Xuyên Vào Câu Chuyện Trong Sách
Chương 57: chương 17.2



Will im lặng kỳ lạ khi họ đi xuống hành lang, những chân đèn phù thủy tỏa bóng lên những bức tường xa xa, tạo thành những hình thù khẳng khiu. Những vết dầu đen kịt cùng máu loang trên cái áo trắng và má anh; tóc anh rối bù, răng nghiến chặt. Cô tự hỏi liệu anh có ngủ tý nào kể từ lúc hoàng hôn, khi cô bỏ anh lại gác mái không. Cô muốn hỏi, nhưng mọi thứ về anh - dáng vẻ, sự im lặng, đôi vai - đều nói rằng anh không muốn nghe một câu hỏi nào.

Anh mở cửa phòng Jem và giục cô đi vào trước. Ánh sáng duy nhất trong căn phòng tới từ ô cửa sổ và dãy đèn phù thủy ở cạnh giường. Jem nằm nghiêng người trên chiếc giường cao cao. Anh trắng hệt như cái áo ngủ, mí mắt nhắm nghiền mang màu trắng xanh. Cái gậy đầu ngọc bích dựng bên giường. Không hiểu sao nó đã được gắn lại và trông giống hệt như cũ.

Jem quay mặt khi nghe tiếng cửa mở nhưng không mở mắt. “Will à?”

Will nói khiến Tessa ngạc nhiên. Anh ép mình cười rồi nói bằng giọng vui vẻ. “Tôi mang cô ấy tới đúng như bồ yêu cầu đây nhá.”

Jem mở mắt; Tessa mừng vì thấy chúng đã trở về màu sắc bình thường. Nhưng gương mặt trắng bệch của anh vẫn hốc hác.

“Tessa,” anh nói. “Anh rất xin lỗi.”

Tessa nhìn Will - không chắc để xin phép hoặc hướng dẫn, nhưng anh chỉ nhìn thẳng. Rõ ràng anh chẳng định giúp. Cô không nhìn anh thêm lần nào nữa mà đi thẳng và ngồi xuống cái ghế bên giường Jem. “Jem,” cô khẽ nói, “anh không phải xin lỗi đâu. Em mới là người phải xin lỗi. Anh chẳng làm gì sai hết. Em là mục tiêu của lũ người máy kia, chứ không phải anh.” Cô nhẹ nhàng vỗ ga giường. Thật ra cô muốn chạm vào tay anh nhưng không dám. “Nếu không phải vì em, anh sẽ không bị thương.”

“Bị thương.” Jem nhắc lại kèm theo một tiếng thở dài chán nản. “Anh không bị thương.”


“James.” Will đe.

“Cô ấy cần được biết, William ạ. Nếu không cô ấy sẽ nghĩ toàn bộ là lỗi của cô ấy.”

“Bồ bị ốm,” Will nói mà không nhìn Tessa. “Đó chẳng phải lỗi của ai hết.” Anh dừng lại. “Tôi chỉ nghĩ bồ nên cẩn thận thôi. Bồ vẫn chưa khỏe hẳn. Nói nhiều làm bồ mất sức.”

“Còn nhiều thứ quan trọng hơn là cẩn thận,” Jem cố ngồi dậy, các gân cổ nổi rõ khi anh kéo người lên tựa lưng vào gối. Khi anh nói tiếp, anh có vẻ hơi hụt hơi. “Will, nếu bồ không thích, bồ không phải lên tiếng.”

Tessa nghe tiếng cửa mở và khẽ đóng lại phía sau. Không cần nhìn cô cũng biết Will đã đi rồi.

Jem thở dài. “Cậu ấy cứng đầu lắm.”

“Anh ấy đúng,” Tessa nói. “Ít nhất, anh ấy đúng về chuyện anh không cần nói với em những điều anh không muốn. Em biết những chuyện rồi không phải lỗi của anh.”

“Chuyện này không liên quan tới lỗi lầm,” Jem nói. “Anh chỉ nghĩ em có quyền được biết sự thật. Giấu giếm hiếm khi được việc.” Anh nhìn cửa một lát, như thể những lời đó có chút liên quan tới chuyện Will vắng mặt. Sau đó anh lại thở dài và vuốt tóc. “Em biết rằng,” anh nói, “gần như cả cuộc đời anh đã sống ở Thượng Hải cùng bố mẹ chứ? Rằng anh được nuôi lớn ở Học Viện nơi đó?”

“Vâng,” Tessa nói và tự hỏi liệu anh còn bị choáng không. “Anh đã nói trên cầu. Và anh bảo một con quỷ đã giết bố mẹ anh.”

“Diêm La,” Jem nói. Giọng anh ngập tràn thù hận. “Con quỷ đó căm ghét mẹ anh. Mẹ anh đã giết rất nhiều con cháu của hắn. Chúng làm tổ ở thị trấn nhỏ tên Lệ Giang, nơi chúng ăn thịt trẻ con tại đó. Mẹ anh đốt cháy cái tổ và trốn thoát trước khi con quỷ kịp tìm ra bà. Diêm La đã chờ cơ hội suốt nhiều năm ròng - Đại Qủy sống bất tử mà - nhưng hắn không quên. Khi anh lên mười một, Diêm La tìm được một điểm yếu trong kết giới bảo vệ Học Viện và đi vào. Con quỷ giết lính gác và bắt gia đình anh làm tù nhân, buộc, gia đình anh vào những cái ghế trong căn phòng lớn trong nhà. Sau đó hắn bắt đầu trả thù.”

“Diêm La tra tấn anh trước mặt bố mẹ anh,” Jem tiếp tục, giọng trống rỗng. “Hết lần này tới lần khác, hắn tiêm độc quỷ vào người anh, khiến mọi mạch máu trong cơ thể anh đều cháy sém và đầu óc anh điên loạn. Suốt hai ngày trời, anh liên tục gặp ảo giác và mơ mộng. Anh thấy thế giới bị nhấn chìm trong biển máu và anh nghe thấy những tiếng gào thét của những con người đang hấp hối trong hàng ngàn triệu năm. Anh thấy Luân Đôn bốc cháy và những tạo vật bằng kim loại to lớn đi lại đây đó như những con nhện khổng lồ…” Anh nghẹn thở. Anh trắng bệch, cái áo ngủ dính vào ngực vì mồ hôi nhưng anh không để tâm tới vẻ lo lắng của Tessa. “Mỗi giờ anh lại tỉnh lại một lúc để nghe bố mẹ khóc gọi anh. Rồi đến ngày thứ hai, anh tỉnh dậy nhưng chỉ nghe thấy tiếng mẹ. Bố anh đã im lặng. Giọng mẹ anh khàn cả đi nhưng bà vẫn gọi tên anh. Không phải tên tiếng Anh mà là tên được đặt khi anh chào đời: Kiến. Tới giờ đôi lúc anh vẫn nghe thấy tiếng mẹ gọi tên anh.”

Tay anh nắm chặt lấy cái gối đến mức lớp vải như chực rách.

“Jem,” Tessa nói khẽ. “Anh có thể dừng lại. Giờ anh không cần phải nói tất cả với em đâu.”

“Em nhớ khi anh nói rằng Mortmain có lẽ đã kiếm tiền nhờ buôn thuốc phiện chứ?” anh hỏi. “Người Anh mang hàng tấn thuốc phiện tới Trung Quốc. Họ đã khiến cả đất nước của anh mắc nghiện. Ở Trung Quốc, bọn anh gọi đó là ‘bùn lạ’ hay ‘khói đen’. Thượng Hải, thành phố quê anh, được xây dựng nhờ thuốc phiện. Nếu không có thuốc phiện, thành phố sẽ không tồn tại. Thành phố đầy các động hút nơi những người đàn ông mắt trũng sâu bị chết đói vì họ chỉ muốn thuốc và thuốc. Họ sẵn sàng từ bỏ mọi thứ để có nó. Ngày đó anh ghét những kẻ như thế. Anh không hiểu sao họ lại yếu ớt vậy.”

Anh hít một hơi sâu.

“Khi Enclave Thượng Hải bắt đầu lo lắng về sự im ắng của Học Viện và xông vào cứu gia đình anh, bố mẹ anh đều đã chết. Anh không nhớ chút gì. Anh gào thét và mê sảng. Họ đưa anh tới cho các Tu Huynh Câm, họ đã chạy chữa cho anh hết sức có thể. Nhưng có một điều họ không chạy chữa được. Anh bị nghiện thứ bột con quỷ đó dùng để đầu độc anh. Cơ thể anh phụ thuộc vào nó hệt như người nghiện phụ thuộc vào thuốc phiện. Họ cố cai cho anh, nhưng không có nó anh đau đớn khủng khiếp. Kể cả khi họ có thể khiến anh không đau đớn gì nữa nhờ các thần chú của pháp sư, thiếu thuốc vẫn khiến anh cận kề cái chết. Sau nhiều tuần thử nghiệm, họ quyết định rằng họ đã bó tay; anh không thể sống thiếu thuốc. Bản thân thuốc phiện là một cái chết từ từ, nhưng thế còn hơn là chết nhanh chóng.”


“Nhiều tuần thử nghiệm ư?” Tessa nhắc lại. “Khi anh mới mười một tuổi? Thật độc ác.”

“Thương cho roi cho vọt mà em,” Jem nói và nhìn qua cô. “Bên cạnh em, trên táp đầu giường có một cái hộp. Em đưa cho anh nhé?”

Tessa nhấc cái hộp. Nó bằng bạc và có khắc hình một người phụ nữ thanh thoát mặc áo choàng trắng, đi chân trần đang đổ nước từ cái bình vào dòng suối. “Ai vậy anh?” cô hỏi và đưa cái hộp cho anh.”*

“Quan m Bồ Tát cứu khổ cứu nạn. Họ nói rằng bà có thể nghe thấy mọi lời cầu nguyện và tiếng khóc của những người đau khổ và bà sẽ làm những gì có thể để cứu rỗi. Anh nghĩ có lẽ nếu anh giữ nguyên nhân gây ra cái đau của anh với hình bà trên đó, anh sẽ bớt đau đớn hơn.” Anh mở nắp hộp và cái lẫy bật ra. Bên trong là một lớp dày mà lúc đầu Tessa tưởng là tro, nhưng màu quá sáng. Nó là một lớp bụi bạc dày cùng màu với màu mắt Jem.

“Thuốc đó,” anh nói. “Bọn anh mua nó từ một pháp sư ở Limehouse. Mỗi ngày anh dùng một chút. Đó là lí do trông anh quá… quá trắng; nó khiến màu mắt và màu tóc của anh biến mất, kể cả màu da. Anh tự hỏi liệu bố mẹ anh còn nhận ra anh nữa không…” giọng anh lạc đi. “Nếu anh phải chiến đấu, anh sẽ dùng nhiều hơn. Dùng ít sẽ khiến anh yếu đi. Hôm nay anh không dùng chút nào trước khi chúng ta ra ngoài cầu. Chính vì thế mà anh ngã quỵ, chứ không phải vì những người máy đó. Vì thuốc. Khi không dùng nó, toàn bộ việc chiến đấu, cuộc chạy trốn là quá sức với anh. Cơ thể anh bắt đầu suy sụp và anh gục.” Anh đóng sập hộp lại và đưa cho Tessa. “Đây. Cất nó về chỗ cũ đi.”

“Anh không cần sao?”

“Không. Anh dùng rồi.”

“Anh nói thuốc sẽ khiến anh chết từ từ,” Tessa nói. “Vậy ý anh là thuốc đang giết chết anh.?”

Jem gật khiến những lọn tóc bạc đổ xuống trán.

Tessa thấy tim đau nhói. “Và khi anh chiến đấu, anh dùng nhiều hơn? Vậy, sao anh không ngừng chiến đấu? Will và những người khác…”

“Sẽ hiểu,” Jem nói hộ. “Anh biết. Nhưng sống không đơn giản chỉ là tồn tại. Anh là Thợ Săn Bóng Tối. Đó là bản chất, chứ không phải công việc của anh. Anh không thể sống thiếu nó.”

“Ý anh là anh không muốn.”

Will, Tessa nghĩ, sẽ giận nếu cô nói câu rồi với anh, nhưng Jem chỉ chăm chú nhìn cô. “Ý anh là anh không muốn. Anh đã tìm thuốc giải một thời gian dài, nhưng rồi anh bỏ cuộc và bảo những người khác cũng vậy. Anh không sợ thuốc đó, dù nó đang giữ mạng cho anh. Anh tin rằng anh hơn thế. Rằng cuộc sống của anh có ý nghĩa hơn thế, dù cho nó sẽ kết thúc như thế nào.”

“Em không muốn anh chết,” Tessa nói. “Em không hiểu sao em cực kì không muốn – dù em chỉ mới quen anh – nhưng em không muốn anh chết.”

“Và anh tin em,” anh nói. “Anh không biết sao – dù anh chỉ mới quen em – nhưng anh tin em.” Anh không còn nắm chặt cái gối, mà đặt tay lên mặt gối. Tay anh rất gầy, những mấu tay có phần hơi lớn, những ngón tay thon, một vết sẹo trắng chạy ngang mu bàn tay phải. Tessa muốn đặt tay lên tay anh, muốn nắm thật chặt và an ủi anh…


“Ôi cảm động làm sao.” Tất nhiên, đó là Will đã im lặng đi vào phòng. Anh đã thay cái áo dính máu ra, và có vẻ vừa tắm qua. Tóc anh ướt, mặt sạch sẽ nhưng móng tay vẫn đen đất và dầu. Anh nhìn Jem tới Tessa, gương mặt cực kì vô cảm. “Vậy là bồ đã nói với cô ấy.”

“Ừ.” Giọng Jem không có ý thách thức, anh chưa từng nhìn Will với vẻ bị ảnh hưởng gì, dù Will trêu chọc cỡ nào. “Tôi nói rồi. Bồ không cần càm ràm thêm nữa.”

“Tôi không đồng ý,” Will nói. Anh nheo mắt nhìn Tessa. Cô nhớ anh đã nói về việc không được làm Jem mệt và đứng dậy.

Jem đăm chiêu nhìn cô. “Em phải đi sao? Anh rất mong em ở lại và làm một thiên thần hộ mệnh cho em*, nhưng nếu em phải đi thì đành vậy.”

“Tôi sẽ ở lại,” Will bực dọc nói và ngồi phịch xuống chiếc ghế Tessa vừa bỏ lại. “Tôi hộ mệnh tốt lắm đấy nhé.”

“Nghe chẳng thuyết phục tẹo nào. Và bồ không đẹp như Tessa,” Jem nói và nhắm mắt dựa vào gối.

“Bồ hay thật đấy. Rất nhiều người nói nhìn vào tôi giống như nhìn vào vầng thái dương đó nhé.”

Jem vẫn nhắm mắt. “Nếu ý họ là nhìn bồ khiến họ đau đầu, họ không sai đâu.”

“Hơn nữa,” Will nói và nhìn Tessa. “Thật không công bằng khi chia cách Tessa và anh trai. Từ sáng tới giờ cô ấy đã được gặp anh mình đâu.”

“Đúng,” Jem mở mắt một lúc; chúng mang màu đen bàng bạc mơ màng. “Xin lỗi nhé, Tessa. Anh suýt quên mất.”

Tessa không nói gì. Cô đang mải hoảng hốt khi Jem không phải là người duy nhất quên mất anh trai cô. Đúng vậy, cô muốn nói, nhưng Jem lại nhắm mắt và cô nghĩ anh đã ngủ. Khi cô quan sát, Will nhoài tới và kéo chăn lên ngực Jem.

Tessa quay lại và nhẹ nhàng đi ra.




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương