Ngày mười ba tháng tám, đại hội Thanh Vân bắt đầu. Đồng thị là chủ nhà, tại chủ trạch ở Chi Lăng mở đại tiệc chiêu đãi khách quý thuộc các tông môn.


Yến tiệc bắt đầu từ buổi sáng cho đến chiều tối. Đến sáng ngày hôm sau, Đồng thị dẫn đầu cùng các tông môn có mặt tại chủ trạch Chi Lăng đến núi Thanh Vân.


Núi Thanh Vân cách Chi Lăng chủ trạch không xa, là ngọn núi cao nhất bên rìa vùng Chi Lăng, đỉnh núi quanh năm được bao bọc bởi sương mù huyền ảo. Trên đỉnh núi Thanh Vân có xây một tòa cung điện, bên dưới tòa cung điện xây một địa lao lớn chuyên giam giữ những 'tội nhân' gây hại ở đại lục trong mấy năm qua. Phía Nam núi Thanh Vân là vực sâu, bên dưới vực là một thác nước lớn.


Vốn dĩ núi Thanh Vân rất thích hợp để xây dựng nên một tông môn nhưng phía Tây giáp vùng Chi Lăng của Đồng thị, phía bắc giáp vùng Di Linh của Lâm thị, khoảng cách từ núi Thanh Vân đến vùng Ngũ Nguyên cũng không xa, chỉ cách một ngày đường liền trở thành một trong số những lí do không môn phái nào chọn núi Thanh Vân.


Xung quanh nhiều thế gia tiên môn như vậy, dù cho bọn họ có thành công chiếm được núi Thanh Vân thì không sớm thì muộn cũng bị các thế gia thâu tóm. Vì vậy quyền quản lí núi Thanh Vân thuộc về Đồng thị và Lâm thị.


Cũng vì vị trí núi Thanh Vân đặc biệt thuận lợi, nó cũng trở thành nơi diễn ra đại hội họp mặt giữa các tông môn lớn nhỏ ở hạ tu giới.


Sau khi đến núi Thanh Vân, Đồng thị và Lâm thị cử người chuẩn bị phòng ốc cho đệ tử các phái, còn chưởng lão đứng đầu các tông môn được gọi đến Thanh Vân đại điện cùng nhau nghị sự.


Đợi đến đêm, đại điện Thanh Vân vẫn còn sáng đèn, các vị trưởng lão không tính rời khỏi ngay lúc này, xem chừng đêm nay sẽ không rời khỏi đại điện.


Mộng Y chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, gió thu mang theo hơi lạnh phả vào mặt khiến nàng hơi rùng mình. Nghịch Lan cầm áo choàng khoát lên người nàng, kéo thần hồn đã sớm bay tới chín tầng mây của nàng trở lại "Làm sao vậy?"


Mộng Y 'A' một tiếng, kéo chặt áo choàng "Không có gì, chỉ là muội đang nghĩ đến một số chuyện."


Nghịch Lan xoa đầu nàng "Có chuyện gì khó xử sao?"


Mộng Y lắc đầu "Không hẳn... Sư tỷ, muội ra ngoài một lát!"


"Muội đi đâu?"


Mộng Y mỉm cười "Đi tìm Vương Cầm."


Nghịch Lan hơi nhíu mày "Dạo này muội rất thân với Vương Cầm... Hai người quen biết từ khi nào?"


Trong trí nhớ của Nghịch Lan, Vương Cầm này tính tình không tốt lắm, phải nói là khiến người khác cực kì chán ghét!


Mộng Y khoát tay "Sư tỷ, Vương Cầm không còn giống như trước rồi... Ừm, cô ấy giống như muội, là từ nơi đó đến."


Nghịch Lan nhíu mày.


Mộng Y lại nói "Lại nói ở nơi đó muội và cô ấy là bạn học, nên tỷ không cần lo đâu!"


Nghịch Lan cuối cùng cũng gật đầu "Đi sớm về sớm, nơi này không giống Thiên Tông, cẩn thận chút!"


Mộng Y gật đầu "Muội biết rồi!"


Mộng Y sau khi ra khỏi phòng liền thu lại vẻ tươi cười, trong lòng có chút lo lắng. Nàng dùng Truyền Âm phù hỏi Vương Cầm ở đâu. Rất nhanh cô ấy trả lời gọi nàng đến phòng cô ấy. Khi Mộng Y đến phòng Vương Cầm thì đã thấy Tần Khương Xuyên bên trong.


Mộng Y đóng kín cửa, Tần Khương Xuyên liền ném ra trận pháp cách âm.


"Ngày mai... Sẽ ổn chứ?" Mộng Y hỏi Tần Khương Xuyên.


Hắn nhúng vai không nói.


Theo cốt truyện ngày mai Ma Quân sẽ dẫn theo ma tu bao vây núi Thanh Vân cướp đồ, Minh Quang vô tình mở ra vực điện ngục, bị nhốt ở đó ba năm. Tưởng Anh và Tiểu Phàm chiến đấu bị thương nặng, Nhiên Quy vì Tiểu Phàm hắc hoá nhập ma. Tuy có vẻ nghiêm trọng nhưng suy cho cùng vẫn không có thiệt hại về tính mạng.


Nhưng mà nay sự tình đã khác, Nghịch Lan vốn vì kinh mạch chưa được chữa trị hoàn toàn nên không tham gia, A Trần và Diệp Miên đã chết nay vẫn còn sống. Vương Cầm và Tần Khương Xuyên vốn là vai ác đều bị xuyên qua. Cốt truyện cũ còn có giữ được không?


Mộng Y cau mày "Ta có chút lo lắng..."


Tần Khương Xuyên trầm mặc, hắn cười nhạt một tiếng "Người lo lắng nhất không phải là ta và Vương Cầm sao?"


Lần này Tần Khương Xuyên là người dẫn lửa, nếu không cẩn thận một khi Ma Quân biết gã bị tính kế hoặc Minh Quang phát hiện hắn chính là kẻ thù thì nhất định hắn phải chết.


Nếu hắn chết so với dự kiến e rằng sẽ bị phán rằng nhiệm vụ thất bại.


Mộng Y hỏi "Ngươi thật sự phải làm những thứ đó sao? Việc lừa Ma Quân lên núi?"


Tần Khương Xuyên cười khổ "Ta không làm sẽ bị phán nhiệm vụ thất bại, không có sự tác động bên ngoài như nguyên tác thì Minh Quang cũng không thể đến vực diện ngục tôi luyện để trưởng thành. Nhất định phải làm!"


"Không đúng!" Vương Cầm hơi nghi ngờ "Cho dù là Ma Quân đến nhưng ở Thanh Vân nhiều cao thủ như vậy vẫn không thể đánh lui sao?! Vì sao lại để đám tiểu bối đối phó Ma Quân chứ?"


"Ngày mai sẽ xuất hiện vấn đề? Hay nói cách khác có nội gián?"


Tần Khương Xuyên suy tư "Có lẽ là vậy."


Vương Cầm nhíu mày "Này, không phải ngươi là người sắp xếp mọi chuyện sao? Sao lại không biết?"


"Oan uổng quá! Ta chỉ báo tin cho Ma Quân biết thôi chứ có phải là người sắp xếp tất cả đâu. Nếu như mọi chuyện ta đều biết chẳng phải lên trời luôn sao?!" Tần Khương Xuyên lầm bầm "Vả lại làm như ta muốn lắm vậy. Dù gì ta cũng xem như nhìn nam chủ lớn, tính kế nam chủ lương tâm ta cũng cắn rứt lắm chứ!"


Nhưng mà đành, so với mạng sống hắn càng biết cái gì quan trọng và hắn cần phải làm hơn. Dù sao nam chủ chỉ khó khăn một thời gian nhưng hắn mền lòng thì cái giá là hồn phi phách tán đó!


Tần Khương Xuyên thở dài "Ngày mai mọi người chú ý một chút, sự hiện diện của hai người vốn đã là bug ai biết được sẽ có hiệu ứng bươm bướm nào hay không."


"Mộng Y nhắc nhở Nghịch Lan và Diệp Miên cẩn trọng. Nếu không có việc gì đừng chạy lung tung, lúc giao chiến cũng đừng ham giao tranh, chạy được thì cứ chạy. Về phần Diệp Miên, bảo cô ấy ở cạnh Minh Quang đừng rời khỏi, Minh Quang là bùa hộ mệnh tốt nhất đấy."


Mộng Y trong lòng không yên trả lời "Đã biết."


Tần Khương Xuyên dặn dò Vương Cầm "Theo cốt truyện ngày mai ngươi phải chết, hiện tại ngươi không có đi theo Ma Quân nhưng cũng không dám chắc không có chuyện. Ngày mai ngươi đi theo ta, đừng đến gần vùng giao tranh cũng như đừng đến gần Minh Quang."


Vương Cầm gật đầu "Ta biết rồi."


Tần Khương Xuyên lại nhắc nhở vài đều mọi người cần lưu ý.


Hồi lâu sau Mộng Y nặng nề hỏi "Tần Khương Xuyên, năm đó ngươi thật sự giết cả nhà Minh Quang à?"


Tần Khương Xuyên im lặng một hồi rồi mới nói "Không tính là giết nhưng có thể tính là gián tiếp tham gia."


"Ta hay cũng chíng là nguyên chủ là con trai của Bắc Luân Thành. Năm đó trong hoạ diệt môn Tạ gia Bắc Luân thành cũng xem như là chủ mưu, mà người cha tiện nghi kia nhát gan nhưng tham vọng lớn, gã không dám lộ mặt, toàn bộ đứng ra chuẩn bị đều là 'ta'."


"Ý đồ của lão cha tiện nghi chính là đem 'ta' ra làm con tốt thế thân nếu mọi chuyện vỡ lỡ. Lão đã đoán rất chuẩn, Minh Quang biết được sự việc, đều tra lên đầu 'ta', lão đã mất không còn ai đối chấp thì 'ta' sẽ không còn đường giải thích. Danh tiếng lão vẫn tốt đổi lại 'ta' gánh hết tiếng xấu."


Tần Khương Xuyên cười nhạt "'Ta' đến Thiên Tông cũng vì chạy trốn, tưởng chừng đã thoát khỏi liên quan ai ngờ gặp được tiểu thiếu gia  Tạ Viêm vẫn còn sống, cũng chính là Minh Quang. Sau điều ra mới biết thi thể Tạ Viêm ở Tạ gia chỉ là một kẻ thế thân. 'Ta' buộc phải tìm cách diệt đi hậu hoạ, nhưng mà Minh Quang lúc này đã mang hào quang nam chủ đánh không chết."


"Kì quái" Vương Cầm lên tiếng "Nhưng theo ta thấy Minh Quang đối với người rất tốt, không nhận ra ngươi ngầm hãm hại hắn sao?"


Tần Khương Xuyên im lặng.


Ngầm hãm hại?


Hắn thật sự hãm hại nam chủ thì còn có thể ở đây sao? Sớm đã bị nam chủ xiên chết!


Nam chủ cũng không phải lại thánh thiện ôn nhu như bên ngoài!


Thay vì nói là hãm hại còn không bằng nói đưa kinh nghiệm cho nam chủ.


Hắn khẽ cười "Đại khái là do nam chủ ngốc đi!"


Mộng Y nâng mắt nhìn Tần Khương Xuyên một chút, cảm thấy hơi nghi hoặc nhưng vẫn không nói gì.


"Thôi được rồi, không còn gì khác thì trở về đi. Ngày mai cẩn thận, tận lực giữ cái mạng nhỏ của mình đi."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương