Ánh mắt Trì Lam nhìn theo hướng của Lục Hòa Ngọc, tò mò hỏi Trì Ngạn: "Anh, ông nội cho cô ấy bao nhiêu tiền? Có đủ cho cô ấy học đại học không?"

"Chắc là đủ, con bé tự biết sống tiết kiệm là đủ." Trì Ngạn không nói con số cụ thể cho Trì Lam cảm thấy điều đó là không cần thiết.

Trì Lam nghe xong thì bực mình, không hỏi lại nữa. Cảm thấy ông nội nhất định sẽ cho Lục Hòa Ngọc từ mười vạn trở lên, khó chịu vô cùng, lúc cô ta về nhà ông nội chỉ cho cô ta năm vạn vậy mà lại cho Lục Hòa Ngọc mười vạn.

Trì Ngạn không chú ý đến vẻ mặt khác thường của cô ta, chỉ đưa cô ta xem nghi lễ kéo cờ, sau tiếp tục hành trình tiếp theo.

Bên này sau khi Lục Hòa Ngọc đi ăn cơm sáng, thấy thời gian còn sớm, liền trở về khách sạn lấy giấy bút ra viết viết vẽ vẽ, một người ở, cô cũng không cần trang trí thật hoành tráng, chỉ cần gọn gàng là được, hơn nữa khi mua nhà ở còn được tặng ba vạn Nhân dân tệ mua đồ gia dụng, cô cảm thấy nếu thêm hai vạn Nhân dân tệ, khẳng định có thể mua đồ gia dụng chất lượng khá tốt.

Viết kế hoạch cho tới 9 giờ rưỡi mới đi chỗ tiểu khu, mà ven đường có một chiếc xe đậu, ánh mắt người trong xe nhìn chằm chằm vào cô, Lục Hòa Ngọc luôn cảm thấy có người nhìn mình, không tiếng động nhìn xung quanh một chút, lại chưa nhìn thấy cái gì, thầm nghĩ có lẽ là do mình suy nghĩ nhiều.

Chung Cảnh Tri không nghĩ tới Lục Hòa Ngọc nhạy bén như vậy, trong lòng thầm than, giống như càng biết chuyện của cô, liền càng đau lòng cô, cũng mấy lần từng nghĩ tới việc tiếp xúc cô rồi lại chần chờ, anh ấy nghĩ tới mấy trăm loại cơ hội cùng cô có gặp nhau, lại không có dám hành động, bởi vì anh ấy sợ cho cô ấn tượng quá kém, cô không phải cái loại thiếu nữ mơ mộng hoặc thích vẽ những giấc mơ, biện pháp duy nhất có thể nghĩ đến để tiếp xúc cô chính là thông qua Cao Ninh.

Vấn đề là các cô đều đã thi đại học xong rồi…

Không nghĩ tới sẽ ở Bắc Kinh nhìn thấy cô nhanh như vậy, nhưng bây giờ anh ấy cũng không muốn nhanh như vậy liền quấy nhiễu cô, lại nghĩ đến cô đăng kí trường học là Đại học Bắc Kinh, Chung Cảnh Tri hơi nhếch khóe môi, có lẽ đây là cơ hội quen biết đi.

“Đi thôi.” Ánh mắt Chung Cảnh Tri tối tăm nói với tài xế.

Lục Hòa Ngọc làm sao biết có người đàn ông theo dõi mình đâu, vào tiểu khu tìm quản lý bất động sản bên kia, sắp xếp nhân viên trang trí nội thất, cô liền lấy ra kế hoạch mình viết vẽ suốt hai giờ, cùng đội trưởng đội trang trí nội thất nói đơn giản tình huống một chút, cô không cần nội thất hoàn thiện gì.



Cứ như vậy mỗi ngày có công nhân tới làm việc thì sẽ giúp một chút tốt xấu gì sau này chỗ này cũng là nhà mình, mình tự tay làm và để người khác làm không giống nhau, hơn nữa những ngày sau nơi đây là của riêng cô trong lòng cảm thấy càng thêm gắn bó, đi vào thế giới này lâu như vậy, mặc kệ là nhà họ Trì, nhà họ Lục hay phòng ở cô thuê, cô đều chưa từng có loại cảm giác này.

Có lẽ, đây là cảm giác gia đình đi.

Mỗi ngày đi tới đi lui giữa khách sạn cùng tiểu khu trên một con đường, Lục Hòa Ngọc hoàn toàn là chìm đắm vào trang trí nhà cửa cùng mua đồ gia dụng bố trí nhà ở của mình, cho đến một ngày bỗng nhiên nhận được cuộc gọi của chủ nhiệm lớp, bởi vì đang ở vội vàng không có phương tiện tiếp, Lục Hòa Ngọc trực tiếp ấn loa, ở trong điện thoại kia quả nhiên chủ nhiệm lớp rất kích động nói cho cô, cô không chỉ trở thành Thủ khoa thành phố A, còn là Thủ khoa tỉnh D!

Lục Hòa Ngọc lúc này mới xem thời gian, hóa ra đã là ngày 27 tháng 6.

Biết được mình còn lấy được Thủ khoa tỉnh, Lục Hòa Ngọc cũng không ngoài ý muốn, trừ khi điểm môn Văn của cô quá thấp, còn không cô cảm thấy mình đạt danh hiệu Thủ khoa thành phố là chuyện đương nhiên, nhưng không dự đoán được cũng là Thủ khoa tỉnh.

Chủ nhiệm lớp hỏi cô ở đâu, nói không chỉ phóng viên của tỉnh tới, còn có phóng viên của thành phố đều tới muốn phỏng vấn cô, Lục Hòa Ngọc trả lời chủ nhiệm lớp cô ở Bắc Kinh, mấy ngày nữa sẽ về.

“…” Nghe được giọng nói bình tĩnh của Lục Hòa Ngọc, chủ nhiệm lớp cũng không biết nên nói cái gì, chỉ dặn dò cô phải chú ý an toàn, mau chóng chạy về thành phố A linh tinh mới cúp điện thoại.

Sau khi Lục Hòa Ngọc cúp điện thoại, đội trưởng đội trang trí nội thất bên cạnh tự nhiên cũng nghe được cuộc nói chuyện của cô cùng giáo viên chủ nhiệm, thấy cô cúp điện thoại sau, tức khắc kính nể mà nói: “Chúc mừng cô chủ đã đạt Thủ khoa! Lần trang trí này tôi giảm cho cháu 75%, tốt xấu dính không khí vui mừng làm con trai tôi sang năm thi đại học cũng có thể đạt thành tích tốt.”

“Cảm ơn.” Lục Hòa Ngọc có chút ngoài ý muốn, nhưng có thể giảm tiền, ai mà không muốn.

“Ha ha, vậy, cũng không biết sách vở lớp 12 của cháu còn giữ không, có thể bán cho tôi hay không? Nếu không liền miễn tiền lần trang trí này, cháu đem cao tam những cuốn sách vở lớp 12 để lại cho tôi đi.” Đội trưởng đội trang trí nội thất bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì, xoa xoa tay thẹn thùng mà nói.

“Không cần đâu, chú đã giảm 75% cho cháu, cháu cũng đã kiếm lời, dù sao cháu không có em, tặng cho con trai chú ôn tập đi, chúc em ấy sang năm đỗ Thủ khoa cấp 3.” Lục Hòa Ngọc cười nhạt xua tay, nhìn ra hắn là vì tốt cho con trai mình, hơn nữa này hai mươi mấy ngày ở chung, mỗi ngày đều có thể nghe được hắn nói với những nhân viên của hắn về con của mình, hiển nhiên là người cha thương con, làm cô rất hâm mộ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương