Xuyên Văn Ngựa Đực Thành Đôi Với Nữ Chủ
-
Chương 121: PN 4. Mộng Cảnh (2).
Mộng Y từ trong mộng cảnh tỉnh dậy thấy bản thân vẫn còn đứng giữa cánh đồng hoa màu tím hương thơm ngào ngạc. Nàng giật mình, vừa quay đầu tìm Nghịch Lan đã rơi vào vòng tay ấm áp của nàng ấy.
Hương thơm thanh lãnh trên người Nghịch Lan khiến Mộng Y an tâm hơn.
Nghịch Lan xoa đầu nàng "Khó chịu sao?"
"Không có." Mộng Y nhìn cánh đồng hoa nói "Có lẽ hương thơm của loại hoa này khiến chúng ta lâm vào mộng cảnh."
Mộng Y cũng không nhớ bản thân rời khỏi mộng cảnh như thế nào, cứ như đang ngủ đột nhiên tỉnh dậy vậy.
"Chúng ta ra khỏi đây trước."
Mộng Y gật đầu. Thời gian di tích mở ra sắp hết, trên người hai người trở về thấy không ít tu sĩ các môn phái lục đục ra khỏi thông đạo.
Nghịch Lan và Mộng Y đến khách điếm hai người thuê trước khi vào di tích. Hai ngày tiếp theo đó rất bình thường, đến đêm thứ ba Mộng Y lại bị vây nhốt trong mộng cảnh.
Mộng Y ngẩn người nhìn căn phòng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Này không phải là phòng nàng ở Lương gia sao?
Mộng cảnh?
Nhìn nữ sinh trong gương trẻ trung xinh đẹp, thiếu đi vài phần thành thục được dưỡng thành theo năm tháng, nhiều thêm một phần âm nhu, nhợt nhạt. Dung nhan này, dáng vẻ này hệt như trước khi nàng xuyên qua.
Mộng Y xuống giường kéo màn che kín mít cửa sổ ra, ánh nắng ấm áp xen chút oi bức của buổi mùa hè đột ngột chiếu vào làm sáng tỏ cả căn phòng tối.
Nàng có chút phiền não, nếu Nghịch Lan cũng lâm vào mộng cảnh thì tìm bằng cách nào đây?
Mộng Y đi xuống lầu, vừa đến chính sảnh đã nghe thấy tiếng của cha Lương mẹ Lương. Nàng đi đến phòng ăn nhìn đôi vợ chồng đã hơn bốn mươi ăn điểm tâm sáng, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Hai người họ không thấy nàng, người hầu qua lại ở phòng khách cũng không nhìn thấy tiểu thư nhà mình đang đứng ở cửa phòng ăn.
Thật lâu rồi mới gặp lại cha mẹ, nhưng đáng triếc họ lại không nhìn thấy nàng.
Mộng Y khẽ cười, vành mắt không khống chế mà đỏ hoe, lặng lẽ rời khỏi Lương gia.
Đều là mộng cảnh, cũng xem như một giấc mộng đẹp.
Mộng Y còn nhớ ở Đế Đô nơi cao nhất chính là công trình trên không đang xây dựng. Nàng ngẩn đầu tìm kiếm, quả nhiên nhìn thấy công trình đó, vẫn như cái năm mà nàng chưa xuyên qua, chỉ mới xây dựng nền móng.
Nàng kiểm tra bản thân một chút, ngoại trừ dáng vẻ nhìn yếu ớt hơn trước đây thì tu vi không có mất đi. Mộng Y triệu hồi kiếm bản mệnh, miệng niệm chú ngữ ngự kiếm bay lên tới công trình trên không chìm trong tầng mây trắng phau phau.
Đây cũng là lần đầu tiên Mộng Y đặt chân đến khu công trình trên không to lớn này. Nơi đây chìm trong mây trắng, hiện tại mới chỉ xây dựng nền móng bằng kim loại đặc biệt rất rắn chắc. Chống đỡ những khung kim loại cồng kềnh, to lớn là một tháp kim loại khổng lồ. Khoan nói đến diện tích trên không, tòa tháp kim loại khổng lồ đã chiếm một diện tích lãnh thổ lớn dưới đất.
Mộng Y cũng không rõ công trình trên không này thuộc quản lí của tập đoàn hay gia tộc nào, cũng không biết nơi này dùng để làm gì. Nhưng nàng biết chắc, nơi này sau khi xây dựng hoàn tất sẽ là một tòa thành trên không đồ sộ và hùng vĩ.
Lúc này Mộng Y đứng trên một giá đỡ bằng kim loại đặc biệt rắn chắc, tại nơi đây có thể nhìn bao quát thành phố khoa học kĩ thuật hiện đại rộng lớn. Nàng kết thủ ấn, miệng khẽ niệm chú. Vòng tay tình lữ như có sao sáng lưu chuyển phát ra ánh sáng màu bạc nhẹ dịu.
Mộng Y mở mắt ra, cảm nhận cảm giác thân thuộc đang đến gần, bất giác có chút khẩn trương.
Gió cuối hạ có chút nóng phả lên mặt khiến da thị non mền nơi má đỏ ửng, tóc mai rối loạn nàng cũng không thèm chỉnh sửa. Qua tầm mười phút sau, giữa tầng mây xuất hiện bóng dáng bạch y ngự Tâm Sa đã tỏ ra ánh tím nhè nhẹ, đạp mây lướt gió mà đến. Nàng ấy so với áng mây lơ lửng kia còn trắng hơn, bầu trời yên bình làm nền, Nghịch Lan trở thành tiêu điểm giữa trời đất.
Nghịch Lan đáp xuống bên cạnh nàng, vạt áo lay động tựa trích tiên, dung mạo khuynh thành hiện lên mấy phần lo lắng "Tiểu Y."
Mộng Y nhìn nàng đến xuất thần.
Tại công trình trên không, một Mộng Y của năm tân nguyên 3757 và một Nghịch Lan của năm tân nguyên 403, một nữ sinh vừa tốt nghiệp và một nữ chủ trong cuốn tiểu thuyết ngựa đực, cùng nhau đứng ngắm nhìn tương lai rực rỡ đang rộng mở.
Khoảng cách 3354 năm trong một thoáng đã triệt để tan vỡ.
"Sư tỷ, tỷ thấy không? Đây là thế giới của ta."
Nghịch Lan ngẩn ra một chút, nàng ấy bước tới vài bước nắm lấy tay Mộng Y.
Mộng Y nhìn xuống những kiến trúc, những chiếc phi hành khí bay lại giữa không trung, khẽ mỉm cười "Đây là nơi ta lớn lên sư tỷ thấy thế nào?"
Nghịch Lan rũ mắt xuống nhìn theo hướng ánh mắt nàng "Quả thực khác xa hồng trần chúng ta đang sống."
Mộng Y mỉm cười "Tỷ chính là quá khứ của ta, ta chính là tương lai của tỷ. Chỉ cần tỷ không bỏ cuộc thì ta sẽ mãi mãi tồn tại. Có quá khứ mới có được tương lai, có vượt qua hiện tại mới bước tiếp đến ngày mai."
Nàng nhìn Nghịch Lan "Cảm ơn tỷ đã không bỏ cuộc."
Nghịch Lan hồi thần sau một hồi ngơ ngẩn nhìn những 'thứ' kì lạ và lời nói của Mộng Y, nàng ấy mỉm cười "Ta hiểu rồi, cảm ơn nàng vì đã đợi được ta."
Mộng Y triệu hồi kiếm bản mệnh, kéo nàng ấy cùng ngự kiếm xuống dưới "Ta dẫn tỷ đi xem những nơi ta thường đến ngày trước."
Hai người vừa đáp xuống đất đã thấy xung quanh có rất nhiều người đều mặc quần áo của kĩ sư và công nhân, còn có một nhóm người mặc áo khoác dài màu trắng tự như nhân viên của phòng nguyên cứu nào đó.
Mộng Y nghĩ bọn họ không nhìn thấy mình, đường đường chính chính kéo Nghịch Lan đi giữa đám đông. Quả thật những người xung quanh không thấy được hai người như có người khác lại nhìn thấy được.
Vương Cầm mặc áo khoát dài màu trắng, trước ngực thêu kí hiệu của tập đoàn LW, tay cầm tập hồ sơ trợn mắt há hốc mồn nhìn về phía Mộng Y và Nghịch Lan vừa đi. Cô dụi dụi mắt "Không nhìn nhầm chứ?"
"Tiểu Cầm, sao vậy?"
Vương Cầm hoảng hốt vội nói "Đàn anh, em có việc gấp ra ngoài một lát, em sẽ trở lại ngay."
Đàn anh đồng dạng ăn mặc giống Vương Cầm, là nhân viên nguyên cứu kĩ thuật khoa học của tập đoàn LW chưa kịp nói gì Vương Cầm đã chạy mất. Người kia đành lắc đầu tiếp tục đi theo người phụ trách.
Vương Cầm tìm giữa đám đông nhưng không tài nào tìm được hai người Mộng Y và Nghịch Lan đâu, đang lúc nghĩ thầm bản thân nhìn nhầm thì máy liên lạc rung lên.
Người gọi đến là Tần Khương Xuyên.
[Tiểu sư muội, đang ở công trình trên không hả?]
"Ừ." Vương Cầm nhịn không được nói "Hình như khi nảy em nhìn thấy Tiểu Y và nữ chủ Nghịch Lan."
[Em. . . Nhìn thấy bọn họ?]
"Không chắc nữa, có lẽ là em hoa mắt. Những người xung quanh hình như không thấy họ." Vương Cầm rầu rĩ.
[Được rồi, vừa vặn có việc cần nhờ em, lát nữa anh đến đón em rồi nói sau.]
"Được."
Vương Cầm ngắt liên hệ, nhìn quanh một vòng không tìm thấy hai thân ảnh kia đành từ bỏ, trở lại với đoàn đội.
Lại nói đến Mộng Y và Nghịch Lan lúc này đã rời khỏi khu vực công trình trên không, đang đi đến trường trung học năm đó Mộng Y theo học.
Trường học không lớn cũng không nhỏ, nơi này là nơi nàng học tập suốt bảy năm, lưu trữ không ít kỉ niệm nhưng đối với Mộng Y cũng chẳng có gì đáng nhớ cả.
Mộng Y và Nghịch Lan ngự kiếm rong chơi một vòng trường học, nàng kể lể với Nghịch Lan những kỉ niệm ít ỏi mà nàng nhớ được những năm còn ngồi trên ghế nhà trường.
Sau khi tham quan trường hai người lại đi dọc các con phố lớn ở Đế Đô, rồi trở lại Lương gia.
Bầu trời trong mộng cảnh đã chập tối, Nghịch Lan quan sát căn phòng đơn điệu không giống con gái lắm của Mộng Y, chậm rãi nghe nàng kể chuyện từng trải qua ở thế giới này.
Đột nhiên có tiếng xe truyền đến từ dưới lầu, sau đó là tiếng nói chuyện. Mộng Y cảm thấy có chút kì lạ, cha mẹ Lương đều đang ở nhà cơ mà? Trễ thế này còn có ai đến thăm sao?
Mộng Y im ắng như ma xuất hiện trong phòng khách, nàng có chút kinh ngạc nhìn đôi nam nữ vừa đến. Tuy không hoàn toàn giống nhưng có phần nào tương tự, kia không phải là Tần Khương Xuyên và Vương Cầm chứ?
Cha mẹ Lương và hai người Tần Vương kia nói chuyện rất vui vẻ, Mộng Y có chút hiếu kì lặng lẽ đến bên cạnh bốn người.
Vương Cầm trợn tròn mắt, nụ cười đang tươi tắn bỗng nhiên cứng nhắc. Tần Khương Xuyên cũng nhìn thấy Mộng Y, hắn bình tĩnh hơn Vương Cầm, chỉ nhìn nàng một cái rồi ngồi xuống nói chuyện với cha mẹ Lương.
"Vương Cầm?" Mộng Y thử gọi "Nhìn thấy ta sao?"
Vương Cầm gật đầu nhưng không dám là ra động tác quá lớn, sợ cha mẹ Lương chú ý.
"Ôi, nhìn thấy thật à?"
Tầm mắt Tần Khương Xuyên lướt qua Mộng Y một cái.
Mộng Y cười "Không cần lo lắng, ta cũng có chết đâu. Mấy hôm trước bị phấn hoa hung đến hôn mê xuất hiện mộng cảnh. Này hẳn là mộng cảnh của ta đi? Cũng không biết vì sao hai người lại nhìn thấy ta."
Mẹ Lương thấy cả hai có chút không tập trung liền hỏi "Làm sao vậy?"
Tần Khương Xuyên lắc đầu cười "Không có gì ạ. Chỉ là nhớ đến Tiểu Y."
Mẹ Lương ngẩn ra, bà cười khổ "Con bé đi cũng đã lâu rồi. . ."
"Bác gái đừng quá đau buồn, Tiểu Y có lẽ đã đến nơi cô ấy cần đến rồi. Đừng nghĩ quá bi quan." Vương Cầm khuyên.
Cha mẹ Lương chỉ lặng lẽ thở dài.
Mộng Y đứng bên cạnh đau lòng không thôi. Nghịch Lan không biết từ khi nào đã đến đứng bên cạnh nàng, khe khẽ nắm lấy ta nàng nhẹ giọng nói "Tiểu Y, sắp tỉnh rồi."
Nàng lúc này đột nhiên cảm nhận được cơn mệt mỏi ập đến, trong mộng cảnh lại cảm thấy buồn ngủ, mí mắt nặng trĩu.
Tần Khương Xuyên cười nói "Có khi Tiểu Y đã thật sự tìm được thế giới cô ấy nên đến rồi. Ở nơi kia có người cô ấy thích, người thích cô ấy. Rơi đi không hẳn là chuyện xui xẻo, có khi chính là may mắn mở ra cuộc đời mới."
Cha mẹ Lương sửng sốt, có lẽ là như thế đi?
Mộng Y không thuộc về thế giới này, hơn hai mươi năm sống luôn trầm lặng thậm chí không có vui vẻ, tỉnh lại trong mơ hồ, mất đi không để lại một dấu vết.
"Nếu vậy thì tốt quá."
Tần Khương Xuyên hướng Mộng Y và Nghịch Lan đang dần trở nên trong suốt bên cạnh, mỉm cười "An tâm, ta và Tiểu Cầm sẽ thay Tiểu Y hiếu thuận với hai người."
Dù gì hai người cũng từng nợ Mộng Y một ân tình, thậm chí là một mạng.
Thân ảnh hai người Mộng Y và Nghịch Lan trong chớp mắt vỡ thành từng đốm sáng rồi biến mất. Người gặp mộng đã tỉnh, người trong mộng tiếp tục giấc mơ của mình.
–Hoàn ngoại truyện.
–9/9/2020.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook