Xuyên Vào Phế Vật Nữ Phụ
-
Chương 28: Kí ức đau buồn
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong hoàng gia, thái tử phi phải chuyển đến cung điện sống với hoàng thái tử, nhưng Chu Kiều Nhi rất không muốn ngày ngày phải chạm mặt những con người giả tạo đó nên kiên quyết không đồng ý, bất đắc dĩ nên Richard phải mua một căn biệt thự ở ngoại ô để ở. Hai người trên danh nghĩa là sống thử nhưng chưa ngủ chung phòng lần nào. Điều này làm cho ai đó mỗi tối vô cùng buồn phiền nhưng lại hạnh phúc vì được cùng một mái nhà với cô.
Buổi sáng Richard đang ngồi đọc báo thì chuông cửa réo lên.
Anh ra mở cửa, thấy người đứng bên ngoài thì vui mừng.
-Cooper, cậu về khi nào vậy sao không cho mình biết?-
Người được gọi là Cooper rất đẹp trai. Anh nở nụ cười ấm áp trả lời
-Cũng mới về thôi-
-Mau vào nhà đi-anh hào hứng
-Sao cậu không ở cung điện mà lại đến đây vậy?-Cooper tò mò
-À, là do con mèo nhỏ nhà mình không thích nên đành chiều theo thôi-
"Con mèo nhỏ?"
-Oáp, anh làm đồ ăn sáng chưa vậy?-
Nghe tiếng nói hai người đồng loạt nhìn về phía cầu thang
Người vừa nói là một cô gái rất xinh đẹp, khuôn mặt ngái ngủ cùng mái tóc hơi rối trông rất đáng yêu. Mặc chiếc váy ngủ ngắn đến đầu gối để lộ thân hình nóng bỏng cùng đôi chân dài thon thả trắng nõn thập phần quyến rũ.
Richard nhìn không chớp mắt, cổ họng lên xuống liên tục. Cooper ngẩn ra rồi quay đi chỗ khác
-Này, tôi nói anh có nghe không vậy?-Chu Kiều Nhi buồn bực hỏi
-À, đồ ăn anh để trong bếp đó-
-ukm-cô định quay đi thì nhìn thấy ngoài Richard và cô còn một người khác
-Cậu nhóc nào đây?-
Hai người kia suýt đập đầu vào bàn
-À, đây là Cooper-bạn thân của anh mới từ Nhật về, năm nay hai mươi tuổi rồi-anh dở khóc dở cười nói
-A, sorry nha. Tại nhìn anh trẻ quá nên tôi tưởng...-
-Không sao đâu, tôi gặp chuyện này thường xuyên lắm. Còn cô là?-
Không hiểu sao cô cảm thấy người này rất quen thuộc, như đã gặp trước đây từ lâu rồi
-Tôi là Chu Kiều Nhi!-
Buổi tối
-Kiều Nhi, đi mua giúp tôi mấy quả trứng được không?-Richard từ trong bếp nói vọng ra
-Được-dù sao cũng không có chuyện gì để làm, cô liền nhận lời
Nửa tiếng sau
Chu Kiều Nhi từ siêu thị bước ra, một bên tay xách bọc trứng.
-Cô đi mua đồ sao?-
Chu Kiều Nhi quay lại nhìn thấy Cooper
-Ừm, sao anh cũng ở đây vậy?-
-À, nhà tôi gần đây mà-
Hai người đi trên đường một đoạn thì gặp mấy đứa trẻ đang cãi nhau
-Thằng này, mày có đưa cái bánh đấy ra không?-
-Em xin mấy anh mà, cái này là em vất vả lắm mới có được. Mấy ngày nay đã phải nhịn đói rất lâu rồi.
-Tao không quan tâm, mày không đưa thì đừng trách-nói rồi định động thủ
-Khoan đã!-
-Mấy đứa là con nhà ai vậy? Có muốn ta báo cảnh sát không?-
Nghe thấy cảnh sát, bọn chúng hoảng sợ liền bỏ chạy
Đến gần, cô mới quan sát kĩ. Cậu bé chỉ khoảng tám tuổi, quần áo rách rưới, khuôn mặt bẩn thỉu, người thì gầy gò chứng tỏ bị bỏ đói đã lâu trông thật đáng thương
-Lần sau nếu bị thế thì phải đánh lại nghe chưa-rồi rút trong túi ra một xấp tiền
Cậu cảm kích
-Em cảm ơn chị.
-Sao cô lại giúp thằng bé đó vậy?-
-Là từng có kỉ niệm đau buồn như vậy. Tôi biết cảm giác cô đơn đó ra làm sao. Lúc nào cũng phải tranh giành để có đồ ăn, có khi phải liều mạng chỉ vì một cái bánh. Không ai thương, không ai đau hay nhớ đến mình hết.
Cooper ngạc nhiên rồi cười
-Cô làm tôi nhớ đến một người thật đó!-
-Hửm? Ai mà có thể làm cho anh nhớ được vậy?-
Anh đau khổ nhớ về kỉ niệm cũ
-Trước đây tôi từng là cô nhi, ở trong một nơi mà kinh khủng hơn cả địa ngục. Ngày ngày bị đánh đập không thương tiếc, có khi còn bị cắt cả đồ ăn. Lúc nào cũng phải sống trong cảnh chịu đựng, chờ một ngày để phục thù. Đối với chúng tôi, hạnh phúc nhất là khi có người đến nhận nuôi, không phải bị giày vò nữa. Trong tôi lúc nào cũng đầy thù hận. Hận vì cha mẹ khi sinh tôi ra lại nỡ lòng vứt bỏ dễ dàng như vậy. Sao không quay lại tìm tôi? Có còn biết đến sự tồn tại của người con này nữa không? Hàng trăm câu hỏi trong đầu mà không ai có thể giải đáp được. Vậy nên càng hận và muốn trả thù hơn. Đến một ngày tôi gặp được cô ấy. Người con gái xinh đẹp với tấm lòng cứng rắn kia đã thay đổi cuộc sống tôi. Vậy nên chỉ mong có thể bảo vệ được cô ấy. Nhưng không ngờ đến một ngày tôi nhận được tin...
Chu Kiều Nhi tò mò hỏi
-Cô gái ấy làm sao???-
-...chết rồi!-
Trong hoàng gia, thái tử phi phải chuyển đến cung điện sống với hoàng thái tử, nhưng Chu Kiều Nhi rất không muốn ngày ngày phải chạm mặt những con người giả tạo đó nên kiên quyết không đồng ý, bất đắc dĩ nên Richard phải mua một căn biệt thự ở ngoại ô để ở. Hai người trên danh nghĩa là sống thử nhưng chưa ngủ chung phòng lần nào. Điều này làm cho ai đó mỗi tối vô cùng buồn phiền nhưng lại hạnh phúc vì được cùng một mái nhà với cô.
Buổi sáng Richard đang ngồi đọc báo thì chuông cửa réo lên.
Anh ra mở cửa, thấy người đứng bên ngoài thì vui mừng.
-Cooper, cậu về khi nào vậy sao không cho mình biết?-
Người được gọi là Cooper rất đẹp trai. Anh nở nụ cười ấm áp trả lời
-Cũng mới về thôi-
-Mau vào nhà đi-anh hào hứng
-Sao cậu không ở cung điện mà lại đến đây vậy?-Cooper tò mò
-À, là do con mèo nhỏ nhà mình không thích nên đành chiều theo thôi-
"Con mèo nhỏ?"
-Oáp, anh làm đồ ăn sáng chưa vậy?-
Nghe tiếng nói hai người đồng loạt nhìn về phía cầu thang
Người vừa nói là một cô gái rất xinh đẹp, khuôn mặt ngái ngủ cùng mái tóc hơi rối trông rất đáng yêu. Mặc chiếc váy ngủ ngắn đến đầu gối để lộ thân hình nóng bỏng cùng đôi chân dài thon thả trắng nõn thập phần quyến rũ.
Richard nhìn không chớp mắt, cổ họng lên xuống liên tục. Cooper ngẩn ra rồi quay đi chỗ khác
-Này, tôi nói anh có nghe không vậy?-Chu Kiều Nhi buồn bực hỏi
-À, đồ ăn anh để trong bếp đó-
-ukm-cô định quay đi thì nhìn thấy ngoài Richard và cô còn một người khác
-Cậu nhóc nào đây?-
Hai người kia suýt đập đầu vào bàn
-À, đây là Cooper-bạn thân của anh mới từ Nhật về, năm nay hai mươi tuổi rồi-anh dở khóc dở cười nói
-A, sorry nha. Tại nhìn anh trẻ quá nên tôi tưởng...-
-Không sao đâu, tôi gặp chuyện này thường xuyên lắm. Còn cô là?-
Không hiểu sao cô cảm thấy người này rất quen thuộc, như đã gặp trước đây từ lâu rồi
-Tôi là Chu Kiều Nhi!-
Buổi tối
-Kiều Nhi, đi mua giúp tôi mấy quả trứng được không?-Richard từ trong bếp nói vọng ra
-Được-dù sao cũng không có chuyện gì để làm, cô liền nhận lời
Nửa tiếng sau
Chu Kiều Nhi từ siêu thị bước ra, một bên tay xách bọc trứng.
-Cô đi mua đồ sao?-
Chu Kiều Nhi quay lại nhìn thấy Cooper
-Ừm, sao anh cũng ở đây vậy?-
-À, nhà tôi gần đây mà-
Hai người đi trên đường một đoạn thì gặp mấy đứa trẻ đang cãi nhau
-Thằng này, mày có đưa cái bánh đấy ra không?-
-Em xin mấy anh mà, cái này là em vất vả lắm mới có được. Mấy ngày nay đã phải nhịn đói rất lâu rồi.
-Tao không quan tâm, mày không đưa thì đừng trách-nói rồi định động thủ
-Khoan đã!-
-Mấy đứa là con nhà ai vậy? Có muốn ta báo cảnh sát không?-
Nghe thấy cảnh sát, bọn chúng hoảng sợ liền bỏ chạy
Đến gần, cô mới quan sát kĩ. Cậu bé chỉ khoảng tám tuổi, quần áo rách rưới, khuôn mặt bẩn thỉu, người thì gầy gò chứng tỏ bị bỏ đói đã lâu trông thật đáng thương
-Lần sau nếu bị thế thì phải đánh lại nghe chưa-rồi rút trong túi ra một xấp tiền
Cậu cảm kích
-Em cảm ơn chị.
-Sao cô lại giúp thằng bé đó vậy?-
-Là từng có kỉ niệm đau buồn như vậy. Tôi biết cảm giác cô đơn đó ra làm sao. Lúc nào cũng phải tranh giành để có đồ ăn, có khi phải liều mạng chỉ vì một cái bánh. Không ai thương, không ai đau hay nhớ đến mình hết.
Cooper ngạc nhiên rồi cười
-Cô làm tôi nhớ đến một người thật đó!-
-Hửm? Ai mà có thể làm cho anh nhớ được vậy?-
Anh đau khổ nhớ về kỉ niệm cũ
-Trước đây tôi từng là cô nhi, ở trong một nơi mà kinh khủng hơn cả địa ngục. Ngày ngày bị đánh đập không thương tiếc, có khi còn bị cắt cả đồ ăn. Lúc nào cũng phải sống trong cảnh chịu đựng, chờ một ngày để phục thù. Đối với chúng tôi, hạnh phúc nhất là khi có người đến nhận nuôi, không phải bị giày vò nữa. Trong tôi lúc nào cũng đầy thù hận. Hận vì cha mẹ khi sinh tôi ra lại nỡ lòng vứt bỏ dễ dàng như vậy. Sao không quay lại tìm tôi? Có còn biết đến sự tồn tại của người con này nữa không? Hàng trăm câu hỏi trong đầu mà không ai có thể giải đáp được. Vậy nên càng hận và muốn trả thù hơn. Đến một ngày tôi gặp được cô ấy. Người con gái xinh đẹp với tấm lòng cứng rắn kia đã thay đổi cuộc sống tôi. Vậy nên chỉ mong có thể bảo vệ được cô ấy. Nhưng không ngờ đến một ngày tôi nhận được tin...
Chu Kiều Nhi tò mò hỏi
-Cô gái ấy làm sao???-
-...chết rồi!-
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook