Edit: Yuzu
Mọi người buông việc trong tay xuống xúm lại xem.
“Ngươi dựa vào cái gì mà bắt ta, ta nói sai sao.

Chưởng môn vung tay lên, cái gì cũng có thể biến ra, tại sao còn bắt chúng ta vất vả làm việc.”
“Đây không phải cố ý hành hạ người ta sao.”
“...”
Trương Túc vừa đi tới đã nghe thấy, tức đến nở nụ cười.
Thì ra từ xưa đến nay, người vong ân bội nghĩa, lý do thoái thác đều giống nhau.
Nàng cho người bịt miệng lại, ngay cả ánh mắt cũng tiếc không thèm nhìn.
Trương Túc kéo tay Nhất Niệm, giơ lên không trung, lạnh lùng nói: “Có người hỏi, Nhất Niệm tính là gì?”
Nàng nhìn mọi người xung quanh, nói đầy khí phách: “Nhất Niệm là người ta tín nhiệm nhất, hễ là lời hắn nói thì đều là ý của ta.

Kính trọng hắn như kính trọng ta, có đủ rõ ràng chưa, có đủ dễ hiểu chưa?”
--- Kính trọng hắn như kính trọng ta, có đủ rõ ràng chưa, có đủ dễ hiểu chưa.
Vì để tăng lực chấn nhϊếp, Trương Túc đặt biệt hào phóng mua công năng “khuếch đại âm thành” từ cửa hàng hệ thống, đảm bảo ai cũng có thể nghe rõ lời nàng nói.
Chuyện ra mặt vì Nhất Niệm, tốn bao nhiêu điểm công đức cũng đáng.
Trương Túc: Hôm nay cũng là một lão đại tốt đây (* ̄︶ ̄)
Mọi người cảm nhận được sự tức giận trong giọng nói của Trương Túc, cùng nhau quỳ xuống: “Chưởng môn thứ tội, Chưởng môn---”
Nhất Niệm trợn to mắt, nhìn người gần trong gang tấc, dưới ánh mặt trời rực rỡ, hắn thậm chí còn thấy rõ lông tơ trên mặt Chưởng môn, tay trái được Chưởng môn cầm lấy, từng trận nóng hổi.

Cái nóng đó, theo cánh tay chạy thẳng đến tim, sắp làm tim hắn tan chảy.
Trương Túc nắm tay Nhất Niệm giơ lên một lúc, cảm giác tay hơi mỏi.

Nàng đoán chừng tác dụng đã đủ, từ từ đưa tay xuống, kết quả vừa nghiêng đầu đã thấy một đôi mắt ngập nước.
Thật sự ngập nước!!
Mắt Nhất Niệm đen tuyền, dù là dưới ánh mặt trời, cũng không thay đổi chút nào.

Nhưng giờ phút này, đôi mắt như hắc bảo thạch ka, lại lóe lên ánh sáng vụn vỡ.
Trương Túc suýt chút nữa bị hoa mắt.


Nàng nhỏ giọng gọi: “Nhất Niệm.”
Nhất Niệm ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu, khi cúi đầu xuống, đôi mắt cong cong, lộ ra nụ cười sáng lạn.
Trương Túc: !!!
Nàng như bị điện giật buông lỏng tay Nhất Niệm, ánh mắt ra hiệu về phía mấy người bị trói.
Nhất Niệm: “Chưởng môn người...”
Trương Túc vỗ vỗ lưng hắn, đẩy người ra ngoài: “Ta tin ngươi có thể xử lý tốt.”
Khóe miệng Trương Túc mang theo một độ cong không mấy rõ ràng, sắc mặt tuy là nghiêm túc, nhưng đôi mắt vô cùng nhu hòa.
Nhất Niệm không dám nhìn thêm, kìm nén kích động trong lòng, hắn nhìn chằm chằm vào mấy người bị trói lại, bị bịt miệng, trên mặt họ còn đang căm giận.
Những người này không thể cứu, nên bóp nát từ gốc rễ.
“Làm nhục Chưởng môn,
Cướp đoạt phần lương thực của người khác,
Nhiều lần lười biếng,
Chết cũng không hối cải.”
Mỗi khi Nhất Niệm đọc một tội danh, phẫn nộ trên mặt mấy người kia lại thêm một phần.

Trong mắt như chứa dao găm, hận không thể thiên đao vạn quả Nhất Niệm.
Nhất Niệm không hề bị ảnh hưởng, tuyên bố quyết định: “Tội nào cũng phạt, đánh một trăm trượng, đuổi ra ngoài.”
Đám người ồ lên, nhưng nhìn mấy nam nhân trong sân, trong lòng vừa sợ lại có chút sảng khoái.
Dù sao mấy người này làm chuyện mờ ám, cũng không phải chỉ bắt nạt mỗi một Trịnh Đại Tráng.

Chỉ có điều Trịnh Đại Tráng là người bị bắt nạt thảm nhất.
Nhất Niệm chắp tay sau lưng, hất cằm lên, trên mặt không rõ vui hay giận, đây là một động tác vô cùng có khí thế.
“Hệ thống ca, Nhất Niệm nhìn chẳng kém gì so với dòng dõi hoàng tôn quý tộc.” Khí thế kia thật sự tàn khốc đến không gì sánh được.
Nếu như nàng cũng có khí phách uy vũ như vậy thì tốt rồi.
Hệ thống: “Ký chủ có khí thế, ngươi lạnh mặt vẫn vô cùng dọa người, nhưng bị quần áo này kéo chân sau.”
Hệ thống để lại một câu nói móc rồi lập tức ẩn thân, nhưng Trương Túc đã nghe được.
Nhất Niệm: “Chu Đại Hà, Mạnh Tái, Tề Vân Minh...”
Hắn một hơi chọn năm người, đám người đi tới trước mặt hắn, Nhất Niệm ôm quyền nói với Trương Túc: “Xin Chưởng môn hãy ban hình cụ (dụng cụ để phạt).”
Trương Túc khẽ vuốt cằm, ừ một tiếng.


Trong tay Nhất Niệm lập tức xuất hiện năm tấm ván gỗ rắn chắn, dài năm thước, rộng năm phân.
Nhất Niệm phát ván gỗ cho năm người, trầm giọng phân phó: “Một trăm cái, dù là người đã chết, cũng phải đánh cho đủ.”
Lời này vừa nói ra, cho dù là giữa ban ngày ban mặt, mấy đại nam nhân cũng bị dọa đổ mồ hôi lạnh.
Năm người cầm ván gỗ, đi tới chỗ mấy người đang qùy.
“Ưm ưm ưʍ...!Ưm ưʍ...” mắt bọn họ trừng sắp rớt ra ngoài, liều mạng lui về phía sau.
Bọn họ là dân lành, sao có thể tùy ý xử phạt bọn họ.
Bọn họ là lương dân, như thế nào có thể tùy ý xử phạt bọn họ.
Nhất Niệm kia dựa vào cái gì.

Hắn không quan không chức, là tên tạp nham từ đâu tới.

Loại như thế, có tư cách gì.
Trong mấy người còn đang giãy giụa, có một người nhìn Trương Túc, ánh mắt sáng lên, dập dầu với Trương Túc, dùng hết sức mạnh, trán cũng chảy máu.
‘Ưm ưʍ...!Ưm ưʍ...” Chưởng môn, Chưởng môn, chúng ta biết sai rồi.
Những người khác được mở đường bèn học theo, cũng dập đầu với Trương Túc, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, trước mắt phải vượt qua ải khó khăn này, chỉ cần hôm nay tránh được một kiếp, ngày sau nhất định sẽ khiến tên tiểu tử Nhất Niệm kia trả gấp trăm lần.
Chu Đại Hà nhìn thấy màn này cũng hơi do dự, cầm bản tử quay đầu lại nhìn về phía Trương Túc.
Trương Túc bực bội: “Bổn tọa mới nói đã quên rồi sao.”
Mọi người rùng mình.
Trương Túc giúp bọn họ nhớ lại: “Hễ là lời của Nhất Niệm, đều là ý của ta.”
Ánh mắt sắc bén quét lên người Chu Đại Hà.
Chu Đại Hà: !!!
Chu Đại Hà dựng hết cả lông tơ lên, Chưởng môn đừng nhìn tiểu nhân, tiểu nhân lập tức nghe theo.
Hắn đi tới gạt ngã nam nhân xuống đất, sau đó lung tung đánh tới.
Bọn Mạnh Tái cũng làm theo.

Trong lúc nhất thời tình hình hỗn loạn vô cùng, nhưng âm thanh ván gỗ nặng nề rơi xuống da thịt, khiến người nghe kinh hồn bạt vía.
Trương Túc: “Hệ thống ca, mau làm mờ cho ta.”
Hệ thống: “10 điểm công đức.”
Trương Túc: “Mua, ngươi nhanh lên một chút.”

Trước mắt Trương Túc mơ hồ, chỉ khi đưa mắt tới chỗ khác mới có thể nhìn rõ ràng được.

Nhưng như vậy không phải để người ta phát hiện nàng dời mắt đi sao, giống như cắn rứt lương tâm vậy.
Thôi vậy, làm mờ thì làm mờ.
Lúc bọn người Chu Đại Hà đánh tới hơn ba mươi trượng, Nhất Niệm thật sự không nhìn được.
Hắn cho người tìm ghế dài tới, túm người nằm lên, nâng bản tử lên cao, sau đó hạ xuống, nam nhân vốn nửa sống nửa chết bỗng chốc khó chịu kêu thành tiếng.
Trước giờ Nhất Niệm không muốn cho mấy người họ còn sống rời đi, hắn chính là muốn đánh chết bọn họ, chấn nhϊếp những người khác.
Đánh bằng trượng cũng có chú ý, một trăm bản tử hạ xuống, cũng có thể chỉ bị thương da thịt.

Mười bản tử hạ xuống, cũng có thể khiến cho xương khớp nứt ra.
Nhất Niệm nhớ tới một số hồi ức không tốt lắm, ngũ quan tuấn tú như bị bao trùm một tầng sương lạnh, tay nâng tay hạ, mấy bản tử rơi xuống, mặt nam nhân bị trói đã trắng như tờ giấy, hiển nhiên là dáng vẻ thở ra nhiều mà hít vào thì ít.
Chiêu này còn dọa người hơn mấy người khác đánh hơn mười bản tử.
Nguyễn Dã đứng trong đám người, thân thể được thê tử đỡ đột nhiên cứng đờ.
Cách ra tay của người thiếu niên kia, loại thủ đoạn hành hình này, hắn cũng chỉ từng thấy trên người một lão nha dịch có kinh nghiệm.
“Lão Nguyễn, lão Nguyễn, ngươi sao vậy?” Tần Thu Nguyệt nhỏ giọng quan tâm, không phải là nhìn thấy chuyện trong sân mà không thoải mái đó chứ.
Thật ra nàng không cảm thấy có gì, những người đó ngay cả Chưởng môn cũng dám nhục mạ, chết là đáng.

Nhưng thân thể trượng phu yếu ớt, vẫn nên đừng để hắn xem.
Nàng dùng sức đỡ trượng phụ, giọng nói dịu dàng dỗ hắn: “Trời nắng quá, chắc ngươi bị chiếu cho choáng váng rồi, nhắm mắt lại đi.”
Người bên cạnh nghe được, nghiêng đầu nhìn qua, quả nhiên thấy sắc mặt Nguyễn Dã không tốt, cho nên cũng không nói gì.
Hành hình khoảng chừng nửa canh giờ, có mấy người không nhịn được quay mặt đi, mấy người già tốt xấu gì cũng có thể kiềm chế một chút, nhưng trẻ con sợ tới mức không chịu được, người lớn ôm bọn chúng vào lòng, không để cho chúng nhìn nữa.
Cơ mặt Nhất Niệm buông lỏng, không nhìn ra cảm xúc trong mắt hắn.
“Quăng người ra ngoài, ném xa một chút.”
Một đại nam nhân như Chu Đại Hà lúc này tay cũng run lên, run rẩy đám: “Vâng.”
Nhất Niệm phân phó mọi người thu dọn sạch sẽ khoảng sân, hắn lớn tiếng hỏi: “Có ai biết chữ không?”
Chuyện của Trịnh Đại Tránh đã nhắc nhở hắn, nếu không ghi tên, có đôi khi thiếu ai, thêm ai cũng không biết.
Loại chuyện vặt này hắn có thể làm, nhưng vô cùng mệt mỏi, hắn còn có chuyện khác để làm.

Nếu có người có học, hắn sẽ nhẹ nhàng rất nhiều.
Thân thể Tần Thu Nguyệt run lên, vô thức nhìn về phía trượng phu, Nguyễn Dã cũng đồng thời mở mắt, hắn hy vọng rất nhiều, cho nên chưa kịp thương lượng cùng thê tử đã giơ tay lên.
“Nhất Niệm đại nhân, tiểu nhân miễn cưỡng biết được mấy chữ.”
Hắn không dám gọi là Nhất Niệm là tiểu huynh đệ, nhưng Chưởng môn tốt xấu gì cũng có danh hiệu, thật sự không biết xưng hô Nhất Niệm thế nào, hắn nghĩ tới nghĩ lui, dứt khoát gọi Nhất Niệm là đại nhân.
Hắn vỗ nhẹ tay thê tử, cố gắng chống đỡ thân thể ốm yếu, tiến lên vài bước tới trước mặt Nhất Niệm, chắp tay thi lễ: “Nhất Niệm đại nhân, tiểu nhân biết đọc biết viết.”
Hắn ăn mặc vải thô, nhưng dù là tướng mạo hay cách nói chuyện, đều là điệu bộ của thư sinh.
Trương Túc thấy có điểm lạ, thư sinh cổ đại đều ốm yếu như vậy sao.

Trương Túc: “Ngươi tới bên cạnh chờ đi.”
Nguyễn Dã lại chắp tay: “Vâng, đại nhân.”
Nhất Niệm hỏi lại lần nữa: “Còn ai biết viết?”
Lúc này lại có thêm một người đi ra, sau đó lại có một người...
Sau cùng trong gần hai ngàn người, chỉ tìm được bốn người biết đọc biết viết.
Trong đó không tính Nhất Niệm, Trương Túc thì chỉ biết chữ giản thể.
Nhất Niệm phất tay, cho những người khác giải tán.

Hắn dẫn theo bốn người biết đọc, viết đi tới bên cạnh Trương Túc: “Chưởng môn, có thể xin người ban cho chúng ta giấy bút không.”
Trương Túc: “Có thể.”
Từ trong hư không bỗng xuất hiện giấy, trắng tinh như tuyết, trang giấy rất dày, vừa thấy đã biết là đồ quý.

Đôi mắt Nguyễn Dã sáng rực, như đạt được chí bảo mà vuốt ve trang giấy, có thể viết chữ trên trang giấy như vậy là vinh hạnh cỡ nào chứ.
Trong lòng Trương Túc kêu gào: “Chỉ là một xấp giấy, sao ngươi lấy đắt như vậy.”
Hệ thống: “Ký chủ tạo ra được không?”
Trương Túc: “...”
Tùy tiện tạo ra chút giấy chắc chắn là được, nhưng muốn trắng tinh như tuyết thế kia, thật sự là một quãng đường dài cần phải đi.
Trương Túc an ủi bản thân: “Bây giờ đầy bụng mới là đại sự, những chuyện khác cứ từ từ.”
Mặt nàng lạnh đi, bọn Nguyễn Dã cũng có chút bất an.

Nhất Niệm miễn cưỡng có thể cảm nhận được một chút, đoán được hẳn là Chưởng môn không phải tức giận với bọn họ.
“Không sao đâu, các ngươi đi từng nhà ghi tên.

Tỉ mỉ một chút, đừng xảy ra sai sót.”
Đám người Nguyễn Dã: “Vâng, đại nhân.”
Bọn họ đều là người đọc sách, không làm được việc nặng, hôm nay có thể cầm giấy bút lần nữa, thật là không gì tốt hơn.
Vào buổi chiều, Trương Túc đi tìm Nhất Niệm, nói với hắn: “Chỉ ghi thông tin cá nhân vẫn không đáng tin cậy, đánh thêm số nhà đi.”
Nhất Niệm đáp: “Được.”
Trương Túc vui vẻ, Nhất Niệm nhìn nàng cũng vui vẻ, chủ động tìm đề tài: “Chưởng môn, chỗ chúng ta an cư hiện giờ gọi là gì thì được?”
Hôm nay hắn muốn nói quăng người ra ngoài, lại bị vướng ở chỗ quăng từ “xx” ra ngoài.
Trương Túc sửng sốt: “Nghĩ tên?”
Nàng chỉ tùy tiện nhận hai ngàn người thôi, còn phải nghĩ tên sao?
Nhất Niệm im lặng chờ đợi, đống lửa bên cạnh chiếu vào trong mắt, giống như một ngọn lửa nhảy lên trong mắt hắn.
“Xích Hạ.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương