Trans: Bạch Lan Tửu

Trương Túc nhấp một ngụm cà phê nâng cao tinh thần.

"Đây là gì?" Tần Khiếu đầy vẻ trông mong nhìn lại, một đôi mắt to đen nhánh lóe ra ánh sáng dịu dàng.

Trương Túc: "Cà phê, muốn nếm thử không?"

"Có được không?" Tần Khiếu cẩn thận hỏi lại một câu.

Trương Túc có chút buồn cười, tuy rằng cà phê ở Vĩnh Nguyên là thứ lạ, nhưng thật sự không được tính là thứ tốt hiếm có gì.

Nàng chỉ là uống trà đã lâu, muốn đổi khẩu vị một chút.

Nàng vừa muốn mua một ly cà phê từ chỗ hệ thống, kết quả Tần Khiếu đỏ mặt lấy ly cà phê trước mặt nàng đi, ly mà nàng đã nhấp một ngụm kia.

Trước mặt nàng, nhấp một ngụm.

Tần Khiếu nhíu mày lại, nhấp nháp hương vị trong miệng một chút, trơn trơn, có một chút đắng, còn có một loại hương vị tạm thời không hình dung ra.

"Thật độc đáo, vị độc đáo vô cùng."

Trương Túc ừ ừ à à đáp lại, ánh mắt bay đi, cũng không dám nhìn hắn.

Lông mi đen dày của Tần Khiếu rũ xuống, che khuất ý cười trong mắt.

Hắn hiểu đạo lý tốt quá hóa dở, vì thế chuyển sang bàn luận chính sự.

"Qua không lâu nữa hẳn là người Trương gia sẽ đến Liên Châu."

Trương Túc giật mình phản ứng lại: "Hả?"

Tần Khiếu ngước mắt nhìn nàng chăm chú: "Chưởng môn, lần này phủ Quốc công gặp họa là một cơ hội tuyệt vời, ta muốn đích thân đi kinh thành một chuyến."

Trương Túc không lập tức đồng ý mà nói: "Ngươi có nắm chắc mười phần không."

Tần Khiếu lắc đầu.

Trương Túc lại không thể không cho người đi, trong lòng lập tức nóng nảy.

"Chưởng môn, người sẽ che chở ta, đúng không." Không đợi Trương Túc trả lời, Tần Khiếu đã tự lẩm bẩm nói: "Trước nay ta đều không nghi ngờ."

Trương Túc: "Ta thật ra."

"Chưởng môn." Khóe miệng Tần Khiếu hơi cong lên, giống như gió xuân phả vào mặt: "Chờ lần này ta một trận đoạt được kinh thành, muốn để người ở hoàng cung chân chính, người sẽ ở chứ."

Hắn thấp thỏm nhìn qua, ánh mắt đơn thuần như một chú nai con trong rừng. Trong nháy mắt như đó, trái tìm Trương Túc như đập lỡ một nhịp, nàng quay mặt đi, nhỏ giọng "ừ" một tiếng.

Tần Khiếu quả nhiên nở nụ cười, toàn bộ ngũ quan như nở rộ, cực kỳ đẹp.

Không hổ là nam chính mà, dáng vẻ đúng là đẹp.

Sau đó hai người bàn luận một chút việc vặt, đơn giản như Thôi Tiệp lại chọc ra họa gì, võ công của Trương Điềm Điềm lại tiến bộ, vv...

Chờ đến khi sắc trời tối đen, Tần Khiếu ở lại ăn chực một bữa xong mới rời đi.

Trương Túc nhìn theo người đi xa, sau đó một mình trở lại trong phòng.

Hệ thống: "Ký chủ luyến tiếc?"

Trương Túc khẩu thị tâm phi: "Không có."

Hệ thống: "Ồ."

Trương Túc:...

Trương Túc không để ý đến nó nữa, lúc này cũng chưa quá muộn, nàng bèn đến bàn đọc sách.

Gió đêm lùa qua song cửa sổ bằng gỗ đỏ thổi vào sâu trong phòng, thổi bay trang sách cũng thổi loạn suy nghĩ của nàng.

Sáng sớm hôm sau, nàng thông qua gương truyền âm gọi Tần Khiếu đến hành cung.

"Cái này là trị ngoại thương, trong cái rương kia là đựng thuốc uống, còn có cái này là tay áo chứa mũi tên..."

Trương Túc đã tận lực căng cơ mặt, nhưng theo từng lời dặn dò của nàng thì vẫn lộ ra phần dịu dàng kia.

"Cái hộp nhỏ này ẩn giấu hai mươi cây châm độc, tiện mang theo lại dễ cất giấu. Gặp phải nguy hiểm thì ngươi." Lời Trương Túc khựng lại, nàng rơi vào trong một vòng tay ấm áp.

Tiếng tim đập mạnh mẽ của thiếu niên xuyên thấu qua quần áo hơi mỏng truyền lại đây, hơi thở nóng bỏng phả hết lên vành tai nàng.

"Chưởng môn, ta... chờ ta trở về." Dứt lời hắn lui lại hai bước, cầm đồ vội vàng rời đi, nhìn bóng dáng thì còn có vài phần hoảng loạn quẫn bách.

Hồn Trương Túc bay đi xa: "Hệ thống ca."

Hệ thống: "???"

Trương Túc: "Hiện tại ta thật kích động, làm sao bây giờ?"

Hệ thống: "Vậy... kể chuyện ma cho ký chủ nghe để bình tĩnh lại?"

Trương Túc:...

Cảm ơn, hiện tại nàng đã bình tĩnh rồi.

Sau khi Tần Khiếu dẫn người rời đi, Trương Túc đã tọa trấn ở phía sau. Không bao lâu Thôi Tiệp đã tìm đến nàng, ấp úng tỏ vẻ muốn đi phương bắc.

Nguyên Chân truyền tin về, thế cục phương bắc bên kia cực kỳ khẩn trương, hơi có chút gió thổi cỏ lay sẽ lập tức đánh.

Trương Túc không đáp ứng cũng không cự tuyệt.

Lúc chỉ còn một mình, nàng lại lấy bản đồ ra xem.

Nàng chạm vào những đường đứt đoạn trên bản đồ, biểu tình có chút thấp thỏm, sau đó bị kiên định thay thế: "Hệ thống ca, ta muốn liều một phen"

Hệ thống: "Ký chủ muốn làm thế nào đều là quyền của ngươi, hệ thống không có quyền can thiệp."

Trương Túc nói với Tần Khiếu quyết định này, Tần Khiếu cũng vô cùng tán đồng. Vì thế Trương Túc triệu tập nhân mã trong đêm, phái nhóm người Thôi Phất, Trương Điềm Điềm dẫn binh đi phương bắc.

Nếu đã đi đến bước này, vì sao không to gan hơn chút nữa, một lần bắt trọn phương bắc và kinh thành vào tay.

Nếu nhân lực không đủ, mượn ngoại lực dùng là được.

....

"Ầm--- "

Cùng với tiếng vang cực lớn là bụi đất mù mịt, máu văng tứ tung.

Thôi Tiệp giơ cao trường đao hướng thẳng về phía mặt trời chói chang: "Giết---"

"Giết--- "

Khí thế quân Xích Hạ ngút trời, thiết đao trong tay dưới ánh mặt trời lóe lên hàn quang.

Trước tiên Trần Hổ dẫn dắt thuộc hạ chống cự, lúc trước hắn cũng từng nghĩ sớm muộn gì cũng sẽ phải đánh một trận với quân Xích Hạ, nhưng trước nay không ngờ khi chân chính giao thủ mới phát hiện khóc giải quyết như vậy.

Để cho hắn thống hận chính là những quả cầu sắt kia, nếu rơi vào trong đám người, lập tức sẽ bạo phát đả thương không ít người.

Cho nên ngoại trừ trốn, bọn họ không có biện pháp nào khác.

Mà phương bắc là nơi có tiếng về địa hình bằng phẳng, không nhiều núi đồi như phương nam, trình độ tránh né cũng có hạn.

Trần Hổ hận đến mức hai mắt vằn vện tơ máu, hắn cầm theo đao xông thẳng về phía tiểu nha đầu giữa đám người.

Mặc kệ thế nào, cứ phải làm thịt một kẻ dẫn đầu của quân địch, nâng cao sĩ khí cho quân ta trước đã. Mà tiểu nha đầu kia là mục tiêu được chọn.

"Tranh--- "

Binh khí va chạm, phát ra âm thanh chói tai.

Trần Hổ  chỉ cảm thấy từ chỗ binh khí va chạm truyền lại một cỗ lực mạnh mẽ, đánh bay cả hắn.

Chân hắn lui về sau mấy bước mới đứng vững lại được, nghi hoặc nhìn về phía tiểu nha đầu.

Lúc này hắn mới phát hiện nha đầu này kì lạ, không buồn không vui, không sợ hãi cũng không hưng phấn khi thấy máu, bình tĩnh đến mức không giống người, ngược lại giống như một thanh đao.

"Quỷ đồng." Hắn đột nhiên ngước mắt, không dám tin nói: "Hóa ra ngươi chính là quỷ đồng bọn họ nói đến."

Nhưng đối phương lại cầm bảo kiếm xông đến, căn bản không cho Trần Hổ cơ hội phản ứng.

Hai người đối chiến, một hán tử cao lớn thô kệch thế nhưng dần dần rơi xuống thế hạ phong.

Trương Điềm Điềm nhảy qua một cái hố, giơ bảo kiếm hung ác chém xuống, Trần Hổ không hề nghĩ ngợi, lôi thuộc hạ đến hỗ trợ bên cạnh ra làm lá chắn.

Nhưng việc này chỉ hơi kéo dài thời gian một chút, rất nhanh thiếu nữ đã đuổi theo đến.

Trong lúc vô ý Thôi Tiệp quay đầu lại thấy một màn này, nhíu nhíu mày, điểm mấy thân binh đi qua hỗ trợ.

Trần Hổ chạy trốn trên chiến trường, trong lòng đang suy tính xem nên dẫn người chạy đi đâu thì thích hợp, lại đột nhiên cảm giác phía sau có tiếng xé gió.

Hắn lộn một cái tại chỗ, tránh đi trong gang tấc, nhưng thanh bảo kiếm kia lại hơi nghiêng một bên, chém ngang qua đây.

Lúc này hắn không tránh nổi nữa, cánh tay trực tiếp bị chém thương, máu tươi chảy ròng ròng.

Thân hình thiếu nữ ở đối diện tinh tế như vậy, bảo kiếm trên tay còn có trọng lượng hơn so với nàng.

Tro bụi làm mơ hồ tầm mắt của Trần Hổ, trong lúc hoảng hốt, hắn cảm thấy thiếu nữ ở đối diện rất giống một người.

Một con mồi đã từng chạy thoát khỏi tay hắn trước đây rất lâu.

"Ngươi đừng quá đắc ý, ha a--- " Một chân hắn đá bay bùn đất bên chân, sau đó là nắm chặt đao trong tay trực tiếp chém thẳng qua.

Nhưng cách đấu của Trương Điềm Điềm rất có ý tứ, người khác là người khống chế vũ khí, nàng thì ngược lại.

Bảo kiếm cực kỳ có trọng lượng bay múa trên không trung, lôi kéo cô nương gầy yếu.

Trần Hổ vất vả chặn vũ khí sắc bén lại, kết quả một chiếc chân tinh tế đá lên ngực hắn.

Cả người hắn trực tiếp bị đá bay, ngã trên mặt đất, phun ra một ngụm máu lớn.

Sao có thể, sao có thể chứ?

Thân thể yếu ớt như vậy thế nhưng lại có sức lực khủng bố cỡ này.

Hắn giãy giụa bò dậy, nhưng chạy chưa được mấy bước đã lại bị gạt ngã, yếu hầu trào lên vị tanh ngọt, máu trong miệng không nuốt xuống được.

Chẳng lẽ đời này của hắn nhất định phải thua trong tay nha đầu này.

Hồi ức không khống chế được tràn về, hắn đã từng muốn bắt một thiếu nữ rồi coi như một con dê hai chân mà ăn, nhưng đối phương nhìn nhu nhu nhược nhược, lại chạy thoát khỏi tay thuộc hạ của hắn. Đó là lần duy nhất hắn thất thủ.

Hắn đã từng cho rằng đời này hắn sẽ không bao giờ tái phạm loại sai lầm thế này, nhưng...

Tiếng lưỡi đao sắc bén đâm vào thân thể vang lên, Trần Hổ chậm rãi cúi đầu, nhìn máu tươi từ trong thân thể "thấm" lên lưỡi kiếm, máu tươi trong miệng cũng càng trào ra nhiều.

Trương Điềm Điềm lưu loát thu kiếm lại, sau đó không thèm quản hắn nữa, xoay người rời đi.

Một kiếm kia đâm xuyên qua tim Trần Hổ, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Trần Hổ chết, Ngô vương như mất đi một cánh tay, mà bộ lạc Tù Liên vốn kết minh với gã cũng lập tức phản bội, bỏ gã mà đi.

Bởi vì bộ lạc Tù Liên cũng ốc không mang nổi mình ốc rồi.

Nguyên nhân bởi vì bộ lạc Hiếm Chân dùng thứ tốt của Xích Hạ, mượn sức các bộ lạc nhỏ trên thảo nguyên, nói thẳng chỉ cần đuổi được bộ lạc Tù Liên đi, về sau mọi người đều có thể phân chia muối ăn, trà đường, lương thực, không bao giờ đói nữa.

Một trận chiến này mất đi nhân tâm, vũ lực lại không đủ nghiền ép những người khác nên quân Đức Thiên chủ định là bại.

Còn Trương Túc ở xa ngoài ngàn dặm, thông qua điểm công đức bò lên mỗi ngày trên giao diện cá nhân cũng có thể đoán được tình hình chiến đấu phương bắc thuận lợi.

Cũng không biết bên phía Tần Khiếu kia thế nào.

Có hào quang nam chính chiếu rọi, hắn hẳn là không thành vấn đề đâu nhỉ.

Hê hê, tuy rằng cốt truyện bị nàng đảo loạn rồi nhưng mà, nhưng mà Tần Khiếu vẫn là nam chính.

Hào quang nam chính của hắn vẫn còn... nhỉ?

Hào quang nam chính của Tần Khiếu đương nhiên vẫn còn, có lẽ cũng là bởi vì hào quang nam chính này của hắn vẫn còn cho nên hắn bị người nhìn trúng.

Đại học sĩ lớn tuổi kéo lấy tay hắn khen không dứt miệng, trong đó còn không quên nhắc đến cháu gái nhà mình.

Đại học sĩ là người đọc sách mẫu mực trong Vĩnh Nguyên triều, nếu Tần Khiếu cưới được cháu gái ông thì ngày nào đó thành lập tân triều, đăng cơ xưng đế, rất tốt cho thanh danh.

Nhưng Tần Khiếu tựa như không hiểu, cùng người đánh thái cực.

Từ ngày hôm đó về sau, vào mỗi đêm hắn đều nằm mơ.

Trong mộng, hắn một thân hồng y hoa lệ, lướt qua cung nhân tiến vào trong điện, dưới lời xướng của hỉ quan, bắt lấy gậy hỉ nâng khăn voan đỏ lên.

Khát vọng của hắn là xuất hiện khuôn mặt lạnh nhạt kia của Chưởng môn, nhưng lại là một khuôn mặt nữ tử thẹn thùng xa lạ, dọa hắn sợ đến tỉnh luôn.

Thế gia trong kinh thành vì muốn đạt được nhiều lợi ích hơn, còn cố ý làm bộ làm tịch với Tần Khiếu, mãi đến khi truyền đến tin Xích Hạ chiến thắng ở phương bắc, quân Đức Thiên đại bại, Anh Dũng vương tử trận thì một đám bọn họ mới ân cần lại.

Tần Khiếu biết rõ tính cách của bọn họ nên cũng không tức giận gì. Từ xưa đến nay thế gia đều là như vậy, đã kéo trăm ngàn năm rồi sao có thể sửa đổi trong một sớm một chiều chứ.

Nhóm thế gia sôi nổi tán dương Cửu điện hạ thật khí phách, đại nhân đại lượng, vv... sau đó còn ngoài tối trong sáng biểu thị nhà mình có nữ nhi, vừa dịu dàng lại xinh đẹp.

Tần Khiếu:...

Tần Khiếu giao hết chính sự thì mặc kệ bọn họ.

Hiện tại thế gia đã xúi giục, cũng chỉ còn lại hai vị trong cung kia.

Thù của hắn, tội hắn phải chịu, hiện tại đều phải đòi lại từng cái một.

...

Lữ Quý phi đang kiểm tra lại tài sản của mình, phương bắc thất thủ rốt cuộc khiến ả có cảm giác nguy cơ, ả quyết định tìm đường lui trước đã. Nếu kinh thành thất thủ, ả muốn mang theo tài sản chạy trốn, sau đó tiếp tục tiêu dao sống những ngày sung sướng của mình.

Nhưng khi ả cẩn thận kiểm tra mới phát hiện, vàng bạc châu báu của ả đều không thấy.

Cũng không thấy Tùng Sơn Giang.

- -----oOo------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương