Xuyên Vào Hệ Thống Không Có Liêm Sỉ!
Chương 11: Ch.11: yến hội âu dương gia.



- Sợ sao?

Thanh Khê nheo mắt nhìn Tô Thủy Nguyệt nở nụ cười nhàn nhạt như có như không, thấy người bên cạnh đang run lên bần bật mà vẫn điên cuồng lắc đầu làm y bất giác thấy vui vẻ trong lòng. Tô Thủy Nguyệt bị cười nhạo cũng không dám nói gì, hắn là lần đầu tiên ở nơi cao như vậy nhìn xuống đất, so với trong tưởng tượng kinh khủng hơn nhiều.

"Nhiệm vụ ẩn: Hôn Thanh Khê chân nhân nhận tâm pháp ngự kiếm phi hành cấp tốc."


Tô Thủy Nguyệt nhìn dòng chữ thẳng thớm trước mặt liền giật mình, cái hệ thống này lúc nào cũng vậy không nói không rằng đột ngột xuất hiện làm hắn sợ muốn chết. Sau hơn mấy ngày chung đụng với hệ thống, hắn phát hiện ra được một quy luật là bất cứ người nào liên quan đến nam chính thì hắn đều phải làm nhiệm vụ. Mà nhiệm vụ thăng cấp thì là do cơ thể hắn nuốt hoặc nhận được tinh d.ị.c.h trong cơ thể, trùng lặp người cũng tính, nhưng bắt buộc phải sang ngày mới. Còn nếu trong một ngày một người dù bắn trong cơ thể hắn bao nhiêu lần thì cũng chỉ tính thăng một cấp. Linh thạch được thưởng có thể dùng để mua vật tư, điểm hấp dẫn có thể đổi được linh thạch, linh thảo, thảo dược và nhiều thứ khác. Lực chiến thì gia tăng công lực của hắn, sau này đạt lực chiến thích hợp thì có thể đi vào các địa đồ bí hiểm để săn báu vật.

Ngự kiếm tầm nửa canh giờ thì Thanh Khê chân nhân và Tô Thủy Nguyệt cũng đã đến được Âu Dương gia, người đón tiếp vô cùng nhiệt tình cười nói với hai người bọn hắn.

\- Là Thanh Khê chân nhân sao, thật là vinh hạnh. Xin mời xin mời. Còn vị này...

\- Đệ tử của ta, Tô Thủy Nguyệt.

\- Vâng vâng, xin mời Thanh Khê chân nhân và Thủy Nguyệt huynh đệ vào trong.


Tô Thủy Nguyệt há hốc miệng nhìn khung cảnh xung quanh, trong viện Âu Dương gia chẳng khác gì một cảnh tiên thu nhỏ, non xanh nước biết, hoa trồng ngợp cả vườn. Càng đi vào trong càng thấy được bài trí vô cùng hoa lệ làm hắn nhìn không chớp mắt. Sảnh lớn bày ra hơn một trăm bàn tiệc, người ra kẻ vào đều là tu chân giả ai nấy nhìn thấy Thanh Khê chân nhân đều phải nhún nhường mấy phần. Khi tiệc sắp bắt đầu Tô Thủy Nguyệt mượn cớ rời đi, Thanh Khê chân nhân đã vẽ lại cho hắn hướng đi đến mật thất cất giấu lư đồng Tụ linh khí. Qua gần một khắc Tô Thủy Nguyệt mới tìm ra được phòng có mật thất, hắn liền đẩy cửa đi vào, tiến tới trước một kệ sách tìm tòi cơ quan, rất nhanh đã mở ra được. Đường đi không lớn chỉ chứa đủ khoảng ba người cùng đi, hai bên đều được dạ minh châu thắp sáng, hắn đi một khoảng thì gặp phải một bức tường đá, xung quanh cũng không có hướng đi nào khác.

\- Thanh Khê bảo trong này có cơ quan, ở chỗ nào nhỉ?

Tô Thủy Nguyệt lầm bà lầm bầm, đem hai tay mò hết chỗ này đến chỗ khác trên tường đá, bỗng nhiên một viên đá lõm xuống, tiếng uỳnh uỳnh phát ra làm hắn giật mình lùi lại, cửa đá mở ra. Ánh sáng nhàn nhạt từ bên trong phát ra làm hắn có chút sợ hãi nhưng cũng không còn cách nào khác liều mạng tiến vào. Phòng đá rộng khoảng năm mươi mét vuông, khắp trên tường là những sợi dây roi làm từ rất nhiều loại chất liệu, cùng với vô số dây thừng, vòng khóa. Trên bàn đá thì đặt vô số ngọc thế có hình dạng giống như thứ kia của nam nhân, rất nhiều kích cỡ khác nhau, gân guốc sống động, đáng chú ý nhất chính là ba bốn con ngựa gỗ trên lưng gắn ngọc thế vô cùng dọa người. Cái Âu Dương gia này làm cái gì vậy chứ, sắm hẳn một căn mật thất chỉ để chứa những thứ này! Tô Thủy Nguyệt nhìn một lượt, thứ đáng chú ý nhất chính là một cái lư đồng ở cuối phòng, là thứ hắn muốn tìm. Tô Thủy Nguyệt rất nhanh chạy tới, lư đồng này chỉ to khoảng một bàn tay, nhìn khô khốc vậy mà lại có hương thơm nhàn nhạt tỏa ra, hắn giơ tay nhấc lên nhìn ngắm một chốc. Dễ lấy như thế này tại sao Thanh Khê chân nhân lại nói chỉ thuần âm chi thể mới lấy được? Tô Thủy Nguyệt vất cái lư vào trong túi trang bị xong quay lưng rời đi, chỉ là không ngờ phía sau hắn phát ra tiếng động rất nhỏ, vụt một cái đem hắn đè ấp sấp xuống, tiếng gầm gừ làm hắn bất giác run lên. Chưa đến năm giây vật trên lưng đã xé rách y phục hắn, lộ ra cái lưng cùng với hai cánh mông căng tròn bại lộ trước không khí. Tô Thủy Nguyệt nghe từ lưng xuống mông nhỏ không ít nước, ở ngay rãnh mông hắn càng dữ dội hơn, tiếng gầm gừ càng lúc càng dữ dội, tay chân bị đè đến phát đau.

\- Là ai vậy! Buông ta ra!

Tô Thủy Nguyệt hung hăng vùng vẫy lại càng bị ghìm chặt không thể thoát ra, nghe mông càng lúc càng lạnh, hai cánh mông đột nhiên bị tách ra. Nơi tư mật tiếp xúc không khí liền co rút thít lại, rất nhanh cảm giác được có thứ gì đó chạm vào, không chút lưu tình đẩy mạnh vào như xé cơ thể chưa qua bôi trơn dạo đầu của hắn ra làm hai nửa. Tô Thủy Nguyệt ăn đau rống lên.

\- Đau quá! Cút đi!


Tô Thủy Nguyệt càng vùng vẫy thì thứ phía sau càng lấn tới, tốc độ cắm rút càng lúc càng nhanh, điên cuồng luật động. Tô Thủy Nguyệt không một chút khoái cảm nào, đau đến mức muốn khóc lên cho đến khi cảm nhận được một luồng dịch tràn đầy trong cơ thể mới run rẫy thở ra. Thật may mắn là thứ phía sau không có giữ được lâu nếu không hắn sẽ đau chết mất, trước mắt hiện lên dòng chữ.

"Xác nhận ký chủ nhận được tinh d.ị.c.h yêu thú cấp 7, thăng lên 2 cấp."

Tô Thủy Nguyệt nhếch nhếch môi, yêu thú, hắn vậy mà bị một loài thú thao! Thứ trên lưng rất nhanh rời khỏi người hắn, phát ra tiếng gầm gừ không rõ hình hài, hình như là yêu thú thủ hộ lư đồng. Tô Thủy Nguyệt run run bò dậy, lúc này mới xoay người nhìn rõ thứ phía sau. Là một yêu thú giống như thằn lằn, có cánh, móng vuốt vô cùng bén nhọn thảo nào lại siết hắn đau đến thế, phía dưới lửng lẳng thứ mà hắn không nhìn cũng biết là thứ gì, thứ này không dài nhưng so với nắm tay người lớn tuyệt không nhỏ hơn. Thứ to như vậy lại đi vào cơ thể hắn mà không trải qua bôi trơn, đúng là muốn giết chết hắn mà.




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương