Xuyên Vào Game Bl Tôi Trở Thành Nhân Vật Phụ Qua Đường
C7: Tạm biệtmặt trời nhỏ của anh

Làn sương lạnh mong manh hòa cùng vào nắng sớm trông thật huyền ảo. Khí trời cuối hè thật mát mẻ nhưng ẩn trong đó là chút hơi lạnh khiến người khác cũng phải rùng mình. Trong một ngôi nhà nhỏ gác hai, Minh Thành ngồi ngay ngắn trong phòng mình, trên tay cầm cuốn truyện dày cộm mà Diễm An cho mượn, cẩn thận đọc từng trang một.

Tên cuốn sách này là 'Em là ánh sáng của đời tôi', kể về câu chuyện tình yêu giữa hai chàng thanh niên đang trong độ xuân. Một người là kẻ giàu có, hào hoa lại còn học giỏi, đúng là không một tì vết, người kia cũng không khác gì là mấy, cũng học giỏi, xinh đẹp nhưng hoàn cảnh lại khó khăn vô cùng. Hai người gặp được nhau rồi đem lòng tương tư, dây tơ hồng se duyên, trái tim hai người đó hòa làm một. Quả là một cuốn sách tình cảm nhẹ nhàng nhưng khổ nỗi Minh Thành đâu biết đây là truyện boylove cơ chứ. Đến lúc đọc đến đoạn nhân vật chính hôn nhau mới giật nảy mà gấp sách lại. Hai má cậu đỏ hồng lên, nhanh tay che mắt lại, não thì đang ong ong, tim thì đập bình bịch.

"G...gì vậy..."

"Hôn...hôn nhau rồi" Miệng cậu lắp bắp.

Nói đi nói lại thì đây là lần đầu tiên trong đời Minh Thành tiếp xúc với thể loại truyện này, cậu không kì thị nó...chỉ là hơi bất ngờ. Vốn cậu không định đọc tiếp nhưng trí tò mò lại khuyên cậu nên đọc tiếp đi. Đọc một hồi hết cuốn truyện, cậu không khỏi ngạc nhiên chỉ thốt lên một câu:

"Hay quá"

Thế là cậu đọc, cậu bắt đầu lọt vào hố mà đến sau này cũng không ngoi lên được. Từ đấy, cậu thường xuyên tìm trên mạng những bộ truyện khác, đọc đủ tất cả mọi thể loại truyện. Minh Thành bây giờ chẳng khác gì tìm được sở thích mới, nhưng cậu vẫn không quên Diễm An.

Kì lạ thay, số lần cậu gặp Diễm An ngày càng ít dần. Kể từ hôm cậu đến nhà cô chỉ vỏn vẹn ba ngày được gặp cô. Nhiều lần cậu tìm đến nhà Diễm An nhưng thay vì gặp cô thì lúc nào cũng gặp dì Lĩnh. Mấy cái lí do như này cậu đã sớm thuộc lòng từ lâu...

"Minh Thành, hôm khác cháu hãy đến nhé bây giờ Diễm An không có ở nhà"

"Minh Thành à, hôm nay con bé bị ốm nặng cháu có thể sang lúc khác được không"

"Minh Thành, dì xin lỗi hôm nay con bé không muốn gặp cháu"

Hình như Diễm An đang muốn tránh cậu thì phải, đến bao nhiêu lần thì bấy nhiêu lần bị từ chối. Cậu chạy sang nhà cô với hi vọng hôm nay sẽ được gặp cô, sẽ cùng được trò chuyện với nhau thật nhiều...ấy vậy, khi gặp dì Lĩnh thì cậu biết vẫn là một câu trả lời như vậy...Minh Thành ôm thân nặng trĩu nỗi buồn đi về...

...****************...


Đã gần hết hè rồi, khí trời ngày càng lạnh hơn, ảm đạm lạ thường. Đâu còn là những ngọn cỏ xanh mơn mởn, cái nắng chói chang như đầu hạ bây giờ chỉ còn lại một vẻ hoang tàn xơ xác, hàng cỏ chỉ còn lại màu héo úa, nắng chỉ còn lại màu dịu nhẹ. Hàng cây bàng quanh đường làng đã dần phai màu, lá rơi xào xạc đầy đường. Mưa cuối mùa, nghe sao thật buồn. Cái âm thanh ầm ầm cứ vang vọng bên tai làm con người ta hồi tưởng bao dòng cảm xúc. Minh Thành ngồi trong nhà nhìn qua cửa sổ...cảnh sắc bên ngoài sao thật buồn. Cậu nhớ cậu nhớ cô, cậu nhớ mái tóc, mùi hương dịu nhẹ đó, cậu nhớ cái nụ cười tỏa nắng kia...đến bao giờ cậu mới được gặp cô đây?

Ngày hôm sau cơn mưa đã ngắt, những giọt nước óng ánh còn đọng trên cánh hoa mỏng manh, phản chiếu trên đó là ánh nắng bình minh rực rỡ.

"Trời tạnh mưa rồi..."

Cậu vươn vai, đi ra ngoài vườn hít thở tí khí trời, mùi đất sau mưa nồng nặc nhưng cũng thật bình dị. Chợt Minh Thành thấy một bóng người nhỏ nhỏ quen cùng với hai bím tóc nhỏ xinh...đó là Diễm An. Cô đứng khép nép mình bên cạnh cửa, trên mình khoác một bộ váy, đó là bộ váy đầu tiên mà cậu gặp cô, chiếc váy cam bồng bềnh. Minh Thành mừng rỡ mà chạy lại, nhưng thật kì lạ khi Minh Thành càng tiến lại thì Diễm An càng lùi thêm. Khuôn mặt cậu thoáng chốc cứng đờ, miệng cười tươi mà nói:

"...Diễm An, lâu quá rồi không thấy em, đứng ở kia làm gì vào nhà chơi đi"

"Thôi..." Cô không nhìn mặt cậu chỉ cúi gằm xuống đất, tay vân ve tà váy.

Minh Thành chợt bất ngờ với thái độ của em ấy, lòng tự hỏi *Đây là Diễm An của thường ngày sao?* Minh Thành tiến lại gần nụ cười của cậu dần tắt, tim lệch một nhịp, tay run run mà chạm lấy gò má của cô. Minh Thành cậu, bây giờ vô cùng lo lắng...

Khuôn mặt Diễm An trở nên xanh xao lạ thường, đâu còn hồng hào như trước kia nữa, nụ cười cô cũng không còn, chỉ đơn giản là một nụ cười gượng gạo. Minh Thành chầm chậm hỏi:

"D...Diễm An...em có sao không..." Giọng cậu run, tim cậu nhói, bây giờ cậu thật sự, thật sự rất muốn ôm Diễm An vào lòng...nâng niu cô từng li từng tí. Cô nhẹ nhàng lấy tay cậu ra, cười một nụ cười chua xót mà lắc đầu...

"Không sao..."

Cậu thật sự không hiểu...cậu vốn chưa hiểu gì về cô...Hai từ 'không sao' thốt lên như cái ranh giới mà Diễm An vạch ra, không muốn cho Minh Thành tiến lại gần nữa...Cô cũng muốn bước qua cái ranh giới mà mình vạch ra nhưng cái cô không có lại chính là 'can đảm'.

"Thật sự...là không sao?..."


Diễm An nói vậy liệu cậu có tin? Không sao cho được khi khuôn mặt cô cũng héo như ngọn cỏ ngoài kia, không sao thế nào khi nụ cười cô như ánh nắng lúc này, không sao...không sao...làm sao cậu tin được cơ chứ.

Môi Diễm An mím chặt lại, khóe mắt ửng đỏ, cô bây giờ thật sự rất muốn khóc nhưng khóc thế nào được...khi cô đã tự nhắc lòng mình rằng: Ở bên Minh Thành lúc nào cũng phải để lại những kỉ niệm đẹp nhất...

Cô không trả lời, chỉ lặng lặng cúi đầu xuống đất...cô sợ nếu cô nhìn cậu, Minh Thành sẽ đoán được nỗi lòng cô mất, cô sợ những giọt lệ cứ thế mà tuôn ra, không kìm lại được, cô sợ sẽ bất giác mà ôm lấy Minh Thành mất...

Cơn gió nhẹ lướt qua, khẽ lay tóc Diễm An, mùi hương cải nhẹ nhàng bay đi, khoảng không gian của hai người bất động, thu hẹp lại dần. Bỗng từ phía sau, bố mẹ cô bước vào, cúi chào Minh Thành. Dần dần hiện ra trước mắt cậu là đống hành lý cùng chiếc xe ôtô, Minh Thành cậu cười, cười khổ một cái trong thầm lặng...*Cầu chúa...cầu phật...cầu trời...Thế nào cũng được nhưng đừng giống với suy nghĩ của con...Xin đừng để em ấy xa con...làm ơn...làm ơn....*

Diễm An nắm chặt lấy tay mình, lấy hết can đảm để nói ra một câu đúng nghĩa...nhưng ai mà ngờ rằng câu nói của em ấy như ngàn nhát dao đâm xuyên tim cậu vậy...

"Anh Minh Thành...hôm nay em phải chuyển nhà rồi" Diễm An nhìn thẳng với Minh Thành, cô cười một cái...cô cười mà khóe mắt cô rưng rưng...

Minh Thành nghe xong cứng đơ hết cả người, mọi chuyện đúng như cậu đang nghĩ...ông trời đúng là không giúp được cậu rồi...

"Em...phải chuyển nhà rồi..."

Diễm An cô nhắc lại lần nữa, nhắc lại để nói cho Minh Thành biết rằng cô không nghe nhầm...

"Tại sao..." Minh Thành nói, chỉ nói được đúng hai từ...nhưng biết sao được cổ họng cậu bây giờ đã cứng đơ, tim thì quặn thắt lại, thật khó để nói một câu gì đó khi chia li...

"...Tại...công việc của bố mẹ em..."

Mặt cậu đượm buồn, giọt lệ vương trên khóe mắt. Cậu chẳng muốn Diễm An xa mình, mãi mãi muốn giữ cô ở bên cạnh, cậu biết mình tham lam nhưng lại không thể đấu lại được số phận...


Chợt, Diễm An từ từ lấy ra một gói quà nhỏ, cười tít cả mắt nhưng cảm giác sao thật buồn

"Đây...quà tạm biệt"

Những lúc thế này thì Minh Thành còn biết làm gì nữa chứ trừ cười một cái đầy gượng gạo.

"...Em thật là..."

"Hehe, đây là máy chơi game cực hay mà em mới mua đó, chuyển thể từ bộ 'Em là ánh sáng của tôi' đấy, siêu hay luôn, đảm bảo anh sẽ thích" Tay cô dúi túi quà vào Diễm An, cô muốn ở lại lâu hơn một tí, một tí nữa nhưng thời gian không cho phép.

"Nhanh lên con, sắp đến giờ rồi..." Tiếng bố mẹ cô vang lên, hình như mảnh đất nhỏ này đã làm rất nhiều người lưu luyến, khuôn mặt bố mẹ cô cũng buồn đến lạ thường...

"Vâng...con đến liền đây"

"Anh Minh Thành, dì Vương không có ở nhà...vậy nhờ anh chuyển lời thay em, chúc dì ấy khỏe mạnh, sống tốt nha..."

"Ừm..."

"Anh Minh Thành"

"..."

"Anh cũng sống tốt nha..."

Cuộc đối thoại ngắn ngủi của hai người thật ảm đạm như sắc trời ngay lúc này, hai trái tim đang đập với những cảm xúc đau đớn khó tả...ai cũng vậy cũng đang cố gắng để nói...nói để sau này nghĩ lại sẽ không hối hận...Kết thúc của một cuộc trò chuyện bao giờ cũng vậy...

"Tạm biệt...anh Minh Thành"

"Ừm tạm biệt..."


Nói rồi Diễm An đi mất, bóng lưng nhỏ nhỏ kia mất dần, Minh Thành cậu biết cậu đúng là một thằng thất bại, đến một câu chúc Diễm An sống tốt cũng không nói được, đến một câu hẹn gặp lại cũng không thốt lên được...cậu đúng là thằng tồi tệ...bây giờ còn làm được gì nữa...em ấy đi mất rồi, không biết bao giờ mới gặp lại...Cậu vươn tay ra rồi tự ôm lòng mình, cố ôm chút mùi hương còn sót lại, cố ôm hình bóng nhỏ bé này...để cả đời cậu cũng không quên...tình đầu của cậu.

Một lần nữa, cậu lại cảm nhận được mùi hương quen thuộc - hương cải. Diễm An chạy lại, ôm chầm lấy Minh Thành.

"Hức..hức..Anh Minh Thành, lúc em không ở đây anh đừng có buồn nha" Hàng lệ cô cứ thế mà chảy ra mãi, cô dụi đầu vào lòng Minh Thành, nước mắt làm áo cậu ướt đẫm. Diễm An ôm chặt Minh Thành đến nỗi cậu có thể nghe được nhịp đập của trái tim cô. Lòng Minh Thành cứ thế nhói lên, không kìm được cậu cũng khóc, khóc to như một đứa con nít bị lấy mất món đồ yêu quý.

"Ức...hức...ai mà buồn chứ...h..hức..anh không thèm buồn..."

Từng tiếng nấc cứ vang mãi lên...của Diễm An và Minh Thành, họ ôm chầm lấy nhau mà khóc nức nở.

"Hức..Anh nhớ ăn cho nhiều lên nha, sau này có gặp lại thì anh phải mập lên đấy"

"Em là mẹ anh à...em nữa, ăn cho nhiều vào..."

"Hức..h..hức..h..anh Minh Thành...tạm biệt, sau này có duyên ắt sẽ gặp lại..." Nói rồi cô lau hàng nước mắt, buông tay rồi rời đi. Minh Thành cậu đau, cậu buồn, cậu nuối tiếc nhưng thế nào cũng vậy...người cũng sẽ đi mất bỏ cậu lại một mình...

"Nhất định sẽ gặp lại mà đúng không...?"

"..." Cô không trả lời, chỉ quay lại mỉm cười...gió mang theo mùi hương cô bay đi. Hình bóng cô khuất dần khuất dần cho đến lúc không còn. Diễm An đi, cô đi rồi, Minh Thành quỳ rạp xuống dưới đất...tim cậu nhói đến lạ thường, cậu khóc ngày một to hơn...lòng tự nhủ: Nhất định sẽ gặp lại...

...****************...

Dù là tình bạn hay tình yêu, nhiều năm về sau, tôi hi vọng chúng ta vẫn còn ở trong cuộc sống của nhau




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương