Xuyên Vào Tiểu Thuyết Dành Cho Nam
-
Chương 86
Trans: Bạch Lan Tửu
Nguyên Chân đã dẫn người đến bộ lạc Hiến Chân, bên này Trương Hựu cũng trở về kinh thành.
Nhưng chân trước hắn vừa vào cửa, chân sau thánh chỉ đã theo đến.
Triệu hắn tiến cung.
Sau khi Vệ thị dùng thuốc thử thì thân thể đã tốt lên, hiện tại cũng chậm rãi cởi bỏ khúc mắc, dần dần chưởng quản việc trong phủ.
Nàng để người giữ chân thái giám truyền chỉ, tự mình đến viện của nhi tử, cau mày: "Con vừa trở về thánh chỉ đã đến. Có phải Hoàng thượng đã biết gì hay không?"
Trương Hựu: "Chỉ sợ không phải Hoàng thượng."
"Không phải Hoàng thượng?" Vệ thị rất nhanh đã phản ứng lại: "Quý phi!"
Bà cắn răng nói: "Không biết nữ nhân kia lại bày ra trò hề gì."
Trương Hựu: "Quản ả làm gì, đi xem là biết."
"Hựu nhi." Vệ thị giữ chặt hắn, mắt tràn ngập lo lắng.
Trương Hựu vỗ vỗ mu bàn tay bà: "Mẫu thân yên tâm, con có chừng mực."
Hắn thay y phục xong thì rời đi theo thái giám.
Vệ thị gấp đến mức đi qua đi lại ở trong phòng, lúc này có người nói: "Phu nhân, Nhị cô nương đến."
"Trương Nhiễm? Nó đến làm gì?" Giọng điệu Vệ thị rất lạnh nhạt, hạ nhân xung quanh đều cúi đầu.
"Cứ nói thân thể ta không khỏe, kêu nó về đi."
"Vâng."
Dưới mái hiên, ma ma truyền lời cười làm lành nói: "Nhị cô nương, thân thể phu nhân không khỏe, mời người về cho."
Trương Nhiễm cắn môi, vẻ mặt bi thương: "Thân thể Đại bá mẫu không khỏe, vậy đã mời đại phu chưa, bằng không để ta."
"Nhị cô nương." Một vị cô cô quản sự đi đến, vẻ mặt sắc bén: "Phu nhân nói thân thể người không khỏe, mời Nhị cô nương về cho."
"Ta..."
Cô cô quản sự: "Mời ngươi về đi."
Thân thể Trương Nhiễm hơi lảo đảo, nha hoàn bên cạnh đỡ lấy nàng ta, hai mắt hồng hồng trừng cô cô quản sự: "Nhị cô nương là có lòng tốt."
Cô cô quản sự: "Phu nhân ghi nhớ trong lòng."
"Ngươi, ngươi bắt nạt người quá đáng." Tiểu nha hoàn tức giận đến rơi nước mắt.
Trương Nhiễm bắt lấy tay nha hoàn, miễn cưỡng cười nói: "Là tiểu Nhiễm làm phiền, tiểu nhiễm cáo lui."
"Nhị cô nương..." Nha hoàn nhỏ giọng gọi.
"Đi thôi." Giọng nói Trương nhiễm vừa run vừa mềm, khiến cho người ta muốn rủ lòng thương.
Cô cô quản sự châm chọc kéo kéo khóe miệng, trở về phục mệnh.
Vệ thị nghe vậy cũng chỉ không chút để ý mà nháy chớp mắt: "Kệ nó đi.”
Cô cô quản sự cúi đầu, cụp mí mắt: "Vâng."
....
Xe ngựa dừng lại trước cửa cung, Trương Hựu đi bộ theo thái giám suốt một đường.
Hoàng cung rất lớn, đến khi bọn họ đến cung điện thì đã là chuyện của hơn nửa canh giờ sau đó.
Trương Hựu nhìn hoàn cảnh xung quanh, nhíu mày nói: "Công công, đây không phải đường đi Tuyên Đức điện."
"Đại công tử nói đùa, là nương nương muốn gặp ngươi." Hiện tại đã vào trong cung, thái giám cũng không cần giấu giếm gì nữa.
Trương Hựu đã đoán được từ sớm, cố ý chớp mắt một cái ra vẻ kinh ngạc, sau đó lại khôi phục bình tĩnh.
Trong lòng tự hỏi Lữ Quý phi một mình triệu kiến hắn có thể có chuyện gì.
Hơn nữa thời gian chọn lại quá khéo, hắn mới vừa về nhà, chưa chuẩn bị được gì, tổ phụ nhàn rỗi cũng không thấy bóng dáng, hiện tại phụ thân hẳn là cũng đang làm việc.
Trương Hựu nghĩ đi nghĩ lại cũng không có manh mối, mãi đến khi bên tai truyền đến tiếng của thái giám: "Đại công tử đợi một lát, để tiểu nhân đi bẩm báo."
Hóa ra bọn họ đã đến nơi.
Trương Hựu gật gật đầu, nhìn thân ảnh tiểu thái giám biến mất ở cửa điện. Sau một chén trà nhỏ, một tiểu thái giám khác đến gọi hắn: "Mời Đại công tử đi theo tiểu nhân."
Trương Hựu yên lặng đi theo.
Khi bọn họ tiến vào điện, Lữ Quý phi đang nằm trên giường nệm, cung nhân đang lột vỏ nho cho ả, lại dùng cái thìa bạc bón đến bên miệng.
"Tiểu thần Trương Hựu bái kiến Quý phi nương nương."
Cách một tầng sa mỏng Lữ Quý phi cẩn thận đánh giá hắn.
"Đứng lên đi."
Trương Hựu: "Vâng."
Hắn đứng cung cung kính kính, đầu nửa cúi, không dám nhìn thẳng quý nhân.
Có tiếng nữ nhân cười khẽ truyền từ sau màn sa mỏng vào trong tai: "Cúi đầu làm gì, Đại công tử ngẩng đầu lên."
Trương Túc: "Tiểu thần không dám."
Lữ Quý nhân ngăn cung nhân lại, từ từ ngồi thẳng người dậy, chế nhạo: "Bổn cung nhất định muốn ngươi ngẩng đầu đấy."
Thanh niên do dự một lát rồi sau đó chậm rãi ngẩng đầu.
Đó thật sự là một khuôn mặt anh tuấn vô cùng, mi thanh mục tú, gió mát trăng thanh, thật sự là một người như chi lan ngọc thụ.
Lữ Quý phi có chút thất thần, sau đó đứng dậy vén màn sa trước mặt, nhìn thẳng thanh niên, cười nói: "Đều nói Đại công tử phủ Quốc công không giống bình thường, trước kia bổn cung còn coi đó là nghe nhầm đồn bậy, hôm nay thấy được mới biết lời đồn không giả."
"Người đâu, còn không mau mời Đại công tử ngồi."
Tần mắt quá mức nóng nực, khiến Trương Hựu vô cùng không thoải mái.
Hắn mặt không đổi sắc lui về phía sau hai bước: "Ý tốt của Quý phi nương nương, tiểu thần không nhận nổi."
Lữ Quý phi quét mắt liếc các cung nhân một lượt: "Các ngươi đều lui xuống đi."
"Vâng, nương nương."
Trong cung điện to như vậy nhất thời chỉ còn lại hai người bọn họ.
Trương Hựu cảm giác không ổn, nhưng lại cho rằng có lẽ bản thân nghĩ quá nhiều, tuy rằng Lữ Quý phi xa xỉ cực độ nhưng hẳn là không đến mức vượt quá khuôn phép.
Chỉ có thể nói là sức tưởng tượng của Trương Đại công tử vẫn chưa đủ phong phú, không thể tưởng tượng hết nhân tính có bao nhiêu hiểm ác.
Trong nháy mắt hắn ngẩn ra tay đã bị người bắt được, một trận mùi hương nồng nặc đánh úp lại.
"Quý phi nương nương!" Hắn tập võ nhiều năm nên dễ dàng tránh thoát khỏi một nữ nhân.
Hắn lập tức lui xa mấy mét, giống như một con thỏ, cảnh giác nhìn xung quanh.
Lữ Quý phi bật cười: "Trương Đại công tử đúng là một người thú vị."
Trương Hựu không nói lời nào, hơn nữa lặng lẽ lui về hướng cửa cung điện.
Lữ Quý phi cứ như vậy mà lạnh nhạt nhìn hắn, trong lòng Trương Hự có dự cảm xấu, hắn không chút cố kỵ, ba bước làm hai đi ra cửa, dùng sức kéo, cửa cung lại không chút suy chuyển.
Cửa lớn đã bị khóa từ bên ngoài.
Trương Hựu kinh sợ đan xen, mạnh mẽ ra vẻ trấn định: "Quý phi nương nương, người đây là có ý gì?"
Lữ Quý phi giơ tay vuốt vuốt tóc, sóng mắt lưu chuyển, môi đỏ hơi cong: "Ban đầu ta cảm thấy thế nào cũng không sao."
Trương Hựu: "Ban đầu?"
Lữ Quý phi lại không nói tiếp đề tài này, ngược lại nói: "Mấy ngày nay ngươi không ở kinh thành là đi địa bàn của Xích Hạ."
Ả cực kỳ chắc chắn.
Vẻ mặt Trương Hự càng thêm cảnh giác: "Nương nương hiểu lầm, tiểu thần chỉ là ra ngoài tìm muội muội."
"À." Lữ Quý phi thướt tha lả lướt đến gần: "Nếu bổn cung không nhớ nhầm, phủ Quốc công có một vị Nhị cô nương, hử?"
Trương Hựu: "Đó là đường muội của tiểu thần, lúc trước tiểu thần là đi tìm muội muội ruột."
"Thôi, đường muội gì, muội muội ruột gì đều không quan trọng."
Lữ Quý phi: "Từ khi biết Lam thị Bình Nguyên, Càn thị như Hà, Lý thị Vọng Đảng liên tiếp quy thuận Xích Hạ, bổn cung đã biết đám thế gia các ngươi không thể dựa vào."
"So với việc các ngươi liên minh với phản quân lật đổ bổn cung, không bằng bổn cung tiên hạ thủ vi cường."
Lữ Quý phi đã sắp chạy đến trước mặt Trương Hựu, Trương Hựu lại không thể chủ động ra tay làm thương tổn ả, chỉ có thể lui về phía sau, chẳng qua phía sau là cửa lớn, hắn không thể lui tiếp.
Lữ Quý phi cười ám muội: "Không may là trước khi gặp ngươi bổn cung không thấy gì, sau khi gặp ngươi tim bổn cung lại không ngừng nhảy nhót thật nhanh, không."
"Nếu sau này Đại công tử có thể hầu hạ bổn cung thật tốt, ta sẽ thả cho ngươi một con đường, thế nào?" Vừa nói ả vừa giơ tay muốn vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của hắn.
Tuổi trẻ, khỏe mạnh, thân thể gầy nhưng rắn chắc, khuôn mặt tuấn mỹ, khí chất xuất chúng, nam nhân như vậy đủ khiến bất kì nữ nhân nào yêu thích.
Ngay cả thân phận cũng là nhân tài kiệt xuất xuất thân thế gia.
Một nam tử như vậy lại có thể trở thành người thân cận bên ả, nghĩ thôi đã khiến người ta thấy hưng phấn rồi.
Cảm giác của Trương Hựu lại hoàn toàn tương phản với ả, suy đoán không có khả năng xảy ra nhất lại trở thành sự thật, hắn chỉ cảm thấy hết sức vớ vẩn.
"Nương nương, nói lời cẩn trọng."
Lữ Quý phi tà mị liếc hắn một cái, dỗi nói: "Ngươi sợ cái gì, người ở đây đều là của ta, ưm---- "
Thân thể mềm mại ấm áp của nữ nhân dựa sát lại, cả người Trương Hựu như bị bỏng, nặng nề đẩy người đi ra ngoài, lạnh lùng trừng mắt: "Nương nương tự trọng."
Lữ Quý hơi ngây ra, trên người truyền đến đau đớn mới nói cho ả biết đã xảy ra chuyện gì.
Ả không dám tin mà ngẩng đầu: "Ngươi dám đẩy bổn cung."
Trương Hựu mím môi, quay đầu đi.
Khuôn mặt không che giấu chán ghét lộ ra, khiến đôi mắt Lữ Quý phi đau đớn vô cùng.
"Ngươi cũng dám, dám ghét bỏ ta?"
Trương Hựu nắm chặt tay, không nói.
Lữ Quý phi giận quá hóa cười: ""Được, được lắm, hay cho một Đại công tử phủ Quốc công, ngươi sẽ hối hận vì hôm nay ngạo mạn.”
Trương Hựu thì đến cả một ánh mắt cũng không muốn cho ả.
Trước khi hắn đến đã nghĩ đến đủ loại khả năng, lại không nghĩ đến Lữ Quý phi lại muốn như vậy...
Hắn thật là...
Nghĩ đến khả năng này, dạ dày lại cảm thấy như sóng cuộn biển gầm.
Dáng vẻ ẩn nhẫn lại tràn ngập ghê tởm này của hắn khiến Lữ Quý phi giận dữ cực kỳ.
Lữ Quý phi giơ tay, trực tiếp xé nát y phục trên người, Trương Hựu nghe được tiếng động, kinh ngạc quay đầu lại, sau đó đồng tử mãnh liệt co rút, vội vàng quay đầu đi.
- -----oOo------
Nguyên Chân đã dẫn người đến bộ lạc Hiến Chân, bên này Trương Hựu cũng trở về kinh thành.
Nhưng chân trước hắn vừa vào cửa, chân sau thánh chỉ đã theo đến.
Triệu hắn tiến cung.
Sau khi Vệ thị dùng thuốc thử thì thân thể đã tốt lên, hiện tại cũng chậm rãi cởi bỏ khúc mắc, dần dần chưởng quản việc trong phủ.
Nàng để người giữ chân thái giám truyền chỉ, tự mình đến viện của nhi tử, cau mày: "Con vừa trở về thánh chỉ đã đến. Có phải Hoàng thượng đã biết gì hay không?"
Trương Hựu: "Chỉ sợ không phải Hoàng thượng."
"Không phải Hoàng thượng?" Vệ thị rất nhanh đã phản ứng lại: "Quý phi!"
Bà cắn răng nói: "Không biết nữ nhân kia lại bày ra trò hề gì."
Trương Hựu: "Quản ả làm gì, đi xem là biết."
"Hựu nhi." Vệ thị giữ chặt hắn, mắt tràn ngập lo lắng.
Trương Hựu vỗ vỗ mu bàn tay bà: "Mẫu thân yên tâm, con có chừng mực."
Hắn thay y phục xong thì rời đi theo thái giám.
Vệ thị gấp đến mức đi qua đi lại ở trong phòng, lúc này có người nói: "Phu nhân, Nhị cô nương đến."
"Trương Nhiễm? Nó đến làm gì?" Giọng điệu Vệ thị rất lạnh nhạt, hạ nhân xung quanh đều cúi đầu.
"Cứ nói thân thể ta không khỏe, kêu nó về đi."
"Vâng."
Dưới mái hiên, ma ma truyền lời cười làm lành nói: "Nhị cô nương, thân thể phu nhân không khỏe, mời người về cho."
Trương Nhiễm cắn môi, vẻ mặt bi thương: "Thân thể Đại bá mẫu không khỏe, vậy đã mời đại phu chưa, bằng không để ta."
"Nhị cô nương." Một vị cô cô quản sự đi đến, vẻ mặt sắc bén: "Phu nhân nói thân thể người không khỏe, mời Nhị cô nương về cho."
"Ta..."
Cô cô quản sự: "Mời ngươi về đi."
Thân thể Trương Nhiễm hơi lảo đảo, nha hoàn bên cạnh đỡ lấy nàng ta, hai mắt hồng hồng trừng cô cô quản sự: "Nhị cô nương là có lòng tốt."
Cô cô quản sự: "Phu nhân ghi nhớ trong lòng."
"Ngươi, ngươi bắt nạt người quá đáng." Tiểu nha hoàn tức giận đến rơi nước mắt.
Trương Nhiễm bắt lấy tay nha hoàn, miễn cưỡng cười nói: "Là tiểu Nhiễm làm phiền, tiểu nhiễm cáo lui."
"Nhị cô nương..." Nha hoàn nhỏ giọng gọi.
"Đi thôi." Giọng nói Trương nhiễm vừa run vừa mềm, khiến cho người ta muốn rủ lòng thương.
Cô cô quản sự châm chọc kéo kéo khóe miệng, trở về phục mệnh.
Vệ thị nghe vậy cũng chỉ không chút để ý mà nháy chớp mắt: "Kệ nó đi.”
Cô cô quản sự cúi đầu, cụp mí mắt: "Vâng."
....
Xe ngựa dừng lại trước cửa cung, Trương Hựu đi bộ theo thái giám suốt một đường.
Hoàng cung rất lớn, đến khi bọn họ đến cung điện thì đã là chuyện của hơn nửa canh giờ sau đó.
Trương Hựu nhìn hoàn cảnh xung quanh, nhíu mày nói: "Công công, đây không phải đường đi Tuyên Đức điện."
"Đại công tử nói đùa, là nương nương muốn gặp ngươi." Hiện tại đã vào trong cung, thái giám cũng không cần giấu giếm gì nữa.
Trương Hựu đã đoán được từ sớm, cố ý chớp mắt một cái ra vẻ kinh ngạc, sau đó lại khôi phục bình tĩnh.
Trong lòng tự hỏi Lữ Quý phi một mình triệu kiến hắn có thể có chuyện gì.
Hơn nữa thời gian chọn lại quá khéo, hắn mới vừa về nhà, chưa chuẩn bị được gì, tổ phụ nhàn rỗi cũng không thấy bóng dáng, hiện tại phụ thân hẳn là cũng đang làm việc.
Trương Hựu nghĩ đi nghĩ lại cũng không có manh mối, mãi đến khi bên tai truyền đến tiếng của thái giám: "Đại công tử đợi một lát, để tiểu nhân đi bẩm báo."
Hóa ra bọn họ đã đến nơi.
Trương Hựu gật gật đầu, nhìn thân ảnh tiểu thái giám biến mất ở cửa điện. Sau một chén trà nhỏ, một tiểu thái giám khác đến gọi hắn: "Mời Đại công tử đi theo tiểu nhân."
Trương Hựu yên lặng đi theo.
Khi bọn họ tiến vào điện, Lữ Quý phi đang nằm trên giường nệm, cung nhân đang lột vỏ nho cho ả, lại dùng cái thìa bạc bón đến bên miệng.
"Tiểu thần Trương Hựu bái kiến Quý phi nương nương."
Cách một tầng sa mỏng Lữ Quý phi cẩn thận đánh giá hắn.
"Đứng lên đi."
Trương Hựu: "Vâng."
Hắn đứng cung cung kính kính, đầu nửa cúi, không dám nhìn thẳng quý nhân.
Có tiếng nữ nhân cười khẽ truyền từ sau màn sa mỏng vào trong tai: "Cúi đầu làm gì, Đại công tử ngẩng đầu lên."
Trương Túc: "Tiểu thần không dám."
Lữ Quý nhân ngăn cung nhân lại, từ từ ngồi thẳng người dậy, chế nhạo: "Bổn cung nhất định muốn ngươi ngẩng đầu đấy."
Thanh niên do dự một lát rồi sau đó chậm rãi ngẩng đầu.
Đó thật sự là một khuôn mặt anh tuấn vô cùng, mi thanh mục tú, gió mát trăng thanh, thật sự là một người như chi lan ngọc thụ.
Lữ Quý phi có chút thất thần, sau đó đứng dậy vén màn sa trước mặt, nhìn thẳng thanh niên, cười nói: "Đều nói Đại công tử phủ Quốc công không giống bình thường, trước kia bổn cung còn coi đó là nghe nhầm đồn bậy, hôm nay thấy được mới biết lời đồn không giả."
"Người đâu, còn không mau mời Đại công tử ngồi."
Tần mắt quá mức nóng nực, khiến Trương Hựu vô cùng không thoải mái.
Hắn mặt không đổi sắc lui về phía sau hai bước: "Ý tốt của Quý phi nương nương, tiểu thần không nhận nổi."
Lữ Quý phi quét mắt liếc các cung nhân một lượt: "Các ngươi đều lui xuống đi."
"Vâng, nương nương."
Trong cung điện to như vậy nhất thời chỉ còn lại hai người bọn họ.
Trương Hựu cảm giác không ổn, nhưng lại cho rằng có lẽ bản thân nghĩ quá nhiều, tuy rằng Lữ Quý phi xa xỉ cực độ nhưng hẳn là không đến mức vượt quá khuôn phép.
Chỉ có thể nói là sức tưởng tượng của Trương Đại công tử vẫn chưa đủ phong phú, không thể tưởng tượng hết nhân tính có bao nhiêu hiểm ác.
Trong nháy mắt hắn ngẩn ra tay đã bị người bắt được, một trận mùi hương nồng nặc đánh úp lại.
"Quý phi nương nương!" Hắn tập võ nhiều năm nên dễ dàng tránh thoát khỏi một nữ nhân.
Hắn lập tức lui xa mấy mét, giống như một con thỏ, cảnh giác nhìn xung quanh.
Lữ Quý phi bật cười: "Trương Đại công tử đúng là một người thú vị."
Trương Hựu không nói lời nào, hơn nữa lặng lẽ lui về hướng cửa cung điện.
Lữ Quý phi cứ như vậy mà lạnh nhạt nhìn hắn, trong lòng Trương Hự có dự cảm xấu, hắn không chút cố kỵ, ba bước làm hai đi ra cửa, dùng sức kéo, cửa cung lại không chút suy chuyển.
Cửa lớn đã bị khóa từ bên ngoài.
Trương Hựu kinh sợ đan xen, mạnh mẽ ra vẻ trấn định: "Quý phi nương nương, người đây là có ý gì?"
Lữ Quý phi giơ tay vuốt vuốt tóc, sóng mắt lưu chuyển, môi đỏ hơi cong: "Ban đầu ta cảm thấy thế nào cũng không sao."
Trương Hựu: "Ban đầu?"
Lữ Quý phi lại không nói tiếp đề tài này, ngược lại nói: "Mấy ngày nay ngươi không ở kinh thành là đi địa bàn của Xích Hạ."
Ả cực kỳ chắc chắn.
Vẻ mặt Trương Hự càng thêm cảnh giác: "Nương nương hiểu lầm, tiểu thần chỉ là ra ngoài tìm muội muội."
"À." Lữ Quý phi thướt tha lả lướt đến gần: "Nếu bổn cung không nhớ nhầm, phủ Quốc công có một vị Nhị cô nương, hử?"
Trương Hựu: "Đó là đường muội của tiểu thần, lúc trước tiểu thần là đi tìm muội muội ruột."
"Thôi, đường muội gì, muội muội ruột gì đều không quan trọng."
Lữ Quý phi: "Từ khi biết Lam thị Bình Nguyên, Càn thị như Hà, Lý thị Vọng Đảng liên tiếp quy thuận Xích Hạ, bổn cung đã biết đám thế gia các ngươi không thể dựa vào."
"So với việc các ngươi liên minh với phản quân lật đổ bổn cung, không bằng bổn cung tiên hạ thủ vi cường."
Lữ Quý phi đã sắp chạy đến trước mặt Trương Hựu, Trương Hựu lại không thể chủ động ra tay làm thương tổn ả, chỉ có thể lui về phía sau, chẳng qua phía sau là cửa lớn, hắn không thể lui tiếp.
Lữ Quý phi cười ám muội: "Không may là trước khi gặp ngươi bổn cung không thấy gì, sau khi gặp ngươi tim bổn cung lại không ngừng nhảy nhót thật nhanh, không."
"Nếu sau này Đại công tử có thể hầu hạ bổn cung thật tốt, ta sẽ thả cho ngươi một con đường, thế nào?" Vừa nói ả vừa giơ tay muốn vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của hắn.
Tuổi trẻ, khỏe mạnh, thân thể gầy nhưng rắn chắc, khuôn mặt tuấn mỹ, khí chất xuất chúng, nam nhân như vậy đủ khiến bất kì nữ nhân nào yêu thích.
Ngay cả thân phận cũng là nhân tài kiệt xuất xuất thân thế gia.
Một nam tử như vậy lại có thể trở thành người thân cận bên ả, nghĩ thôi đã khiến người ta thấy hưng phấn rồi.
Cảm giác của Trương Hựu lại hoàn toàn tương phản với ả, suy đoán không có khả năng xảy ra nhất lại trở thành sự thật, hắn chỉ cảm thấy hết sức vớ vẩn.
"Nương nương, nói lời cẩn trọng."
Lữ Quý phi tà mị liếc hắn một cái, dỗi nói: "Ngươi sợ cái gì, người ở đây đều là của ta, ưm---- "
Thân thể mềm mại ấm áp của nữ nhân dựa sát lại, cả người Trương Hựu như bị bỏng, nặng nề đẩy người đi ra ngoài, lạnh lùng trừng mắt: "Nương nương tự trọng."
Lữ Quý hơi ngây ra, trên người truyền đến đau đớn mới nói cho ả biết đã xảy ra chuyện gì.
Ả không dám tin mà ngẩng đầu: "Ngươi dám đẩy bổn cung."
Trương Hựu mím môi, quay đầu đi.
Khuôn mặt không che giấu chán ghét lộ ra, khiến đôi mắt Lữ Quý phi đau đớn vô cùng.
"Ngươi cũng dám, dám ghét bỏ ta?"
Trương Hựu nắm chặt tay, không nói.
Lữ Quý phi giận quá hóa cười: ""Được, được lắm, hay cho một Đại công tử phủ Quốc công, ngươi sẽ hối hận vì hôm nay ngạo mạn.”
Trương Hựu thì đến cả một ánh mắt cũng không muốn cho ả.
Trước khi hắn đến đã nghĩ đến đủ loại khả năng, lại không nghĩ đến Lữ Quý phi lại muốn như vậy...
Hắn thật là...
Nghĩ đến khả năng này, dạ dày lại cảm thấy như sóng cuộn biển gầm.
Dáng vẻ ẩn nhẫn lại tràn ngập ghê tởm này của hắn khiến Lữ Quý phi giận dữ cực kỳ.
Lữ Quý phi giơ tay, trực tiếp xé nát y phục trên người, Trương Hựu nghe được tiếng động, kinh ngạc quay đầu lại, sau đó đồng tử mãnh liệt co rút, vội vàng quay đầu đi.
- -----oOo------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook