Xuyên Thư Nữ Phụ Truyện Thanh Mai Trúc Mã Muốn Bãi Công
-
Chương 15: Chương 8-2: 2
Không đợi cô suy nghĩ cẩn thận, người nọ nhanh chóng cất điện thoại, sau đó dựa theo vị trí Tuần Dữu chỉ nhanh chóng tìm thấy hộp thuốc.
Hắn trước và sau khi nhận tiền quả thực như hai người khác nhau.
Không cần Tuần Dữu nhắc nhở, người này lại ngồi xổm trước mặt cô, cẩn thận rửa sạch miệng vết thương.
Động tác của hắn vừa thành thạo vừa lưu loát hơn mong đợi. Rất nhanh, vết thương đã được giải quyết mà không khiến Tuần Dữu đau đớn, điều này khiến cô rất hài lòng, một vạn kia bỏ ra cũng đáng giá.
"Này, rốt cuộc tên cậu là gì vậy?" Tuần Dữu nhàm chán hỏi, không ngoài dự đoán, hắn không trả lời cô.
Tâm trạng cô đã tốt hơn một chút nên không tức giận, tự lẩm bẩm: "Tôi thấy cả người cậu toàn đồ hiệu, nhìn không giống người thiếu tiền, sao lại tính toán chi li vậy?"
Người nọ cẩn thận tiếp tục động tác, không trả lời cô. Không khí lạnh nhạt có chút xấu hổ.
Đây là lần đầu tiên Tuần Dữu bị làm lơ hoàn toàn, cũng không phải, ít nhất con mèo của hắn không bỏ mặc cô. Giờ khắc này, dường như đã ý thức được chủ nhân của mình thiếu lịch sự, nó dựa vào cánh tay Tuần Dữu, cất lên âm thanh vừa mềm vừa ngọt:
"Yến Thời Kim, hắn tên Yến Thời Kim!"
Căn phòng khách rộng lớn đột nhiên vang lên âm thanh xa lạ ẩn chứa tia vui sướng.
"... Ai đó?" Tuần Dữu ngây ngốc nhìn quanh phòng khách một lượt, nhưng nơi này ngoại trừ cô cùng người nọ thì không còn ai chứ đừng nói là một đứa trẻ.
Không đúng, vẫn còn một sinh vật.
Cảm nhận được ấm áp trên cánh tay, Tuần Dữu cứng đờ quay đầu, đối diện với đôi mắt mèo tròn xoe màu xanh lam.
"Chị gái xinh đẹp, hắn là Yến Thời Kim." Nó lại mở cái miệng nhỏ xíu, nói tiếng người một cách lưu loát: "Em là Số 7, rất hân hạnh được biết chị."
Tuần Dữu kinh ngạc, âm thanh cứng đờ thốt lên:
"... Mèo... Mèo yêu?"
"Ai là mèo yêu chứ, Số 7 là người máy, là... ít nhất cũng là người máy tân tiến nhất Khoa đại!" Mèo con lập tức phản bác, nói: "Em năm nay hai tuổi!"
Tuần Dữu chớp chớp mắt, khủng hoảng trong lòng lập tức biến thành khiếp sợ.
Thứ lỗi cho cô kiến thức hạn hẹp, nhưng khoa học kĩ thuật hiện đại đã phát triển đến vậy sao?
Mèo máy này chân thực đến mức nếu Số 7 không mở miệng, Tuần Dữu sẽ không phát hiện nó là con mèo giả.
Cô theo bản năng nhìn về phía người nọ, chỉ là chưa đợi cô mở miệng, hắn đột ngột nói: "Được rồi, ba ngày không được dính nước."
Dứt lời cũng không đợi Tuần Dữu kịp phản ứng, hắn liền trực tiếp đứng lên, sau đó không nói hai lời lập tức xách Số 7 đang mon men tiến vào trong lòng Tuần Dữu đi ra cửa.
"Meo Meo Meo... Không muốn về đau mà..." Số 7 giãy giụa muốn thoát khỏi móng vuốt của chủ nhân, đáng tiếc, cho dù công nghệ cao đến đâu, giờ phút này nó cũng không có chút ưu thế nào.
Người nọ chỉ nói hai chữ "Cắt điện" liền khiến nó ngoan ngoãn.
Số 7 thở dài, cố gắng rướn cái đầu nhỏ xíu, nhìn về phía Tuần Dữu vẫn đang trố mắt ngồi trên sô pha, hét lớn: "Chị gái xinh đẹp, em là Số 7, chị phải nhớ kĩ đó. Là Số 7, Số 7... Em sẽ trở lại..."
Phanh!
Tiếng trẻ con đơ cứng biến mất sau tiếng đóng cửa.
Số 7, Yến Thời Kim... Yến Thời Kim?
Không biết vì sao, Tuần Dữu cảm thấy cái tên này rất quen, chỉ là cô không nhớ mình đã nghe qua ở đâu, khi nào.
"Cậu là ai?"
Bên ngoài, Yến Thời Kim vừa dẫn theo Số 7 ra ngoài đã nghe thấy giọng nam lãnh đạm.
Bước chân hắn dừng lại, quay đầu đối mặt với đôi mắt lạnh lẽo của Kỳ Ngạn.
Ngoài hành lang, hai người đứng đối diện, vóc người tương đương lại mang đến cho người ta cảm giác bất đồng.
Một bên dù chỉ an tĩnh đứng đó nhưng toàn thân tản ra một cảm giác chói lóa khiến người khác không thể bỏ qua, vĩnh viễn viến là tiêu điểm trong biển người.
Mà người kia là một thái cực trái ngược. Hắn như hòa vào một thể với bóng đêm, giống như chỉ cần chớp mắt liền biến mất không dấu vết.
Đúng lúc đó, tiếng thang máy vang lên, cửa thang máy mở, vài người bước ra. Ngay sau đó, tầm mắt họ liền bị sự tồn tại chói mắt kia thu hút.
Thanh niên thân hình cao gầy đĩnh bạt chỉ mặc áo sơ mi trắng đơn giản, từ trên xuống dưới không có gì quá mới mẻ lại tùy tiện tựa thanh tùng, khí phách hăng hái khiến người cảm thán.
Vậy mà giờ phút này, cả người cậu như nhiễm băng sương.
"Cô ấy là bạn gái tôi."
Kỳ Ngạn tiến tới trước mặt hắn, giọng nói chậm rãi, chỉ là ánh mắt càng thêm sâu thẳm.
"Tuần Dữu thích tôi." Cậu dùng giọng điệu trần thuật nói.
Yến Thời Kim ngước mắt, liếc nhìn cậu một cái, kế đó không nói gì tiếp, xoay người bước vào thang máy. Chỉ là trong nháy mắt kia, khóe môi hắn lộ ra ý cười trào phúng nhàn nhạt.
"Đồ kiêu ngạo!" Khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, Số 7 nói: "Lần này chị gái xinh đẹp chắc chắn sẽ không tha thứ, hắn hung..."
"Sáu lần."
Không chờ nó nói hết, Yến Thời Kim đột nhiên mở miệng: "Đây là lần thứ 7, cô ấy vẫn sẽ tha thứ cho hắn."
Giống như sáu lần trước, kết cục sẽ không có gì thay đổi.
Cho dù là Tuần Dữu hay hắn.
Một kẻ ngu ngốc chỉ nghĩ chuyện yêu đương, một kẻ đã được định số đoản mệnh.
__
Trong phòng, Tuần Dữu đã ngủ từ bao giờ.
Cô lại mơ thấy giấc mơ nọ.
Mà cái tên Yến Thời Kim kia chợt xuất hiện trong đó... Không sai, chính là tên mà không phải người. Vì khi cô nghe thấy cái tên này, Yến Thời Kim... đã chết.
Hắn trước và sau khi nhận tiền quả thực như hai người khác nhau.
Không cần Tuần Dữu nhắc nhở, người này lại ngồi xổm trước mặt cô, cẩn thận rửa sạch miệng vết thương.
Động tác của hắn vừa thành thạo vừa lưu loát hơn mong đợi. Rất nhanh, vết thương đã được giải quyết mà không khiến Tuần Dữu đau đớn, điều này khiến cô rất hài lòng, một vạn kia bỏ ra cũng đáng giá.
"Này, rốt cuộc tên cậu là gì vậy?" Tuần Dữu nhàm chán hỏi, không ngoài dự đoán, hắn không trả lời cô.
Tâm trạng cô đã tốt hơn một chút nên không tức giận, tự lẩm bẩm: "Tôi thấy cả người cậu toàn đồ hiệu, nhìn không giống người thiếu tiền, sao lại tính toán chi li vậy?"
Người nọ cẩn thận tiếp tục động tác, không trả lời cô. Không khí lạnh nhạt có chút xấu hổ.
Đây là lần đầu tiên Tuần Dữu bị làm lơ hoàn toàn, cũng không phải, ít nhất con mèo của hắn không bỏ mặc cô. Giờ khắc này, dường như đã ý thức được chủ nhân của mình thiếu lịch sự, nó dựa vào cánh tay Tuần Dữu, cất lên âm thanh vừa mềm vừa ngọt:
"Yến Thời Kim, hắn tên Yến Thời Kim!"
Căn phòng khách rộng lớn đột nhiên vang lên âm thanh xa lạ ẩn chứa tia vui sướng.
"... Ai đó?" Tuần Dữu ngây ngốc nhìn quanh phòng khách một lượt, nhưng nơi này ngoại trừ cô cùng người nọ thì không còn ai chứ đừng nói là một đứa trẻ.
Không đúng, vẫn còn một sinh vật.
Cảm nhận được ấm áp trên cánh tay, Tuần Dữu cứng đờ quay đầu, đối diện với đôi mắt mèo tròn xoe màu xanh lam.
"Chị gái xinh đẹp, hắn là Yến Thời Kim." Nó lại mở cái miệng nhỏ xíu, nói tiếng người một cách lưu loát: "Em là Số 7, rất hân hạnh được biết chị."
Tuần Dữu kinh ngạc, âm thanh cứng đờ thốt lên:
"... Mèo... Mèo yêu?"
"Ai là mèo yêu chứ, Số 7 là người máy, là... ít nhất cũng là người máy tân tiến nhất Khoa đại!" Mèo con lập tức phản bác, nói: "Em năm nay hai tuổi!"
Tuần Dữu chớp chớp mắt, khủng hoảng trong lòng lập tức biến thành khiếp sợ.
Thứ lỗi cho cô kiến thức hạn hẹp, nhưng khoa học kĩ thuật hiện đại đã phát triển đến vậy sao?
Mèo máy này chân thực đến mức nếu Số 7 không mở miệng, Tuần Dữu sẽ không phát hiện nó là con mèo giả.
Cô theo bản năng nhìn về phía người nọ, chỉ là chưa đợi cô mở miệng, hắn đột ngột nói: "Được rồi, ba ngày không được dính nước."
Dứt lời cũng không đợi Tuần Dữu kịp phản ứng, hắn liền trực tiếp đứng lên, sau đó không nói hai lời lập tức xách Số 7 đang mon men tiến vào trong lòng Tuần Dữu đi ra cửa.
"Meo Meo Meo... Không muốn về đau mà..." Số 7 giãy giụa muốn thoát khỏi móng vuốt của chủ nhân, đáng tiếc, cho dù công nghệ cao đến đâu, giờ phút này nó cũng không có chút ưu thế nào.
Người nọ chỉ nói hai chữ "Cắt điện" liền khiến nó ngoan ngoãn.
Số 7 thở dài, cố gắng rướn cái đầu nhỏ xíu, nhìn về phía Tuần Dữu vẫn đang trố mắt ngồi trên sô pha, hét lớn: "Chị gái xinh đẹp, em là Số 7, chị phải nhớ kĩ đó. Là Số 7, Số 7... Em sẽ trở lại..."
Phanh!
Tiếng trẻ con đơ cứng biến mất sau tiếng đóng cửa.
Số 7, Yến Thời Kim... Yến Thời Kim?
Không biết vì sao, Tuần Dữu cảm thấy cái tên này rất quen, chỉ là cô không nhớ mình đã nghe qua ở đâu, khi nào.
"Cậu là ai?"
Bên ngoài, Yến Thời Kim vừa dẫn theo Số 7 ra ngoài đã nghe thấy giọng nam lãnh đạm.
Bước chân hắn dừng lại, quay đầu đối mặt với đôi mắt lạnh lẽo của Kỳ Ngạn.
Ngoài hành lang, hai người đứng đối diện, vóc người tương đương lại mang đến cho người ta cảm giác bất đồng.
Một bên dù chỉ an tĩnh đứng đó nhưng toàn thân tản ra một cảm giác chói lóa khiến người khác không thể bỏ qua, vĩnh viễn viến là tiêu điểm trong biển người.
Mà người kia là một thái cực trái ngược. Hắn như hòa vào một thể với bóng đêm, giống như chỉ cần chớp mắt liền biến mất không dấu vết.
Đúng lúc đó, tiếng thang máy vang lên, cửa thang máy mở, vài người bước ra. Ngay sau đó, tầm mắt họ liền bị sự tồn tại chói mắt kia thu hút.
Thanh niên thân hình cao gầy đĩnh bạt chỉ mặc áo sơ mi trắng đơn giản, từ trên xuống dưới không có gì quá mới mẻ lại tùy tiện tựa thanh tùng, khí phách hăng hái khiến người cảm thán.
Vậy mà giờ phút này, cả người cậu như nhiễm băng sương.
"Cô ấy là bạn gái tôi."
Kỳ Ngạn tiến tới trước mặt hắn, giọng nói chậm rãi, chỉ là ánh mắt càng thêm sâu thẳm.
"Tuần Dữu thích tôi." Cậu dùng giọng điệu trần thuật nói.
Yến Thời Kim ngước mắt, liếc nhìn cậu một cái, kế đó không nói gì tiếp, xoay người bước vào thang máy. Chỉ là trong nháy mắt kia, khóe môi hắn lộ ra ý cười trào phúng nhàn nhạt.
"Đồ kiêu ngạo!" Khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, Số 7 nói: "Lần này chị gái xinh đẹp chắc chắn sẽ không tha thứ, hắn hung..."
"Sáu lần."
Không chờ nó nói hết, Yến Thời Kim đột nhiên mở miệng: "Đây là lần thứ 7, cô ấy vẫn sẽ tha thứ cho hắn."
Giống như sáu lần trước, kết cục sẽ không có gì thay đổi.
Cho dù là Tuần Dữu hay hắn.
Một kẻ ngu ngốc chỉ nghĩ chuyện yêu đương, một kẻ đã được định số đoản mệnh.
__
Trong phòng, Tuần Dữu đã ngủ từ bao giờ.
Cô lại mơ thấy giấc mơ nọ.
Mà cái tên Yến Thời Kim kia chợt xuất hiện trong đó... Không sai, chính là tên mà không phải người. Vì khi cô nghe thấy cái tên này, Yến Thời Kim... đã chết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook