Xuyên Vào Câu Chuyện Trong Sách
-
Chương 73: chương 21.2
Jessamine há hốc miệng và nhảy lùi lại khi Mortmain bước vào phòng. Sophie hét lên và trốn sau một cây cột. Tessa choáng tới độ không nhúc nhích nổi. Bốn người máy, với gương mặt sáng như tấm mặt nạ, đi hai bên Mortmain và nhìn thẳng.
Đằng sau Mortmain là Nate. Đầu anh bị băng bó. Gấu áo Nate bị xé rách. Anh dành cho Jessamine ánh mắt nảy lửa.
“Con điếm ngu ngốc,” anh gầm ghè rồi tiến tới.
“Nathaniel.” Mortmain quát và Nate đứng sựng lại. “Giờ không phải lúc cho cậu trả thù. Giờ tôi cần một thứ nữa từ cậu; cậu biết nó là gì. Lấy đi.”
Nate lưỡng lự. Anh đang nhìn Jessamine như mèo nhìn chuột.
“Nathaniel. Tới kho vũ khí. Ngay.”
Nate không nhìn Jessie nữa. Anh thoáng nhìn Tessa và vẻ giận dữ ở anh mềm đi thành chế giễu. Rồi anh quay gót và bước khỏi phòng; hai người máy đi theo.
Cánh cửa đóng lại và Mortmain cười hài lòng. “Hai cô,” ông ta nhìn Sophie và Jessamine rồi nói, “cút.”
“Không.” Sophie nói lí nhí nhưng cứng cỏi khiến Tessa ngạc nhiên.
Jessamine cũng không định bỏ đi. “Chúng tôi sẽ không đi nếu không có Tessa.”
Mortmain nhún vai. “Tốt thôi.” Ông ta ra lệnh cho đám người máy. “Hai cô gái,” ông ta nói. “Thợ Săn Bóng Tối và con hầu gái. Giết cả hai.”
Ông ta búng ngón tay và hai người máy xông lên. Chúng đi như chuột, Jessamine quay đầu bỏ chạy, nhưng chỉ được vài bước đã bị chúng tóm lấy và nhấc bổng lên. Sophie chạy giữa các hàng cột như Bạch Tuyết chạy trong rừng, nhưng cũng chẳng ích gì. Người máy thứ hai đã tóm lấy cô ấy và ấn rịt xuống đất, kệ cho cô gào thét. Ngược lại, Jessamine cực kì im lìm; người máy kia đã bịt miệng cô và ôm chặt lấy thắt lưng cô, những ngón tay bấu rất chặt. Cô vùng vẫy trong không khí như một tay tội phạm trên giá treo cổ.
Tessa nghe thấy tiếng mình thoát ra khỏi cỏ họng như thể tiếng một người lạ. “ Dừng lại. Làm ơn dừng lại đi!”
Sophie đã thoát khỏi người máy và đang bò bằng chân và đầu gối trên sàn. Nó vươn tay tóm lấy cô và giật ngược lại, tạp dề của cô ấy bị xé toạc trong lúc cô ấy thổn thức khóc.
“Làm ơn,” Tessa nhắc lại và nhìn thẳng vào Mortmain.
“Cô có thể dừng tất cả lại mà, cô Gray,” ông ta nói. “Hãy hứa là sẽ không bỏ chạy.” Đôi mắt ông ta bừng cháy khi ông ta nhìn cô. “Rồi tôi sẽ thả họ.”
Đôi mắt Jessamine ngập tràn ý cầu xin Tessa. Tạo vật kia đã nắm Sophie nhấc lên.
“Tôi sẽ không chạy,” Tessa nói. “Tôi hứa. Thả họ ra đi.”
Mortmain không nói gì một hồi lâu. “Bọn bay nghe rồi đấy,” Mortmain nói với hai cỗ máy. “Đưa các cô gái kia ra khỏi phòng, xuống nhà. Đừng làm hại họ.” Ông ta cười mỉm. “Để cô Gray ở lại đây với ta.”
Dù chưa bước chân qua cửa trước, Will đã cảm thấy một chuyện kinh khủng gì đó vừa xảy ra ở đây. Lần đầu tiên anh có cảm giác này là khi mười hai tuổi, khi cầm cái hộp vỡ ấy - nhưng anh không thể tưởng tượng sẽ lại có cảm giác đó khi chạy vào Học Viện.
Anh thấy thi thể của Agatha ngay khi bước qua ngưỡng cửa. Bà nằm đó, đôi mắt vô hồn trợn trừng nhìn trần nhà, cái váy xám xịt đẫm máu. Cảm giác giận dữ không khống chế nổi ào lên trong Will, khiến anh choáng váng. Anh cắn môi thật mạnh rồi cúi xuống vuốt mắt bà rồi mới đứng thẳng và nhìn quanh.
Dấu hiệu của trận hỗn chiến xuất hiện ở mọi nơi - những mảnh kim loại, những miếng bánh răng bị gãy hỏng, những vệt máu hòa cùng vũng dầu. Khi Will tiến tới cầu thang, anh giẫm phải cây dù hỏng của Jessamine. Anh nghiến răng và tiến lên.
Và nằm ở bậc cầu thang cuối cùng là Thomas đang nhắm mắt bất động giữa một vũng máu đã lan rộng. Thanh kiếm nằm hơi cách cậu một chút; lưỡi kiếm bị mẻ như thể cậu dùng nó để chém đá. Những mảnh kim loại lởm chởm lóe sáng cạnh ngực cậu. Khi ngồi xuống cạnh cậu, Will thấy nó hơi giống một cái lưỡi cưa, hoặc một mảnh linh kiện máy móc gì đó lớn hơn.
Will thấy cổ họng khô khốc. Anh nếm thấy vị của máu và giận dữ. Anh hiếm khi khóc thương trong một trận chiến; anh để dành mọi cảm xúc cho sau đó - những cảm xúc anh học cách chôn vùi để không còn phải cảm nhận chúng nữa. Anh đã chôn sâu chúng từ năm mười hai tuổi. Ngựa anh quặn đau, nhưng giọng nói vẫn vững vàng. “Xin chào và tạm biệt, Thomas,” anh nói và vuốt mắt cậu con trai kia. “Ave…”
Một bàn tay giơ lên và nắm cổ tay anh. Will ngơ ngẩn nhìn xuống và thấy mi mắt của Thomas khẽ động để lộ đôi tròng mắt nâu. “Em,” cậu nói rõ ràng hết mức có thể, “không phải Thợ Săn Bóng Tối.”
“Em đã bảo vệ Học Viện,” Will nói. “Em đã thay thế bọn anh.”
“Không.” Thomas nhắm mắt như đã kiệt sức. Ngực cậu gần như không phập phồng nữa; áo cậu gần chuyển sang màu đỏ sậm của máu. “Nếu là anh, anh đã đuổi cô chúng đi rồi.”
“Thomas,” Will thì thầm. Anh muốn nói, Im nào, em sẽ ổn khi những người khác về. Nhưng Thomas chắc chắn không ổn. Cậu ấy là người; không một chữ rune trị thương nào có thể giúp cậu. Will ước Jem ở đây thế chỗ cho anh. Người ta sẽ muốn thấy Jem trong phút lâm chung. Jem có thể khiến người ta cảm thấy mọi thứ đều ổn, trong khi Will nghi ngờ trong một vài trường hợp, sự có mặt của anh càng khiến chuyện càng thêm tệ.
“Cô ấy còn sống,” Thomas không hề mở mắt.
“Sao cơ?” Will sững sờ.
“Người anh trở về tìm ấy. Chị ấy. Tessa. Chị ấy đi cùng Sophie.” Thomas nói như thể đó là sự thật rõ ràng rằng Will sẽ trở lại vì Tessa. “Chăm sóc Sophie nhé Will. Sophie là…”
Nhưng Will chẳng còn biết Sophie là gì, vì tay Thomas đột nhiên buông xuống nền nhà vang cái thịch. Will rụt tay lại. Anh đã chứng kiến quá nhiều cái chết và anh biết thời khắc của Thomas đã tới. Anh không cần vuốt mắt cho cậu nữa; cậu đã nhắm mắt rồi. “Vậy ngủ đi,” anh nói, không biết lời nói của mình tới từ đâu, “hỡi người hầu tốt bụng và trung thành của Nephilim. Và cảm ơn cậu.”
“Đau buồn đủ chưa?” Một giọng nói thanh và nhẹ nhàng vang lên đằng sau Will.
Anh biết đó rõ ràng là giọng của con gái nhưng lại không quen thuộc lắm. Quay lại thì ngạc nhiên thấy Arya đang đứng giữa hai cánh cửa mở toang của học Viện. Mặt cô lấm tấm vết máu, đuôi tóc dài bết cả lại vào cổ do mấy cái chất lỏng màu đen. Arya đang thở hồng hộc như vừa chạy quanh khắp ngõ ngách Luân Đôn rồi mới về đây.
“Cô bị thương sao?” Will đứng dậy đối diện với Arya. Cố gạt bỏ vẻ mặt đau khổ của mình sang một bên nhưng không thể. Dường như khi ở bên Arya, anh có thể được làm chính mình, không cần đeo lớp mặt nạ giả tạo nữa.
“Ừ, một chút.” Arya lấy tay áo chùi máu trên mặt rồi từ từ bước đến gần Will.
“Cô nên dùng iratze đi” Will nói có chút trầm.
“Không cần đâu” cô giờ đã đứng ngay bên cạnh Will, rồi quỳ xuống tay cô đặt trên ngực Thomas “Cậu ấy còn sống chỉ là ngất đi thôi”.
Arya cố gắng xốc người Thomas dậy nhưng cậu ấy quá nặng, hơn nữa Thomas lại rất lực lưỡng. Will đứng thừ ra cho đến khi thấy hành động của Arya, anh giúp Arya vác Thomas lên vai nhưng cô lại bảo đưa Thomas cho cô.
“Chuyện tôi cứu Thomas anh phải làm như không biết nhưng xin anh giúp tôi khiến mọi người nghĩ rằng cậu ấy đã chết. Thomas đáng lẽ phải chết nhưng tôi cứu cậu ấy là đi ngược lại với ý trời. Nếu anh muốn cậu ấy sống thì xin hãy giúp tôi. Làm ơn!” Mặt Arya lộ vẻ bi thương nhìn Will “Và xin lỗi, nhưng tôi không thể cứu bà Agatha, bà ấy đã chết lúc tôi đến rồi.”
Anh không nói gì nhưng khi nhìn vẻ mặt đó của Arya anh cũng gật đầu đồng ý.
“Giờ thì anh đi làm việc của mình đi, có người sẽ cần anh hơn tôi. ” Cô nhìn anh lần cuối rồi khệ nệ bước xuống cầu thang.
Tessa. Will chợt nhớ đến cô rồi vội chạy đi. Nhưng mới chạy được vài bước Will đã dừng lại, anh quay lại nhìn Arya đang khoác theo Thomas lê từng bước nặng nề ra khỏi cửa. ‘Thiên thần phù hộ cho cô’, và rồi anh chạy thật nhanh, nhanh nhất có thể.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook