"Tôi lại cảm thấy vấn đề này rất đơn giản.

Ví dụ như..." Tuần Dữu vấn gắt gao túm chặt cổ áo Kỳ Ngạn, rõ ràng thấp hơn người nọ một cái đầu, song giờ phút này, cô lại không khác gì một nữ vương kiêu ngạo:
"Tôi thích Kỳ Ngạn, thích bạn trai tôi nên muốn hôn anh ấy, muốn anh ấy chỉ thuộc về mình tôi."
Giọng cô không lơn, nhưng lúc này lại khiến người ta vô thức sợ hãi, mỗi câu từ đều rõ ràng, rành mạch, mạnh mẽ truyền thẳng vào tai người nghe, thậm chí còn ghim sâu vào lòng.
Tôi thích Kỳ Ngạn, thích bạn trai tôi...
Lời nói khí phách như vậy, khó ai có thể bỏ qua.
Hành động của Tuần Dữu không chỉ khiến Khương Vân còn cả Kỳ Ngạn...!vô cùng khiếp sợ.

Trên khuôn mặt thanh tuyển nọ hiếm thấy xuất hiện một tia mờ mịt khó hiểu.

Sự bình tĩnh điềm nhiên vốn luôn được cậu lấy làm tự hào đến thời khắc này đều biến mất.
"Tuần Dữu, đây là phòng thí nghiệm, em đừng..."
"Câm miệng!"
Kỳ Ngạn vốn định nói đây là bên ngoài, là nơi công cộng, không thể làm những chuyện...!riêng tư như vậy.

Huống hồ...!đây là lần đầu tiên bọn họ hôn nhau.

Chỉ là cậu vừa mở miệng liền bị cắt lời.

Kỳ Ngạn im lặng theo phản xạ.
Tuy nhiên, mày cậu bất giác nhíu lại.
Hai người vừa rồi còn ồn ào như vậy, Kỳ Ngạn rõ ràng tức giận như vậy, nhưng mà giờ phút này, gần như chỉ vì một cái hôn của Tuần Dữu mà mọi chuyện lại như chưa từng xảy ra.
Trong chốc lát, Khương Vân xém chút nữa đã không áp chế được phẫn nộ cùng ghen ghét dưới đáy lòng.
Tuần Dữu sao có thể, sao lại dám...!dám bày trò quyến rũ Kỳ Ngạn trước mắt cô? Cô ta không thấy thẹn chút nào sao? Cô ta sao có thể hôn Kỳ Ngạn?
Cũng may một tia lý trí cuối cũng đã kịp ngăn cản cô.
"Khương Vân.(*)" Tuần Dữu đột nhiên cười nói: "Cô nói đi, vấn đề này rất đơn giản đúng không?"
"Đương nhiên."
Khương Vân cố ép bản thân bình tĩnh lại, cô liên tục dặn mình không được hoảng loạn, nhất định phải bình tĩnh.

Cô che giấu tâm sự của bản thân rất tốt, những năm gần đây, ngoại trừ bản thân, không ai biết tâm tư của cô dành cho Kỳ Ngạn.
Với đầu óc của Tuần Dữu sao có thể biết?
Phải rồi, việc hôm nay chỉ đơn giản vì Kỳ Ngạn vắng mặt trong sinh nhật Tuần Dữu nên vị tiểu thư này mới giận chó đánh mèo thôi.

Huống hồ...!Cô chỉ thích thầm, chưa từng xen vào giữa họ, cô không có lỗi với bất kì ai.
Cô đã nhân nhượng đến mức này, Tuần Dữu...!Sao vẫn còn hùng hổ dọa người như vậy?
Nỗi chua xót cùng mất mát khiến Khương Vân khó chịu vô cùng, dù vậy, trên mặt cô vẫn mang theo ý cười: "Vừa rồi tôi chỉ đang nghĩ một vài chuyện thôi, Tuần Dữu, cô đừng hiểu lầm, tôi và Kỳ Ngạn không có gì.

Cậu ấy nói đúng, chúng tôi...!chỉ là anh em thân thiết thôi.

Tôi yêu quý cậu ấy cũng giống như yêu quý anh trai vậy."
Câu này vừa dứt, Khương Vân ngay lập tức cảm nhận được sự nhục nhã cùng thống khổ đến mức nghẹn thở.
"Tối qua chúng tôi ở cạnh nhau cũng vì việc robot thôi, chắc cậu cũng biết chứ?" Ngón tay Khương Vân vô thức siết chặt, cười nói: "Cậu cũng biết tôi và Kỳ Ngạn là đồng đội.

Cuộc thi này nhân tài vô số, tất nhiên chúng tôi phải cố gắng nhiều hơn."
Nói đến đây, cô thở dài, ngồi xổm xuống bắt đầu thu dọn những thứ Tuần Dữu vừa ném xuống đất.

Thấy vậy, sắc mặt Kỳ Ngạn trầm trầm, cũng ngồi xuống thu dọn.

Phòng thí nghiệm lại trở nên yên tĩnh, chỉ có âm thanh linh kiện va chạm vào nhau.
Tuần Dữu cúi đầu nhìn một màn này, niềm vui khi nghe được đáp án vừa rồi trong nháy mắt tan biến sạch sẽ.
Cuộc thi lắp ráp robot toàn quốc là giải đấu mỗi năm một lần, chỉ là năm ngoái họ mới chân ướt chân ráo vào đại học nên không được tham gia.

Năm nay, tất nhiên cơ hội không vuột khỏi tầm tay.
Mà với năng lực của Kỳ Ngạn, xác suất vào chung kết thật sự rất cao, nói không chừng còn có thể giành giải nhất.
Vì vậy, mấy ngày nay cậu mới mất ăn mất ngủ như thế.
Chuyện thi đấu đương nhiên Tuần Dữu biết.
Nhưng chỉ mới biết gần đây mà thôi...
Tuy cô cũng là sinh viên của trường, nhưng là sinh viên khoa nghệ thuật, là sinh viên hoa biểu diễn mới mở hai năm trước.
Cô và Kỳ Ngạn và Khương Vân không giống nhau.
Giờ phút này, nhìn đến đống hỗn độn trên mặt đất, yết hầu(**) Tuần Dữu khẽ động.

Cô cũng không nghĩ đến chuyện xin lỗi.

Lúc này đây, tuy cô có sai, nhưng Kỳ Ngạn đã sai trước, là cậu thất hứa.
"Đống linh kiện này không thể dùng được nữa." Cầm linh kiện bị ném hỏng, Khương Vân vừa tiếc vừa bực.
"Đây là hộp cuối cùng rồi, linh kiện không đủ, có lẽ phải dừng thử nghiệm mấy ngày."
Lời vừa dứt, sắc mặt thanh niên lạnh hơn một chút.
"Hai người cần bao nhiêu? Giờ tôi cho người đi mua..."
"Đủ rồi!"
Kỳ Ngạn lạnh giọng cắt lời Tuần Dữu: "Tuần Dữu, tiền không phải công cụ để em tác oai tác quái, trên đời này có rất nhiều thứ tiền không thể mua được."

"Tôi nói được thì sẽ được!" Nụ hôn mang theo bầu không khí hấp dẫn kia đã tiêu tan.

Nhìn Kỳ Ngạn lạnh mặt, thanh âm Tuần Dữu cũng lạnh hẳn đi, cô đứng thẳng, gằn từng chữ một: "Đúng là tiền không thể mua được tất cả, nhưng những thứ này nó có thể mua.

Anh cứ nói thẳng cần bao nhiêu là được."
Động tác trên tay Kỳ Ngạn dừng lại, ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Tuần Dữu.

Trong một tích tắc, cô bừng tỉnh nhận ra trong ánh mắt khiến mình mê muội một tia chán ghét.
Phải, chán ghét.
Kỳ Ngạn chán ghét điều gì?
"Tiền của cậu, tôi không cần." Sắc mặt cậu lãnh đạm: "Cậu không cần xen vào, tự tôi đi mua." Dứt lời, cậu lại cúi đầu, cau mày thu thập cùng Khương Vân.
Tuần Dữu đứng chết trân, gần bọn họ trong gang tấc rồi lại cách xa...
~~~
Chú thích:
(**): Yết hầu thực chất là một phần sụn ở cổ mà ai cũng có, cả nam lẫn nữ chỉ là nó có nổi thành cục hay không thôi chứ không phải chỉ nam mới có nhé (có thể nhiều bạn biết rồi nhưng mình vẫn để ạ.)
P/S: Chỗ này bản cv Tuần Dữu gọi nhũ danh (tên cúng cơm) của Khương Vân là "Không vừa", mình hơi cấn chỗ này nên xin phép để tạm như vậy nhé ạ..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương