Xuyên Vào Tiểu Thuyết Ngọt Văn
-
Chương 13:
“Con gái mà, ai chẳng có chút tâm tư nhỏ, dù sao người Lục gia và Trì Lam sống cùng nhau mười mấy năm, muốn nói không có chút tình cảm là không có khả năng.” Địch Tư Khải không đồng ý nói, anh ta cảm thấy cách làm của Trì Lam không sai, đây chính là người nhà đã sống cùng cô ta mười mấy năm, nói thế nào thì cũng sẽ thiên vị Trì Lam.
Chỉ là trong lòng anh ta cảm thấy Trì Tiểu Vãn không biết cách tạo dựng mối quan hệ tốt với người Trì gia, khi trở lại Lục gia phỏng chừng cô không thể buông bỏ thân phận lúc đầu của mình nên mới khiến người Lục gia không thích cô, chuyện này không liên quan gì đến Trì Lam.
Huống hồ hôm đó khi anh ta và Trì Ngạn gặp cô ở khu máy tính thành phố A, nhìn cô đối xử với Trì Ngạn như vậy liền cảm thấy cô thật sự có khả năng giống như Trần Thần Huy nói, nếu không thì tại sao người Lục gia có thể đuổi cô ra khỏi nhà.
Chờ buổi tối Trì Ngạn nhìn thấy Trì Lam, anh ta không nhịn được hỏi một câu: “Có phải em nói với mọi người là Hòa Ngọc bị Lục gia đuổi ra ngoài hay không?"
Trì Lam cắn môi tỏ vẻ áy náy nói: “Lúc em nói với Tiểu Ngọc thì bị người khác nghe được, em không biết mọi người sẽ truyền ra ngoài.”
Trì Ngạn nhìn cô ta một lúc lâu, cũng không truy cứu thật giả với lời nói của cô ta, chỉ cảm thấy có chút thất vọng với người em gái ruột này.
Mà bên Lục gia, lúc cả nhà đang ăn bữa cơm đoàn viên, mẹ Lục nhịn không được thở dài nói: “Nếu Lam Lam ở đây thì tốt rồi, cảm giác con bé không ở nhà cũng vắng vẻ hơn nhiều.”
“Chị Lam Lam không ở đây khiến con cảm thấy rất buồn chán.” Lục Như Y mạnh mẽ gật đầu phụ họa nói.
“Lát nữa gọi điện thoại cho con bé, chúc con bé năm mới vui vẻ. Thiên Trạch, con có gửi lì xì cho Lam Lam chưa?” Mẹ Lục nhịn không được lại hỏi.
“Đã gửi rồi, ai cũng có thể không phát nhưng Lam Lam sao có thể thiếu được.” Lục Thiên Trạch mỉm cười nói, nhớ tới cuộc nói chuyện với Trì Lam, cho dù biết cô ta nói thích nhưng cũng chỉ dừng lại ở giới hạn người nhà, trong lòng anh ta vẫn thấy ngọt ngào.
“Nếu không ngày mai đến Trì gia một chuyến, sẵn thăm Lam Lam luôn?" Bố Lục suy nghĩ một chút rồi nói.
"Được, được, lâu rồi con chưa gặp chị Lam Lam.” Lục Như Y vừa nghe được lời bố mình nói, nhất thời hô lên.
Đương nhiên mẹ Lục đồng ý, Lục Thiên Trạch càng không phải nói, anh ta hận bây giờ không thể trực tiếp đến thành phố D tìm Trì Lam.
Về phần đứa con gái khác của bọn họ, ai cũng không muốn nhắc tới sự tồn tại của cô, huống hồ từ ngày cô nói rời khỏi Lục gia cũng không trở về, cô cũng chưa từng trở về một lần nào. Bố Lục có chút lo lắng không biết có xảy ra chuyện gì hay không, nhưng cô cũng không phải do Lục gia nuôi lớn, cho dù mang về nhà cũng chỉ là một người không quen biết. Bọn họ cảm thấy cô không trở về cũng tốt, dù sao vợ con mình cũng không thích cô, lo lắng một lát rồi cũng bỏ ra sau đầu.
Đương nhiên, Lục Hòa Ngọc mà bọn họ không muốn gặp lại ở thủ đô chơi rất vui vẻ, tuy rằng lúc đêm khuya yên tĩnh sẽ nhớ tới bố mẹ ờ kiếp trước nhưng rốt cuộc thời gian ở chung quá ít, tình cảm cũng không tốt, trong lòng Lục Hòa Ngọc cũng chỉ cảm thấy có chút tiếc nuối, giống như duyên bố mẹ hai đời của cô đều rất nhạt. Kiếp trước lúc nhỏ cô cũng được bảo mẫu nuôi dưỡng, một năm cũng chỉ có dịp tết có thể gặp bố mẹ một lần, cũng chỉ ở chung vài ngày, thậm chí có khi một năm cũng không gặp được một lần. Bình thường ngay cả điện thoại cũng chưa từng nhận lấy một cuộc, ký ức đối với bố mẹ ở kiếp trước, đại khái cũng chỉ dựa vào mấy tấm ảnh kia thôi.
Mà kiếp này, bố mẹ nuôi ở Trì gia cô cũng chỉ gặp mặt một lần, về phần bố Lục, bố Lục đối với cô chưa đến mức chán ghét nhưng cũng không thể nói là thích. Mẹ Lục lại không thích sự xuất hiện của cô, bởi vậy Lục Hòa Ngọc nghĩ, có lẽ cô và bố mẹ không có duyên, hoặc là nói cô là trẻ mồ côi.
Khi người khác làm nũng với bố mẹ, cô đã học được cách sống độc lập, không khóc cũng không nháo, không khóc với bảo mẫu đòi bố mẹ, cũng không hỏi bảo mẫu bố mẹ đi đâu.
Cũng có thể là di truyền bộ não cường đại của bố mẹ, từ trước đến nay lúc nào cô cũng làm việc có kế hoạch. Khi đọc sách, mục tiêu chính là đọc sách, lúc làm việc thì cố gắng nỗ lực leo lên vị trí cao hơn, cái gì cô cũng có thể làm được, chỉ có khi đêm khuya yên tĩnh sẽ nhớ lại, vì sao mình lại cô độc, sống không thú vị như vậy.
Bởi vậy, sau này cô thích đọc tiểu thuyết mạng, sau đó đột nhiên đi tới thế giới này, quen biết Cao Ninh, làm quen với Diệp Hàm, làm cho cô cảm thấy cuộc sống có chút màu sắc.
Cũng có lẽ, kiếp này sẽ khác?
Năm nay Lục Hòa Ngọc leo lên Vạn Lý Trường Thành, đi dạo phố đồ cổ, nhìn lá cờ Tổ quốc, mua không ít đồ trang sức định mang về tặng cho Cao Ninh và Diệp Hàm, trước khi trở về thành phố A lại lấy được giấy chứng nhận bất động sản, chỉ chờ sau kỳ nghỉ hè tìm người trang trí phòng ốc.
Chỉ là cô không nghĩ tới buổi tối trước khi chuẩn bị trở về, khi ra ngoài ăn cơm, trên đường trở về khách sạn đi ngang qua một tòa nhà cao ốc, một con dao gọt trái cây đột nhiên từ trên lầu rơi xuống, vẫn là con dao gọt hoa quả đẫm máu, nếu cô đi nhanh một bước thì con dao nhất định sẽ đâm xuống đầu cô.
Lúc con dao gọt hoa quả rơi xuống đất, bởi vì rơi từ độ cao quá cao mà nảy lên một cái rồi mới rơi xuống, mũi đao bị cong, Lục Hòa Ngọc bị dọa đến mức che trước ngực lùi về sau một bước, trái tim đập thình thịch, chỉ thiếu một bước, cô sẽ mất mạng.
Chỉ là trong lòng anh ta cảm thấy Trì Tiểu Vãn không biết cách tạo dựng mối quan hệ tốt với người Trì gia, khi trở lại Lục gia phỏng chừng cô không thể buông bỏ thân phận lúc đầu của mình nên mới khiến người Lục gia không thích cô, chuyện này không liên quan gì đến Trì Lam.
Huống hồ hôm đó khi anh ta và Trì Ngạn gặp cô ở khu máy tính thành phố A, nhìn cô đối xử với Trì Ngạn như vậy liền cảm thấy cô thật sự có khả năng giống như Trần Thần Huy nói, nếu không thì tại sao người Lục gia có thể đuổi cô ra khỏi nhà.
Chờ buổi tối Trì Ngạn nhìn thấy Trì Lam, anh ta không nhịn được hỏi một câu: “Có phải em nói với mọi người là Hòa Ngọc bị Lục gia đuổi ra ngoài hay không?"
Trì Lam cắn môi tỏ vẻ áy náy nói: “Lúc em nói với Tiểu Ngọc thì bị người khác nghe được, em không biết mọi người sẽ truyền ra ngoài.”
Trì Ngạn nhìn cô ta một lúc lâu, cũng không truy cứu thật giả với lời nói của cô ta, chỉ cảm thấy có chút thất vọng với người em gái ruột này.
Mà bên Lục gia, lúc cả nhà đang ăn bữa cơm đoàn viên, mẹ Lục nhịn không được thở dài nói: “Nếu Lam Lam ở đây thì tốt rồi, cảm giác con bé không ở nhà cũng vắng vẻ hơn nhiều.”
“Chị Lam Lam không ở đây khiến con cảm thấy rất buồn chán.” Lục Như Y mạnh mẽ gật đầu phụ họa nói.
“Lát nữa gọi điện thoại cho con bé, chúc con bé năm mới vui vẻ. Thiên Trạch, con có gửi lì xì cho Lam Lam chưa?” Mẹ Lục nhịn không được lại hỏi.
“Đã gửi rồi, ai cũng có thể không phát nhưng Lam Lam sao có thể thiếu được.” Lục Thiên Trạch mỉm cười nói, nhớ tới cuộc nói chuyện với Trì Lam, cho dù biết cô ta nói thích nhưng cũng chỉ dừng lại ở giới hạn người nhà, trong lòng anh ta vẫn thấy ngọt ngào.
“Nếu không ngày mai đến Trì gia một chuyến, sẵn thăm Lam Lam luôn?" Bố Lục suy nghĩ một chút rồi nói.
"Được, được, lâu rồi con chưa gặp chị Lam Lam.” Lục Như Y vừa nghe được lời bố mình nói, nhất thời hô lên.
Đương nhiên mẹ Lục đồng ý, Lục Thiên Trạch càng không phải nói, anh ta hận bây giờ không thể trực tiếp đến thành phố D tìm Trì Lam.
Về phần đứa con gái khác của bọn họ, ai cũng không muốn nhắc tới sự tồn tại của cô, huống hồ từ ngày cô nói rời khỏi Lục gia cũng không trở về, cô cũng chưa từng trở về một lần nào. Bố Lục có chút lo lắng không biết có xảy ra chuyện gì hay không, nhưng cô cũng không phải do Lục gia nuôi lớn, cho dù mang về nhà cũng chỉ là một người không quen biết. Bọn họ cảm thấy cô không trở về cũng tốt, dù sao vợ con mình cũng không thích cô, lo lắng một lát rồi cũng bỏ ra sau đầu.
Đương nhiên, Lục Hòa Ngọc mà bọn họ không muốn gặp lại ở thủ đô chơi rất vui vẻ, tuy rằng lúc đêm khuya yên tĩnh sẽ nhớ tới bố mẹ ờ kiếp trước nhưng rốt cuộc thời gian ở chung quá ít, tình cảm cũng không tốt, trong lòng Lục Hòa Ngọc cũng chỉ cảm thấy có chút tiếc nuối, giống như duyên bố mẹ hai đời của cô đều rất nhạt. Kiếp trước lúc nhỏ cô cũng được bảo mẫu nuôi dưỡng, một năm cũng chỉ có dịp tết có thể gặp bố mẹ một lần, cũng chỉ ở chung vài ngày, thậm chí có khi một năm cũng không gặp được một lần. Bình thường ngay cả điện thoại cũng chưa từng nhận lấy một cuộc, ký ức đối với bố mẹ ở kiếp trước, đại khái cũng chỉ dựa vào mấy tấm ảnh kia thôi.
Mà kiếp này, bố mẹ nuôi ở Trì gia cô cũng chỉ gặp mặt một lần, về phần bố Lục, bố Lục đối với cô chưa đến mức chán ghét nhưng cũng không thể nói là thích. Mẹ Lục lại không thích sự xuất hiện của cô, bởi vậy Lục Hòa Ngọc nghĩ, có lẽ cô và bố mẹ không có duyên, hoặc là nói cô là trẻ mồ côi.
Khi người khác làm nũng với bố mẹ, cô đã học được cách sống độc lập, không khóc cũng không nháo, không khóc với bảo mẫu đòi bố mẹ, cũng không hỏi bảo mẫu bố mẹ đi đâu.
Cũng có thể là di truyền bộ não cường đại của bố mẹ, từ trước đến nay lúc nào cô cũng làm việc có kế hoạch. Khi đọc sách, mục tiêu chính là đọc sách, lúc làm việc thì cố gắng nỗ lực leo lên vị trí cao hơn, cái gì cô cũng có thể làm được, chỉ có khi đêm khuya yên tĩnh sẽ nhớ lại, vì sao mình lại cô độc, sống không thú vị như vậy.
Bởi vậy, sau này cô thích đọc tiểu thuyết mạng, sau đó đột nhiên đi tới thế giới này, quen biết Cao Ninh, làm quen với Diệp Hàm, làm cho cô cảm thấy cuộc sống có chút màu sắc.
Cũng có lẽ, kiếp này sẽ khác?
Năm nay Lục Hòa Ngọc leo lên Vạn Lý Trường Thành, đi dạo phố đồ cổ, nhìn lá cờ Tổ quốc, mua không ít đồ trang sức định mang về tặng cho Cao Ninh và Diệp Hàm, trước khi trở về thành phố A lại lấy được giấy chứng nhận bất động sản, chỉ chờ sau kỳ nghỉ hè tìm người trang trí phòng ốc.
Chỉ là cô không nghĩ tới buổi tối trước khi chuẩn bị trở về, khi ra ngoài ăn cơm, trên đường trở về khách sạn đi ngang qua một tòa nhà cao ốc, một con dao gọt trái cây đột nhiên từ trên lầu rơi xuống, vẫn là con dao gọt hoa quả đẫm máu, nếu cô đi nhanh một bước thì con dao nhất định sẽ đâm xuống đầu cô.
Lúc con dao gọt hoa quả rơi xuống đất, bởi vì rơi từ độ cao quá cao mà nảy lên một cái rồi mới rơi xuống, mũi đao bị cong, Lục Hòa Ngọc bị dọa đến mức che trước ngực lùi về sau một bước, trái tim đập thình thịch, chỉ thiếu một bước, cô sẽ mất mạng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook