Edit: Trúc Điện chủ
“Thôi đại nhân, chậm đã.”
Phía sau truyền đến một giọng nói hồn hậu, Thôi Du muốn giả vờ không nghe thấy cũng không được.
“Chu đại nhân.” Thôi Du ôm quyền hành lễ.
“Thôi đại nhân khách khí rồi, không biết Thôi đại nhân có rảnh không, chúng ta…”
Vẻ mặt Thôi Du nghiêm túc cắt ngang: “Không dối gạt Chu đại nhân, mạt tướng thực sự còn có việc quan trọng, đi trước, cáo từ.”
Chu đại nhân: …
Ông ta nhìn bóng dáng Thôi Du đã đi xa, khinh thường cười nhạo một tiếng: “Ta xem ngươi còn có thể chống được đến khi nào.”
Mắt thấy thời gian ba ngày đã tới gần, Thôi mẫu cũng đã nghe được tiếng gió, buổi tối lăn qua lộn lại mãi không ngủ được.
Cạch một tiếng.
Trong căn phòng nhỏ có tiếng vật thể rơi xuống đất.
Thôi mẫu gần như lập tức nhảy lên, trong bóng đêm không biết ai thở dài một tiếng, mồi lửa sáng lên.
Thôi mẫu không được tự nhiên nói: “Ta… Ta nghe được tiếng động.”
Thôi Du đứng dậy, chuẩn bị nhặt hòn đá buộc tờ giấy lên.
Nhưng ông ta đến gần nhìn sát vào mới phát hiện chỗ là lạ.

Hòn đá nhỏ kia thật sự là một hòn đá bình thường đến không thể bình thường hơn.
Thôi Du có chút kinh ngạc.
Còn không đợi ông ta kịp phản ứng thì phía bên ngoài cửa sổ truyền đến một loạt âm thanh sột sột soạt soạt.

Thôi Du lập tức che trước người thê tử, thấp giọng quát: “Kẻ nào!”
Tiếng động quỷ dị dừng lại trong chớp mắt, rồi sao đó kẽo kẹt một tiếng, cửa sổ cũ kỹ bị người bên ngoài mở ra một chút, lộ ra một khuôn mặt vừa quen thuộc lại xa lạ.
Song thân Thôi gia: !!!
Mưa nhỏ đi nhiều so với hai ngày trước, nhưng vẫn làm ướt quần áo của thiếu niên.

Từng sợi tóc ướt dán ở trên mặt, vốn nên là dáng vẻ rất chật vật, nhưng vì cặp mắt kia quá sáng, quá có thần, cho nên sinh ra một loại cảm giác quỷ dị.
Thôi mẫu vừa mừng vừa sợ, một hơi nghẹn lại, trực tiếp ngất đi.


Thôi Du đỡ lấy thê tử, lại nhìn tiểu nhi tử “đã chết”.
Một hán tử kiên cường sắt đá như ông ta, giờ phút này cũng không khỏi đỏ mắt: “Tiệp nhi ở dưới đó tịch mịch.”
Tự hỏi hồi lâu mới quyết định nửa đêm đến đây - Người sống sờ sờ Thôi Tiệp: …
Xong đời, ngăn không được chột dạ là sao nhỉ.
Huynh trưởng: !!!
Thôi Tiệp gian nan nuốt một ngụm nước bọt, không trả lời lại phụ thân hắn, mà kéo cửa sổ to ra một chút, rón ra rón rén chui vào, cuối cùng đóng cửa sổ lại, một loạt động tác giống như ăn trộm vậy.
Thôi Du nhạy bén cảm thấy không đúng lắm.
Thôi Tiệp đóng kỹ cửa sổ vẫn chưa yên tâm, lại len lén mở cửa, nhìn xung quanh một chút xác định không có ai mới thở phào nhẹ nhõm.
Thôi Du: ???
Thôi Du không hiểu ra sao, thiếu chút nữa hoài nghi trước mắt là mơ.

Ông cẩn thận đặt thê tử lên giường, theo thói quen ngồi ở mép giường, tay chống đầu gối, nhíu mày.
Trong lòng Thôi Tiệp vốn có quỷ, đối mặt với tầm mắt sắc bén của phụ thân hắn, bùm một tiếng quỳ xuống, dứt khoát kể hết những việc mình đã trải qua ra.
Đương nhiên, hắn gạt mình ra hơn phân nửa, đùn đẩy rằng tất cả đều là chủ ý của Cửu điện hạ và ca ca hắn, hắn nhỏ tuổi lời nói không có trọng lượng, lấy trứng chọi đá.
Dù sao hắn chính là một tiểu bạch liên hoàn toàn trong sạch ←_←.
Thôi Tiệp ào ào nói một đống lớn, sau một lúc lâu không thấy phụ thân hắn phản ứng gì, choáng váng.

Hắn chần chừ do dự nói: “Phụ thân, người không sao chứ?”
Thôi Du ngẩn người.
“Không - Sao -” Vẻ mặt ông ta hết sức bình tĩnh, nhưng lại nghiến răng nghiến lợi phun ra hai từ, nghe vào trong lỗ tai Thôi Tiệp thật giống lưỡi dao băng thổi vào vậy.
Thôi Tiệp cào cào mặt, khóc thút thít nói: “Phụ thân, nhi tử cũng không còn cách nào, người không biết tình thế lúc ấy ác liệt ra sao đâu, chúng ta không đi theo Cửu điện hạ và Chưởng môn thì không còn đường ra nào.”
Thôi Du bực tức nói: “Vậy ngươi gạt cả lão tử của ngươi à.”
Thôi Tiệp rụt rụt cổ, gắp lửa bỏ tay người: “Ca ca nói tất cả nghe theo huynh ấy.”
“Ôi…” Thôi Phất đang ngủ nhíu nhíu mày, vô thức kéo chăn trên người, giấc ngủ thật sự không an ổn.
Tiếng mưa rơi kéo dài, trong phòng, Thôi Du trầm mặc lúc lâu đột nhiên hỏi: “Vậy thương thế trên người ca ca ngươi là…”
“Là giả.” Thôi Tiệp vội vàng trả lời: “Tất cả đều là thuật che mắt, ca ca ở bên người Triệu Chu để thăm dò tình hình địch.”
Thôi Du nghẹn lời, tâm tình hiện tại của ông ta rất phức tạp, hai nhi tử đều không có việc gì, còn nương tựa được minh chủ, chuyện này tất nhiên là vô cùng tốt.


Nhưng nghĩ lại chuyện hai nhi tử này bắt tay nhau lừa bọn họ, trong lòng chính là khó chịu.
Vào lúc Thôi Tiệp cho rằng việc này đã xong, nhờ tiếng mưa rơi che đậy, nhỏ giọng lanh chanh: “Phụ thân, người đừng chống cự nữa, hai phụ tử chúng ta nội ứng ngoại hợp bắt lấy tòa thành này, đến lúc đó sẽ được khen thưởng lớn đó.”
“Đến lúc đó chúng ta ở nhà to, ăn miếng thịt lớn uống chén rượu to, cưỡi ngựa khỏe, dùng binh khí tốt nhất.

Binh lính thuộc hạ của chúng ta sẽ không bao giờ bị đói nữa.”
“Phụ thân, Chưởng môn rất lợi hại, thực sự là tiên nhân hạ phàm đó, có nàng ấy dẫn dắt chúng ta, Cửu điện hạ nhất định có thể lật đổ bạo quân, trở thành một đời minh chủ.”
Ánh mắt Thôi Du hơi tối, ông ta đối với từ “tiên nhân” ở trong miệng nhi tử vẫn còn nghi ngờ, trên đời này làm gì có tiên nhân, chẳng qua đều là hạng người giả danh lừa bịp thôi.
Nhưng mà Cửu điện hạ làm như vậy chắc chắn là có nguyên nhân của hắn.
“Phụ thân, người nói gì đi chứ.”
Thôi Du tức giận nói: “Nói cái gì?”
Khí thế Thôi Tiệp lập tức mềm xuống, rồi sau đó nghĩ đến gì đó, thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Người sẽ không định tử thủ thành trì, bán mạng cho hôn quân kia đấy chứ.”
Rốt cuộc Thôi Du không nhịn được nữa, tức giận đá hắn một cái.
“Đừng có mở mồm ra là hôn quân.” Dừng một chút, sắc mặt Thôi Du nghiêm túc lên nhiều: “Ông ta dù sao cũng là cha ruột của Cửu điện hạ.”
Thôi Tiệp cảm giác lời này là lạ chỗ nào đó, nghiêng đầu nghĩ mãi không ra là lạ ở đâu.
Thôi Du: …
Nhi tử ngốc.
Nhưng mà người ngốc có phúc của người ngốc, Thôi Du cong cong khóe môi.
Ngọn núi lớn đè trong lòng ông ta mấy ngày qua đều đã rời đi.

Ông ta quét sạch sự suy sụp tinh thần, cả người khí phách hăng hái, làm Thôi Tiệp nhìn đến sửng sốt.
Thôi Du có kinh nghiệm sa trường, lại lăn lộn ở triều đình nhiều năm, tâm tính mưu lược hơn xa Thôi Tiệp.

Vốn là hai phụ tử thương lượng, đến cuối cùng biến thành Thôi Du ra lệnh, Thôi Tiệp răm rắp làm theo.
Tiểu tử ngốc này còn rất vui, hoàn toàn không cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Trong lòng Thôi Du lại phát sầu, tâm tính của tiểu nhi tử sau này nhiều lắm chỉ có thể là một mãnh tướng, e rằng khó thành chủ soái.
Ý thức được bản thân đang nghĩ cái gì, Thôi Du đột nhiên bật cười.


Bây giờ đã là gặp đường sống trong tuyệt cảnh, có hi vọng.

Lại yêu cầu nhiều quá, chỉ sợ ông trời sẽ không vừa mắt.
Phụ tử đồng lòng, nội ứng ngoại hợp, quân của Thôi Tiệp lại được ăn uống no đủ, sức lực rất lớn, hơn nữa bọn họ lại không đuổi tận gϊếŧ tuyệt, cho nên chỉ mất có một ngày đã đoạt được tòa quận thành này.
Thôi Tiệp sẽ không làm khó dân chúng bình thường, nhưng những tên quan viên triều đình kia thì hắn không tha cho một tên nào, dù sao quan tốt như Lý Đàm là trăm dặm mới tìm được một.

Đặc biệt là tên chủ soái phế vật kia, hắn ta bị chết thảm nhất.
Thôi Du tạm thời giấu tên tuổi, mang theo chi Thôi gia còn sống, bắt đầu làm phụ tá cho tiểu nhi tử.
Thôi Tiệp quả thực như hổ thêm cánh, mang theo binh lính một đường thế như chẻ tre, đánh đến biên giới Liên Châu.
Vào lúc trong cung thu được tin tức thì mưa đã ngừng, bầu trời trong xanh.
Lữ Quý phi cười nói: “Hoàng thượng, người xem này, gian thần tai họa giang sơn này đã chết, ngay cả ông trời cũng đều ăn mừng vì người đó.”
Vĩnh Nguyên đế cười lớn ha ha: “Ái phi nói rất đúng.

Đã không còn gian thần như Thôi gia, giang sơn của trẫm ổn rồi.”
Quan viên phía dưới liếc nhau, đồng thời cao giọng nói: “Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng thượng.

Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
“...!Trời phù hộ Hoàng thượng…”
“...!Văn thành võ đức…”
Trong cung vang lên những tiếng tâng bốc, cách rất xa cũng đều có thể nghe thấp thoáng.
Phủ Quốc công.
Trương Hựu ngồi ở đình hóng gió, ngón tay vân vê một quân cờ bạch ngọc, chậm chạp không hạ xuống.
Lão giả đối diện hắn vuốt vuốt chòm râu, trầm giọng nói: “Khuyên nhi, chuyên tâm.”
Trên khuôn mặt phong thần tuấn lãng của Trương Hựu hiện lên chút ảo não, cúi đầu nói: “Tôn nhi biết sai.”
Lão nhân buông quân cờ, cũng không trách móc quá nặng nề: “Thôi, lòng người không ở trên bàn cờ, có cưỡng cầu cũng vô dụng.”
Trương Hựu: “Tổ phụ, tôn nhi…”
Lão nhân giơ tay ngăn lời hắn: “Ta biết cháu muốn nói gì.

Chỉ là những gì chúng ta nên làm cũng đã làm, hậu quả thế nào không phải chúng ta có thể khống chế được.”
Lông mi Trương Hựu khẽ run, ánh nắng đầu tiên sau cơn mưa chiếu lên mặt hắn, tạo ra một khoảng bóng mờ, sáng sáng tối tối: “Tôn nhi… Chỉ cảm thấy có chút bi thương thôi.”
Lão nhân không nói nữa, hơi hơi ngẩng đầu, liếc mắt nhìn mặt mặt trời trên cao, lặng lẽ thở dài.
Ánh sáng chói mắt đến tận cùng như vậy lại có thể kéo dài được bao lâu chứ.

Bầu không khí tĩnh mịch ở lương đình bị một loạt tiếng bước chân nhỏ phá vỡ.
Một nữ tử đang tuổi xuân mang theo nha hoàn đi đến, trong tay còn tự mình bưng một cái khay.
Nàng ta trông thanh lệ, lông mày tinh tế như lá liễu, mũi nhỏ mắt hạnh, làn da trắng nõn hồng nhuận, mặc một chiếc váy dài màu xanh lá, vòng eo thắt cực nhỏ, giống như dương liễu lả lướt, đúng là còn đẹp hơn ba phần so với cảnh sắc cả khu vườn.
Trên tay nàng ta còn bưng khay, hơi hơi uốn gối, hành bán lễ, mềm mại nói: “Tiểu Nhiễm bái kiến tổ phụ, bái kiến đường huynh.”
Sắc mặt lão nhân hơi khựng lại, ôn hòa gật gật đầu với nàng ta.
Ông ta chú ý tới đồ vật trên tay thiếu nữ, phân phó người bỏ bàn cờ ra, ánh mắt Trương Nhiễm sáng lên đi lên đặt khay xuống.
“Tiểu Nhiễm làm gì thế, thơm quá.”
Thiếu nữ thẹn thùng cười nói: “Thưa tổ phụ là chè đậu đỏ hạt sen.

Tiểu Nhiễm thấy mùa hè này mưa nhiều, hơi ẩm nhiều, phải trừ ẩm thấp.”
Nàng vừa nói vừa múc chè, phân biệt đưa cho lão nhân cùng Trương Hựu.
Sau khi Trương Hựu nhận lấy, dịu dàng nói: “Đa tạ Tiểu Nhiễm.”
Lão nhân nếm một miếng, cũng nói: “Hạt sen mềm, chè nấu ngon lắm.”
Ý cười trên mặt Trương Nhiễm nhiều thêm một chút, lui ra phía sau nửa bước, để nha hoàn khác mang điểm tâm lên.
“Đều là đồ điểm tâm bổ ấm dễ tiêu hóa, vừa hay hợp với ăn chè.”
Lão nhân tán thưởng nhìn thoáng qua Trương Nhiễm, làm như thuận miệng nói: “Rốt cuộc vẫn là nữ tử cẩn thận.”
Trương Hựu hơi khựng lại, rồi sau đó lại khôi phục như thường.

Nhưng lão nhân cách hắn gần như vậy, sao có thể không phát hiện hắn khác thường chứ.
Bỗng chốc ông ta cảm thấy chén chè thiếu chút hương vị.
“Tiểu Nhiễm, bên ngoài mới ngừng mưa, vẫn ướŧ áŧ nhiều, một nữ tử như cháu vẫn nên ít đi lại ở ngoài đi, miễn cho hơi lạnh nhập thể, vậy không tốt.”
Trên mặt thiếu nữ sợ hãi, còn có chút cô đơn mà cúi đầu, dịu ngoan nói: “Vâng, đa tạ tổ phụ quan tâm, đồ đã đưa đến đây, Tiểu Nhiễm xin cáo lui trước.”
Đoàn người nhẹ nhàng đi như khi tới vậy.
Trương Hựu buông chén chè cũng đứng dậy cáo từ.

Hắn đi rồi, lão nhân nhìn chè trong chén của hắn, rõ ràng không vơi đi bao nhiêu.
Trương Hựu vốn định về viện của mình, cũng không biết như nào, vậy mà lại đi đến một cái viện trống.
Tuy viện trống không, nhưng bên trong vừa nhìn đã biết là thường xuyên được người dọn dẹp.
Trương Hựu vừa tới gần cửa viện, lập tức nghe thấy một loạt âm thanh khóc nức nở nho nhỏ.
Bước chân đang nâng lên của hắn lập tức dừng lại, trong lòng nổi lên đau đớn, hắn nhíu nhíu mày, do dự một lúc lâu, cuối cùng xoay người rời đi.
Người hầu nghe được tiếng bước chân đi ra, chỉ thấy một góc áo màu bạc bị gió thổi lên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương