Edit: Lũy Niên

Khi ôm anh Trang Thâm dùng lực rất nhẹ, Thẩm Văn hầu như không cảm nhận được tính công kích thường ngày trên người cảu cậu.

Rõ ràng ngay cả ánh mắt của cậu vẫn như cũ lạnh nhạt, thế nhưng không hiểu sao cái ôm này lại làm lòng người trở nên mềm mại đến cậy.

Thẩm Văn giơ tay lên, vòng ôm lấy cậu. Không gì sánh bằng được hạnh phúc hiện tại.

Cái gì cũng không cần, chỉ cần như hiện tại có thể ôm cậu như thì đã tốt lắm rồi. Dù cho cái ôm này có ngắn ngủi đến nhường nào.

Im lặng hai giây, Thẩm Văn dùng thanh âm khàn khàn của mình hỏi: "Tôi có thể ôm chặt hơn một tí không?"

Trang Thâm im lặng một lúc mới đáp: "...Ừm."

Tuy rằng trong lòng vẫn băn khoăn, nhưng ngoài miệng lại vẫn đồng ý.

Thẩm Văn rũ mắt cười, tay hơi dùng lực—-

Cánh tay của anh gắt gao ôm lấy thắt lưng của Trang Thâm, thậm chí cậu còn có thể cảm nhận được từng đường nét trên cánh tay ấy. Nhiệt độ trên người của anh từ từ len lỏn tràn cơ thể cậu.

Thật sự mà nói thì tư thế này với Trang Thâm đã là hơi thân mật rồi.

Lần đầu tiên câu đứng gần người khác không một kẽ hở như vậy. Cũng là lần đầu tiên biết cảm giác được người khác ôm là như thế nào.

Không khí bên trong trở nên khô nóng, lại im lặng tựa như có thể nghe được từng nhịp tim đập của đối phường.

Thẩm Văn gục đầu xuống vai cậu như một người mệt mỏi muốn tìm chỗ để dựa vào, từng sợi tóc dán nên cổ củ Trang Thâm khiến cậu cảm thấy hơi ngứa.

Trang Thâm hơi cử động, Thẩm Văn lại giống như được một tấc mà tiến lên một thước. Rúc vào vai cậu mà cà cà.

Trang Thâm nghi ngờ bản thân có phải được ôm một cún nhỏ hay không.

"Ra nào!" Trang Thâm đẩy anh một cái: "Có người đến!"

WC cách âm không được tốt. Hơn nữa, cuối tuần lại có thi đấu giao lưu. Nên hiện tại đang có mấy nam sinh vừa đi về phía này vừa nói chuyện.

Thẩm Văn đơn giản chỉ muốn ôm cậu một cái.

Mà khi Trang Thâm nói thôi, nhưng mong muốn trong lòng lại như cao hơn. Thẩm Văn cảm thấy vẫn chưa đủ.

Thẩm Văn chậm rãi buông tay ra, lùi về phía sau một bước.

Anh muốn hoàn toàn chiếm được cậu, cũng muốn bản thân không khiêng kị điều gì mà có thể ôm chặt lấy người ấy. Thế nhưng hiện tại vẫn chưa phải lúc.

Chí ít thì Trang Thâm cũng không sự thân cận của anh, hơn nữa dáng vẻ người sống chớ đến gần của cậu cũng đã tiêu tán một chút.

Thoạt nhìn thì không tốt, nhưng cậu nói hai câu anh vẫn sẽ mềm lòng.

Thẩm Văn nhìn cậu khôi phục khuôn mặt lạnh lùng thường ngày, khóe môi nhẹ nhàng nâng lên.

Bạn cùng bàn của anh vừa mềm mại vừa đáng yêu, nhưng tất cả chỉ có mình anh biết.

................................................................................................

Cuộc tranh tài của Ngôi Sao và Nhất Trung kết thúc với chiến thắng nghiêng về Ngôi Sao. Trận tranh tài này mang cho bọn họ một ý nghĩa rất lớn và đồng nghĩ với việc bọn họ còn những trận đấu tiếp theo nữa.

Huấn luyện viên triệu tập bọn họ lại với nhau, y đứng ở phía trước nói: "Cuộc tranh tài với Nhất Trung lần này tuy rằng chỉ là một nhạc đệm nhỏ, nhưng các em cũng đã thi đấu rất tốt. Các cùng nhau vì chính mình mà vỗ tay nào!"

Những nam sinh đứng phía dưới cho huấn luyện viên mặt mũi mà vỗ tay.

"Lần này dành được thắng lợi công sức lớn lao thuộc về Trang Thâm, các em một lần nữa vỗ tay cho bạn nào!"

Mọi người đều vỗ tay không ngừng.

Huấn luyện viên nói tiếp: "Nhưng tiếp đó, chúng ta vẫn còn những trận thi đấu vô cùng gian nan. Đối thủ tiếp theo chúng ta thi đấu chính là Tam Trung. Các em không cần phải đặt gánh nặng lên bản thân mình quá nhiều. Cũng giống như trước, cứ đấu đúng thực lực của các em là được."

Mọi người đáp lại vài tiếng, huấn luyện viên lập tức vào thẳng chủ đề: "Vậy các em dựa theo những lời khi nãy thầy nói để hợp thành đội để tập luyện, nếu như có thể có chỗ nào khó chịu thì xin nghỉ."

Ở bên ngoài sân bóng rổ, không ít nữ sinh vừa tan đã chạy đến.

"Không đi xem cuộc tranh tài ở Nhất Trung là điều mà tớ hối hận nhất, sớm biết đặc sắc như vậy tớ đã không ở nhà mà xem phim!"

"Xem phim làm gì, xem hai lão đại trường mình mồ hôi đầm đìa thở hổn hển không thơm à?"

"Nghe cậu nói như vậy, mồ hôi cũng trở nên ngọt ngào đầy màu sắc."

Mỗi ngày, đội bóng rổ đều luyện tập. Nhưng không có nữ sinh cố tình đi qua đây.

Nhưng kể từ khi Trang Thâm cùng Thẩm Văn đến, đội bóng rổ bọn họ nhìn thế nào cũng không giống như trước.

Tuy rằng người các nữ sinh nhìn không phải bọn họ, nhưng hai người kia vốn chính là tâm điểm của toàn trường. Không đúng, những nữ sinh ấy nhìn một lát cũng sẽ chuyển qua người bọn họ.

Những nam sinh khác càng thêm hưng phấn, cả sân đều trở nên vô cùng nhiệt huyết, tận tâm.

Lúc huấn luyện kết thúc, tóc trên trán của hai người đều hơi ướt.


Cuối tháng 11, dù vẫn chưa đến 6 giờ nhưng trời đã tối đen. Trong không khí đều mang theo hơi lạnh đến dạo chơi.

Hai người cùng ngồi trên một hàng ghế gỗ, sau một đợt tập luyện tiêu hao sức lực cùng nước đáng kể thì hiện tại hai người đang ngồi bổ sung lại.

Hai người ai cùng đều cao gầy, lúc ngửa đầu uống nước không chỉ phô ra hết được đường nét gò má sắc bén trên mặt nam sinh. mà những hoóc – môn lại như muốn tràn ra ngoài.

Trang Thâm uống hết nước trong chai, đứng lên nhắm thùng rác không sai ném trùng đích.

Bên cạnh đột nhiên có một nữ sinh xuất hiện, cô hơi khẩn trương mà đưa nước trong tay ra: "Tớ nhìn cậu không có nước. Nếu không thì xin hãy cầm lấy nó! Tớ vừa mới mua xong...cảm ơn cậu đã tham gia thi đấu!"

Trang Thâm nhìn thoáng qua, cũng không đáp lại.

Cậu cầm tiền, nên nhận nước của người khác không tốt lắm. Hơn nữa, lần trước nhận là bởi vì lúc ấy có chút khá, hiện tại cậu không cần.

Nữ sinh đứng bên cạnh nghiêm chỉnh mà nhìn cậu.

Trang Thâm suy nghĩ nên nói sao cho phải, thì đằng sau liền xuất hiện một người.

Một tay khoát nhẹ lên vai cậu, THẩm Văn đi đên thanh âm của anh hơi thấp, đáp lại nữ sinh: "Cảm ơn, những chúng tôi ở bên này có một thùng rồi! Về sau không cần mua nước cho chúng tôi đâu!"

Nữ sinh sửng sốt một lát, ánh mắt lung lay di chuyển nhìn khuôn mặt của hai người.

Trên mặt nữ sinh đột nhiên hồng lên: "Tớ chỉ thuận tay mua thôi, không uống cũng được. Các cậu vất vả rồi..." Cô hơi dừng một chút, thanh âm như muỗi kêu vang lên: "Không biết có thể ký tên cho tớ không?"

Trang Thâm, Thẩm Văn: "..."

Vì tình cảm đưa nước là giả, ký tên mới là thật.

Thẩm Văn cũng không từ chối hỏi: "Có bút không?"

Nữ sinh nghe anh hỏi vậy cũng biết yêu cầu của bản thân được đồng ý. Lập tức cầm bút cùng quyển sổ nhỏ đưa cho anh.

Thẩm Văn ký tên lên quyển sổ nhỏ của cô, sau đó đưa bút cho Trang Thâm.

Quyển sổ anh vẫn còn cầm trên tay, cứ như vậy mà tùy ý đưa ra trước mặt Trang Thâm.

Trang Thâm không nói chuyện nhận lấy bút, cứ như vậy ở trên tay Thẩm Văn mà ký.

Đầu năm này có người đi tìm bạn học mình xin chữ ký à? Trang Thâm nghĩ đến mấy tờ giấy mình đặt trên bàn đều biến mắt vô tung vô ảnh.

Không phải, nhưng mà mấy nữ sinh cần cái này làm gì?

Chia thành hai đội tập sấp sỉ một giờ, huấn luyện viên cũng không làm lỡ thời gian học tập của bọn họ. Nên cho bọn họ giải tán.

Trang Thâm cùng với Thẩm Văn đi đến phòng thay đồ, mới vừa vào cửa. Liền nhìn thấy bóng dáng của Lệ Hoằng.

Người này hôm nay cũng đến đội bóng rổ, khi nhìn thấy Trang Thâm trong mắt chỉ có tức giận.

Hắn ta đương nhiên nhớ lần trước thi đấu cũng chỉ vì Trang Thâm ở chỗ này, nên hắn ta ngay cả bóng cùng không thể chạm đến được. Còn chưa lên sân được bao lâu đã bị gọi xuống sân.

Tức giận trong mắt Lệ Hoằng chỉ thiếu điều hóa thành ác quỷ xông ta ngoài, nhưng hắn ta lại không dám đi khiêu khích Trang Thâm. Anh em dưới tay hắn ta rất nhiều nhưng đều bị Trang Thâm đánh nằm trên giường bệnh, nên hắn ta không dám mạo hiểm.

Nên hắn ta dời mắt lên những đồng đội khác.

Trang Thâm căn bản không nhìn qua cho hắn ta, mới vừa muốn đi vào liền nghe được thanh âm giận dữ của Lệ Hoằng.

"Bọn mày tại sao không chuyền bóng cho tao?! Tao đã nói nhiều lần như vậy, bọn mày quên hết rồi à? Trước là ai bảo kê đám bọn mày, cho bọn mày cái ăn? Hiện tại bọn mày như vậy là có ý gì?!"

Những thành viên khác tuy rằng không được thoải mái nhưng cũng chỉ nhíu mày chứ không dám đáp lại.

Lệ Hoằng ngay từ đầu nổi tiếng trong trường là một giáo bá chỉ thích làm theo ý mình, chỉ có mình hắn ta là nhất. Dưới tay hắn còn có một bày đàn em. Ai dám đối nghịch với hắn ta thì ngày sau không thể nào tưởng tượng được.

Tất cả mọi người đều đồng loạt giữ im lặng. Khiến cho Lệ Hoằng đướng ở trên cao tức giận, hung ác nói: "Bọn mày được, làm tốt, làm rất tốt..."

Nhìn Lệ Hoằng với vẻ mặt hung dữ đi đến, bước chân đi vào bên trong của Trang Thâm dừng lại. Quay đầu nhìn hắn ta hỏi: "Muốn đánh nhau?"

Khi thanh âm của Trang Thâm vang lên, những người khác đồng loạt im lặng.

Mới khi nãy Lệ Hoằng còn tức giận hung ác thì hiện tại cũng im lặng như vậy.

Tại sao Trang Thâm lại luôn thò một chân vào chuyện của hắn?

Hắn ta chỉ muốn tìm một người để phát tiết cơn giận của chính mình thôi mà, nhưng người này suy cho cùng cũng chi là thành viên của đội bóng cùng cậu thi đấu mấy lần thôi mà. Vì sao Trang Thâm lại dừng chân mà bảo vệ cho bọn họ?

Lệ Hoằng nhìn cậu, cau mày: "Mày muốn xen vào?"

"Đồng đội của tôi, tôi cũng không thể không quan tâm!" Trang Thâm không cảm xúc nhìn hắn.

Lệ Hoăng căn bản không nghĩ đến cậu sẽ để ý những người này, hắn cắn răng. Hiện tại, thì người muốn cũng không đánh được, chỉ có thể dùng cách khác.

Hắn suy nghĩ một chút, khóe miệng đột nhiên nhếch lên. Nhìn về phía đám người kia mà nói: "Như vậy đi, Pk 1×1 trên Quyết Đấu, bọn mày có dám lên hay không? Ba ván thắng hai thì coi như thắng, thua thì phải gọi đội phương một tiếng ba ba!"

Vài nam sinh nhìn nhau, ánh mắt kiên định đáp: "Đánh thì đánh."

Bọn họ vẫn luôn thường hay chơi trò này. Quyết Đấu phần lớn học sinh đều chơi, so tài cái này thì lại quá thích hợp.


Lệ Hoằng thỏa mãn gật đầu: "Thứ sau buổi trưa tuần này, hẹn nhau ở phòng mày!"

Đợi khi Lệ Hoằng ròi đi, những thành viên khác nhỏ giọng thảo luận: "Lệ Hoằng hạng bao nhiêu vậy?"

"Không biết, tôi không có add cậu ta!"

"Thật là sơ suất rồi! Đáng lẽ phải thương lượng rồi mới quyết!"

Trang Thâm lạnh nhạt đi vào trong, một câu cũng không nói. Thẩm Văn nhìn gương mặt của cậu một hồi, chậm rãi thu lại tầm lắm.

.....................................................................

Trong trường, các giáo viên đang chặt chẽ đẩy mạnh phương án ôn thi.

Trong tiết sinh học, về lý thuyết cũng đã nói được kha khá. Giáo viên đảo mắt xung quanh lớn, ánh mắt vô cùng chính xác mà rơi lên trên người Trang Thâm.

"Trang Thâm, em đứng lên! Nói thầy nghe bài trên bảng làm thế nào?"

Trang Thâm đang cúi người đọc sách tiếng anh, nghe thấy giáo viên gọi tên mình liền ngẩng đầu lên.

Trên mặt không gợn sóng, nhưng không giống như người chú ý nghe giảng.

Những học sinh khác muốn cười cũng không thể nào cười được.

Lão đại trong lớp luôn không nghe giảng, nhưng thành tích của cậu rất giỏi đó là sự thật.

Nghĩ đến thành tích đối lớp, mọi người không khỏi chảy xuống hai giọt lệ dài.

Giáo viên sinh học không biết bình thường học sinh này thế nào.

Cậu luôn vùi đầu vào trong sách giáo khao, nhưng điều tốt nhất chính là cậu không bao giờ quáy rầy người khác. Giáo viên sinh học luôn cảm thấy cậu chính là một học sinh không có cách nào cải tài quy chính, nhưng không hiểu Từ Học Hải cảm hóa cậu kiểu gì mà thành tích dần dần tốt lên hơn nữa còn tăng rất mạnh.

Tuy rằng đột nhiên tăng mạnh có nhân tố khác nhưng đó cũng là một loại biến chất.

Giáo viên sinh học chỉ chỉ lên bảng đen, vô cùng kiên trì nói: "Em nói thầy

nghe bài này làm tiếp như thế nào?"

Trang Thâm đứng lên, tùy ý liếc nhìn đề bài một cái đã nói ra đáp án.

Giáo viên sinh học gật đầu: "Đáp án thì đúng, nhưng em làm ra như thế nào?"

Trang Thâm: "Liếc mắt liền biết ạ."

Giáo viên sinh học: "...Vậy em làm sao để liếc một cái đã biết?"

Trang Thâm: "Làm rất nhiều đề như vậy, suy nghĩ cách làm nhanh để tránh lãng phí thời gian."

Giáo viên sinh học: "...Được rồi, em ngồi xuống đi! Thầy cùng với những người khác cũng nhau nói tiếp."

Trang Thâm bình tĩnh ngồi xuống.

Những người khác đều run lẩy bẩy nghe giáo viên nói.

Đây là khi lão đại lên tiếng? Không cần suy nghĩ cũng có thể làm ra được đáp án? Như thế này sao bọn họ có thể so được. Bọn họ nhất định chỉ là những động vật song bào...

Trong khoảng thời gian này, Trang Thâm bởi vì tham gia thi đấu bóng rổ nên bài tập không làm kịp. Nhưng nói là lười cũng được, thẳng thắn không nộp.

Ngay từ đầu giáo viên đều lười quản cậu, nhưng sau khi cậu thi được điểm tối đa lại không nhịn được mà quan tâm.

Trong phòng làm việc, Từ Học Hải gọi người đến: "Thời gian này thi đấu bóng rổ có mệt hay không?"

Trang Thâm: "Bình thường ạ!"

"Là như thế này..." Từ Học Hải suy nghĩ một chút, sau đó mới ôn tồn nói: "Bài tập về nhà các thầy cô giao em không nộp thì không được, rất nhiều bài tập từ cuối tuần trước em cùng không nộp. Giáo viên sợ em sẽ lỡ..."

Trang Thâm nghe y nói xong mới mở miệng đáp lại: "Em có thể làm bài tập!"

Từ Học Hải vui mừng nói: "Thật ra thầy cảm thấy em nộp hay không cũng không sao cả. Môn số học nếu không kịp làm thì thôi không làm cũng được, thầy biết em có kiến thức rất chắc."

Trang Thâm rũ mắt, chân thành nói: "Em không làm bài tập thì bài tập quá đơn giản, làm hơi phí thời gian. Cho nên em vẫn luôn không làm."

Nụ cười trên mặt Từ Học Hải cứng lại.

Những giáo viên đang nghe lén xung quanh cũng ngây dại.

Bài tập mà bọn nó soạn ra rất giống với kỳ liên kiểm tra vừa rồi, nhưng độ khó cũng chỉ bình thường. Bình thường những học sinh khác phải làm cả tiết tự học buổi tối mới hết.

Trang Thâm lại cảm thấy đơn giản không muốn làm?


Mã Bình Xuân nghe được những lời này thì miệng cậu, âm thầm nở nụ cười một tiếng.

Loại học sinh ở trước mắt giao viên còn tự cao tự đại như vậy thì chắc chắn sẽ đi không được xa.

Trang Thâm chân thành kiến nghị: "Loại đề quá đơn giản làm đi làm lại nhiều lần thì cũng chỉ có thể nắm được bấy nhiêu kiến thức, cho nên em cảm thấy nên tăng độ khó lên."

Phòng làm việc yên lặng hai giây, Từ Học mới mở miếng: "...Được, ý kiến của em chúng ta sẽ xem xét!"

Bạn cùng lớp với Trang Thâm cũng đứng ở trong phòng, y nhường mày cả người từ trên xuống dưới đều không ổn.

Y chạy cực nhanh về lớp nói: "Không xong rồi! Trang Thâm cảm thấy bài tập quá đơn giản nên muốn giáo viên tăng độ khó lên!"

"Cái gì cơ? Bài tập như vậy mà còn đơn giản? Chúng mình không phải là cùng chung bài tập à?"

"Tớ còn có thể nói gì đây? Đừng vì một câu của lão đại mà tăng độ khó của bài tập lên chứ?"

Trang Thâm vẫn còn ở trong phòng làm việc, nên không biết được học sinh trong trường đang đau khổ đến cỡ nào. Cậu nói với Từ Học Hải: "Nếu như có thể, em sẽ tự chuẩn bị bài tập của mỗi môn. Làm xong rồi nộp, có được không?"

Mắt Từ Học Hải sáng lên: "Được, em có thể tự tìm bài tập ngoài rồi làm cũng được. Vậy lần sau em cứ như vậy là làm, giáo viên bọn thầy cũng sẽ không thúc dục em nữa."

Các giáo viên khác thấy thái độ của cậu rất tốt nên cũng an tâm.

Trước khi tan học, Tưởng Hoài quay đầu hỏi Thâmr Văn: "Cậu tối hôm nay tính về nhà à?"

"Không, ở ký túc!" Thẩm Văn lười nhạc nâng mắt lên nhìn thoáng qua phía bên phải hỏi: "Em tối nay tính làm cái gì?"

Trang Thâm sắp xếp lại ngăn bàn của mình, thuận tay để sách trên bài vào bên trong: "Làm bài tập."

Tưởng Hoài ngẩn ngơ: "Làm bài tập?"

Y biết Trang Thâm đã lâu rồi không có nộp bài tập, Y còn tường rằng giáo viên dung túng cậu không cần nộp bài tập. Lại nghĩ đến câu chuyện lưu truyền mấy tiết nay về việc tăng độ khó bài tập: "Cậu không phải cảm thấy bài tập quá dễ không muốn làm à? Bài tập hôm nay cũng giống như trước."

Trang Thâm nhàn nhạt đáp lại: "Cho nên là tôi phải tự mình chuẩn bị."

Tưởng Hoài: "..."

Thế giới của lão đại y không thể nào hiểu được.

Y mỗi ngày đều nhìn đống bài tập kêu lên kêu xuống, vô cùng đau khổ. Vậy mà Trang Thâm còn chuẩn bị bài tập khó hơn.

Thẩm Văn mở to mắt: "Em còn tự mình chuẩn bị?"

Trang Thâm: "Trước mua mấy quyển luyện đề."

Thẩm Văn: "Luyện đề gì?"

Trang Thâm: "?"

Thẩm Văn đổi giọng ung dung: "Buổi tối hơi chán, cùng nhau làm bài tập cho tốt."

Tưởng Hoài: "..."

Là y không xứng làm bằng hữu với hai người này.

Buổi tối là thời gian rảnh rỗi tốt nhất vậy còn làm bài tập?

Y không chơi nổi, cáo từ!!!

Buổi tối, Thẩm Văn gõ cửa phòng ký túc xá của Trang Thâm.

Trang Thâm lấy ra tập đề mà Trang Thâm chuẩn bị, đưa một tờ cho Thẩm Văn: "Cậu làm không?"

Thẩm Văn quét mắt nhìn, về cơ bản thì độ khó của đề so với kỳ kiểm tra liên trường vừa rồi đơn giản hơn một ít. Nhung mà so với bài tập bình thường thì khó không chỉ là một phần.

Hai người ngồi đối diện nhau ở dưới cái bài nhỏ, Thâm Văn lấy bút. Thấp giọng nói: "Có muốn so tốc độ cùng với độ chính xác không?"

Trang Thâm luôn thích xem đề trước nên hiện tại còn đang nhìn đề bài, bị anh cắt đứt mới ngẩng đầu lên.

Bình thường Thẩm Văn phần lớn là nhìn mặt trái của cậu, lúc này khi nhìn thẳng mặt Trang Thâm. Ánh mắt của anh phảng chiếu đội mắt màu trà của đối phương, khiến tim anh đập hơi nhanh. Khiên anh quên mắt lời mình muốn nói.

May mắn lúc thi đấu bóng rổ hai người không phải đối thủ của nhau. Nếu không khi cậu nhìn như vậy, thì ngay cả bóng Thẩm Văn cũng không chạm được.

Thẩm Văn nói tiếp: "Hiện tại so thử xem tôi với em ai làm nhanh và chính xác hơn...độ chính xác thì không cần so, chỉ đơn thuần so về thời gian là được."

Anh cảm thấy Trang Thâm không phải người thích chọn bừa đáp án rồi viết xuống.

Hoặc là bo không làm hoặc là trả lời chính xác.

Trang Thâm gật đầu: "Được."

Ký túc xá chợt yên lặng lại.

Chi còn tiếng ngòi bút tung bay lên giấy vô cùng nhỏ, nhưng khi nghe lại cảm thấy thoái mái..

Hai người vô cùng ăn ý mà liếc nhau.

"Đổi bài với nhau, bạn ngồi cùng bàn?" Thẩm Văn dựa vào ghế, ngọn tay đặt lên bàn.

Trang Thâm đưa bài của mình cho anh.

Trước đây, khi mà Thẩm Văn nhìn bài thi của cậu đều là những chữ viết lung tung, linh tinh, không rõ cái gì. Nhưng ngày hôm nay, tờ bài thi này lại vô cùng sạch sẽ và trật tự.

Thẩm Văn liếc nhìn mấy cái rồi mới xem đáp án.

Trang Thâm bên kia cũng mới kiểm tra xong, cũng là hoàn toàn đúng. Cậu nói với anh: "Không sai, thời gian của chúng ta không chêch lệch nhau là bao."

"Em nhanh hơn tôi." Thẩm Văn buông bút xuống, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bài thi: "Em nói thứ em muốn đi, cái gì cũng được."

Trang Thâm nhìn anh, hiện tại mới đột nhiên hiểu ra được ý đồ của Thẩm Văn.


Thẩm Văn muốn so cũng cậu, cũng cố ý giảm tốc độ xuống một chút.

Trang Thâm nhìn chằm chằm bài thi suy nghĩ vài giây, mới mở miệng nói: "Anh trai cậu không phải có một bãi cỏ sao, nuôi một đàn dê bò? Tôi nghĩ tôi muốn mấy tấm hình ấy."

Thẩm Văn nhíu mày.

Anh cho rằng Trang Thâm có lệ thuận miệng nói yêu cầu nào đó. Yêu cầu so với tưởng tượng của anh thì đơn giản hơn rất nhiều.

Thẩm Văn đậy nắp bút lại, ngón tay thon dài xoay xoay bút: "Nghĩ xong rồi, chỉ muốn cái này thôi sao?"

Trang Thâm ừ một tiếng,

Cậu không nghĩ bản thân sẽ thông qua chuyện này mà chiếm tiện nghi của Thẩm Văn, nhưng cũng không muốn quá có lệ với Thẩm Văn.

...............................................................

Đảo mắt một cái cũng đã đến thứ sau, buổi trưa lúc mới tan học. Ở cửa xuất hiện vài nam sinh, đều là người của đông bóng rổ.

"Thâm ca, ngày hôm nay hẹn solo Quyết Đấu với bọn Lệ Hoằng. Cậu có muốn cùng đi với bọn tôi không?" Bọn họ không biết thực lực của Trang Thâm, nhưng nghĩ thêm một người là thêm một phần tinh thần nên mới đến để hỏi cậu.

Trang Thâm ngồi nguyên một chỗ, khuôn mặt cậu cũng không cảm giác gì quá đặc biệt. Thoạt nhìn giống như người lãnh đạo. khuôn mặt giống như lãnh đạo.

Nếu không phải là vì cùng nhau thi đấu bóng rổ, biết cậu rất dễ ở chung thì mấy nam sinh này cũng không dám nói với cậu.

"ĐI." Trang Thâm cầm lấy điện thoại di động của mình, chuẩn bị đi đến phía bọn họ thì tiếng Thẩm Văn từ đằng sau vang lên.

"Chờ tôi một chút, tôi đi với em."

Những người khác đều trợn tròn lắm.

Thẩm Văn vẫn mà cũng tham gia?

Anh luôn xuất thần nhập qủy, nghe nói chỉ cần không ở trường thì sẽ không ở. Cho nên bọn họ cũng không dám lãng phí thời gian của vị lão đại này.

Hơn nữa, chỉ cần nhìn dáng vẻ này cũng đủ biết vị lão đại này lợi hại đến cỡ nào.

Mấy người nhanh chóng đến phòng máy, thiết bị máy tính của trường luôn tốt. Lệ Hoằng đã sớm cài đặt xong Quyết Đấu trong máy tính, nên chỉ cần đến là có thể chơi.

Bởi vì hắn ta ngồi ở máy đầu, nên khi mọi người vừa tiến vào liền có thể nhìn thấy giao diện game của hắn ta.

Hắn tên " Tám đoạn năm mưới mốt vị tính tú." Pk hạng 387.

Chỉ riêng cái này thôi cũng khiến mọi người sợ hãi: "Hạng 387? Cậu không phải dưới hạng 500 à?"

Bọn họ đã điều tra một chút về Lệ Hoằng, biết được thành tích của đối phương không cao. Hạng cũng chỉ tầm tầm bọn họ.

Lệ Hoằng cười châm chọc: "Tao gần đây luyện nhiều nên lên hạng không được à?"

Hắn ta vì muốn bộc lỗ tính uy hiếp, nên mới nhờ anh họ hắn cày hộ vài ngày. Nên hiện tại vị trí hạng mới như vậy.

Cái này người ta gọi là ra oai phủ đầu, khuôn mặt những người khác đều hơi trắng: "...Tôi mới chỉ ở hạng 500."

"Tôi mới hơn 600, như thế này thì làm mà đánh?"

Pk chỉ có thấy khiêu chiến 20 người trong vòng bên trên, chỉ cần kém một chút là có thể chêch lệch với bạn người. Hơ nữa ở hạng 300 đói với những học sinh trung học cơ sở thì đây là một tầm cao khó có thể đạt đến, bởi căng bản không có bao nhiêu thời gian để chơi.

Bọn họ căn bản không nghĩ đến, Lệ Hoằng lại có thể lên nhanh như vậy.

"Bọn mày ngay cả tư cách để tổ đội cũng không có?" Lệ Hoằng bấm thao tác thôi cũng thấy thoải mái, nhịn không được làm đến: "Vậy thì làm sao bây giờ? Bọn mày cũng đã đồng ý rồi, không được thì bây giờ phải làm sao..."

"Bạn học của tôi có một tài khoản hạng 400, có thể Pk." Trang Thâm lấy điện thoại di động ra nói: "Tôi gửi ib cho cậu ấy hỏi một chút."

Ib rất nhanh đã được rep lại, Trang Thâm đi đến một máy tính khác, đăng nhập bằng tài khoản của Lưu Phàm nói: "Có thể đánh?"

Trong lòng Lệ Hoằng không phục: "...Tìm tài khoản của người khác không tính..."

Trang Thâm nhìn hắn, cười: "Thứ chúng ta so là kỹ thuật, hạng cao thì liên quan gì?"

Lệ Hoằng bị cậu đáp lại, lại không biết nên đáp lại thế nào chỉ có thể bực bội nói: "Cứ như vậy đi!"

Hắn ta ngồi trước máy tính, nhìn lướt qua: "Bọn mày chọn một người lên...Thẩm Văn không được."

Những người khác nhướng mày: "Dựa vào cái gì mà không được?!"

"Cậu ta thì không được, ai cũng được trừ cậu ta!" Lệ Hoằng đã nghe rất nhiều sự tích truyền kỳ của Thẩm Văn, nghe nói về phần phương diện chơi game Thẩm Văn rất có thiên phú.

Thẩm Văn biếng nhác dựa vào tường, hỏi: "Tôi không chơi!"

Anh chỉ muốn đến nhìn bạn cùng bàn của anh một tí mà thôi.

Người có hạng 500 ngồi vào, hai người lập tức tiếng vào trận Pk.

Hạng của Lệ Hoằng cùng gần giống y, đều hơn 500. Tốc độ của hai người thì cũng như nhau. Nhưng Lệ Hoằng có may mắn nên lấy được vật tư tốt, nên thắng được trận này.

Nụ cười trên mặt của hắn càng thêm vui vẻ, cố tình liếc nhìn Trang Thâm.

Trang Thâm không có biểu cảm gì, đột nhiên nói: "Tôi đến!"

Nam sinh kia hơi dừng lại, nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt Trang Thâm vội vạ nhường lại vị trí.

Trong lòng Lệ Hoằng hơi lo lắng, nhưng nghĩ đến tài khoản của Trang Thâm cũng không có hơn hạng 300. Liền nghĩ trình độ của cậu gần giống như hắn hoặc cũng có thể kém hơn, nên cũng bình tĩnh lại.

Tay phải Trang Thâm lắm lấy con chuột màu đen, ngón tay cậu hơi nhợt nhạt. Nhưng đôi mắt lại như bọc ánh sáng.

Cậu không nhìn Lệ Hoằng, thanh âm vô cùng bình thản: "Tôi dùng một tay đánh với cậu."

"Một tay?" Hắn ta vốn dựa đã thắng một ván, nên tự tin cũng thêm nhiều hơn. Hắn ta châm chọc nói: "Nếu ván này tao thắng...thì bọn mày tốt nhất nên gọi tao một tiếng ba ba cho thật ngoan đi."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương