Xuyên Vào Tiểu Thuyết Ngọt Văn
-
Chương 29:
Các cô đều quy cho thân thế của cô khiến cô sớm trưởng thành, dù sao trước kia khi Cao Ninh quen biết Lục Hòa Ngọc, cô vẫn còn ở Trì gia, từ trước đến nay đều là hình tượng một cô gái ngoan ngoãn.
Đương nhiên, các cô đều không biết nội tâm bên trong lại là một người khác hoàn toàn khác, thiếu nữ ngoan ngoãn được nuông chiều ở tuổi thiếu niên đã xảy ra biến hóa lớn, tính cách nhất định sẽ thay đổi, nhưng sẽ không lạnh nhạt bình tĩnh như Lục Hòa Ngọc.
Cảm khái một hồi, hai người mới đi tìm bố mẹ của mình.
Lục Hòa Ngọc thì trực tiếp rẽ vào siêu thị mua chút đồ ăn, chúc mừng mình đã thi đại học xong, cho dù chỉ có một người cũng không thể bạc đãi bản thân, đương nhiên cô cũng chưa bao giờ bạc đãi mình.
Buổi tối ăn no uống đủ thì quay đầu đi ngủ, mấy ngày nay bởi vì thi đại học, cho dù cô đã có kinh nghiệm đi nữa, đề thi có thuận lợi đi chăng nữa thì tinh thần vẫn rất căng thẳng, lúc này đột nhiên được thở phào nhẹ nhõm, đương nhiên là muốn đánh một giấc no đủ.
Ngủ đến mười giờ ngày hôm sau bị đói nên tỉnh dậy, ngủ một giấc này cũng làm cho Lục Hòa Ngọc hồi phục lại tinh thần, thu dọn một chút nửa tháng không có thời gian sửa sang lại phòng, ở một mình đồ đạc kỳ thật cũng không nhiều, nhưng thu dọn rồi mới thấy, cô phát hiện ở chỗ này một năm, ngoại trừ rất nhiều sách giáo khoa lớp 12 ra, quần áo cô cũng mua thêm không ít.
Đầu tháng trước, cô gọi điện thoại tìm quản lý chung cư, bảo bọn họ đề cử công ty trang trí nội thất, ngày mai cô đến thủ đô, đầu tiên là tìm người thay cô trang trí nhà cửa trước, kỳ nghỉ có ba tháng, trang trí xong phỏng chừng một tháng vẫn chưa ở được, hơn nữa phải cho tản bớt mùi, lại phải mua thêm đồ trang trí, Lục Hòa Ngọc cảm thấy trong ba tháng tới cô sẽ rất bận rộn.
Nhưng chờ sau khi thu dọn đồ đạc xong, cô đột nhiên nhớ tới có cổ phiếu cần bán, qua hai ngày nữa liền giảm mạnh, nhất thời đồ đạc cũng không kịp thu dọn, chạy tới mở máy tính kết nối internet, vừa nhìn con số trên đó, đúng là đang ở thời kỳ đỉnh cao, nhưng có cao đến mấy thì cũng sẽ giảm, suy tư một chút, Lục Hòa Ngọc cảm thấy vẫn nên bán đi, cô sợ qua vài ngày nữa đi thủ đô bận rộn phỏng chừng sẽ quên mất, hai ngày đó cô cũng không tranh giành.
Đương nhiên, sau khi bán tháo, cô lại tinh tế nhìn một chút cổ phiếu dài hạn, tìm mấy cổ phiếu tiềm lực đầu tư một khoản tiền xuống, lại nhìn một chuỗi con số còn lại, nhịn không được thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng có chút vui vẻ, cuối cùng cũng có tài sản nhỏ của riêng mình.
Đương nhiên, số tiền này còn chưa đủ để cho cô có thể sống cả đời ở thủ đô, muốn sống ở thủ đô, đương nhiên là phải tiếp tục kiếm tiền, chống má nhìn chằm chằm màn hình máy tính, cô phải nghĩ biện pháp, thị trường chứng khoán không có khả năng dựa vào, dù sao cũng phải nghĩ đến biện pháp kiếm tiền khác.
Nhưng nhất thời cô cũng nghĩ không ra biện pháp gì khác, dùng cách kiếm tiền của kiếp trước cũng không được, dù sao thời gian và không gian bất đồng, rất nhiều thứ đều không thể đảm bảo rằng mọi người đều có thể tiếp nhận, cô cảm thấy vẫn là đi thủ đô trước rồi nói sau.
Chỉ là cô không nghĩ tới, lần này người ngồi ghế sau máy bay là hai anh em Trì Ngạn và Trì Lam. Lục Hòa Ngọc hơi khó hiểu nhíu mày, muốn làm như không nhìn thấy bọn họ, chỉ là Trì Ngạn hiển nhiên không nghĩ như vậy, nhìn thấy Lục Hòa Ngọc xuất hiện ở chỗ này, không khỏi có chút kinh ngạc hỏi: "Tiểu, Hòa Ngọc sao em lại ở chỗ này?"
Trì Lam phỏng chừng cũng không ngờ trên máy bay lại gặp được Lục Hòa Ngọc, khi nhìn thấy cô xuất hiện, cái tay cầm tờ giấy nắm chặt, trong mắt xẹt qua một tia chán ghét.
"Tôi mua vé, đương nhiên là ở chỗ này." Lục Hòa Ngọc lạnh nhạt nói, trong lòng cảm thấy buồn cười, đều ở trên máy bay, đương nhiên là mua vé để lên máy bay.
"Ý của anh không phải như vậy, em cũng là đi thủ đô du lịch sao? Sao lại đi một mình?" Trì Ngạn nghe cô nói lời này luôn cảm thấy có chút khó nghe, trước kia cô không phải như vậy.
"Tiểu Vãn, à, không phải, tôi quên mất cô đã đổi tên thành Hòa Ngọc, cô cũng là đi thủ đô du lịch sao? Nếu không chúng ta đi cùng nhau đi." Trì Lam còn chưa đợi Lục Hòa Ngọc trả lời, đẫ ôn ôn nhu nhu nói.
"Cảm ơn, tôi cảm thấy đi một mình cũng rất tốt." Lục Hòa Ngọc thản nhiên liếc nhìn Trì Lam một cái, xem ra Trì Lam này cũng không thiện lương như vẻ bề ngoài.
Hơn nữa vô luận là Trì Ngạn nói hay là Trì Lam nói, Lục Hòa Ngọc đều cảm thấy rất châm chọc, cô cũng không tin chuyện của mình và Trì gia bọn họ cũng không có một chút tin tức, càng đừng nói lục Như Y thường xuyên liên lạc với Trì Lam, hiện tại bọn họ lại nói ra những lời như vậy, nếu cô thật sự chỉ mới mười tám tuổi, chỉ sợ sẽ quay trở lại.
Trì Ngạn ôn hòa cười cười với Trì Lam, cảm thấy em gái này vẫn rất hiểu chuyện, nhưng trong nháy mắt không nghĩ tới Lục Hòa Ngọc trực tiếp cự tuyệt như vậy, trong lòng vừa dâng lên một chút áy náy đã biến mất không còn một mảnh, cảm thấy quả nhiên không phải là em gái ruột, cũng không khỏi trầm mặt nói.
"Nếu đã như vậy thì thôi."
"Anh, đừng tức giận, Hòa Ngọc cũng không phải cố ý, vừa thi đại học xong, cô ấy thi kém, tâm tình khẳng định không tốt lắm, chúng ta càng nên an ủi cô ấy, cô ấy nhất thời nghĩ không thông thì làm sao bây giờ?" Trì Lam kéo ống tay áo Trì Ngạn, nhỏ giọng nói.
Đương nhiên, trong lòng cô ta cảm thấy Lục Hòa Ngọc nhất định là thi không tốt, nghĩ đến có thể là chuyện lần đó của Lục Như Y ảnh hưởng đến cô ta, trong lòng nhất thời có chút vui mừng, nhưng trên mặt nửa điểm cũng không lộ ra.
Lục Hòa Ngọc ngồi ở phía trước nghe Trì Lam nói lời này, nhịn không được trợn mắt, nhưng không muốn phản ứng lại người tự cho mình là đúng.
Đương nhiên, các cô đều không biết nội tâm bên trong lại là một người khác hoàn toàn khác, thiếu nữ ngoan ngoãn được nuông chiều ở tuổi thiếu niên đã xảy ra biến hóa lớn, tính cách nhất định sẽ thay đổi, nhưng sẽ không lạnh nhạt bình tĩnh như Lục Hòa Ngọc.
Cảm khái một hồi, hai người mới đi tìm bố mẹ của mình.
Lục Hòa Ngọc thì trực tiếp rẽ vào siêu thị mua chút đồ ăn, chúc mừng mình đã thi đại học xong, cho dù chỉ có một người cũng không thể bạc đãi bản thân, đương nhiên cô cũng chưa bao giờ bạc đãi mình.
Buổi tối ăn no uống đủ thì quay đầu đi ngủ, mấy ngày nay bởi vì thi đại học, cho dù cô đã có kinh nghiệm đi nữa, đề thi có thuận lợi đi chăng nữa thì tinh thần vẫn rất căng thẳng, lúc này đột nhiên được thở phào nhẹ nhõm, đương nhiên là muốn đánh một giấc no đủ.
Ngủ đến mười giờ ngày hôm sau bị đói nên tỉnh dậy, ngủ một giấc này cũng làm cho Lục Hòa Ngọc hồi phục lại tinh thần, thu dọn một chút nửa tháng không có thời gian sửa sang lại phòng, ở một mình đồ đạc kỳ thật cũng không nhiều, nhưng thu dọn rồi mới thấy, cô phát hiện ở chỗ này một năm, ngoại trừ rất nhiều sách giáo khoa lớp 12 ra, quần áo cô cũng mua thêm không ít.
Đầu tháng trước, cô gọi điện thoại tìm quản lý chung cư, bảo bọn họ đề cử công ty trang trí nội thất, ngày mai cô đến thủ đô, đầu tiên là tìm người thay cô trang trí nhà cửa trước, kỳ nghỉ có ba tháng, trang trí xong phỏng chừng một tháng vẫn chưa ở được, hơn nữa phải cho tản bớt mùi, lại phải mua thêm đồ trang trí, Lục Hòa Ngọc cảm thấy trong ba tháng tới cô sẽ rất bận rộn.
Nhưng chờ sau khi thu dọn đồ đạc xong, cô đột nhiên nhớ tới có cổ phiếu cần bán, qua hai ngày nữa liền giảm mạnh, nhất thời đồ đạc cũng không kịp thu dọn, chạy tới mở máy tính kết nối internet, vừa nhìn con số trên đó, đúng là đang ở thời kỳ đỉnh cao, nhưng có cao đến mấy thì cũng sẽ giảm, suy tư một chút, Lục Hòa Ngọc cảm thấy vẫn nên bán đi, cô sợ qua vài ngày nữa đi thủ đô bận rộn phỏng chừng sẽ quên mất, hai ngày đó cô cũng không tranh giành.
Đương nhiên, sau khi bán tháo, cô lại tinh tế nhìn một chút cổ phiếu dài hạn, tìm mấy cổ phiếu tiềm lực đầu tư một khoản tiền xuống, lại nhìn một chuỗi con số còn lại, nhịn không được thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng có chút vui vẻ, cuối cùng cũng có tài sản nhỏ của riêng mình.
Đương nhiên, số tiền này còn chưa đủ để cho cô có thể sống cả đời ở thủ đô, muốn sống ở thủ đô, đương nhiên là phải tiếp tục kiếm tiền, chống má nhìn chằm chằm màn hình máy tính, cô phải nghĩ biện pháp, thị trường chứng khoán không có khả năng dựa vào, dù sao cũng phải nghĩ đến biện pháp kiếm tiền khác.
Nhưng nhất thời cô cũng nghĩ không ra biện pháp gì khác, dùng cách kiếm tiền của kiếp trước cũng không được, dù sao thời gian và không gian bất đồng, rất nhiều thứ đều không thể đảm bảo rằng mọi người đều có thể tiếp nhận, cô cảm thấy vẫn là đi thủ đô trước rồi nói sau.
Chỉ là cô không nghĩ tới, lần này người ngồi ghế sau máy bay là hai anh em Trì Ngạn và Trì Lam. Lục Hòa Ngọc hơi khó hiểu nhíu mày, muốn làm như không nhìn thấy bọn họ, chỉ là Trì Ngạn hiển nhiên không nghĩ như vậy, nhìn thấy Lục Hòa Ngọc xuất hiện ở chỗ này, không khỏi có chút kinh ngạc hỏi: "Tiểu, Hòa Ngọc sao em lại ở chỗ này?"
Trì Lam phỏng chừng cũng không ngờ trên máy bay lại gặp được Lục Hòa Ngọc, khi nhìn thấy cô xuất hiện, cái tay cầm tờ giấy nắm chặt, trong mắt xẹt qua một tia chán ghét.
"Tôi mua vé, đương nhiên là ở chỗ này." Lục Hòa Ngọc lạnh nhạt nói, trong lòng cảm thấy buồn cười, đều ở trên máy bay, đương nhiên là mua vé để lên máy bay.
"Ý của anh không phải như vậy, em cũng là đi thủ đô du lịch sao? Sao lại đi một mình?" Trì Ngạn nghe cô nói lời này luôn cảm thấy có chút khó nghe, trước kia cô không phải như vậy.
"Tiểu Vãn, à, không phải, tôi quên mất cô đã đổi tên thành Hòa Ngọc, cô cũng là đi thủ đô du lịch sao? Nếu không chúng ta đi cùng nhau đi." Trì Lam còn chưa đợi Lục Hòa Ngọc trả lời, đẫ ôn ôn nhu nhu nói.
"Cảm ơn, tôi cảm thấy đi một mình cũng rất tốt." Lục Hòa Ngọc thản nhiên liếc nhìn Trì Lam một cái, xem ra Trì Lam này cũng không thiện lương như vẻ bề ngoài.
Hơn nữa vô luận là Trì Ngạn nói hay là Trì Lam nói, Lục Hòa Ngọc đều cảm thấy rất châm chọc, cô cũng không tin chuyện của mình và Trì gia bọn họ cũng không có một chút tin tức, càng đừng nói lục Như Y thường xuyên liên lạc với Trì Lam, hiện tại bọn họ lại nói ra những lời như vậy, nếu cô thật sự chỉ mới mười tám tuổi, chỉ sợ sẽ quay trở lại.
Trì Ngạn ôn hòa cười cười với Trì Lam, cảm thấy em gái này vẫn rất hiểu chuyện, nhưng trong nháy mắt không nghĩ tới Lục Hòa Ngọc trực tiếp cự tuyệt như vậy, trong lòng vừa dâng lên một chút áy náy đã biến mất không còn một mảnh, cảm thấy quả nhiên không phải là em gái ruột, cũng không khỏi trầm mặt nói.
"Nếu đã như vậy thì thôi."
"Anh, đừng tức giận, Hòa Ngọc cũng không phải cố ý, vừa thi đại học xong, cô ấy thi kém, tâm tình khẳng định không tốt lắm, chúng ta càng nên an ủi cô ấy, cô ấy nhất thời nghĩ không thông thì làm sao bây giờ?" Trì Lam kéo ống tay áo Trì Ngạn, nhỏ giọng nói.
Đương nhiên, trong lòng cô ta cảm thấy Lục Hòa Ngọc nhất định là thi không tốt, nghĩ đến có thể là chuyện lần đó của Lục Như Y ảnh hưởng đến cô ta, trong lòng nhất thời có chút vui mừng, nhưng trên mặt nửa điểm cũng không lộ ra.
Lục Hòa Ngọc ngồi ở phía trước nghe Trì Lam nói lời này, nhịn không được trợn mắt, nhưng không muốn phản ứng lại người tự cho mình là đúng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook