Edit: Trúc Điện chủ

“Khách quan, thức ăn đến rồi.”

Chưởng quầy tự mình chỉ huy tiểu nhị đặt từng món xuống, tổng cộng mười món đồ ăn, màu sắc hương vị đều đầy đủ.

Đồ ăn mới ra lò nóng hầm hập thơm phưng phức, trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ phòng bao.

Đám người Đàm Trùng không nhịn được nuốt nuốt nước bọt.

Chưởng quầy cười nói: “Khách quan, đồ ăn chiêu bài của bổn tiệm đều ở đây, các ngài từ từ dùng.”

Phòng bao một lần nữa bị đóng lại, người trong phòng lập tức nhanh như hổ đói vồ mồi càn quét đồ ăn trên bàn. Bọn họ ngại dùng đũa phiền phức, trực tiếp dùng tay bốc.

Thỉnh thoảng có vài câu hỗn loạn nghe không hiểu, nhưng tốc độ ăn uống thì có nhanh chứ không chậm.

Qua ngắn ngủi một chén trà, đồ ăn trên bàn đã bị ăn đến bảy tám phần.

Đàm Trùng gặm cổ vịt, khó hiểu nói: “Bọn họ làm như thế nào mà vịt này không có chút vị tanh nào nhỉ, vừa mềm vừa thơm.”

Lập tức có người bên cạnh tiếp lời: “Còn có thịt viên kia nữa, thật con mẹ nó ngon quá, nhưng mà quá ít, lão tử có thể ăn được mười bàn.”

Tùng Sơn Giang trầm mặc một lát, rồi sau đó nói: “Lại cho người mang thêm một bàn lên đi.”

“Tốt, vẫn là Tùng Sơn đại nhân sảng khoái.”

Một nam nhân rắn chắc mở của phòng bao ra, thét to vài tiếng, tiện thể còn muốn mấy vò rượu.

Hiện tại rượu là thứ hiếm lạ, vốn hắn ta cũng chỉ thuận miệng gọi, không ngờ không lâu sau, tiểu nhị thật sự mang lên hai vò rượu.

Đàm Trùng và Tùng Sơn Giang liếc nhau, tham lam trong mắt càng mạnh.

Bọn họ nhỏ giọng nói chuyện bằng tiếng người khác nghe không hiểu.

Tiểu nhị liếc mắt một cái, rồi thu hồi ánh mắt, nhanh chóng rời khỏi phòng bao.

“Đầu bếp ở tửu lâu này không tồi, có thể giữ lại.”

“Ta cũng cảm thấy như vậy.”

Sau nửa canh giờ, đoàn người cơm no rượu say, Tùng Sơn Giang đuổi một người xuống tính tiền.

Người nọ cầm túi tiền ước lượng, ánh mắt hơi lóe, lúc xuống lầu, nhét hơn một nửa vào ngực mình.

Hắn cầm bạc vụn còn dư lại tính tiền, chưởng quầy nhìn sáu đồng bạc đẩy đến trước mặt, gần như bị tức đến bật cười.

Này khác gì cho ăn mày chứ.

Tuy nói mở cửa buôn bán đều là dĩ hòa vi quý. Nhưng hiện giờ, trong thành có quân Xích Hạ đóng quân, chưởng quầy có đủ tự tin.

Ông ta không chút để ý ngước mắt, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Khách quan, hiện giờ trong thành đều lưu thông đồng sắt.”

Người nọ không kiên nhẫn nhíu mày: “Đồng sắt là cái gì, lão tử không quan tâm mấy thứ đó.”

Sắc mặt chưởng quầy không đổi: “Hôm nay các ngài tốn hết tổng cộng ba mươi tám đồng sắt, tương đương thành bạc chính là ba mươi tám lượng.” Hiện tại hoàn cảnh tan hoang, lại là mùa đông, một bàn tiệc ở tửu lầu bọn họ cũng cần không ít tiền, càng đừng nói còn thêm rượu.

Lương thực cũng là đồ mới đưa đến, rượu chính là vật hiếm lạ trong hiếm lạ. Khách điếm như bọn họ, tổng cộng cũng chỉ có năm lu rượu.

Sắc mặt đối phương lập tức thay đổi, duỗi tay túm chặt cổ áo chưởng quầy: “Ngươi nói cái gì, ba mươi tám lượng, ngươi dám lấy ba mươi tám lượng bạc của ta.”

Tùng Sơn đại nhân cũng chỉ có năm sáu lượng bạc, ngay cả số lẻ cũng không đủ.

“Thương nhân ngu xuẩn, ngươi dám đánh chủ ý lên lão tử, đi tìm chết đi.”

Vừa nói chuyện hắn vừa tung nắm đấm về phía chưởng quầy. Nhưng mà chưởng quầy lại không xin tha như hắn nghĩ mà ông ta còn rất bình tĩnh.

“Đại nhân, chính là hắn.”

Người nọ choáng váng: Cái gì?

Hắn còn chưa kịp phản ứng, đã bị một đám người không biết từ đâu nhảy ra bắt được.

“Các ngươi làm gì, các ngươi biết ta là ai không?”

“Ta cần gì biết ngươi là ai.” Một binh sĩ lật tay tát cho hắn một cái, trực tiếp đánh người thành ngốc luôn.

“Bọn họ ở trên lầu hả?” Một âm thanh dễ nghe thuần hậu vang lên.

Người kia ngẩng đầu nhìn lại, lọt vào trong tầm mắt là một đoạn vạt áo màu trắng, hướng lên trên là chuỗi hạt, hử, chuỗi hạt?

Cho đến khi hắn nhìn thấy cái đầu trọc của đối phương, đôi mắt hắn lập tức mở lớn.

Nhưng đối phương cũng không để ý đến hắn, mang người đi thẳng lên phòng bao ở tầng hai.

Nguyên Chân đứng ở ngoài cửa, sắc mặt lộ vẻ trách trời thương dân, khuôn mặt như Phật: “Sau khi đi vào chú ý một chút, chớ làm bản thân bị thương, A di đà phật, thiện tai thiện tai.”

Những người theo tới đều rất dễ chịu: “Đại nhân yên tâm, bọn đạo chích tầm này không thể gây thương tổn cho chúng ta được.”

Bọn họ trực tiếp đá văng cửa, đánh cho người bên trong không kịp trở tay.

“Các ngươi #&...”

Dưới tình thế cấp bách, đối phương mắng chửi một tràng tiếng khó hiểu.

Nguyên Chân đứng ở ngoài cửa, gỡ chuỗi hạt xuống, lần tràng hạt rất có quy luật.

Lông mi hắn hơi rung rung rũ xuống, che khuất cảm xúc trong mắt.

Hải tặc à.

Trong lòng hắn cân nhắc vị trí địa lý của Liên Châu, hơi thiên về phía Nam trong toàn bộ lãnh thổ Vĩnh Nguyên triều, cách vùng duyên hải Đông Nam không xa, có hải tặc vùng duyên hải tới cũng là bình thường.

Hải tặc bên kia đều tinh thông bơi lội, lại máu lạnh tàn bạo, khá là khó giải quyết.

Hắn dừng động tác lần tràng hạt, trong phòng bao đã khôi phục yên tĩnh sau đánh nhau kịch liệt.

Hắn làm như không có việc gì buông tay, trong lòng có chút tiếc nuối, chuỗi hạt tuy tốt nhưng rốt cuộc là không có hạt châu thuận tay.

Làm bằng gỗ tử đàn là tốt nhất.

Đáng tiếc, thế đạo này, mấy thứ đó đều giấu trong nhà thế gia cả rồi.

Nguyên Chân híp híp mắt, nhấc chân tiến vào ghế lô, sắc mặt hờ hững, giữa khuôn mặt còn có sự hiền từ nhè nhẹ toát ra.

Tùng Sơn Giang nghi hoặc: “Hòa thượng?”

Đàm Trùng mắng: “Đồ lừa trọc!!!”

Nguyên Chân làm một cái Phật lễ: “Hai vị thí chủ tốt.”

Tùng Sơn Giang / Đàm Trùng: …

Ngươi mù hả.

Bọn họ như này mà tốt à.

Tùng Sơn Giang miễn cưỡng tìm về chút lý trí, hắn lạnh lùng nói: “Tại hạ nghe nói trong Liên Châu pháp trị nghiêm minh, không ngờ tới cũng làm chuyện ức hiếp dân lành này. Thật làm tại hạ mở rộng tầm mắt.”

“Thối lắm. Các ngươi thì là lương dân gì chứ, ăn cơm bá vương mới đúng.” Binh lính đang đè Tùng Sơn Giang giận dữ nói.

Tùng Sơn Giang buột miệng thốt lên: “Không có khả năng, ta đã cho người đi tính tiền mà.”

Đúng vào lúc này, người lúc trước bị bảo đi tính tiền cũng bị áp giải lên.

Ngữ khí Nguyên Chân nhu hòa: “Một bữa cơm này thí chủ cần trả ba mươi tám lượng bạc, mà giờ chỉ trả có vài đồng bạc, không phải ăn cơm bá vương thì là gì?”

Phản ứng đầu tiên của Tùng Sơn Giang là đây không phải sơn hào hải vị, một bữa cơm tốn ba mươi tám lượng bạc, sao không đi cướp luôn đi.

Phản ứng thứ hai là, tên thủ hạ đáng chết dám tham ô tiền.

Nhưng so với cái sau, hắn càng phẫn nộ với cái trước hơn.

“Các ngươi đùa ta hả, một bữa cơm sao có thể tốn ba mươi tám lượng.”

Nguyên Chân liếc nhìn chưởng quầy, chưởng quầy cười tủm tỉm bắt đầu báo giá.

Đám người Tùng Sơn Giang:???

Tùng Sơn Giang:!!!

Vừa mới nghe thì cảm giác hơi quá, nhưng cẩn thận cân nhắc thì hình như đúng là vậy.

Nghĩ đến lúc đó bọn họ ăn tươi nuốt sống, chỉ mới nếm sơ sơ mùi vị, bạc đã ào ào đi mất, mặt Tùng Sơn Giang đều tái rồi.

Hắn còn đang tự hỏi bản thân có muốn lấy khối ngọc bội kia trên người gán nợ không. Đàm Trùng đã mở miệng mắng: “Con mẹ chúng mày, lừa người lừa đến trên đầu gia gia ngươi à. Hôm nay lão tử không đập nát cái hắc điếm này thì không xong đâu.” Cổ tay hắn vừa xoay đã tránh thoát khỏi dây trói, một mình lao xuống thẳng đến chỗ chưởng quầy.

Tùng Sơn Giang nheo mắt lại, tuy rằng có chút tiếc nuối thân phận sẽ bị bại lộ, nhưng hải tặc bọn họ từ trước đến giờ chưa từng chịu ấm ức, càng miễn bàn bị thua thiệt.

Loại hắc điếm này nên bị một lần dạy dỗ.

Chưởng quầy sợ hãi lui về phía sau, bên tai vang lên giọng nói: “Yên tâm, đã có ta.”

Ông ta thấy hoa mắt, có thứ gì đã bị quăng ra ngoài. Khi ông ta nhìn kỹ lại thì thấy Đàm Trùng vừa rồi còn càn rỡ đã nằm trên mặt đất, mà cuốn lấy tay Đàm Trùng không phải tràng hạt vốn treo trên cổ Nguyên Chân thì là gì.

Đàm Trùng nằm trên mặt đất kêu oai oái, mà trong lòng Tùng Sơn Giang ở cạnh hắn lại là sóng to gió lớn.

Thật nhanh, hắn đứng ở gần như vậy, vậy mà không nhìn được đối phương làm thế nào chế ngự được Đàm Trùng.

“Rốt cuộc ngươi là ai?” Nhân vật lợi hại như vậy, hắn không có khả năng chưa nghe qua tên đối phương được.

Nguyên Chân: “Chẳng qua chỉ là một tăng nhân hoàn toàn không tên tuổi thôi.”

Tùng Sơn Giang: …

Nguyên Chân: “Mang đi.”

Tùng Sơn Giang do sự có muốn dùng con át chủ bài cuối cùng để trốn hay không.

Phía trước lại truyền đến giọng nói quen thuộc của hòa thượng: “Đến lúc đó mang bọn họ đi gặp Nhất Niệm đại nhân.”

Trong lòng Tùng Sơn Giang khẽ động, tay đã đặt ở phía sau eo lại thu về.

Nguyên Chân lặng lẽ thu hồi tầm mắt, vuốt ve tràng hạt, không tiếng động niệm một câu Phật hiệu.



Nhà tù âm u hôi thối, mấy hán tử dáng người cường tráng bị người ta trói gô lại ném vào bên trong.

“Tùng Sơn Giang, ngươi có ý gì?”

Đàm Trùng tới gần hắn, dùng tiếng mà chỉ hai người mới hiểu được để nói.

Tùng Sơn Giang: “Lặng yên theo dõi kỳ biến.”

Đàm Trùng giận dữ: “Nơi này quá bẩn. Ngay cả chuồng heo cũng không bằng.”

“Chờ lão tử rời được khỏi đây, nhất định sẽ mang theo người quay lại san bằng nơi này, cho dù là lão chưởng quầy lòng dạ hiểm độc, hay con lừa trọc, hoặc là Nhất Niệm gì đó, ta đều sẽ không bỏ qua.”

“Vậy ư.” Một giọng nói âm trầm lạnh lùng đột nhiên vang lên, mấy người cả kinh nhìn sang nơi phát ra tiếng.

“Sao lại là một cái tiểu thí hài.” Đàm Trùng lập tức bật thốt lên.

Loại thiếu niên choai choai này, hắn một đấm chết một tên đó.

Hắn bất mãn: “Chủ sự đâu, gọi cái tên Nhất Niệm kia ra đây.”

Tùng Sơn Giang chú ý đến hòa thượng vậy mà lại đi sau thiếu niên một bước, cụp mi rũ mắt, dáng vẻ thoạt nhìn rất cung kính.

Trong lòng hắn ta nhảy ra một suy đoán, nói với thiếu niên: “Ngươi là thủ lĩnh của quân Xích Hạ.”

Nhất Niệm lắc đầu.

Hắn cũng không phải rất muốn nhận lấy cái “thân phận” này, như vậy giống như hắn muốn đoạt quyền của Chưởng môn, đây không phải điều hắn muốn.

Bên ngoài Chưởng môn là người lãnh đạo tối cao, mọi việc vặt khác đều do hắn xử lý, quyền lực của hắn cũng ngang Chưởng môn, hai người họ một ngoài sáng một trong tối, ngược lại là trạng thái không thể tốt hơn.

Hiện tại hắn cũng không muốn phá vỡ loại cân bằng này.

Nguyên Chân kinh ngạc ngước mắt, lại nhìn lướt qua nét nghi hoặc hiện lên mặt Tùng Sơn Giang, ôn hòa nói: “Nhất Niệm đại nhân, theo bước đầu suy đoán thì những người này là hải tặc vùng duyên hải, ngài tính xử trí bọn họ như thế nào.”

Ánh mắt Nhất Niệm trầm xuống, Nguyên Chân cúi đầu, tránh đi ánh mắt sắc bén của thiếu niên.

Đầu óc Tùng Sơn Giang vội chuyển, phủ nhận: “Chúng tôi không phải hải tặc.”

Trí thông minh bỏ nhà đi bụi của Đàm Trùng rốt cuộc cũng đã trở lại: “Đúng vậy, chúng tôi không phải hải tặc, chúng tôi là người bên ngoài bị lão thương gia lòng dạ hiểm độc trong thành lừa.”

“Một bữa cơm sao có thể đòi ba mươi tám lượng bạc chứ.”

Nguyên Chân lạnh giọng nói: “Những đồ ăn khác thì thôi nhưng hai vò rượu giá rất đắt.”

“Chẳng những không trả tiền, còn muốn đánh chưởng quầy, đập phá khách điếm. Chưởng quầy thật vô tội cỡ nào chứ, A di đà phật, thiện tai, thiện tai.”

Thái dương Đàm Trùng giật giật: “Con lừa trọc chết bầm, ngươi đừng có mà vu oan cho ta.”

Nguyên Chân lại làm một cái Phật lễ: “A di đà phật, người xuất gia không nói dối.”

Khóe miệng Nhất Niệm co rút, gọi mấy người áo xám tới, sắc mặt bình tĩnh nhưng lời nói ra lại làm cho người ta sợ hãi: “Chỉ cần có thể cạy ra được tin tức từ trong miệng bọn chúng, không cần biết dùng bất kể thủ đoạn gì, bất luận sống chết.”

Người áo xám dẫn đầu liếc mấy người trong phòng gian, trong mắt giống như có ánh lửa bùng lên.

Trong lòng Tùng Sơn Giang có dự cảm không lành, thừa dịp lúc người áo xám tiến vào bắt bọn họ, hắn không che dấu nữa rút ra ám khí từ sau eo ném về nhóm thủ vệ, thừa lúc bọn họ né tránh thì chạy thoát ra ngoài.

“Nhất Niệm đại nhân, đều tại thuộc hạ vô năng, làm địch nhân chạy thoát.”

Nhất Niệm: “Không sao, chạy một tên, còn những tên khác.”

Nguyên Chân nhìn chăm chú vào vết máu một đường nhỏ giọt lên tường, trong lòng cười hừ một tiếng.

Chỉ sợ tên chạy trốn này mới thật sự là mồi câu thôi.

- -----oOo------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương