Xuyên Vào Tiểu Thuyết Ngọt Văn
-
Chương 26:
Mẹ Lục sẽ ra tay với mình, Lục Hòa Ngọc không cảm thấy kỳ quái, dù sao bà ta cũng biết mình tát Lục Như Y, vừa rồi mới muốn tát mình, bởi vậy lúc bà ta cầm túi nện tới cô mới nghiêng người né tránh rồi nhấc chân đạp qua, lúc này cô còn bận tâm quan hệ huyết thống gì nữa? Tất cả đều là giả! Mẹ Lục cũng chưa từng đối đãi với cô như con gái ruột, cô cần gì phải quan tâm đến chút quan hệ huyết thống kia?
"Thật ngại quá, tôi có tiện đến mấy cũng không bằng bà!"
"Lục Hòa Ngọc, cô dám đá tôi! Quả nhiên là người không có giáo dưỡng, trách không được bị Trì gia trả về!" Mẹ Lục không ngờ Lục Hòa Ngọc tránh được, còn ra tay với mình.
"Hai người thật đúng là mẹ con ruột, treo chuyện này trên miệng mà không biết xấu hổ?" Lục Hòa Ngọc thật sự cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, thái độ lạnh lùng, ngữ khí lạnh như băng nhìn mẹ Lục, gằn từng chữ hỏi.
"Có cần tôi lặp lại những gì bà đã nói ngày hôm đó không? Tôi đã nói từ lâu, sau đó không hối hận là việc của tôi, nhưng vui lòng đừng đến để làm phiền tôi! Nhưng các người đã làm cái gì?"
Trong lòng mẹ Lục nhất thời hoảng hốt một chút, bà ta rất oán hận Lục Hòa Ngọc vì sao không đấu tranh ở lại Trì gia, vì sao phải đem Lam Lam của bà ta đổi về, bởi vậy sau khi Lục Hòa Ngọc trở về Lục gia, bà ta vẫn không để ý đến sự tồn tại của cô, cho dù lúc nấu cơm, cũng đều là làm đồ ăn Lam Lam thích ăn, nào ngờ cô con gái này không xinh đẹp bằng Lam Lam, không ôn nhu bằng Lam Lam, càng không có thành tích tốt như Lam Lam.
Huống chi ánh mắt Lục Hòa Ngọc quá trầm tĩnh, làm cho bà ta cảm thấy vô cùng không thoải mái, phảng phất như có thể nhìn thấu tất cả hành vi mà bà ta đã làm.
Cũng chính vì vậy, bà ta hận không thể đuổi Lục Hòa Ngọc ra khỏi nhà, đương nhiên sau này bà ta không nghĩ lại dễ dàng để cho cô rời khỏi Lục gia như vậy, cũng ước gì cả đời không có bất kỳ quan hệ gì với cô, lại lén lút đem tiền Lục Hoa Sinh để cho Lục Hòa Ngọc giấu đi, chính mình thì ngẫu nhiên quạt gió châm lửa khiến Lục Hoa Sinh không nhắc tới Lục Hòa Ngọc nữa, điểm này bà ta quả thật đã làm được, từ đầu năm đến nay Lục Hoa Sinh căn bản không nhắc tới Lục Hòa Ngọc nữa.
Cũng không nghĩ tới sẽ gặp mặt dưới tình huống như vậy, hoàn toàn không sợ người khác biết thân thế của cô mà nói ra trước mặt thầy giáo cùng bạn học, điều này làm cho mẹ Lục không biết phải giấu mặt mũi vào chỗ nào.
Giáo viên cùng bạn học nhìn khí thế cường ngạnh của Lục Hòa Ngọc, thiếu chút nữa là vỗ tay, nhìn thấy hai mẹ con có chút lúng túng,trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.
"Cô chờ đấy!” Mẹ Lục phô trương thanh thế bỏ lại lời này rồi rời đi.
Nhưng mà người Trình gia sớm đã nhận được thông báo tới nơi, còn mang theo cảnh sát vừa lúc vào phòng làm việc của giáo viên, cho nên mẹ Lục không thể thuận lợi rời đi, lúc này bà ta thật sự hoảng hốt!
Lúc này mới hạ thấp giọng hỏi Lục Như Y có phải cô ta đánh người của Trình gia hay không.
"Nghe nói có người cố ý đả thương bạn học, tôi tới đây để tìm hiểu tình huống, tôi là luật sư chuyên dụng của bạn học Trình Anh tên Trình Thiên, đồng thời cũng là bố của bạn học Trình Anh."
Trình Thiên hơn 40 tuổi, lại là một vị tướng thường thắng trong giới luật sư, vừa mở miệng liền nhất châm kiến huyết(*), lời nói không chê vào đâu được, Trình Thiên đẩy kính trên sống mũi, ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua giáo viên và bạn học đang đứng, cả mẹ Lục đang muốn rời đi.
*Một câu ngắn mà chỉ trúng chỗ trọng yếu.
Ai ra tay đánh người, Trình Thiên vừa nhìn đã biết.
"Luật sư Trình." Mẹ Lục đương nhiên quen biết Trình Thiên, vừa nghe được lời này của Trình Thiên, sắc mặt nhất thời liền thay đổi, nhưng ánh mắt vừa chạm đến ánh mắt trầm tĩnh của Lục Hòa Ngọc, trong lòng nhất thời nghẹn lại, lập tức chỉ vào Lục Hòa Ngọc nói: "Chính là cô ta đánh, còn làm con gái tôi bị thương.”
Lời này vừa nói ra, không chỉ Trình Thiên cảm thấy ngoài ý muốn, giáo viên và học sinh biết chuyện đều cảm thấy Lục phu nhân thật sự là vô sỉ đến cực hạn, nói dối không chớp mắt, tính coi người khác là kẻ ngốc sao?
"Lục phu nhân! Bà đừng có ngậm máu phun người! Rõ ràng là Lục Như Y đánh bạn học bị thương!" Giáo viên tức giận đến nỗi mắt đỏ lên, thật là vô sỉ.
Lục Hòa Ngọc cảm thấy Lục phu nhân ngu xuẩn đến mức không có chỉ số thông minh? Thật sự là ngu xuẩn đến cực điểm, coi người khác như kẻ ngốc? Hơn nữa Trình Thiên thoạt nhìn cũng không phải chỉ nói hai ba câu là có thể lừa gạt qua chuyện.
"Lục phu nhân, xin bà chịu trách nhiệm với những lời mình nói ra miệng, bà không có bằng chứng, lại vu khống tôi, tôi có thể kiện bà tội phỉ báng." Ánh mắt Lục Hòa Ngọc thâm trầm nhìn thẳng vào mẹ Lục, không nhanh không chậm nói.
"Ai nói tôi không có chứng cứ, các ngươi nhìn xem mặt con gái tôi sưng lên như thế nào? Cô còn dám nói không phải cô động thủ đánh người?" Mẹ Lục trực tiếp túm tóc Lục Như Y lên, để lộ mặt, quả nhiên có vết đỏ của năm ngón tay, lại chỉ vào dấu chân trên váy mình oán hận nói: "Dám nói đây không phải là cô đá?"
Nhưng dấu đỏ này ở trong mắt thầy cô và bạn học, đó đều là bà ta xứng đáng, còn cảm thấy không đối xứng, còn muốn in nốt một bàn tay lên bên còn lại.
"Con gái bà đem đầu người ta đánh bị thương, chỉ một cái tát cũng là chưa đủ, về phần đạp bà, đó cũng là phòng vệ chính đáng." Lục Hòa Ngọc lạnh lùng nói.
"Đúng vậy, vừa rồi nếu không phải Lục Hòa Ngọc trốn nhanh, sẽ bị bà dùng túi xách đập trúng, ai biết trong túi của bà có phải là gạch hay không." Nữ sinh cũng đi theo phụ họa.
"Nói không sai, trong văn phòng chúng ta có camera, chỉ cần điều ra, nhìn là biết có chuyện gì xảy ra." Giáo viên cũng đột nhiên nhớ tới chuyện này, thật sự chưa từng thấy qua một người vô sỉ như vậy, nhất cô ấy biết rõ Lục Hòa Ngọc cũng là con gái ruột của Lục phu nhân, loại đối đãi khác biệt này thật sự làm cho người ta nhìn không vừa mắt.
"Lục gia thật sự rất hay." Đôi mắt Trình Thiên nhìn về phía mẹ Lục toát ra một tia lạnh lẽo, không để ý tới bà ta nữa, chuyển hướng cùng giáo viên đi tìm hiểu sự tình.
Mẹ Lục đột nhiên tỉnh ngộ sắc mặt trắng bệch, vừa rồi rốt cuộc bà ta đã làm cái gì? Nhất là gần đây công ty Lục thị xảy ra chút chuyện, còn phải tìm luật sư hỗ trợ, nhưng mà vào lúc này bà ta lại đắc tội Trình gia!
Không, không thể như vậy được.
"Thật ngại quá, tôi có tiện đến mấy cũng không bằng bà!"
"Lục Hòa Ngọc, cô dám đá tôi! Quả nhiên là người không có giáo dưỡng, trách không được bị Trì gia trả về!" Mẹ Lục không ngờ Lục Hòa Ngọc tránh được, còn ra tay với mình.
"Hai người thật đúng là mẹ con ruột, treo chuyện này trên miệng mà không biết xấu hổ?" Lục Hòa Ngọc thật sự cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, thái độ lạnh lùng, ngữ khí lạnh như băng nhìn mẹ Lục, gằn từng chữ hỏi.
"Có cần tôi lặp lại những gì bà đã nói ngày hôm đó không? Tôi đã nói từ lâu, sau đó không hối hận là việc của tôi, nhưng vui lòng đừng đến để làm phiền tôi! Nhưng các người đã làm cái gì?"
Trong lòng mẹ Lục nhất thời hoảng hốt một chút, bà ta rất oán hận Lục Hòa Ngọc vì sao không đấu tranh ở lại Trì gia, vì sao phải đem Lam Lam của bà ta đổi về, bởi vậy sau khi Lục Hòa Ngọc trở về Lục gia, bà ta vẫn không để ý đến sự tồn tại của cô, cho dù lúc nấu cơm, cũng đều là làm đồ ăn Lam Lam thích ăn, nào ngờ cô con gái này không xinh đẹp bằng Lam Lam, không ôn nhu bằng Lam Lam, càng không có thành tích tốt như Lam Lam.
Huống chi ánh mắt Lục Hòa Ngọc quá trầm tĩnh, làm cho bà ta cảm thấy vô cùng không thoải mái, phảng phất như có thể nhìn thấu tất cả hành vi mà bà ta đã làm.
Cũng chính vì vậy, bà ta hận không thể đuổi Lục Hòa Ngọc ra khỏi nhà, đương nhiên sau này bà ta không nghĩ lại dễ dàng để cho cô rời khỏi Lục gia như vậy, cũng ước gì cả đời không có bất kỳ quan hệ gì với cô, lại lén lút đem tiền Lục Hoa Sinh để cho Lục Hòa Ngọc giấu đi, chính mình thì ngẫu nhiên quạt gió châm lửa khiến Lục Hoa Sinh không nhắc tới Lục Hòa Ngọc nữa, điểm này bà ta quả thật đã làm được, từ đầu năm đến nay Lục Hoa Sinh căn bản không nhắc tới Lục Hòa Ngọc nữa.
Cũng không nghĩ tới sẽ gặp mặt dưới tình huống như vậy, hoàn toàn không sợ người khác biết thân thế của cô mà nói ra trước mặt thầy giáo cùng bạn học, điều này làm cho mẹ Lục không biết phải giấu mặt mũi vào chỗ nào.
Giáo viên cùng bạn học nhìn khí thế cường ngạnh của Lục Hòa Ngọc, thiếu chút nữa là vỗ tay, nhìn thấy hai mẹ con có chút lúng túng,trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.
"Cô chờ đấy!” Mẹ Lục phô trương thanh thế bỏ lại lời này rồi rời đi.
Nhưng mà người Trình gia sớm đã nhận được thông báo tới nơi, còn mang theo cảnh sát vừa lúc vào phòng làm việc của giáo viên, cho nên mẹ Lục không thể thuận lợi rời đi, lúc này bà ta thật sự hoảng hốt!
Lúc này mới hạ thấp giọng hỏi Lục Như Y có phải cô ta đánh người của Trình gia hay không.
"Nghe nói có người cố ý đả thương bạn học, tôi tới đây để tìm hiểu tình huống, tôi là luật sư chuyên dụng của bạn học Trình Anh tên Trình Thiên, đồng thời cũng là bố của bạn học Trình Anh."
Trình Thiên hơn 40 tuổi, lại là một vị tướng thường thắng trong giới luật sư, vừa mở miệng liền nhất châm kiến huyết(*), lời nói không chê vào đâu được, Trình Thiên đẩy kính trên sống mũi, ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua giáo viên và bạn học đang đứng, cả mẹ Lục đang muốn rời đi.
*Một câu ngắn mà chỉ trúng chỗ trọng yếu.
Ai ra tay đánh người, Trình Thiên vừa nhìn đã biết.
"Luật sư Trình." Mẹ Lục đương nhiên quen biết Trình Thiên, vừa nghe được lời này của Trình Thiên, sắc mặt nhất thời liền thay đổi, nhưng ánh mắt vừa chạm đến ánh mắt trầm tĩnh của Lục Hòa Ngọc, trong lòng nhất thời nghẹn lại, lập tức chỉ vào Lục Hòa Ngọc nói: "Chính là cô ta đánh, còn làm con gái tôi bị thương.”
Lời này vừa nói ra, không chỉ Trình Thiên cảm thấy ngoài ý muốn, giáo viên và học sinh biết chuyện đều cảm thấy Lục phu nhân thật sự là vô sỉ đến cực hạn, nói dối không chớp mắt, tính coi người khác là kẻ ngốc sao?
"Lục phu nhân! Bà đừng có ngậm máu phun người! Rõ ràng là Lục Như Y đánh bạn học bị thương!" Giáo viên tức giận đến nỗi mắt đỏ lên, thật là vô sỉ.
Lục Hòa Ngọc cảm thấy Lục phu nhân ngu xuẩn đến mức không có chỉ số thông minh? Thật sự là ngu xuẩn đến cực điểm, coi người khác như kẻ ngốc? Hơn nữa Trình Thiên thoạt nhìn cũng không phải chỉ nói hai ba câu là có thể lừa gạt qua chuyện.
"Lục phu nhân, xin bà chịu trách nhiệm với những lời mình nói ra miệng, bà không có bằng chứng, lại vu khống tôi, tôi có thể kiện bà tội phỉ báng." Ánh mắt Lục Hòa Ngọc thâm trầm nhìn thẳng vào mẹ Lục, không nhanh không chậm nói.
"Ai nói tôi không có chứng cứ, các ngươi nhìn xem mặt con gái tôi sưng lên như thế nào? Cô còn dám nói không phải cô động thủ đánh người?" Mẹ Lục trực tiếp túm tóc Lục Như Y lên, để lộ mặt, quả nhiên có vết đỏ của năm ngón tay, lại chỉ vào dấu chân trên váy mình oán hận nói: "Dám nói đây không phải là cô đá?"
Nhưng dấu đỏ này ở trong mắt thầy cô và bạn học, đó đều là bà ta xứng đáng, còn cảm thấy không đối xứng, còn muốn in nốt một bàn tay lên bên còn lại.
"Con gái bà đem đầu người ta đánh bị thương, chỉ một cái tát cũng là chưa đủ, về phần đạp bà, đó cũng là phòng vệ chính đáng." Lục Hòa Ngọc lạnh lùng nói.
"Đúng vậy, vừa rồi nếu không phải Lục Hòa Ngọc trốn nhanh, sẽ bị bà dùng túi xách đập trúng, ai biết trong túi của bà có phải là gạch hay không." Nữ sinh cũng đi theo phụ họa.
"Nói không sai, trong văn phòng chúng ta có camera, chỉ cần điều ra, nhìn là biết có chuyện gì xảy ra." Giáo viên cũng đột nhiên nhớ tới chuyện này, thật sự chưa từng thấy qua một người vô sỉ như vậy, nhất cô ấy biết rõ Lục Hòa Ngọc cũng là con gái ruột của Lục phu nhân, loại đối đãi khác biệt này thật sự làm cho người ta nhìn không vừa mắt.
"Lục gia thật sự rất hay." Đôi mắt Trình Thiên nhìn về phía mẹ Lục toát ra một tia lạnh lẽo, không để ý tới bà ta nữa, chuyển hướng cùng giáo viên đi tìm hiểu sự tình.
Mẹ Lục đột nhiên tỉnh ngộ sắc mặt trắng bệch, vừa rồi rốt cuộc bà ta đã làm cái gì? Nhất là gần đây công ty Lục thị xảy ra chút chuyện, còn phải tìm luật sư hỗ trợ, nhưng mà vào lúc này bà ta lại đắc tội Trình gia!
Không, không thể như vậy được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook