Lúc thi giữa kỳ, Tô Dật Thuần đã không còn bị xếp ở phòng cuối mà vượt lên mấy phòng.

Ôn Mãn Thanh nhìn theo cậu xuống lầu, lã chã chực khóc: “Lang quân, chàng… bỏ thiếp mà đi hay sao?”
Tô Dật Thuần đang đứng ở giữa cầu thang, bỗng cậu chạy vụt lên trước mặt cậu ta thì thầm: “Lần trước Y Ninh đứng thứ 5 trong lớp, cổ thi ở tầng 2, cách cậu 2 tầng lận đó.”
Ôn Mãn Thanh: “!!!”
Omega cười khẽ, vỗ vai cậu ta: “Thích ai thì phải cố hết sức đuổi theo người ấy.”
Lần thi giữa kì này 3 trường cùng thi, kết quả ra chậm hơn, Đỗ Hàn Sương nhìn cậu mỗi ngày đều lo lắng sốt ruột, không nhịn được hỏi: “Đến mức này sao, sợ thi không tốt đến vậy à?” “Ừm, rất sợ,” Tô Dật Thuần chỉnh lại vòng ức chế, cười với hắn: “Bởi vì đây là thứ trước đây không thể đạt được.”
Đỗ Hàn Sương nghe vậy thì hơi nhướng mày, hắn rất tò mò với quá khứ của Tô Dật Thuần, nhưng không có cơ hội để hỏi, hơn nữa dường như hắn bị cái gì đó ngăn cản, không thể thẳng thắn nói.

“Dù như vậy cũng phải giữ bình tĩnh.” Người đàn ông thong thả ăn nốt miếng điểm tâm cuối cùng.

“ Bao giờ có lịch họp phụ huynh thì bảo tôi.”
“Vâng,” Tô Dật Thuần nhìn thấy hắn sắp đi, hỏi: “Nếu em thi tốt thì có thưởng không?”
Người nọ tay mặc áo hơi dừng, không quay đầu lại: “Em muốn cái gì?”
“Em muốn anh đưa em ra ngoài chơi, được không? Đi đâu cũng được.”
Alpha sửa soạn chỉnh tề rồi cầm một viên kẹo sữa, Tô Dật Thuần còn tưởng hắn muốn ăn, bỗng cằm bị người ta nắm, kẹo sữa bị nhét vào miệng.

“Bé ngoan sẽ được cưng chiều.”
Kẹo trong miệng làm một bên má phồng lên, trông như một chú chuột hamster tham ăn, trong mắt Đỗ Hàn Sương hiện lên ý cười.

Bị lòng bàn tay người nọ chạm qua khóe miệng, Tô Dật Thuần hơi ngây ngẩn.

Cậu hôn lòng bàn tay hắn rồi, có phải là có thể hiểu lòng hắn hay không? (chém)
Lâm Uyển chống đầu lim dim ngủ.

Tiết trước là toán, cô mơ màng ngủ một giấc, tỉnh lại thì nghe thấy bạn cùng bàn nói kết quả thi lần này đã có.


“Huhu lần này tui thi chán quá,” bạn cùng bàn nước mắt tuôn rơi: “Tui khổ quá mà, tại sao người ta tiến bộ nhanh vậy, cái tên Tô Dật Thuần lớp 11, má cậu ta, cậu ta xếp trong top 100 toàn khóa đó.

Chẳng lẽ tui không hợp với học hành hay sao?”
Lâm Uyển đang xem kết quả trên điện thoại, nghe vậy sửng sốt: “Cậu nói ai xếp trong top 100 cơ?”
“Tô Dật Thuần đó,” bạn cùng bàn vừa lau nước mắt vừa rầu rĩ nói: “Cậu thân với cậu ta phết mà.”
Bạn cùng bạn thấy cô mãi không nói gì, còn tưởng mình lỡ miệng nói sai, đầu vừa quay sang thì thấy Lâm Uyển đang cười toe toét, miệng ngoác đến mang tai.

“Không hổ là chị em tốt, cậu ta khiến mình nở mày nở mặt quá đi!”
***:)))))))***
Hôm nào Đỗ Hàn Sương cũng ngủ trưa tầm hai mươi phút.

Hôm nay cũng thế, cúc áo sơ mi mới cởi được nửa thì tiếng chuông điện thoại reo lên.

Tên người gọi còn chưa nhìn rõ thì hắn lỡ tay ấn nhận.

“Anh ơi! Anh! Em giỏi lắm luôn! Trâu bò chết mất!!” Tô Dật Thuần kích động đến nói không rõ, còn có thể nghe thấy bạn học bên cạnh cười vang.

“Làm sao? Có chuyện gì mà vui đến vậy.”
Đỗ Hàn Sương nằm trên giường phòng nghỉ, lông mi hơi khép, giọng điệu lười biếng, giọng nói lanh lảnh vui sướng của thiếu niên như đang gõ vào linh hồn hắn: “Lần này thi giữa kì em xếp trong top 100 toàn khóa, em giỏi quá mà, em là thiên tài trời sinh đó.”
“Ừ, giỏi lắm,” Đỗ Hàn Sương nhắm mắt lại: “Chờ hai ngày nữa tôi đưa em đi chơi, họp phụ huynh đã có lịch chưa?”
“Vẫn chưa có đâu,” Tô Dật Thuần nghe giọng hắn, trong lòng không khỏi bồn chồn: “Khi nào có lịch em sẽ nói cho anh.”
Lời đã nói hết, đáng ra nên kết thúc được rồi, nhưng chưa ai chịu mở lời trước, âm thanh ồn ào bên cạnh như đang xa dần, Tô Dật Thuần khe khẽ nói: “Đỗ Hàn Sương, cảm ơn anh.”
Lúc cậu gọi đang là thời điểm ăn trưa, xung quanh toàn là người.

Một đám choai choai ồn ào, đa số là Alpha, có một vài Beta, chỉ có Tô Dật Thuần là Omega.

Ôn Mãn Thanh tuy rằng thần kinh thô, nhưng so với đám thẳng nam bên cạnh thì vẫn tinh tế hơn nhiều.


Cậu ta cũng từng yêu đơn phương, khi bản thân thích một người thì khó mà giấu nổi, chỉ cần nghĩ đến người ấy thôi là mắt tỏa sáng, lòng nở hoa.

Cậu ta không nhầm, chỉ nhìn cách Tô Dật Thuần gọi tên người kia thôi là cậu ta biết, cũng vì vậy mà lo lắng.

Tô Dật Thuần thích ai cũng được, sao lại đi thích Đỗ Hàn Sương?
Sau khi tan học, Tô Dật Thuần thu dọn cặp sách, mới ra tới cửa lớp thì gặp Tô Hàng ôm bóng đứng đó.

“Sao cậu chậm thế hả?”
Cậu ta nói rồi ném bóng cho Tô Dật Thuần, hoàn toàn không quan tâm ánh mặt kì dị bên cạnh: “Đi, hôm nay chơi bóng.”
“Để tôi gọi thêm mấy người,” Tô Dật Thuần vỗ Ôn Mãn Thanh đang sững sờ: “Lên tầng gọi Cao Kiệt đi.”
Bị đẩy lên tầng, Ôn Mãn Thanh vẫn còn hoảng hốt, đi đến cửa lớp Cao Kiệt, mới tỉnh lại: “Cậu hẹn đánh nhau với cậu ta? Tôi… tôi gọi người đến giúp, đừng sợ, chúng ta thắng được.”
“Không phải, chỉ chơi bóng thôi,” Tô Dật Thuần buồn cười: “Tôi với cậu ta không căng như trước đâu.”
Ôn Mãn Thanh vẫn không tin, nhìn cậu với ánh mắt cảnh giác: “Cậu nói gì vậy? Hai năm cấp 3 này cậu thảm như vậy đều là tại cậu ta đó”
“…Thôi, cậu ta cũng không tệ như vậy, bắt cậu ta xin lỗi là được,” Tô Dật Thuần lấy dây buộc tóc ra, tự buộc cho mình: “Hơn nữa, cậu ta rất giống tôi.”
【1L: Mau đến xem ảnh mới nhất của hoa khôi trường ( hình ảnh) ( hình ảnh) 】
【2L:??? 1L Móa, hết chỗ nói, còn tưởng cái gì hay ho.


【3L: Không phải, quan trọng là Tô Dật Thuần thành hoa khôi trường từ khi nào thế, sao tui không biết.】
【4L: Nhưng cậu ta là Omega đẹp nhất, bồ không cảm thấy cậu ta càng ngày càng đẹp à? 】
【5L: Cậu ta ngon.


【6L: A a a a a a dây buộc tóc xinh quá, bấy bì tôi yêu em, tôi muốn phá vòng cổ của em rồi cắn.



【7L: Lầu trên! Tôi gọi trung tâm bảo hộ Omega vị thành niên bây giờ.


【8L: Hì hì hì gọi đi gọi đi, tui cũng là Omega nè.


【9L:Đồ u mê, mấy cậu chỉ biết cậu ta có sắc, thế có biệt cậu ta có cả tài không, thi giữa kì lần này cậu ta trong top 100 toàn khối đó.

Dữ dội, trước đây cậu ta không giỏi như vậy.


【10L: Cha má ôi, mấy cậu thấy Tô Hàng bên cạnh không? Hai người đó tính thừa dịp chơi bóng để kiếm cớ đánh nhau à 】
【11L: Tui xem họ đánh lâu rồi, trên sân nhiều người chắc không đánh nhau được đâu nhưng mà chơi rất hăng đó.


【12L: Má ôi, chưa hết đâu, Tô Hàng còn đưa nước cho Tô Dật Thuần.


【13L:???? Không thể nào.

Tui không tin.


【14L: Xin hỏi, Tô Dật Thuần là hồ ly tinh gì vậy, ai cũng có thể quyến rũ, còn chuyên quyến rũ các anh đẹp giai.


【15L: Chỉ cần đẹp như cậu ta là được, không cần hâm mộ, quỳ xuống đi.


【16L: Trước đây mấy người hùa nhau chửi rủa cậu ấy thậm tệ, bây giờ cậu ấy ưu tú như vậy mấy người cũng kiếm cớ để mắng, dĩ vãng dơ dáy dễ dì dấu diếm.


Rảnh rỗi không có gì làm thì làm bài tập đi, đừng có lên mạng nói xấu người khác.


Lâm Uyển tắt điện thoại, tay cầm bình nước chờ Tô Dật Thuần ra sân thì cho cậu.

Cô đứng xa xa khỏi đám đông, bắt gặp ánh mắt Tô Dật Thuần thì phất tay với cậu.

Tóc mái Omega được buộc lên, gò má lấm tấm mồ hôi, tin tức tố hương bưởi quanh quẩn trong không khí, Lâm Uyển liếc thấy có người ngửi tin tức tố của Tô Dật Thuần, ngửi cái cậu ta lập tức lấy bình phun ức chế ra tắm khắp mình mới thôi.

Tô Dật Thuần chỉ muốn uống nước, không để ý tới người bên cạnh.

Nắp chai còn chưa mở được thì nghe Lâm Uyển khe khẽ dạy dỗ: “Ông là người có hôn phu rồi đó, đừng có kè kè bên cạnh Alpha khác như vậy, bọn họ không phải người tốt đâu.”
Cẩu Đông Tây nghe vậy thì mừng húm: “Anh nghe đi, nghe đi, người ta tỉnh táo biết bao, Alpha đều là một lũ lòng lang dạ sói!”
“……” Tô Dật Thuần với Lâm Uyển thì ngoan ngoãn gật đầu, ở trong đầu thì móc mỉa Cẩu Đông Tây: “Bả là em gái ruột cậu à?”
“Chắc kèo, trông xinh thế này, không ruột thịt thì cũng họ hàng ~”
“Mắc ói.”
Tiết thu phân đã qua, sắc trời đã sẩm tối, một đám thiếu niên mới chơi nửa tiếng trời đã không còn sớm.

Tô Dật Thuần ngẩng đầu nhìn ánh nắng chiều, chạng vạng ngày mùa thu, hoàng hôn như thác nước tuôn trào ứng áng mây mạ vàng, mặt trời đã lấp bóng, nhường chỗ lại cho trăng.
***Cảnh đẹp quó, nên làm thành đèn hay thêu bây h, HELP!
Để làm đủ 4,5 cái r t mở GA tiếp:3***
Cảnh đẹp không sợ tay cùi, Tô Dật Thuần chọn bức đẹp nhất gửi Đỗ Hàn Sương, đối phương khen một câu, rồi gọi điện tới.

“Hôm nay muộn như vậy còn chưa về, chú Trần vẫn đang chờ em.”
“Vâng, em chơi bóng với Tô Hàng, bây giờ về liền.”
“Ừm, về sớm chút, hôm nay em ăn một mình đi, không cần chờ tôi” bên kia đầu dây rất yên tĩnh, hình như Đỗ Hàn Sương vẫn còn ở công ty, hắn nói xong thì dừng một chút, lại nói: “Gần đây ngoan như vậy, em muốn gì không? Tôi mua cho em.”
“Ừm, em nghĩ một chút.”
Cậu nhóc mười sáu vai đeo cặp sách đi về phía cổng trường.

“Em muốn một cành bách hợp mới nở, anh cho em được không?”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương