Edit: Yuzu
Ngày ba mươi tháng năm, tiết trời nóng bức.
Triệu Chu dẫn đại quân, rời khỏi Liên Châu.

Ở nơi đổ đất thê lương phía sau, một đám lưu dân nhìn đại quân rời đi, cho đến khi thân ảnh đối phương hoàn toàn rời khỏi tầm nhìn của họ.
"Đồ vô dụng Triệu Chu kia cuối cùng cũng đi rồi, Liên Châu này là của chúng ta."
"Chủ soái nói đúng, Liên Châu chắc chắn là vật trong tay ngài." Người vuốt mông ngựa còn lôi ra một câu thành ngữ.
Câu này rõ ràng được lòng của "chủ soái".
Người hai bên nịnh nọt: "Chủ soái, thật ra Ngô Cao cũng không có gì đặc biệt hơn người, chỉ do vận khí tốt, dưới tay lại thu nạp mãnh tướng như Trần Hổ, nếu không có những mãnh tướng đó, Ngô Cao cũng không có gì.

Hắn ngay cả đầu ngón tay của ngài cũng không bằng."
Chủ soái cười ha ha: "Nói rất hay.

Nếu luận một chọi một, trong vòng mười chiêu là lão tử có thể đánh bại hắn."
"Lập tức thông báo cho các huynh đệ bên dưới, chúng ta là người đầu tiên tấn công Thọ huyện."
Chung quanh: "Vâng, chủ soái."
Sau một ngày, quân lưu dân chiếm lĩnh Thọ huyện trống rỗng.
"Sao lại thế này? Sao không có ai?" Chủ soái nổi trận lôi đình.
Người chung quanh cũng không hiểu ra soa: "Bẩm chủ soái, chúng ta cũng không biết."
Chủ soái: "Phế vật."

Hắn một cước đá bay hòn đá bên chân, mắt đỏ bừng bừng nhìn căn nhà trống không trước mặt.
Loại thành trống này cần có lợi ích gì.
"Đi, đi tới huyện thành tiếp theo." Hắn cũng không tin, huyện thành tiếp theo vẫn như vậy.
...
Thôi Tiệp suất lĩnh bảy trăm hộ vệ, dọc đường thu nhận lưu dân, mười con bò của họ, mang theo đầy lương thực, Thôi Tiệp còn chưa mở miệng, lưu dân dọc đường thấy bọn họ đã nhào tới.
Vốn chỉ có sáu con bò, nhiều thêm bón con tất nhiên là Chưởng môn "biến" ra.
Đương nhiên, quá trình nhặt lưu dân cũng không phải vui sướng như vậy.
Một đám hơn một ngàn lưu dân cản đường bọn họ: "Muốn sống, lập tức đầu hàng, ông đây có thể tha cho cái mệnh chó của các ngươi.

Nếu không, đừng trách ông đây vô tình."
Thôi Tiệp bị chọc giận đến bật cười.
Hắn giơ tay lên, sáu trăm hộ vệ mặc khôi giáp, cầm lợi khí trong tay tiến lên, một trăm người còn lại tất nhiên là trông coi lương thực.
Đàn lưu dân là kẻ địch, dù là lưu dân rời rạc cũng không thể buông lỏng cảnh giác, bằng không ai biết đối phương có đâm một đao sau lưng ngươi không.
Thôi Tiệp bình thường không đứng đắn, nhưng về quân sự, lại vô cùng có thiên phú, được Nhất Niệm chỉ dạy, lại càng tiến bộ thần tốc.
Khi đàn lưu dân đối diện nhìn đội hộ vệ được trang bị đầy đủ, mặt đen lại.
Thôi Tiệp lớn tiếng nói: "Muốn sống, lập tức đầu hàng, nếu không..."
Đầu lĩnh đàn lưu dân không cho hắn cơ hội nói hết lời, lập tức nói: "Các huynh đệ, gan lớn chết no, nhát gan chết đói.

Chúng ta cùng nhau lên, tiêu hao cũng có thể tiêu hao chết bọn họ.


Gϊếŧ chết đối phương, vũ khí, khôi giáp, lương thực, xe bò của họ đều là của chúng ta."
"Lên---"
Mắt Thôi Tiệp nghiêm lại: "Không biết sống chết.

Lên!"
Cả người Triệu Tiểu Bảo run lên, hắn mặc niệm trong lòng: Một lần lạ, hai lần quen.

Huống hồ, hắn cũng không phải lần đầu tiên.
Vì nhà ở, vì đồng sắt, vì lương thực thịt heo, Triệu Tiểu Bảo, xông lên!!
Hắn nắm chặt đao sắt, lúc một lưu dân cầm đại côn xong lên, người hắn linh hoạt tránh qua một bên, dùng sức vung đao sắt trong tay, vừa vặn chém trúng cổ đối phương, máu tươi phun ra tung tóe, bắn lên mặt hắn.
Chóp mũi ngửi được mùi tanh, ấm nóng, sềnh sệch của máu, mùi máu tanh làm cho hắn muốn nôn mửa.
Nếu địch nhân không chết, thì chính là hắn chết.
Nhà họ Triệu bọn họ, hiện tại đều trông cậy vào hắn, cha mẹ hắn, huynh đệ hắn, chất tử chất nữ hắn, là nam nhân, làm sao có thể không có tình tiết anh hùng.
Hắn muốn nâng mảnh trời của Triệu gia.
Triệu Tiểu Bảo rùng mình, cũng không kịp lau máu trên mặt, giơ đại đao tiếp tục lấy mạng người.
Trong cuộc hỗn chiến, có một người tuyệt đối là ngoại lệ.
Con bé nhỏ tuổi hơn người khác, vẻ ngoài xinh xắn, giới tính ngoài dự đoán của mọi người, cùng với kiếm pháp ngoan lệ (tàn nhẫn và mãnh liệt) hình thành sự đối lập rõ ràng.
Đôi tay nhìn như yếu đuối cầm chặt trọng kiếm, mỗi lần vung lên, thân thể đều múa theo trọng kiếm, tựa như không phải người sử dụng kiếm, mà là trọng kiếm ngược lại điều khiển người.
Trọng kiếm quét đến đâu, thây phơi khắp nơi, máu tươi bắn tung tóe.

"A a a a a a a a a, nó không phải người, người sao có sức lực như vậy."
"Các người nhìn ánh mắt của nó, đỏ, hiện lên màu đỏ----"
Xung quanh Trương Điềm Điềm tạo thành một khoảng trống, phàm là bị ánh mắt nó quét quá, những người khác đều sẽ run lên.
Lưu dân vây bắt con bé, hai chân không ngừng run rẩy, có kẻ nhát gan, thậm chí trên quần còn loang vết nước.
Thanh âm run rẩy vang lên: "Nó nó không phải người, đúng ,nó chắc chắn không phải người, nó nhất định không phải người, tiểu nha đầu bình thường nào có làm người ta sợ hãi như vậy, nó là, nó là..."
"Nó là quỷ đồng.

Quỷ đồng đến từ âm phủ a a a a a a"
"Quỷ đồng, mọi người chạy nhanh a a ---"
Vì thế số lưu dân còn lại đều té chạy.
Thôi Tiệp: ???
Đ*ch, sức chiến đấu của đám lưu dân các ngươi không được, sức tưởng tượng còn vô cùng phong phú nữa.
Quỷ đồng, mệt các ngươi nghĩ ra.
Thôi Tiệp quay đầu lại: "Mọi người xem người chung quanh, có người bị thương không.

Có người bị thương thì lấy thảo dược ra băng bó."
"Vâng, tướng quân."
Nhưng lúc mọi người nghỉ ngơi chỉnh đốn, những người khác cố ý hay vô tình đều cách xa Trương Điềm Điềm.
Tần Thu Nguyệt nhìn nổi giận, cố ý cao giọng nói: "Điềm Điềm là Chưởng môn mang về, tự mình ban tên họ.

Là người trong lòng Chưởng môn để ý, cho phép đi theo bên cạnh người.

Hiện giờ chẳng qua là địch nhân nói một câu quỷ đồng đã dọa các ngươi thành như vậy, các ngươi đặt Điềm Điềm ở đâu, lại đặt Chưởng môn ở chỗ nào."
Xung quanh bỗng chốc an tĩnh, thật lâu sau, mới có một đạo âm thanh yếu ớt.

"...!Nhưng mà, nhưng mà con bé thật lợi hại." Lợi hại vượt qua phạm trù của loài người.
Được, cho dù người tập võ, có thể lấy một chọi mười, nhưng những người đó ít nhất đã thành niên, tuyệt đối không phải dáng vẻ tám, chín tuổi.
Lực lượng quá cường đại, không có một danh tiếng, luôn khiến người ta sợ hãi.

Đặt biệt Trương Điềm Điềm khiêng một thanh trọng kiếm khiến người ta sợ hãi, trên chiến trường tùy ý lấy mạng địch nhân.

Không chỉ có địch nhân sợ, bọn họ cũng sợ.
Phần lớn người lúc gϊếŧ người, dù cho biết là kẻ địch, những trong lòng vẫn sẽ hơi sợ, nhưng Trương Điềm Điềm không như thế, nó quá lạnh lùng bình tĩnh, một một cỗ máy gϊếŧ chóc không có tình cảm.
Tâm trạng khủng hoảng lại lan tràn, ánh mắt Thôi Tiệp thâm trầm: "Trương Điềm Điềm vượt qua năng lực của thường dân, đương nhiên là Chưởng môn ban cho."
"Từ ban đầu con bé đã đi theo Chưởng môn.

Tình cảm với Chưởng môn đương nhiên không bình thường, Chưởng môn ban cho nàng lực lượng thì thế nào."
Thôi Tiệp đi đến bên cạnh Trương Điềm Điềm, vốn muốn cầm lấy trọng kiến của Trương Điềm Điềm, nhưng tiểu cô nương không cho, vì vậy hắn đổi thành chỉ: "Thanh trọng kiếm này là Chưởng môn ban cho, trời sinh mang theo linh tính, nó chỉ gϊếŧ kẻ ác, không gϊếŧ người tốt.

Ngươi không thẹn với lương tâm, tất nhiên không cần phải sợ."
Mọi người: ...
Thôi Tiệp và Tần Thu Nguyệt kẻ xướng người họa, cuối cùng đã xóa bỏ mối nguy hại nhỏ này đi.
Thôi Tiệp âm thầm lau mồ hôi, không ngờ có một ngày, cũng đến lượt hắn tới thu dọn cục diện rối rắm cho người khác.
Chậc, đột nhiên cảm nhận được chua xót trước đây của ca ca hắn.
"Hắt xì ---"
Thôi Phất ngồi trong xe ngựa hắt hơi một cái, người đối diện với hắn lập tức quái gở nói: "Ngươi cần bảo trọng thân thể, không thì chủ soái sẽ lo lắng, Thôi, Tướng, quân."
Thôi Phất cô đơn cúi đầu, lấy nắm tay đặt lên môi, che đi ý cười ở bên mép.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương