nếu có chuyện gì, nếu như chú không có thời gian ra mặt thì kêu thủ hạ của chú đi một chuyến." Mẹ Cao thấy anh còn chưa lên tiếng, sợ anh không đồng ý, vội vàng nói.
Chung Cảnh Tri vốn muốn làm người vô hình ngồi một bên nghe mọi người nói chuyện, anh cũng không mất kiên nhẫn, cũng không nhìn chằm chằm Lục Hòa Ngọc, chỉ lẳng lặng ngồi như đang suy tư chuyện nhân sinh.
Không nghĩ tới một câu của Cao Ninh lại chuyển sự chú ý lên người mình, nhưng lời nói của cô ấy lại làm cho anh cảm thấy rất vui, anh còn đang tìm cơ hội có để tiếp xúc với Lục Hòa Ngọc, cái này thật đúng ý anh, nghĩ cái gì liền tới cái đó.
Cho dù trong lòng rất vui, Chung Cảnh Tri vẫn duy trì bộ dạng bình tĩnh nói, "Đây cũng không phải là việc gì khó, nếu ở đã thành phố A, nếu có khó khăn có thể đến tìm tôi.”
Lục Hòa Ngọc rối rắm không biết trả lời như thế nào, nếu cô cự tuyệt, bọn họ có thể cảm thấy cô là đạo đức giả, nếu không cự tuyệt, họ có thể cảm thấy cô...
Cuối cùng, Lục Hòa Ngọc mím môi khẽ mỉm cười, không đồng ý cũng không cự tuyệt, nhưng trong nội tâm cô lại đang từ chối.
Không nghe thấy câu trả lời của cô, tuy Chung Cảnh Tri có chút mất mát nhưng cũng thấy không có gì ngoài ý muốn, cô không phải loại phụ nữ chỉ biết dựa dẫm vào người khác.
"Thật biết cách nói chuyện, nhưng so với trước kia còn trầm ổn hơn." Mẹ Cao nghe lời này của cô gật gật đầu, trước kia lúc ở Trì gia, Lục Hòa Ngọc nhu thuận thì nhu thuận, nhưng tính cách thật đúng là không ổn trọng như bây giờ, đại khái là mọi người đều sẽ trưởng thành hơn khi gặp chuyện lớn.
"Chuyện của phóng viên kia đã điều tra ra, là đối thủ của của nhà họ Trì làm, muốn lợi dụng cách này kéo Trì gia xuống đài, nhưng chiêu phản kích của cháu rất hay." Bố Cao bỗng nhiên nói.
"Nếu có khó khăn gì, cũng có thể tới tìm chú và chú Cao." Bố Diệp gật đầu nói theo.
"Cháu hiểu, cám ơn chú Diệp." Lục Hòa Ngọc kinh ngạc trong lòng, trên mặt không có biểu cảm gì, gật gật đầu nói.
Quả thật có chút kinh ngạc, theo đạo lý mà nói, những chuyện này bố Cao không cần nhắc tới với cô, chẳng qua là hy vọng cô đừng oán hận gì Trì gia. Dù sao người gây ra chuyện này cũng không phải là người Trì gia mà là đối thủ của Trì gia. Dù sao trước kia Lục Hòa Ngọc sống ở Trì gia lâu như vậy, kết quả sau khi biết được thân phận nhanh chóng được đưa về Lục gia, Trì gia lúc trước cũng không giấu diếm chuyện này, những người khác cũng sẽ kiêng kị thế lực của Trì gia, đương nhiên sẽ không tùy tiện lấy trứng đụng đá.
Mà kẻ thù của Trì gia cho dù đã biết trước Trì gia sẽ đưa cô trở lại Lục gia thì có thể như thế nào, dù sao đứa nhỏ đã nuôi lớn như vậy, lại chưa từng chịu ngược đãi, đưa về bên cạnh bố mẹ ruột của cô không phải là chuyện rất bình thường sao, cho nên điểm này thật đúng là không có gì dễ công kích, cho đến khi biết được Lục Hòa Ngọc thi đại học đỗ thủ khoa thì sai người đi điều tra của cô, sau đó nới nắm chắc điểm này mà công kích Trì gia, với thế lực của Trì gia còn không đè nổi chút tin tức này sao? Cũng chỉ có đối thủ ngang tài ngang sức với Trì gia mới có năng lực làm như vậy.
Hơn nữa Trì gia cho dù có ngốc hơn nữa cũng không có khả năng xuống tay với một tiểu cô nương, một chút oán giận cũng sẽ bị ông cụ Trì áp xuống.
Về phần Trì Lam và Lục Như Y, dù hai người có ghen ghét cỡ nào cũng chỉ dám nói ở trong lòng hoặc trước mặt người nhà, dù sao cũng không có can đảm lan truyền tin đồn ra ngoài, nhất là Lục Như Y sau khi cảm nhận được thủ đoạn của Lục Hòa Ngọc, càng không dám nói ra ngoài.
Lục Hòa Ngọc tuy rằng không thích Trì Lam nhưng cũng không vì vậy mà đi oán hận người của Trì gia, người nên oán hận Trì gia đã không còn, bọn họ có giúp hay không cũng không sao cả.
Vừa nói xong, nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, bố Cao bọn họ nói Lục Hòa Ngọc thích ăn gì thì gắp cái đó, không cần khách khí.
Lục Hòa Ngọc cũng chỉ có thể liên tục nói cảm ơn.
Chờ sau khi ăn cơm xong lại hàn huyên vài câu, nhắc tới chuyện cô đến thủ đô học đại học, bố mẹ Cao và bố mẹ Diệp đương nhiên sẽ không cản trở tiền đồ của cô để cô đến đại học A, chỉ nói: “Ra ngoài, một cô gái như cháu phải chú ý an toàn, tuyệt đối không nên ra ngoài một mình vào ban đêm." Nói cũng tiện thể cảnh cáo hai người Cao Ninh Diệp Hàm một phen, dù sao đó cũng là tấm lòng của bố mẹ.
Cao Ninh nghe bố mẹ nói gật đầu, bỗng nhiên nhìn thấy cậu út nhà mình liền buột miệng nói: "Hòa Ngọc ở thủ đô, cậu út không phải cũng ở thủ đô sao, đến lúc đó cậu út chiếu cố Hòa Ngọc một chút là được rồi.”
Nói xong cô ấy có chút muốn vả miệng mình một cái, những tiểu bối như cô ấy ai mà không sợ cậu nhỏ của cô ấy, vạn nhất hại Lục Hòa Ngọc thì làm sao bây giờ?
Lời nói của cô ấy khiến ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía Chung Cảnh Tri vẫn chưa lên tiếng, Lục Hòa Ngọc cảm thấy cô cũng không còn là học sinh tiểu học, không cần người khác chiếu cố, bố Cao lại nghĩ Lục Hòa Ngọc ở trong ký túc xá của trường, chỉ có ngày thường mới ra ngoài, nhất thời cảm thấy phương pháp này rất được.
"Cảnh Tri à, chị biết công việc của chú rất bận rộn nhưng Hòa Ngọc còn nhỏ, ở ngoài nếu có chuyện gì, nếu như chú không có thời gian ra mặt thì kêu thủ hạ của chú đi một chuyến." Mẹ Cao thấy anh còn chưa lên tiếng, sợ anh không đồng ý, vội vàng nói.
Chung Cảnh Tri vốn muốn làm người vô hình ngồi một bên nghe mọi người nói chuyện, anh cũng không mất kiên nhẫn, cũng không nhìn chằm chằm Lục Hòa Ngọc, chỉ lẳng lặng ngồi như đang suy tư chuyện nhân sinh.
Không nghĩ tới một câu của Cao Ninh lại chuyển sự chú ý lên người mình, nhưng lời nói của cô ấy lại làm cho anh cảm thấy rất vui, anh còn đang tìm cơ hội có để tiếp xúc với Lục Hòa Ngọc, cái này thật đúng ý anh, nghĩ cái gì liền tới cái đó.
Cho dù trong lòng rất vui, Chung Cảnh Tri vẫn duy trì bộ dạng bình tĩnh nói, "Đây cũng không phải là việc gì khó, nếu ở đã thành phố A, nếu có khó khăn có thể đến tìm tôi.”
Lục Hòa Ngọc rối rắm không biết trả lời như thế nào, nếu cô cự tuyệt, bọn họ có thể cảm thấy cô là đạo đức giả, nếu không cự tuyệt, họ có thể cảm thấy cô...
Cuối cùng, Lục Hòa Ngọc mím môi khẽ mỉm cười, không đồng ý cũng không cự tuyệt, nhưng trong nội tâm cô lại đang từ chối.
Không nghe thấy câu trả lời của cô, tuy Chung Cảnh Tri có chút mất mát nhưng cũng thấy không có gì ngoài ý muốn, cô không phải loại phụ nữ chỉ biết dựa dẫm vào người khác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook