Xuyên Vào Tiểu Thuyết Ngọt Văn
-
Chương 37:
Lục Hòa Ngọc không biết chuyện này, cho dù có biết, cô cũng cảm thấy không có gì, đôi khi một số chuyện đã được duyên phận định sẵn, hơn nữa những người trong nguyên tác và những chuyện kia đều không liên quan đến cô.
Bởi vì bố mẹ Cao Ninh và Diệp Hàm muốn mời cô ăn cơm, cô không thể đi tay không như vậy, cho nên ngày hôm sau Lục Hòa Ngọc ra ngoài mua khăn tay, phụ nữ tất nhiên là mua đồ thêu, đều là khăn tay thêu tơ lụa, lần lượt là hoa mai và hoa mẫu đơn, đàn ông tương đối phiền phức, cô chọn tới chọn lui, chỉ đành mua hai cây bút, thật sự là quà của đàn ông không dễ chọn.
Đợi đến ngày hẹn, trước cửa khách sạn, Lục Hòa Ngọc đã thấy Cao Ninh và Diệp Hàm đang chờ cô, hai người đều mặc những bộ váy cao cấp, xách theo túi xách hàng hiệu, dưới chân đi giày gót, trên mặt cũng được trang điểm nhẹ nhàng, so với bình thường, hiện tại giống một tiểu thư danh giá hơn.
Lục Hòa Ngọc thầm chậc chậc một tiếng, cũng may kiếp trước cô từng có vài năm kinh nghiệm làm việc, đi hẹn muốn tạo ấn tượng tốt với người khác, quần áo cũng rất quan trọng.
"Hòa Ngọc, cuối cùng cậu cũng tới rồi." Cao Ninh vừa nhìn thấy Lục Hòa Ngọc, nhịn không được tươi cười, lúc này cô ấy tự nhiên nhớ tới trang phục của mình.
"Sao các cậu không vào trong, bên ngoài nóng như vậy." Lục Hòa Ngọc thấy trên trán các cô đều lấm tấm mồ hôi, nhưng vẫn không vào bên trong.
"Hi, đừng nói nữa, không nghĩ tới cậu út tớ đột nhiên tới thành phố A, nên cậu ấy cũng đi theo, tớ sợ cậu không biết xưng hô như thế nào nên đành phải ra ngoài chờ cậu." Cao Ninh nhịn không được mà thở dài, thật ra ai cô ấy cũng không sợ, chỉ sợ cậu út, cái ánh mắt kia, cô ấy nhìn liền thấy sợ.
"Cậu út của cô ấy nhìn nghiêm túc như chủ nhiệm Trương vậy, tớ cũng không dám nhìn vào mắt cậu ấy, cảm giác thật sắc bén." Diệp Hàm cũng gật đầu phụ họa.
Lục Hòa Ngọc nghe vậy nhịn không được nở nụ cười, chủ nhiệm Trương là một lão nhân mới năm sáu mươi tuổi đã lên đến chức chủ nhiệm, đương nhiên là nhìn rất nghiêm túc rồi, nhưng nghe hẳn phải là một nam nhân hơn bốn mươi tuổi chứ? Lục Hòa Ngọc chưa từng tiếp xúc với thân thích hay anh em họ gì, không biết cậu út, dĩ nhiên cũng không biết rằng anh vẫn còn trẻ.
"Không có việc gì, chúng ta mau vào đi, để bố mẹ các cậu chờ quá lâu cũng không tốt."
Lục Hòa Ngọc không nghĩ tới cậu út của Cao Ninh không phải là một ông chú hơn bốn mươi tuổi, mà là người cô đã gặp trên máy bay lúc trước, có chút ngoài ý muốn, suy nghĩ một lúc lại cảm thấy rất chuyện này rất bình thường. Mẹ Cao Ninh tuy đã ngoài bốn mươi tuổi gần năm mươi tuổi, nhưng gia đình thời đó, ai cũng sẽ không chê nhiều con, đương nhiên cũng có anh chị em chênh lệch rất nhiều tuổi.
Nhưng Diệp Hàm nói giống chủ nhiệm Trương, hẳn là do vấn đề khí thế của anh, không nghĩ tới anh lại là cậu út của Cao Ninh, thật đúng là trùng hợp.
Bố mẹ Diệp thấy Lục Hòa Ngọc đã đến, ánh mắt đều hiện lên một tia tán thưởng, cô gái này nhân cách rất tốt, không trách được một đứa nhỏ dù không có bạn bè cũng sẽ cùng cô trở thành bạn tốt.
Lục Hòa Ngọc nhìn thấy bố mẹ Cao đột nhiên có chút cảm giác quen thuộc, suy nghĩ một lát mới nhớ ra thì ra Cao gia và Trì gia cũng có chút giao tình, Trì Tiểu Vãn cũng từng gặp qua bọn họ, nhưng vì nguyên nhân công việc nên phải chuyển công tác, năm năm trước đã chuyển đến thành phố A, nhưng Cao Ninh vào năm lớp 11 mới chuyển đến thành phố A.
"Thật ngại quá, để chú dì đợi lâu rồi, cháu đến muộn." Tuy rằng thời gian Lục Hòa Ngọc đến vẫn sớm nhưng bố mẹ người ta đều đến sớm để chờ mình, đương nhiên phải lễ phép một chút.
“Không, không, là chúng ta đến sớm, cháu là Lục Hòa Ngọc sao, Hàm Hàm mỗi ngày đều nhắc đến cháu, giờ cũng được gặp mặt rồi, thật sự là một đứa trẻ ngoan." Mẹ Diệp đứng lên kéo tay Lục Hòa Ngọc, thuận tiện đưa cô đến ngồi bên cạnh mình ngồi.
"Dì Diệp khách khí." Lục Hòa Ngọc cũng không quen tiếp xúc thân thể vơi người khác, lúc thừa dịp ngồi xuống không chút dấu vết mà rút tay về, mỉm cười trả lời.
"Phải, phải, nếu không có cháu giúp nó, Hàm Hàm nhà chúng ta còn chưa chắc đã thi được thành tích tốt như vậy." Mẹ Diệp tự nhiên cảm nhận được sự khác thường của cô, không khỏi thầm gật đầu. Trì gia nuôi cô rất có khí chất, đáng tiếc Trì gia thật đúng là ngu xuẩn, thế nhưng lại đưa cô trả về nhà họ Lục.
"Nhìn xem, mẹ tớ thật sự có tình yêu mới liền quên mất tình cũ." Diệp Hàm làm bộ không vui vừa đi qua đó vừa nói.
"Đã thành tình yêu cũ rồi, con còn muốn tới làm gì đây?" Mẹ Diệp nhéo mặt Diệp Hàm một cái cười nói.
Những người khác cũng nhịn không được cười.
Mẹ Cao Ninh cũng từng qua lại với Trì gia, bởi vậy cũng quen biết Lục Hòa Ngọc, chỉ là từ năm năm trước bà đã cùng chồng chuyển công tác đến thành phố A, sau đó cũng rất ít khi trở lại thành phố D. Không nghĩ tới nhiều năm không gặp, tiểu cô nương lại trải qua chuyện lớn như vậy, vốn muốn đưa tay xoa đầu cô, nhưng nhớ tới Lục Hòa Ngọc cũng không thích người khác chạm vào cô nên bưng ấm trà rót cho cô một chén trà, ôn nhu hỏi: "Hòa Ngọc còn nhớ dì Chung không?"
Bởi vì bố mẹ Cao Ninh và Diệp Hàm muốn mời cô ăn cơm, cô không thể đi tay không như vậy, cho nên ngày hôm sau Lục Hòa Ngọc ra ngoài mua khăn tay, phụ nữ tất nhiên là mua đồ thêu, đều là khăn tay thêu tơ lụa, lần lượt là hoa mai và hoa mẫu đơn, đàn ông tương đối phiền phức, cô chọn tới chọn lui, chỉ đành mua hai cây bút, thật sự là quà của đàn ông không dễ chọn.
Đợi đến ngày hẹn, trước cửa khách sạn, Lục Hòa Ngọc đã thấy Cao Ninh và Diệp Hàm đang chờ cô, hai người đều mặc những bộ váy cao cấp, xách theo túi xách hàng hiệu, dưới chân đi giày gót, trên mặt cũng được trang điểm nhẹ nhàng, so với bình thường, hiện tại giống một tiểu thư danh giá hơn.
Lục Hòa Ngọc thầm chậc chậc một tiếng, cũng may kiếp trước cô từng có vài năm kinh nghiệm làm việc, đi hẹn muốn tạo ấn tượng tốt với người khác, quần áo cũng rất quan trọng.
"Hòa Ngọc, cuối cùng cậu cũng tới rồi." Cao Ninh vừa nhìn thấy Lục Hòa Ngọc, nhịn không được tươi cười, lúc này cô ấy tự nhiên nhớ tới trang phục của mình.
"Sao các cậu không vào trong, bên ngoài nóng như vậy." Lục Hòa Ngọc thấy trên trán các cô đều lấm tấm mồ hôi, nhưng vẫn không vào bên trong.
"Hi, đừng nói nữa, không nghĩ tới cậu út tớ đột nhiên tới thành phố A, nên cậu ấy cũng đi theo, tớ sợ cậu không biết xưng hô như thế nào nên đành phải ra ngoài chờ cậu." Cao Ninh nhịn không được mà thở dài, thật ra ai cô ấy cũng không sợ, chỉ sợ cậu út, cái ánh mắt kia, cô ấy nhìn liền thấy sợ.
"Cậu út của cô ấy nhìn nghiêm túc như chủ nhiệm Trương vậy, tớ cũng không dám nhìn vào mắt cậu ấy, cảm giác thật sắc bén." Diệp Hàm cũng gật đầu phụ họa.
Lục Hòa Ngọc nghe vậy nhịn không được nở nụ cười, chủ nhiệm Trương là một lão nhân mới năm sáu mươi tuổi đã lên đến chức chủ nhiệm, đương nhiên là nhìn rất nghiêm túc rồi, nhưng nghe hẳn phải là một nam nhân hơn bốn mươi tuổi chứ? Lục Hòa Ngọc chưa từng tiếp xúc với thân thích hay anh em họ gì, không biết cậu út, dĩ nhiên cũng không biết rằng anh vẫn còn trẻ.
"Không có việc gì, chúng ta mau vào đi, để bố mẹ các cậu chờ quá lâu cũng không tốt."
Lục Hòa Ngọc không nghĩ tới cậu út của Cao Ninh không phải là một ông chú hơn bốn mươi tuổi, mà là người cô đã gặp trên máy bay lúc trước, có chút ngoài ý muốn, suy nghĩ một lúc lại cảm thấy rất chuyện này rất bình thường. Mẹ Cao Ninh tuy đã ngoài bốn mươi tuổi gần năm mươi tuổi, nhưng gia đình thời đó, ai cũng sẽ không chê nhiều con, đương nhiên cũng có anh chị em chênh lệch rất nhiều tuổi.
Nhưng Diệp Hàm nói giống chủ nhiệm Trương, hẳn là do vấn đề khí thế của anh, không nghĩ tới anh lại là cậu út của Cao Ninh, thật đúng là trùng hợp.
Bố mẹ Diệp thấy Lục Hòa Ngọc đã đến, ánh mắt đều hiện lên một tia tán thưởng, cô gái này nhân cách rất tốt, không trách được một đứa nhỏ dù không có bạn bè cũng sẽ cùng cô trở thành bạn tốt.
Lục Hòa Ngọc nhìn thấy bố mẹ Cao đột nhiên có chút cảm giác quen thuộc, suy nghĩ một lát mới nhớ ra thì ra Cao gia và Trì gia cũng có chút giao tình, Trì Tiểu Vãn cũng từng gặp qua bọn họ, nhưng vì nguyên nhân công việc nên phải chuyển công tác, năm năm trước đã chuyển đến thành phố A, nhưng Cao Ninh vào năm lớp 11 mới chuyển đến thành phố A.
"Thật ngại quá, để chú dì đợi lâu rồi, cháu đến muộn." Tuy rằng thời gian Lục Hòa Ngọc đến vẫn sớm nhưng bố mẹ người ta đều đến sớm để chờ mình, đương nhiên phải lễ phép một chút.
“Không, không, là chúng ta đến sớm, cháu là Lục Hòa Ngọc sao, Hàm Hàm mỗi ngày đều nhắc đến cháu, giờ cũng được gặp mặt rồi, thật sự là một đứa trẻ ngoan." Mẹ Diệp đứng lên kéo tay Lục Hòa Ngọc, thuận tiện đưa cô đến ngồi bên cạnh mình ngồi.
"Dì Diệp khách khí." Lục Hòa Ngọc cũng không quen tiếp xúc thân thể vơi người khác, lúc thừa dịp ngồi xuống không chút dấu vết mà rút tay về, mỉm cười trả lời.
"Phải, phải, nếu không có cháu giúp nó, Hàm Hàm nhà chúng ta còn chưa chắc đã thi được thành tích tốt như vậy." Mẹ Diệp tự nhiên cảm nhận được sự khác thường của cô, không khỏi thầm gật đầu. Trì gia nuôi cô rất có khí chất, đáng tiếc Trì gia thật đúng là ngu xuẩn, thế nhưng lại đưa cô trả về nhà họ Lục.
"Nhìn xem, mẹ tớ thật sự có tình yêu mới liền quên mất tình cũ." Diệp Hàm làm bộ không vui vừa đi qua đó vừa nói.
"Đã thành tình yêu cũ rồi, con còn muốn tới làm gì đây?" Mẹ Diệp nhéo mặt Diệp Hàm một cái cười nói.
Những người khác cũng nhịn không được cười.
Mẹ Cao Ninh cũng từng qua lại với Trì gia, bởi vậy cũng quen biết Lục Hòa Ngọc, chỉ là từ năm năm trước bà đã cùng chồng chuyển công tác đến thành phố A, sau đó cũng rất ít khi trở lại thành phố D. Không nghĩ tới nhiều năm không gặp, tiểu cô nương lại trải qua chuyện lớn như vậy, vốn muốn đưa tay xoa đầu cô, nhưng nhớ tới Lục Hòa Ngọc cũng không thích người khác chạm vào cô nên bưng ấm trà rót cho cô một chén trà, ôn nhu hỏi: "Hòa Ngọc còn nhớ dì Chung không?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook