Xuyên Thư Sư Tôn Chỉ Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện
-
23: Phiên Ngoại Những Năm Đó Đồ Nhi Yêu Thầm Ta
Vọng Hư Sơn trăm dặm chạy dài, xanh ngắt không dứt.
Cạnh cự thạch lưng chừng sườn núi, giữa khe đá mộc ra một gốc thanh tùng hữu lực.
Thanh tùng sinh ra ngay vách đá, dưới thân là vạn trượng huyền nhai.
Một tiên tu áo lam dừng chân trước cây tùng, dùng giọng điệu như đang xử lí công việc, nói: “Lăng Trần Sóc, sư tôn bảo ta tới thu bài tập của ngươi.”
“A?” Trong cây tùng xanh ngắt, một cái đầu tròn tròn nhô ra, hắc y thiếu niên tóc dài như thác nước, đổ xuống huyền nhai vạn kiếp bất phục.
Hai đùi thiếu niên quấn lấy nhánh cây, thả ngược thân thể lắc tới lắc lui, trong miệng ngậm một nhánh cỏ, không chút để ý hỏi, “Bài tập gì?”
Lam Thần Hoa đáp: “Sư tôn vừa giao hôm qua, chép《Thiên Địa Thần Chú》ba lần, ngươi không quên chứ?”
Lăng Trần Sóc nhổ nhánh cỏ trong miệng ra, không cho là đúng nói: “Sư tôn nói qua khi nào? Sao ta lại không biết? Không viết đâu.”
“Ngươi……” Lam Thần Hoa nhíu mày nói, “Ngươi mau làm đi, bằng không ta sẽ nói cho sư tôn.”
Nghe được bốn chữ “Nói cho sư tôn”, ánh mắt Lăng Trần Sóc sáng lên, cà lơ phất phơ nói, “Ngươi còn biết cáo trạng, ngươi thích thì nói đi.”
Lam Thần Hoa hỏi: “Ngươi thật sự không làm?”
“Làm cái gì mà làm?” Hai chân Lăng Trần Sóc vừa động, cả người liền xoay tròn, nằm trên nhánh tùng chi, hai tay gối đầu, kiều một chân, nói, “Ta đây không viết.”
“Được, ngươi chờ xem.” Lam Thần Hoa căm giận xoay người rời đi.
Lăng Trần Sóc nằm trên cây, trong ánh mắt lộ ra một tia giảo hoạt.
Một lúc sau, Lam Thần Hoa lại vội vã chạy trở về, ngẩng đầu nói với người trên cây: “Lăng Trần Sóc, sư tôn kêu ngươi qua.”
Hai mắt Lăng Trần Sóc chuyển động, từ trên cây nhảy xuống, làm mặt quỷ với Lam Thần Hoa, cố ý dây dưa dây cà kéo dài tới trước cửa Chư Thiên Đường.
Lam Thần Hoa gõ cửa, cung cung kính kính nói: “Sư tôn, Lăng Trần Sóc tới rồi.”
Một giọng nói lãnh đạm từ bên trong cánh cửa truyền ra, nói: “Tiến vào.”
Lam Thần Hoa mang theo Lăng Trần Sóc đi vào Chư Thiên Đường, Lăng Trần Sóc giương mắt nhìn lên, chỉ thấy Vân Triệt đang ngồi ngay ngắn trong sảnh, trước mặt còn có một nữ hài mặt đầy nước mắt —— Ninh Thi Ngọc.
Lăng Trần Sóc không có tức giận mà chỉ trừng mắt nhìn nàng một cái.
Sư muội này một ngày có thể khóc đến bảy tám lần, chỉ cần sư tôn và sư huynh nào đó nói chuyện hơn một câu, nàng đều có thể khóc một hồi.
Vân Triệt ngẩng đầu nhìn Lam Thần Hoa, nói: “Các ngươi ra ngoài trước đi.”
Lam Thần Hoa đáp “Vâng”, rồi lên trước kéo ống tay áo Ninh Thi Ngọc, nói, “Tiểu sư muội, đừng khóc, đi thôi.”
“Ô ô…… Anh anh……” Ninh Thi Ngọc khóc ròng nói, “Về sau muội sẽ không chơi với Lăng Trần Sóc đâu, không bao giờ để ý đến hắn nữa……”
Lăng Trần Sóc trợn trắng mắt, nói: “Ai thèm chơi với ngươi.”
Nhìn hai sư đệ sư muội không hiểu chuyện, Lam Thần Hoa thập phần hiểu chuyện mà tiến lên kéo Ninh Thi Ngọc ra ngoài, vừa đi vừa nhẹ giọng nói với Ninh Thi Ngọc: “Sư tôn mỗi ngày đều đã rất mệt rồi, nếu muội là thật tình thích sư tôn, thì đừng làm người phiền lòng như vậy……”
Ninh Thi Ngọc khóc thút thít bị Lam Thần Hoa mang ra ngoài, trong Chư Thiên Đường chỉ còn lại hai người Vân Triệt và Lăng Trần Sóc.
Bên trong, an tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Sau khi Vân Triệt trầm mặc thật lâu, mới nhàn nhạt hỏi: “Lại không làm bài tập?”
Vân Triệt chưa bao giờ phát hỏa, cũng không mắng chửi người, thậm chí sẽ không nói chuyện lớn tiếng, tính tình rất tốt.
Nhưng cho dù y trầm mặc không nói, thì cũng có một loại khí thế không rõ, làm người ta không thể không khuất phục và ngước nhìn.
Người khác ở trước mặt y, đầu cũng không dám ngẩng lên, động cũng không dám động, sợ nhất chính là khi không nghe lời bị y gọi đến.
Nhưng là Lăng Trần Sóc lại dạy mãi mà không chịu không sửa, động hay không động cũng gặp rắc rối hoặc gây chuyện, không làm bài tập chỉ là chuyện thường, một ngày hắn có thể bị Vân Triệt gọi đến hơn ba lần.
Lăng Trần Sóc vô cùng ủy khuất nhìn Vân Triệt, ngoan ngoãn gật gật đầu.
Vân Triệt nói: “Viết, ở chỗ này, ta nhìn ngươi.”
Hai mắt Lăng Trần Sóc sáng ngời, vội vàng xoay người lấy giấy bút, đặt trên bàn dài, hắn ngồi xuống trước mặt y, nhịn không được che miệng cười.
Bị mình tìm còn có thể cợt nhả, Vân Triệt suýt nữa đã hoài nghi bản thân nhìn lầm, y lạnh mặt nói: “Viết cho tốt.”
Lăng Trần Sóc cầm bút, ngẩng đầu nhếch miệng cười với Vân Triệt, xán lạn giống như mặt trời nhỏ, nói: “Sư tôn, vừa rồi người dữ quá, ta bị dọa rồi, tay run không viết chữ được, người cười một chút ta mới có thể viết a.”
Vân Triệt không chút biểu tình, lạnh lùng nhìn Lăng Trần Sóc một cái.
Lăng Trần Sóc nhe răng trợn mắt làm mặt quỷ với y.
Vân Triệt khẽ nhíu mày, nghiêng mặt đi, khóe môi lại hơi hơi gợi lên.
Vậy mà lại trộm cười, còn cố ý nghiêng mặt đi không cho mình phát hiện.
Lăng Trần Sóc đắc ý cong môi, cảm giác cả người tràn ngập lực lượng, vùi đầu chép bài tập Vân Triệt giao cho.
Ánh mặt trời chiếu vào gương mặt trắng nõn tuấn mỹ của thiếu niên, góc nghiêng hiện lên chút non nớt.
Vân Triệt lẳng lặng nhìn thiếu niên đang nghiêm túc chép bài, mà không biết người hoàn toàn trái ngược với bản thân trước mắt này, vậy mà đã được chú định bên nhau ngàn vạn năm.
(Tác giả lúc nào cũng vớ vẫn: Có đôi khi, hài tử hư không nghe lời, là vì muốn khiến cho sư tôn chú ý.
Đúng thật, sư tôn sẽ đặt thật nhiều sự chú ý lên trên người hài tử hư đó.)
HOÀN TOÀN VĂN.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook