Anh có thể lý giải tâm tư của những người làm cha mẹ, muốn con gái gả về nhà chồng có cuộc sống tốt không gì đáng trách.

Nói chuyện xong, Thẩm lão thái thái liền cùng Thẩm Xảo Anh đi tới phòng bếp nấu cơm, Thẩm Xảo Anh không yên tâm Tô Điềm Điềm, nhà họ Thẩm cũng giống nhà họ Tô, đều là nhiều bé trai, đến đời cháu đều là con trai.

Thẩm Xảo Anh liền bế Tô Điềm Điềm theo vào phòng bếp, Thẩm lão thái thái thấy thế, vẻ mặt vô ngữ: “Điềm Điềm còn bé như vậy, trong phòng bếp không an toàn, con sao lại đưa con bé vào đây?”Thẩm Xảo Anh bất đắc dĩ buông tay: “Rốt cuộc Điềm Điềm cũng là bé gái, không chơi chung cùng với mấy bé trai được, con lo lắng Điềm Điềm chạy loạn, dứt khoát mang theo bên người.

”Thẩm lão thái thái: “! ! ”Nói cũng là, bé trai bé gái chơi không giống nhau, hơn nữa hiện tại Tô Điềm Điềm mới vừa biết đi không bao lâu, còn chưa vững chắc, không thể so với mấy bé trai hiếu động được.

Tô Điềm Điềm ngồi trên chiếc ghế nhỏ tò mò nhìn quanh, một đôi mắt to tròn xoe ngó trái ngó phải, bộ dáng vô cùng tò mò.


Nhìn Tô Điềm Điềm như vậy, Thẩm Xảo Anh buồn cười không thôi.

“Điềm Điềm, con ngoan ngoãn ngồi yên đây được không? Mẹ với bà ngoại phải làm cơm, ngàn vạn không được chạy loạn, biết không?”Thẩm Xảo Anh ôn nhu dỗ dàng, Tô Điềm Điềm nãi thanh nãi khí mà trả lời nói: “Điềm Điềm biết ạ.

”! ! Nhà họ Cố, thôn Tuyền Hải.

Trần Nhã Vân nhìn Cố Cẩm Châu buồn bã đi về, trong lòng buồn cười, hiếm thấy được bộ dáng như bây giờ của con trai luôn thông minh của cô, Trần Nhã Vân cảm thấy có chút vui mừng.

“Làm sao vậy? Điềm Điềm không ở nhà?”Giọng nói Cố Cẩm Châu có chút buồn bã: “Điềm Điềm theo dì Xảo Anh về nhà mẹ đẻ.

”“Không sao, dù về nhà mẹ đẻ, qua hai ngày là sẽ về thôi, đến lúc đó con vẫn có thể sang tìm Điềm Điềm chơi cùng, chỉ là mẹ rất tò mò, quan hệ giữa con và Điềm Điềm sao mà tốt như vậy?”Đây là nghi hoặc từ trước tới nay của Trần Nhã Vân, trước kia không phải không có cô bé con nào thích Cố Cẩm Châu, muốn chơi cùng với Cố Cẩm Châu, nhưng Cố Cẩm Châu đều cự tuyệt.

Lần này sao mà lại ngoại lệ?Hơn nữa lúc ấy khi mới vừa quen biết, Tô Điềm Điềm cũng mới được có mấy tháng mà thôi.

Dù cho là vì Tô Điềm Điềm lớn lên đáng yêu, nhưng những cô bé khác cũng đâu có kém, như thế nào không thấy con trai nhà mình nhìn với cặp mắt khác đâu?Cố Cẩm Châu hiếm khi cảm thấy có chút ngượng ngùng, gương mặt có chút ửng đỏ: “Thực ra cũng không có gì, chỉ là cảm thấy Điềm Điềm rất quen thuộc, giống như là đã từng quen biết, hơn nữa Điềm Điềm rất đáng yêu, không tự giác liền muốn đối tốt với bé ấy.


”Thật ra bản thân Cố Cẩm Châu cũng rất bối rối, không hiểu vì sao bản thân chỉ thích một mình Tô Điềm Điềm, luôn muốn ở chung với Tô Điềm Điềm.

Hơn nữa cũng giống như Tô Điềm Điềm, đồng dạng Cố Cẩm Châu cũng cảm thấy hơi thở trên người Tô Điềm Điềm rất quen thuộc, như là đã từng gặp nhau từ sớm.

Ban đầu, Cố Cẩm Châu chỉ là muốn tìm kiếm đáp án, nhưng sau đó “anh” thực sự thích Tô Điềm Điềm.

Chỉ cảm thấy Điềm Điềm làm cái gì đều đáng yêu.

Trần Nhã Vân thấy con trai mình nói vậy, lần nữa lâm vào trầm tư, có chút vô ngữ, con trai cô từ sau khi khỏi bệnh, không chỉ trưởng thành sớm hơn trước, làm việc nói chuyện càng thêm thành thục.

Đôi khi, Trần Nhã Vân sẽ quên mất tuổi thật của Cố Cẩm Châu, cảm giác như đang nói chuyện với một người trưởng thành.


Ngoại trừ điều này, biến hóa rõ ràng nhất chính là thường xuyên thất thần, đôi khi nói được một lúc liền bắt đầu thất thần, không biết suy nghĩ cái gì.

Trần Nhã Vân cũng nghĩ muốn biết một chút, nhưng nghĩ đến tính tình con trai mình, nếu con trai không muốn nói, liền tính hỏi cũng vô dụng, hơn nữa Trần Nhã Vân cảm thây biến hóa của Cố Cẩm Châu quy kết cho việc thiếu hụt bóng dáng của người cha.

Cái này để cho Trần Nhã Vân cảm thấy áy náy trong lòng, lúc trước cả cô và chồng cô cũng chưa từng nghĩ đến sẽ đi tới bước đường hiện tại.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương