Xuyên Toa Chư Thiên
-
Chương 184: Giết Thần Tướng
"Giết!"
Ánh mắt của Sở Dương lạnh lẽo như gió rét, hắn vung tay lên, trên dưới tường thành lập tức nhảy ra từng cường giả áo đen, bọn hắn như bọ chét nhảy ra xa mấy chục mét, giết ra bên ngoài.
Đây đều là ám vệ do hắn bồi dưỡng.
Từng người đều trên tiên thiên, khoảng chừng năm trăm người.
Với tài nguyên của thế giới Phong Vân, nếu cho thêm thời gian thì bồi dưỡng hơn vạn cũng không khó, nhưng không đủ thời gian.
Ngay sau đó, bảy mươi hai cường giả Tông sư mặc đồ đỏ phi thân giết ra ngoài.
Đây là cường giả mà nửa năm qua Sở Dương dốc sức bồi dưỡng ra được.
Bọn hắn mới xuất hiện, Tuyệt Vô Thần đã biến sắc mặt, thậm chí run rẩy mở to hai mắt nhìn, không thể tin nổi.
Tuyệt Vô Thần rên rỉ thành tiếng: "Tại sao lại có nhiều cường giả như thế?"
Vô Danh ở phía xa thấy thế thì vẻ mặt biến sắc như cũ pha thêm sự chấn kinh đến mức há hốc miệng.
Lâu thật lâu, trên giang hồ cường giả tiên thiên cũng khó gặp, nhưng giờ đến Tông sư cũng xuất hiện thành đội.
Vô Thanh thán phục một tiếng: "Sở Dương à, ngươi đã gặp gì trong năm năm biến mất đó?"
Hắn nói xong thì nhìn sương máu ở bên cạnh, đắng chát nói: "Chẳng lẽ tới nay ta thật sai rồi sao? Ba trăm vạn con dân?"
Hắn không ngừng run rẩy.
Ánh mắt hắn rốt cục cũng có biến hóa.
"Hùng Bá, ngươi giết cả nhà ta, hôm nay chắc chắc chém giết ngươi tại đây!"
Bộ Kinh Vân hét lớn một tiếng vang vọng khắp mười dặm.
Hắn luôn muốn giết chết Hùng Bá, nhưng đáng tiếc từ sau khi đối phương ẩn cư thì không còn cơ hội tìm được, hơn nữa Tuyệt Vô Thần lại xuất hiện nên trong lúc nhất thời phải buông bỏ, bây giờ thành chủ trở lại, thực lực đại tiến, lại phát hiện ra Hùng Bá nên cừu hận trong lòng hắn lại dấy lên một lần nữa.
Hùng Bá cười lạnh nói: "Nghiệt đồ, vi sư cho ngươi biết, sư phụ chung quy là sư phụ, đồ đệ mãi mãi cũng là đồ đệ!"
Sát tâm của hắn dành cho Bộ Kinh Vân cũng càng nặng.
Tần Sương thở dài, đi ra nói: "Sư phụ, để cho ta tới đi!"
Hùng Bá hơi do dự, sau đó gật đầu lui ra sau: "Cũng được!"
Bộ Kinh Vân có ấn tượng khá tốt với Tần Sương, thấy đối phương ngăn cản trước người thì thần sắc lạnh lẽo nói: "Đại sư huynh, ngươi muốn ngăn ta?"
Tần Sương khổ sở nói: "Oan oan tương báo đến khi nào?"
Bộ Kinh Vân hừ nói: "Chỉ có báo mới có thể chấm dứt, ngươi có lui hay không?"
Tần Sương bình tĩnh lại, nói: "Ra tay đi!"
"Thôi được, từ đây sư huynh ngươi ta thành người lạ!"
Bộ Kinh Vân là người nào, một khi hắn đã quyết định thì há có thể thay đổi.
Hắn nói xong thì tung ra một chưởng.
Cuồng phong thét gào, mây cuốn sạch tất cả, phun nuốt thiên địa thủy khí, thu nạp phong mang chung quanh.
Tần Sương biến sắc mặt, nói: "Hay cho Bộ Kinh Vân ngươi!"
Bây giờ hắn cũng đã đến cảnh giới Tông sư nên sao không nhìn ra sự kinh khủng từ một chưởng này của Bộ Kinh Vân, hắn lập tức thi triển ra chiêu mạnh nhất của Thiên Sương quyền là Sương Tuyệt Thiên Hạ.
Khí lạnh bức người có thể đóng băng mọi thứ, nhưng nó lại không ngăn được một chưởng của Bộ Kinh Vân, hắn lập tức bị đối phương đập bay ra ngoài.
"Từ nay về sau hãy làm người bình thường đi!"
Bộ Kinh Vân nhoáng người lên đã đuổi kịp Tần Sương đang bay ngược, tung chưởng tới đan điền, phế đi tu vi đối phương.
"Ngươi..."
Tần Sương run người, ngã xuống đất thổ huyết, hắn thở dài một tiếng nhìn mây trắng trên trời, khóe miệng đắng chát, lẩm bẩm nói: "Sao lại đến mức này. Sư phụ ơi, ẩn cư không tốt sao? Tại sao lại nghe Thiên Môn mời chào?"
"Nghiệt đồ!"
Hùng Bá rất giật mình.
Hắn cảm thấy Tần Sương không phải là đối thủ của Bộ Kinh Vân, nhưng lại không ngờ được sẽ bại nhanh như thế: Một chưởng bại lui, một chưởng phế đi tu vi.
Hùng Bá trong sự kinh sợ lập tức thi triển Phong Thần thối giết tới.
"Hùng Bá, một ngày này ta đã đợi quá lâu rồi! Hoắc gia, thù không chung trời!"
Bộ Kinh Vân hét to một tiếng, con ngươi cũng đỏ.
Kỳ Lân tí của hắn cũng tuôn ra lực lượng đáng sợ, lập tức giao thủ với Hùng Bá.
Sư đồ hai người đại chiến một chỗ không ngờ lại ngang nhau, không phân cao thấp.
"Tuyệt Vô Thần, đầu ngươi có cứng rắn không?"
Trong nháy mắt Bộ Kinh Vân xuất chiến, Đoạn Lãng không dằn nổi nhảy ra ngoài, thẳng đến trên ghế của Tuyệt Vô Thần.
Tuyệt Vô Thần giận dữ nói: "Tiểu bối lại dám càn rỡ!"
Đoạn Lãng sâm nhiên cười một tiếng: "Tiểu bối? Hắc hắc, ta chính là tổ tông của ngươi!"
Trong nháy mắt, hắn đã đi tới phụ cận.
Tuyệt Vô Thần nhoáng hai tay, trên người toát ra kim quang, thúc giục ra Bất Diệt Kim Thân mà hắn tu luyện thành. Công pháp này chẳng qua kiểu như Kim Chung tráo thôi, nhưng hắn lại cải tiến tạo thành Bất Diệt Kim Thân, cũng thành tựu uy danh của hắn, càng đúc nên dã tâm của hắn.
"Giết!"
Hắn vẫy lui đám người ở hai bên muốn xuất chiến, chủ động nghênh chiến Đoạn Lãng.
Hỏa Lân kiếm lóe lên, hồng quang đầy trời, một kiếm lập tức lưu lại một vết thương trên người Tuyệt Vô Thần, đánh đối phương bay ra ngoài.
"Ha ha ha, Bất Diệt Kim Thân cũng chẳng gì hơn thế này!"
Đoạn Lãng cười lên điên cuồng, thừa cơ đuổi tới.
"Giết cho ta!"
Tuyệt Vô Thần mặt không chút máu mới đứng vững lại, vung tay lên, mệnh lệnh Quỷ Xoa La xuất thủ, hắn thừa cơ bay ngược lại, ẩn trong đám người.
Lúc này, ám vệ đã giết tới, họ tựa như hổ lạc bầy dê, thu gặt lấy sinh mệnh, cũng ngăn cản giúp Đoạn Lãng từng lớp Quỷ Xoa La lao đến mãnh liệt.
"Đại sư huynh đang ở trên tường thành nhìn, ta há có thể để ngươi trốn thoát?"
Đoạn Lãng phi thân đuổi tới.
Đại chiến bộc phát, thảm liệt dị thường.
Nhưng mà Vô Danh lại trông thấy một cảnh tượng quỷ dị.
Cường giả Vô Song thành, toàn bộ đều thi triển Phong Thần thôi, tựa như phong trung chi thần, tạo nên một trận cuồng phong, giết chóc một mảng lớn.
Khoát tay chính là Thiên Sương quyền cùng Bài Vân chưởng.
"Sở Dương, tâm của ngươi thật to lớn!"
Vô Danh rung động lần nữa, không khỏi nhìn phía tường thành.
Truyền thụ tuyệt học như thế cho thủ hạ, ngay cả hắn cũng không làm được.
Trên tường thành, Sở Dương như cảm ứng được, nhìn Vô Danh, khẽ gật đầu.
Hắn xoay chuyển ánh mắt, nhìn toàn cục.
Hắn phát hiện, Hùng Bá tuy mạnh nhưng cũng chỉ mới đạt tới cảnh giới Tông sư mà thôi, đánh chiến lâu dài sẽ bị Bộ Kinh Vân áp chế.
Dù sao thì Bộ Kinh Vân tu luyện là Tâm Phân Quy Nguyên khí đã qua cải tiến, lại mở ra hơn bảy mươi khiếu huyệt, nội tình thâm hậu hơn xa Hùng Bá.
Một bên khác, Đoạn Lãng đã đẩy Tuyệt Vô Thần vào tử địa, nếu không phải có Quỷ Xoa La liên tục xông lên chịu chết thì đã sớm bị giết.
Sở Dương ngưng tụ ánh mắt, lập tức thấy được Nhiếp Phong ở trong đám người, hắn tung một chưởng chụp chết Tuyệt Tâm chuẩn bị chạy trốn, tung một chưởng khác bắt được Tuyệt Thiên đang chạy gấp tới nơi xa.
"Dù sao cũng là đệ đệ cùng cha khác mẹ của ngươi!"
Sở Dương lắc đầu xem như không thấy.
"Tuyệt Tâm?"
Hắn quệt quệt khóe môi.
Từ khi hắn đến đây thì đã chú định sẽ có rất nhiều người không thể quật khởi, cũng chú định có ít ngươi không thể xuất hiện.
Trong nguyên tác, Tuyệt Tâm sau này là cường giả tuyệt thế.
Bây giờ, đối phương lại bị chụp chết một cách dễ dàng.
Độc Cô Minh, Dương Phong, Dương Tiểu Vũ, và cả Minh Nguyệt thì đang nhao nhao thi triển tuyệt học, đánh giết cường giả Vô Thần Tuyệt cung, những nơi đi qua thì mưa máu bay tán loạn.
BẠCH!
Sở Dương xoay chuyển ánh mắt, cười mỉm, lẩm bẩm: "Rốt cục nhịn không được muốn lộ diện sao?"
Trên chiến trường.
"Hùng Bá ngươi hãy nhìn mọi người của Hoắc gia ta đi, lên trời mà nhìn?"
Bộ Kinh Vân điên cuồng hét to một tiếng, đánh cho Hùng Bá phun một ngụm máu tươi bay ra ngoài.
"Lão phu giết người đầy đồng, đừng nói là mấy tên tiểu quỷ, cho dù Diêm Vương xuất hiện thì lão phu cũng có thể tung chưởng chụp chết hắn!"
Hùng Bá không ai bì nổi, lau đi máu tươi nơi khóe miệng rồi nhấc chưởng ngăn cản, nhưng lại bị đánh bay ra ngoài lần nữa.
Bộ Kinh Vân điên cuồng gào lên: "Vậy để ta biến ngươi thành quỷ! Chết đi cho ta!"
Một chưởng này quán xuyên công lực toàn thân, thoáng lóe lên đã chụp tới đỉnh đầu Hùng Bá.
"Trời muốn tuyệt ta?"
Hùng Bá quá sợ hãi.
"Dừng tay!"
U Nhược lo lắng thốt lên, cấp tấp lao tới.
Cùng thời điểm đó, nam tử bên cạnh U Nhược lạnh lùng thốt lên: "Giết Hùng Bá? Có hỏi qua ta chưa?"
Vị nam tử này khoát tay, xuyên qua nhật nguyệt, trực kích Bộ Kinh Vân.
Thực lực hắn mạnh hơn Hùng Bá rất rất nhiều.
"Có hỏi qua ta chưa mà muốn giết Bộ Kinh Vân?"
Trên tường thành, Sở Dương cười lạnh, đại kích trong tay đột nhiên ném ra ngoài.
"Không!"
Nam tử chuẩn bị đánh giết Bộ Kinh Vân cảm thấy như bị tuyệt thế hung thú tập trung, tử vong cấp tốc bao phủ trong lòng, hắn lập tức thấy được đại kích hóa thành lưu quang.
"Trốn không thoát, tuyệt đối trốn không thoát!"
Hắn chấn động tâm thần mãnh liệt, mặt trắng không chút máu, không khỏi nghẹn ngào sợ hãi kêu lên: "Ta là Thần Tương, ngươi dám giết ta?"
PHANH!
Đại kích hạ xuống, xuyên thủng thân thể hắn, chấn thành thấn vụng, thành một vũng máu tươi.
"Thần Tướng? Ngay cả thiên thần nếu dám ngăn cản trước mặt cũng sẽ bị oanh sát!"
Sở Dương vẫy tay, Thiên Qua chiến kích lập tức đảo ngược bay về.
Hắn xoay chuyển ánh mắt, nhìn sang phía Tuyệt Vô Thần, trong mắt sát cơ bạo khởi lần nữa.
Ánh mắt của Sở Dương lạnh lẽo như gió rét, hắn vung tay lên, trên dưới tường thành lập tức nhảy ra từng cường giả áo đen, bọn hắn như bọ chét nhảy ra xa mấy chục mét, giết ra bên ngoài.
Đây đều là ám vệ do hắn bồi dưỡng.
Từng người đều trên tiên thiên, khoảng chừng năm trăm người.
Với tài nguyên của thế giới Phong Vân, nếu cho thêm thời gian thì bồi dưỡng hơn vạn cũng không khó, nhưng không đủ thời gian.
Ngay sau đó, bảy mươi hai cường giả Tông sư mặc đồ đỏ phi thân giết ra ngoài.
Đây là cường giả mà nửa năm qua Sở Dương dốc sức bồi dưỡng ra được.
Bọn hắn mới xuất hiện, Tuyệt Vô Thần đã biến sắc mặt, thậm chí run rẩy mở to hai mắt nhìn, không thể tin nổi.
Tuyệt Vô Thần rên rỉ thành tiếng: "Tại sao lại có nhiều cường giả như thế?"
Vô Danh ở phía xa thấy thế thì vẻ mặt biến sắc như cũ pha thêm sự chấn kinh đến mức há hốc miệng.
Lâu thật lâu, trên giang hồ cường giả tiên thiên cũng khó gặp, nhưng giờ đến Tông sư cũng xuất hiện thành đội.
Vô Thanh thán phục một tiếng: "Sở Dương à, ngươi đã gặp gì trong năm năm biến mất đó?"
Hắn nói xong thì nhìn sương máu ở bên cạnh, đắng chát nói: "Chẳng lẽ tới nay ta thật sai rồi sao? Ba trăm vạn con dân?"
Hắn không ngừng run rẩy.
Ánh mắt hắn rốt cục cũng có biến hóa.
"Hùng Bá, ngươi giết cả nhà ta, hôm nay chắc chắc chém giết ngươi tại đây!"
Bộ Kinh Vân hét lớn một tiếng vang vọng khắp mười dặm.
Hắn luôn muốn giết chết Hùng Bá, nhưng đáng tiếc từ sau khi đối phương ẩn cư thì không còn cơ hội tìm được, hơn nữa Tuyệt Vô Thần lại xuất hiện nên trong lúc nhất thời phải buông bỏ, bây giờ thành chủ trở lại, thực lực đại tiến, lại phát hiện ra Hùng Bá nên cừu hận trong lòng hắn lại dấy lên một lần nữa.
Hùng Bá cười lạnh nói: "Nghiệt đồ, vi sư cho ngươi biết, sư phụ chung quy là sư phụ, đồ đệ mãi mãi cũng là đồ đệ!"
Sát tâm của hắn dành cho Bộ Kinh Vân cũng càng nặng.
Tần Sương thở dài, đi ra nói: "Sư phụ, để cho ta tới đi!"
Hùng Bá hơi do dự, sau đó gật đầu lui ra sau: "Cũng được!"
Bộ Kinh Vân có ấn tượng khá tốt với Tần Sương, thấy đối phương ngăn cản trước người thì thần sắc lạnh lẽo nói: "Đại sư huynh, ngươi muốn ngăn ta?"
Tần Sương khổ sở nói: "Oan oan tương báo đến khi nào?"
Bộ Kinh Vân hừ nói: "Chỉ có báo mới có thể chấm dứt, ngươi có lui hay không?"
Tần Sương bình tĩnh lại, nói: "Ra tay đi!"
"Thôi được, từ đây sư huynh ngươi ta thành người lạ!"
Bộ Kinh Vân là người nào, một khi hắn đã quyết định thì há có thể thay đổi.
Hắn nói xong thì tung ra một chưởng.
Cuồng phong thét gào, mây cuốn sạch tất cả, phun nuốt thiên địa thủy khí, thu nạp phong mang chung quanh.
Tần Sương biến sắc mặt, nói: "Hay cho Bộ Kinh Vân ngươi!"
Bây giờ hắn cũng đã đến cảnh giới Tông sư nên sao không nhìn ra sự kinh khủng từ một chưởng này của Bộ Kinh Vân, hắn lập tức thi triển ra chiêu mạnh nhất của Thiên Sương quyền là Sương Tuyệt Thiên Hạ.
Khí lạnh bức người có thể đóng băng mọi thứ, nhưng nó lại không ngăn được một chưởng của Bộ Kinh Vân, hắn lập tức bị đối phương đập bay ra ngoài.
"Từ nay về sau hãy làm người bình thường đi!"
Bộ Kinh Vân nhoáng người lên đã đuổi kịp Tần Sương đang bay ngược, tung chưởng tới đan điền, phế đi tu vi đối phương.
"Ngươi..."
Tần Sương run người, ngã xuống đất thổ huyết, hắn thở dài một tiếng nhìn mây trắng trên trời, khóe miệng đắng chát, lẩm bẩm nói: "Sao lại đến mức này. Sư phụ ơi, ẩn cư không tốt sao? Tại sao lại nghe Thiên Môn mời chào?"
"Nghiệt đồ!"
Hùng Bá rất giật mình.
Hắn cảm thấy Tần Sương không phải là đối thủ của Bộ Kinh Vân, nhưng lại không ngờ được sẽ bại nhanh như thế: Một chưởng bại lui, một chưởng phế đi tu vi.
Hùng Bá trong sự kinh sợ lập tức thi triển Phong Thần thối giết tới.
"Hùng Bá, một ngày này ta đã đợi quá lâu rồi! Hoắc gia, thù không chung trời!"
Bộ Kinh Vân hét to một tiếng, con ngươi cũng đỏ.
Kỳ Lân tí của hắn cũng tuôn ra lực lượng đáng sợ, lập tức giao thủ với Hùng Bá.
Sư đồ hai người đại chiến một chỗ không ngờ lại ngang nhau, không phân cao thấp.
"Tuyệt Vô Thần, đầu ngươi có cứng rắn không?"
Trong nháy mắt Bộ Kinh Vân xuất chiến, Đoạn Lãng không dằn nổi nhảy ra ngoài, thẳng đến trên ghế của Tuyệt Vô Thần.
Tuyệt Vô Thần giận dữ nói: "Tiểu bối lại dám càn rỡ!"
Đoạn Lãng sâm nhiên cười một tiếng: "Tiểu bối? Hắc hắc, ta chính là tổ tông của ngươi!"
Trong nháy mắt, hắn đã đi tới phụ cận.
Tuyệt Vô Thần nhoáng hai tay, trên người toát ra kim quang, thúc giục ra Bất Diệt Kim Thân mà hắn tu luyện thành. Công pháp này chẳng qua kiểu như Kim Chung tráo thôi, nhưng hắn lại cải tiến tạo thành Bất Diệt Kim Thân, cũng thành tựu uy danh của hắn, càng đúc nên dã tâm của hắn.
"Giết!"
Hắn vẫy lui đám người ở hai bên muốn xuất chiến, chủ động nghênh chiến Đoạn Lãng.
Hỏa Lân kiếm lóe lên, hồng quang đầy trời, một kiếm lập tức lưu lại một vết thương trên người Tuyệt Vô Thần, đánh đối phương bay ra ngoài.
"Ha ha ha, Bất Diệt Kim Thân cũng chẳng gì hơn thế này!"
Đoạn Lãng cười lên điên cuồng, thừa cơ đuổi tới.
"Giết cho ta!"
Tuyệt Vô Thần mặt không chút máu mới đứng vững lại, vung tay lên, mệnh lệnh Quỷ Xoa La xuất thủ, hắn thừa cơ bay ngược lại, ẩn trong đám người.
Lúc này, ám vệ đã giết tới, họ tựa như hổ lạc bầy dê, thu gặt lấy sinh mệnh, cũng ngăn cản giúp Đoạn Lãng từng lớp Quỷ Xoa La lao đến mãnh liệt.
"Đại sư huynh đang ở trên tường thành nhìn, ta há có thể để ngươi trốn thoát?"
Đoạn Lãng phi thân đuổi tới.
Đại chiến bộc phát, thảm liệt dị thường.
Nhưng mà Vô Danh lại trông thấy một cảnh tượng quỷ dị.
Cường giả Vô Song thành, toàn bộ đều thi triển Phong Thần thôi, tựa như phong trung chi thần, tạo nên một trận cuồng phong, giết chóc một mảng lớn.
Khoát tay chính là Thiên Sương quyền cùng Bài Vân chưởng.
"Sở Dương, tâm của ngươi thật to lớn!"
Vô Danh rung động lần nữa, không khỏi nhìn phía tường thành.
Truyền thụ tuyệt học như thế cho thủ hạ, ngay cả hắn cũng không làm được.
Trên tường thành, Sở Dương như cảm ứng được, nhìn Vô Danh, khẽ gật đầu.
Hắn xoay chuyển ánh mắt, nhìn toàn cục.
Hắn phát hiện, Hùng Bá tuy mạnh nhưng cũng chỉ mới đạt tới cảnh giới Tông sư mà thôi, đánh chiến lâu dài sẽ bị Bộ Kinh Vân áp chế.
Dù sao thì Bộ Kinh Vân tu luyện là Tâm Phân Quy Nguyên khí đã qua cải tiến, lại mở ra hơn bảy mươi khiếu huyệt, nội tình thâm hậu hơn xa Hùng Bá.
Một bên khác, Đoạn Lãng đã đẩy Tuyệt Vô Thần vào tử địa, nếu không phải có Quỷ Xoa La liên tục xông lên chịu chết thì đã sớm bị giết.
Sở Dương ngưng tụ ánh mắt, lập tức thấy được Nhiếp Phong ở trong đám người, hắn tung một chưởng chụp chết Tuyệt Tâm chuẩn bị chạy trốn, tung một chưởng khác bắt được Tuyệt Thiên đang chạy gấp tới nơi xa.
"Dù sao cũng là đệ đệ cùng cha khác mẹ của ngươi!"
Sở Dương lắc đầu xem như không thấy.
"Tuyệt Tâm?"
Hắn quệt quệt khóe môi.
Từ khi hắn đến đây thì đã chú định sẽ có rất nhiều người không thể quật khởi, cũng chú định có ít ngươi không thể xuất hiện.
Trong nguyên tác, Tuyệt Tâm sau này là cường giả tuyệt thế.
Bây giờ, đối phương lại bị chụp chết một cách dễ dàng.
Độc Cô Minh, Dương Phong, Dương Tiểu Vũ, và cả Minh Nguyệt thì đang nhao nhao thi triển tuyệt học, đánh giết cường giả Vô Thần Tuyệt cung, những nơi đi qua thì mưa máu bay tán loạn.
BẠCH!
Sở Dương xoay chuyển ánh mắt, cười mỉm, lẩm bẩm: "Rốt cục nhịn không được muốn lộ diện sao?"
Trên chiến trường.
"Hùng Bá ngươi hãy nhìn mọi người của Hoắc gia ta đi, lên trời mà nhìn?"
Bộ Kinh Vân điên cuồng hét to một tiếng, đánh cho Hùng Bá phun một ngụm máu tươi bay ra ngoài.
"Lão phu giết người đầy đồng, đừng nói là mấy tên tiểu quỷ, cho dù Diêm Vương xuất hiện thì lão phu cũng có thể tung chưởng chụp chết hắn!"
Hùng Bá không ai bì nổi, lau đi máu tươi nơi khóe miệng rồi nhấc chưởng ngăn cản, nhưng lại bị đánh bay ra ngoài lần nữa.
Bộ Kinh Vân điên cuồng gào lên: "Vậy để ta biến ngươi thành quỷ! Chết đi cho ta!"
Một chưởng này quán xuyên công lực toàn thân, thoáng lóe lên đã chụp tới đỉnh đầu Hùng Bá.
"Trời muốn tuyệt ta?"
Hùng Bá quá sợ hãi.
"Dừng tay!"
U Nhược lo lắng thốt lên, cấp tấp lao tới.
Cùng thời điểm đó, nam tử bên cạnh U Nhược lạnh lùng thốt lên: "Giết Hùng Bá? Có hỏi qua ta chưa?"
Vị nam tử này khoát tay, xuyên qua nhật nguyệt, trực kích Bộ Kinh Vân.
Thực lực hắn mạnh hơn Hùng Bá rất rất nhiều.
"Có hỏi qua ta chưa mà muốn giết Bộ Kinh Vân?"
Trên tường thành, Sở Dương cười lạnh, đại kích trong tay đột nhiên ném ra ngoài.
"Không!"
Nam tử chuẩn bị đánh giết Bộ Kinh Vân cảm thấy như bị tuyệt thế hung thú tập trung, tử vong cấp tốc bao phủ trong lòng, hắn lập tức thấy được đại kích hóa thành lưu quang.
"Trốn không thoát, tuyệt đối trốn không thoát!"
Hắn chấn động tâm thần mãnh liệt, mặt trắng không chút máu, không khỏi nghẹn ngào sợ hãi kêu lên: "Ta là Thần Tương, ngươi dám giết ta?"
PHANH!
Đại kích hạ xuống, xuyên thủng thân thể hắn, chấn thành thấn vụng, thành một vũng máu tươi.
"Thần Tướng? Ngay cả thiên thần nếu dám ngăn cản trước mặt cũng sẽ bị oanh sát!"
Sở Dương vẫy tay, Thiên Qua chiến kích lập tức đảo ngược bay về.
Hắn xoay chuyển ánh mắt, nhìn sang phía Tuyệt Vô Thần, trong mắt sát cơ bạo khởi lần nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook