Nhân lúc Xuân Nhiên còn đang mãi mê suy nghĩ, Tiểu Vy nhân cơ hội chậm rãi di chuyển bước chân đến gần, bên miệng là nụ cười hiền hoà, chân thành, liên tục mời gọi, ánh mắt sâu lắng.

- Ở lại với tớ...

- Tớ sẽ bảo vệ cậu...

- Nhiên Nhiên...

Thời gian như ngưng đọng, những tạp âm của các người buôn đều biến mất, bên tai Xuân Nhiên giờ đây chỉ văng vẳng những lời ngọt ngào của Tiểu Vy. Đối với nàng, tâm Xuân Nhiên như một cây đàn piano bị bao phủ bởi một lớp bụi mịt mù, mà Tiểu Vy giờ đây là một vị nghệ sĩ tài năng muốn dở ra lớp bụi đó, mỗi một câu nói như một lần nhấn xuống "phím đàn", vang lên một âm thanh trong trẻo rung động đến Xuân Nhiên cũng chính là "nhấn" trúng vào tham muốn của chính cô.

Bàn tay Tiểu Vy dơ cao, ý muốn chạm đến đỉnh đầu Xuân Nhiên, muốn vuốt ve mái tóc bạch kim hiếm có, muốn len lõi vào trí óc con người này.

Xuân Nhiên nâng mắt, chăm chú nhìn bàn tay người nọ đang dần rút ngắn khoảng cách với bản thân, làn sương mù phũ đầy trong khoé mắt, cứ vậy mơ mơ hồ hồ nhìn cô bé xinh xắn bằng tuổi mình. Từng hình ảnh ngày qua như cuốn phim chiếu chậm, chiếu đến những khoảng khắc vui vẻ, sung sướng, hài hoà của chính cô ở thế giới này, mà tất cả đều có sự góp mặt của cô gái đối diện.

Xuân Nhiên đưa lên tay phải, muốn tiếp đón bàn tay đối phương, những thước phim kí ức vẫn còn đang bay nhảy trong đầu.

Khi bàn tay cả 2 chỉ còn khoảng cách ngắn ngủi, Tiểu Vy thấy được một cái rùng mình của đối phương, mà nguyên nhân chính là một vệt sáng xanh ngọc ẩn hiển ở ngón tay áp út nọ, chính là thứ đêm hôm qua nàng đã chạm vào, ngay tức khắc ánh mắt liền lạnh đi vài phần.

- Không, không thể!

Sau cái rùng mình nhẹ đó, Xuân Nhiên từ khách thành chủ hất mạnh đi tay Tiểu Vy, bản thân lùi ra phía sau, tiếp tục duy trì khoảng cách an toàn.

Giây tiếp theo, trong đầu não Xuân Nhiên đau như búa bổ, có nhiều "thứ", rất nhiều thứ tràn vào não cô, nhiều đến nổi cái não nhỏ bé này như muốn nổ tung lên thành máu vụn, chính việc này cũng làm ánh sáng đêm hôm đó đã khai sáng cô, một lần nữa bừng lên mạnh mẽ, hoàn toàn được thả ra, bay lượn xung quanh trong cơ thể của Xuân Nhiên.

- Cuối cùng cũng thoát được cái phong ấn chết tiệc này, hừ. Làm tốt lắm Hikari!


Xuân Nhiên nghe rõ được giọng nói này, không cần nghĩ cũng biết là ai, trên miệng khẽ cười một tiếng thoải mái, cô xoa xoa ngón tay, ánh mắt dịu dàng đi rất nhiều, cứ như nhìn một người nào đó xuyên qua nó vậy.

- Ngay cả trong mộng này mà ngươi cũng có thể liên lạc với ta sao?

Xuân Nhiên lúc này mới ngạc nhiên, đáp lại lời khen vừa rồi của Gido qua tâm thức.

- Gido hừ lạnh: cô nghĩ ta là ai chứ hả, đáng lẽ ta đã có thể liên lạc với cô từ sớm nhưng lại bị ả ta phong ấn lại, cũng may lần này cô không đồng ý với lời mời của ả, ý chí kiên định nên ta mới có thể phá mở được phong ấn.

- Lời mời sao?

Xuân Nhiên nhíu mày nhớ lại những câu nói trước đó của Tiểu Vy, hình như đúng là vậy, Tiểu Vy đã liên tục mời cô ở lại, và cô lúc đó vẫn chưa phát hiện ra sự khác thường nên mới không nghĩ ngợi liền đồng ý.

- Xuân Nhiên: Là thứ này đã giúp ta... là em ấy đã thức tỉnh ta lúc nguy hiểm nhất...

Tiểu Vy trừng mắt khó tin nhìn người "bạn" của mình đột nhiên thay đổi hoàn toàn. Nàng chỉ còn một bước cuối cùng là có thể mê hoặc người nọ, khiến người nọ vĩnh viễn chìm vào ảo mộng tốt đẹp này, thế mà, cuối cùng lại do một thứ tầm thường đến nỗi khiến nàng chủ quan không quan tâm đến, phá hỏng cả đại cục.

- Xuân Nhiên...

- Nhiên Nhiên...

Tiểu Vy thử gọi, hy vọng có thể cứu vãn được một chút gì đó.

Nghe tiếng kêu, Xuân Nhiên ngẩng đầu, dù là chất giọng vẫn ngọt ngào như lúc đầu nhưng bây giờ lọt vào tai cô như muốn đâm thủng màn nhĩ, quá khó nghe, quá buồn nôn rồi.

- Xuân Nhiên sao...đúng là rất lâu rồi mới nghe lại danh xưng này. Nhưng ngươi sai lầm rồi, bởi vì cái tên đó và thân phận đó sớm đã không còn, người lẫn tên đều đã chết.


- Bây giờ, ta là Attakai Hikari. Duy nhất một thân phận! Và theo như ta nhớ thì, kiếp trước lẫn kiếp này ta chưa hề có người bạn thân nào tên Tiểu Vy cả.

Đây có lẽ là lí do mà lúc đó trong nhà vệ sinh, Xuân Nhiên thấy được những kí ức bị bạn bè bắt nạt ở kiếp trước, trong đó có đầy đủ những học sinh cùng lớp nhưng không hề có Tiểu Vy. Bởi vì nàng ta là do ảo mộng này tạo nên nhằm nhiễu loạn đến cô.

- Ta chỉ có một sư phụ là Otsutsuki Harogomo
, một thầy là Sarutobi Hiruzen, chiến hữu là Jiraiya và Orochimaru, cả bọn nhóc con trong làng cùng trưởng bối khác. Và còn có duy nhất lão bà Senju Tsunade.

Xuân Nhiên liên tiếp nói, trên mặt đầy sự tự hào lẫn hạnh phúc. Ngoài dự đoán, Tiểu Vy sau khi nhận được câu trả lời trên, tâm tình liền kích động, biểu hiện hết sức không phục.

- Vì cái gì, ta đã đến bước cuối cùng rồi, ta đã sắp chiếm được cô rồi. Tại sao, tại sao lại thành ra thế này?

Ngược lại, Xuân Nhiên, không giờ đây là Hikari, vẫn bình tĩnh quan sát đối phương, khoé miệng khi có khi không câu lên nụ cười đạm mạt. Chính vì sự kiêu ngạo, chủ quan của Tiểu Vy, nàng ta nghĩ rằng dùng cách nguy hiểm nhất, rủi ro cũng lớn nhất để mê hoặc cô là dùng những hình ảnh trong Naruto, nếu khi tiếp xúc với thứ mà bản thân đã quá quen thuộc mà không nhận ra được dị điểm nào thì chắc chắn Hikari sẽ không còn cách nào có thể cứu lấy tâm trí cô nữa, đây là sự đánh cược đầy mạo hiểm của Tiểu Vy dành cho chính nàng.

Chỉ là Tiểu Vy không ngờ đến sẽ có sự xuất hiện của ngoại giới gây nhiễu loạn kế hoạch của bản thân, và nàng cũng đã quá xem thường sức mạnh lí trí của Hikari, nên Hikari mới có cơ hội tiếp nhận sự trợ giúp của Gido lẫn nhẫn cưới của mình, bởi vì hình ảnh cuối cùng mà Hikari nhìn thấy trước khi bị nàng chạm vào...là cảnh Hikari thấy Tsunade bị Kabuto làm thương.

.....

Mộng cảnh Tsukuyomi vĩnh hằng này chính là tái tạo nên giấc mơ theo ý muốn của người bị, mà Hikari lần này đã có thể buông bỏ được mơ ước, tiếc nuối của kiếp trước về một cuộc sống giàu sang, êm ấm, thành công chiến thắng tâm ma của bản thân.

Thông suốt tất cả, quang cảnh xung quanh lần nữa xáo trộn, vỡ vụng từng mãnh, quay lại thành một không gian tối đen như mực, Tiểu Vy cũng biến mất không một mảnh tồn tại.

__________________________



Từ một cái chiến trường lẫm lẫm liệt liệt, thoáng chốc đã yên ắng hơn rất nhiều, nhìn lại xung quanh, chẳng còn "người sống" nào ngoài 4 cái hoạt thi và một linh hồn đang lơ lửng giữa không trung. Không khí trở nên ảm đạm hơn hẳn.

5 con người mạnh mẽ nhìn nhau rồi lại nhìn hàng tá kén người treo lơ lửng trên nhánh Thần thụ, biểu tình phức tạp không phục.

Otsutsuki Harogomo lơ đảng liếc thấy Hashirama, lại nhớ đến lời ra mắt vừa rồi của Hikari, đột nhiên xông lên cảm giác quỷ dị. Hikari là đệ tử của ông, Hashirama là truyền nhân của con trai ông, tự nhiên loại quan hệ này khó nói là cái gì đâu... bọn họ bây giờ là sui gia hay tình thân?? Harogomo cảm thất thật đau đầu, bèn mặc kệ, quăn bỏ đi suy nghĩ vừa rồi ra sau đầu.

Gần đó, một loại âm thanh sột soạt từ phía các kén người phát ra, làm 5 người dời lực chú ý, Đệ Nhị Tobirama là người phản ứng đầu tiên nên liền vọt tới kiểm tra, những người còn lại cũng dần theo sau.

Trước mặt họ là một cái kén người đang không ngừng giẫy dụa như thể ngay sau đó là một màn phá kén đẹp đẽ.

Các cựu Hokage trên mặt người nào người nấy đều treo lên dấu chấm hỏi to đùng, ngoài trừ Harogomo là vẫn giữ được sự bình tĩnh vốn có của mình, quan sát kĩ hơn thì sẽ thấy được khoé miệng ông đã nhấc lên một đường cong nhẹ nhàng.

Cái kén lúc đầu chỉ cử động nho nhỏ, dần dần càng rung lắc dữ dội hơn, giây tiếp theo đó là xuất hiện vài vết nứt từ bên trong, một loạt tia sáng yếu ớt từ đó len lõi qua khe hở, còn chưa để mọi người kịp nghĩ, tiếp theo là một tiếng nổ vừa đủ làm cho tất cả kinh hoảng văng nhẹ ra ngoài. Những mảnh giấy quấn quanh kén bị xé rách thành nhiều mảnh lớn nhỏ, đem người bên trong chậm chạp bưng ra tới.

- Ta biết là con sẽ làm được mà!

Nhìn rõ ràng được người nọ, Harogomo mừng rỡ nói. Thứ mà ông trông mong cuối cùng cũng đã hoàn thành.

- Đệ Nhất mơ hồ: Chuyện gì vừa xảy ra, tại sao nhóc con có thể thoát khỏi sự trói buộc của Thần Thụ?

- Đệ Nhị cau mày: Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Hikari trước không vội trả lời ngay, cô nhìn Harogomo hỏi thăm.

- Sư phụ, con đã ngủ bao lâu rồi?

- Harogomo: khoảng 15 phút.

Hikari lướt mắt một vòng, nhìn hoang cảnh đại chiến lúc này, hít sâu một hơi, so với thời gian bên trong mộng ảo thì hiện tại chỉ vừa mới trôi qua một khắc. Thầm nghĩ thật may mắn.


Hikari thử vận chakra trong cơ thể, liền cảm nhận được sự khác biệt so với lúc trước đã rõ ràng hơn nhiều, "thứ đó" đã hoàn toàn hoà nhập với cô, cũng đã đến lúc tỉnh lại.

Hikari dơ lên tay phải, dùng sức muốn kích hoạt thứ đó, vài giây sau trên tay cô đã xuất hiện một quả cầu nhỏ cở lòng bàn tay.

- Đệ Tứ Minato: đây là nhẫn thuật gì? Ta nhìn nó giống như những hắc cầu xung quanh Naruto và bọn người Obito, Madara lúc đó. Chỉ là khác ở chỗ, nó màu trắng?

- Đệ Tam: ta nghĩ em nên giải thích một chút cho chúng ta về việc vừa xảy ra, Hikari.

Vốn dĩ trạng thái Lục đạo cần có đủ 5 loại nguyên tố chakra cơ bản, cùng với 2 loại chakra đặc biệt khác là chakra âm-dương, và cần thêm một số điều kiện khác để đạt được cảnh giới Lục Đạo Tiên Nhân.

Hikari vốn chỉ mang 3 nguyên tố cơ bản:thuỷ, phong, lôi. Nhưng cơ may giảo hợp đã gặp được Otsutsuki Harogomo được ông truyền cho loại chakra đặt biệt kia, tuy sau đó cô bị Kaguya ra tay tàn độc, nhưng may mắn được Gido cứu mạng, trãi qua ngàn năm trong không gian của cậu phục hồi cơ thể, loại chakra này cũng theo đó mà hoà nhập vào cơ thể cô. Thời gian dài liền dung hoà vào 3 nguyên tố ban đầu, bởi vì không có các đồng nhãn đặc biệt Sharingan và Rinnegan nên Hikari cũng không thể đạt được trạng thái Lục đạo, đây chỉ là sản sinh ra một sức mạnh mới, một loại riêng biệt mà chỉ có Hikari cô mới sở hữu.

Vì đã dung hoà với cơ thể, lại chìm sâu qua ngàn năm nên sức mạnh đó tạm thời "ngủ đông", chỉ khi một lần nữa được "ngoại giới" tác động thì thứ đó mới thức tỉnh hoàn toàn. Mà ngoại giới lần này chính là sự xuất hiện của Otsutsuki Harogomo và thoát khỏi trói buộc của Tsukuyomi vĩnh hằng.

- Đệ Nhất chỉ vào bạch cầu trên tay Hikari: Như vậy, dù không còn được ngài Lục Đạo truyền chakra bảo vệ như lần phong ấn Kaguya trong quá khứ nhưng hiện tại, con lại được thứ này bảo vệ khỏi ánh sáng của Tsukuyomi vĩnh hằng?

Hikari gật đầu, giờ cô đã hiểu tại sao lúc đó Madara lại bảo cô quen thuộc, bởi vì hắn vốn là truyền nhân của con trai Harogomo, tất nhiên sức mạnh lẫn chakra cũng sẽ tương tự như kiếp trước, mà cô lại được sư phụ truyền chakra cho...

Hikari nâng lên bạch cầu, để nó lơ lửng giữa không trung, có thể chạm vào và cũng có thể tạo ra được nhiều hình thù khác nhau theo ý muốn để làm vũ khí chiến đấu, có thể bao bộc lấy bản thân để làm lá chắn, còn có thể bành trướng ra làm phương tiện đạp dưới chân để di chuyển trên không. Xem ra cũng không quá khác biệt với hắc cầu xung quanh bọn họ là mấy, chỉ có điều là cô chỉ sở hữu duy nhất một quả, nếu như bị tiêu huỷ liền mất đi vĩnh viễn sức mạnh này.

Còn đang lên nhiều suy nghĩ muốn dùng thử sức mạnh mới, Gido đã gấp gáp lên tiếng qua tâm thức.

- Gido: Mau kêu Harogomo đưa ngươi đến chỗ Kaguya và bọn nhóc Naruto. Nếu không sẽ không kịp để phong ấn bà ta.

Hikari được cậu nhắc nhỡ cũng hồi phục lại tinh thần, vội nói cho Harogomo.

Harogomo một tay chống gậy, gõ xuống đất ba lần, một tay chạm vào vai Hikari, niệm chú, giây sau Hikari liền biến mất tại chỗ.

Có thêm một người ra trận, tỉ lệ thắng lợi càng tăng cao, giờ phút này, cả 5 người mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương