Xuyên Thư Nữ Phụ Sủng Thê Hằng Ngày
C77: Vậy Ngươi Liền Quỳ Đi

Sau khi kết thúc lễ kỷ niệm thành lập trường, lớp trưởng trước kia của Ôn Chỉ Đồng trong gruop lớp thét to muốn cả lớp tụ tập một chuyến, bởi vì khó có được cơ hội tụ tập đẩy đủ như vậy, thêm vào lại là ngày tốt kỷ niệm một trăm năm thành lập trường, hầu như tất cả bạn học đều biểu thị sẽ đúng giờ tham gia buổi tối tụ họp, cá biệt có một số người không tham gia được bày tỏ tiếc nuối trong gruop.

[ Gọi giáo viên chủ nhiệm cùng tham gia đi! ] có người trong gruop đề nghị.

[ Thế thì phải gọi cả mấy lão sư cùng khóa cũng cùng tham gia. ]

[ Đồng ý ]

[ +1 ]
........…

Ban ngày sau khi lễ kỷ niệm thành lập trường kết thúc, Ôn Chỉ Đồng lại trở về công ty mở cuộc họp hội nghị ngắn, thời điểm chuông đổ điểm năm giờ chiều, trợ lý mới nhắc nhở nàng buổi tối tụ hội.
Sau tháng 12 đông chí chính là vào ngày đông hàn, Ôn Chỉ Đồng nghiêng con mắt xuyên thấu qua cửa sổ sát đất nhìn bầu trời đen kịt ngoài cửa sổ, ánh trăng mông lung mờ ảo chiếu rọi lại sườn mặt nàng.
[ Đêm nay chuẩn bị mấy giờ đi qua, có cần hay không ta qua đón ngươi? ] Ôn Chỉ Đồng lấy điện thoại đi động ra, gửi Wechat cho Nguyễn Tịnh Nghiên.
[ Chuẩn bị xuất phát rồi, ta tự mình đi là tốt rồi, ngươi trên đường cẩn thận một chút. ] Nguyễn Tịnh Nghiên không có nói rõ nhưng Ôn Chỉ Đồng biết là nàng lo lắng sợ bại lộ quan hệ các nàng.

Ôn Chỉ Đồng trầm thấp cười, không có miễn cưỡng nàng.
[ Tối nay mặc cái gì? Gửi cho ta tấm hình nhìn! ] Nghĩ đến Nguyễn Tịnh Nghiên cố ý chạy về nhà đổi bộ giáo viên, trong lòng Ôn Chỉ Đồng ngứa ngáy, nghĩ nàng ấy nhất định đêm nay sẽ trở thành nữ nhân chói mắt nhất, rồi lại mâu thuẫn không muốn mỹ mạo nàng ấy bị người khác nhìn, đặc biệt là Nghê An Nhiên luôn có mưu đồ gây rối với Nguyễn Tịnh Nghiên.
Nguyễn Tịnh Nghiên rất nghe lời, mấy phút sau tin tức gửi tới, một tấm ảnh liền hiện ra.
Ôn Chỉ Đồng nhấp vào ảnh, phóng to bức ảnh lên, từ khi cùng Ôn Chỉ Đồng luyến ái, không biết là vô tình hay cố ý Nguyễn Tịnh Nghiên luôn yêu thích hướng về trang phục tuổi trẻ cho bản thân.
Trên người là cái áo màu trắng khoản cổ áo có hình con dơi tuyến áo, ở dưới mặc váy bó quá đầu gối, ở giữa lộ ra một đoạn nhỏ non mềm da thịt, Ôn Chỉ Đồng không thấy rõ nàng có hay không mặc tất chân, nhưng cách màn hình nàng cũng cảm thấy cả người phát lạnh

[ Quá ít, đổi bộ khác! ]


[ Bên ngoài còn có mặc một cái áo choàng nhung. ] Nguyễn Tịnh Nghiên không muốn đổi, đồng sự cùng văn phòng nói mặc như vậy tương đối trẻ, các tiểu cô nương cũng thường mặc như vậy, cũng không cảm thấy lạnh a!

[ Lão bà ngoan, đổi bộ khác! ]

Mặc dù là đánh chữ nhưng Nguyễn Tịnh Nghiên có thể tưởng tượng ra hình ảnh Ôn Chỉ Đồng cau mày lộ ra bộ dáng có vẻ không cao hứng, mặc dù đối phương ngữ khí tận lực dịu dàng.

[ Được rồi! ]

[ Lão bà thật ngoan, hôn hôn! ]

Không đợi đến Nguyễn Tịnh Nghiên hôn hôn, gửi đến lại là ảnh động tiểu miêu vung quyền hành hung búp bê. Ôn Chỉ Đồng vẻ mặt giãn ra, khóe mắt đôi lông mày không nhịn được giương lên.

……

Nửa giờ sau Ôn Chỉ Đồng chạy tới quán bar, buổi tối gió lớn, lúc nàng xuống xe sửa lại một chút đầu tóc bị gió thổi rối loạn, vãi bỗng nhiên bị chìm xuống, quay đầu liền nhìn thấy Triệu Nhất Hào cười đùa ghé sát vào, "Lão đại!"
"Ừm." Ôn Chỉ Đồng gật gật đầu, tầm mắt xẹt qua Lâm úy đứng bên cạnh Triệu Nhất Hào, nàng hôm nay khoác cái áo chùm đầu, thái dương lưu lại vài sợi tóc rối, mũi rất cao hai bên gò má là bị thổi đến đỏ hồng hồng.
Lâm Úy con mắt óng ánh hướng về phía Ôn Chỉ Đồng chớp chớp, đáy mắt lộ vệt ý cười.
Hai người tuy rằng thi vào cùng một trường đại học, nhưng bởi vì không cùng chung một chuyên ngành, bình thường cơ hội gặp mặt cũng không nhiều. Lâm Úy biết trong lòng Ôn Chỉ Đồng chứa Nguyễn Tịnh Nghiên, nàng không muốn đi quấy rối các nàng, cho nên cứ việc đối mặt với Ôn Chỉ Đồng, trong lòng nàng tình cảm cuồn cuộn vô số khó có thể dùng lời diễn tả được, nàng vẫn đang nỗ lực khống chế.

Có lúc thậm chí Lâm Úy suy nghĩ có thể hay không bắt đầu một đoạn tình cảm để nàng có thể triệt để quyên đi Ôn Chỉ Đồng.
Không biết là nàng đánh giá cao năng lực kiềm chế hay đánh giá thấp cảm tình bản thân đối với Ôn Chỉ Đồng, ngoại trừ Ôn Chỉ Đồng nàng không có cách nào cùng bất kỳ người ngoài nào khác bắt đầu một đoạn tình cảm.
Sau khi thử một lần tình cảm thất bại, Lâm Úy không muốn lại đi thương tổn người khác, đơn giản đeo nhẫn lên trên ngón giữa, ngăn chặn tất cả ý nghĩ người khác muốn tới gần theo đuổi nàng.
"Đính hôn?" Ôn Chỉ Đồng cụp mắt liếc nhìn chiếc nhẫn trên ngón giữa tay trái của Lâm Úy, vui mừng nàng ấy có thể tìm được nơi thuộc về, đã như thế nàng ngược lại cũng giảm bớt cảm giác tội lỗi.

"Ngươi cũng không phải?" Lâm Úy không đáp nàng, giơ tay kéo lên vài sợi tóc rối ra sau tai.

Ôn Chỉ Đồng câu môi cười cười, nụ cười này, phảng phất liền như một cơn gió lướt qua, khúc mắc tồn tại lâu dài giữa hai người trong nháy mắt không còn sót lại chút gì.
"Lão đại, có hay không cảm thấy mấy năm không gặp Úy Úy trưởng thành càng thêm thành thục? Nếu ta không có bạn gái, thật muốn đem nàng đoạt lại."
Ba người cùng lên lầu hai, Triệu Nhất Hào đi bên cạnh ở Ôn Chỉ Đồng, dư quang liếc nhìn Lâm Úy ở phía trước, tựa như nói giỡn nói.
"Triệu Nhất Hào, ngươi không muốn sống nữa đúng không?" Lâm Úy bị hắn nói đến đỏ mặt, quay đầu hướng trên tầm mắt Ôn Chỉ Đồng, lỗ tai nàng nóng lên, then thùng đến cái cổ rụt vào trong cổ áo.
Triệu Nhất Hào bị Lâm Úy đánh trúng một đòn, gãi đầu oán giận, tầm mắt chú ý tới các nàng sắp đâm vào Nguyễn Tịnh Nghiên cùng Lộ Dao đang đi tới, theo bản năng liền hướng về các nàng hô lên:"Lão sư hảo!"
Nghe hắn như thế gọi, Ôn Chỉ Đồng đem tầm mắt từ trên người Lâm Úy dời đi, ngẩng đầu hướng về phía đối diện xem xét, hai mắt Nguyễn Tịnh Nghiên chính là không hề chớp mắt nhìn chằm chằm nàng.

Rõ ràng nàng cái gì cũng không nói, nhưng Ôn Chỉ Đồng vẫn là từ ý cười sâu xa của Nguyễn Tịnh Nghiên đọc ra được mấy phần tâm ý.
Mấy người chào hỏi lẫn nhau, liền đẩy của tiến vào phòng riêng, lần này tụ hội nhiều người, lớp trưởng liền đặt phòng lớn nhất.
Thời gian ước định là năm giờ rưỡi, có bạn học đã đến trước lúc này đang cầm micro ca hát.
"Tiểu Nguyễn, mau tới quan tâm học sinh của ngươi, thực sự là càng ngày càng kỳ cục." Năm đó lão sư vật lý bây giờ đã là ba ba của hai đứa bé nhưng xem ra vẫn là dáng vẻ trẻ con, bởi vì dễ tính, năm đó các bạn học nữ liền thích đùa cợt hắn, bây giờ các tiểu nữ sinh ngày ấy đã trưởng thành thành đại cô nương dáng ngọc yêu kiều, sau khi tốt nghiệp đại học liền đi vào xã hội lăn lộn, gặp lại lão sư ngày xưa, lá gan cũng càng lớn lên.
Nguyễn Tịnh Nghiên nhấc lên mắt, ánh mắt rơi vào lão sư vật lý trên mặt dán đầy tờ giấy, nhịn không được nở nụ cười, "Nhóm nữ hài tử này lợi hại lắm a! Ta cũng không thể quản được."

Nguyễn Tịnh Nghiên đáy mắt hiện lên ý cười. Ôn Chỉ Đồng đứng ở sau cửa nghe được tiếng cười của nàng, không nhịn được giơ tay điểm nhẹ trên eo Nguyễn Tịnh Nghiên, cố ý tới gần nàng nói chuyện, "Nghiên Nghiên có muốn hay không gia nhập cùng các nàng?"
Sau lưng Nguyễn Tịnh Nghiên căng thẳng, bước chân hoảng loạn hướng về một bên di chuyển hai bước tránh được nàng.
Thanh âm Ôn Chỉ Đồng không lớn nhưng Triệu Nhất Hào cách đến gần, lỗ tai lại thính, vừa mới nghe được câu nói kia, hắn sợ run sửng sốt một chút, chợt phản ứng lại, Triệu Nhất Hào trố mắt ngoác mồm chỉ vào Ôn Chỉ Đồng, "Lão đại, ngươi ngươi....."
"Ta cái gì?" Ôn Chỉ Đồng thu tay về, nhíu mày liếc hắn.
Triệu Nhất Hào nghẹn lại, trong lòng biết nơi này không phải địa phương tốt để thảo luận, phẫn nộ thả tay xuống, nói: "Không có gì!"

Trong phòng khác ánh đèn lấp lóe, tựa như tinh tựa như nguyệt, Nguyễn Tịnh Nghiên cùng Lộ Dao bị các bạn học nữ lôi kéo gia nhập các nàng trò chơi, Ôn Chỉ Đồng ngồi ở vị trí gần cửa, ánh mắt trước sau dính tại trên người Nguyễn Tịnh Nghiên.

Nàng đêm nay mặc đồ trang sức trang nhã, ánh đèn trên đầu chiếu ở trên mặt nàng, chiếu ra da thịt trắng nõn như tuyết. Mặc dù đã là nữ nhân gần ba mươi tuổi, đặt ở bên trong một đám mỹ nữ kiều diễm bên cạnh, vẫn như cũ không trở ngại trên người Nguyễn Tịnh Nghiên tỏa ra ánh sáng chói mắt.
"Rất thích nàng?" Lâm Úy bưng cốc nước trái cây cho nàng, ngồi xuống bên cạnh nàng
Ôn Chỉ Đồng nghiêng con mắt, tiếp nhận nước trái cây Lâm Úy đưa tới, dắt môi nói tiếng cảm ơn.
"Làm sao? Vẫn như thế chống cự ta?" Lâm Úy nhấp một ngụm nước trái cây, chú ý tới động tác Ôn Chỉ Đồng mặt không biến sắc hướng về một bên di chuyển, bất đắc dĩ nở nụ cười, "Ngươi sẽ không còn tưởng ta đối với người vẫn chung tình chứ?" Lâm Úy đưa tay đẩy nàng một cái, giả vờ bình tĩnh cười cười, "Ta đã đính hôn có được hay không?"

Nàng nói xong còn cố ý quơ quơ chiếc nhẫn trên tay trái chứng minh trong sạch.
Ôn Chỉ Đồng sờ sờ mũi, lúng túng nở nụ cười, "Ta biết ngươi đã đính hôn, đây không phải cho chính mình vì mị lực của ngươi quá lớn hay sao?"
Nàng biết nguyên chủ cùng Lâm Úy trong lúc đó có cảm tình, nhưng bởi vì ngày sau cạnh tranh trên thương trường, nói không chắc nguyên chủ sẽ cùng Lâm Úy ở cạnh nhau, cho nên Ôn Chỉ Đồng không muốn đối với Lâm Úy quá mức quyết liệt.
Lâm Úy cắt tiếng, có như vậy trong nháy mắt, cảm giác như các nàng phảng phất nhớ lại tới thời gian còn trẻ các nàng vui sướng trải qua.
Trong đầu hiện lên khi đó Ôn Chỉ Đồng không có e dè đối với nàng ánh mắt thể hiện yêu thích, Lâm Úy mí mắt hơi rũ xuống, không có ai chú ý tới đáy mắt nàng chợt lóe lên sự thất lạc.
Bởi vì không muốn Ôn Chỉ Đồng mang tâm lý gánh nặng, hoặc nàng đối với mình hổ thẹn, Lâm Úy tận lựng cùng Ôn Chỉ Đồng nói ra, nàng hi vọng mặc dù không thể cùng một một chỗ nàng cũng không muốn bởi vì chính mình mà người mình thích hổ thẹn cả đời.

"Cạn một chén nhé! Chúc chúng ta đều có thể cùng nửa kia hạnh phúc trọn đời."
Lâm Úy giơ chén rượu, đôi con ngươi hổ phách sạch sẽ như nước, Ôn Chỉ Đồng không muốn cự tuyệt nàng, cùng nàng nhẹ đụng chén nói: "Nhất định phải hạnh phúc!"
Lâm Úy mím môi cười, chén rượu vừa mới đưa lên môi, trong phòng khách tiếng ca hát bỗng dưng im bặt, liền nghe thấy một thanh âm trầm thấp của nam sinh truyền đến lại đây.
Ôn Chỉ Đồng đi phía trước liếc nhìn, Nghê An Nhiên trong tay ôm một bó hoa hồng đỏ đứng ở cửa bậc thang, phía sau có đám nam sinh ồn ào.
"Nghê An Nhiên, tình huống thế nào? Đây là muốn hướng ai biểu lộ a?"
"Wow, có muốn hay không như thế lãng mạng a!" Có nữ sinh thả tay bộ bài xuống, ánh mắt hiếu kỳ nhìn về phía Nghê An Nhiên, "Các ngươi đoán nữ sinh kia sẽ là ai?"
"Này ai đoán được! Lúc trước hắn cả ngày vùi đầu vào học tập, đối với nhiều nữ sinh lạnh nhạt, hiện tại lại biết lãng mạn như vậy, có thể hay không chậm chút?"
"Muộn hay không ta không biết, nhưng Nghê An Nhiên lại vì người đó lại làm chuyện lãng mạn như vậy, không dễ dàng a! Là nữ sinh nào a! Có muốn trước tiên đứng ra hay không?"

Bên dưới một trận cười vang, Lộ Dao ngồi bên cạnh Nguyễn Tịnh Nghiên, nàng đưa tay đẩy đẩy cánh tay Nguyễn Tịnh Nghiên, cũng khơi dậy hứng thú, "Nghiên Nghiên, ngươi đoán cô bé kia là ai?"
Nguyễn Tịnh Nghiên trong lòng chột dạ, ánh mắt tại trong phòng khách đảo quanh, tầm mắt đối diện Ôn Chỉ Đồng đang ngồi cạnh cửa, tròng mắt đối phương nặng nề, trên mặt lại không nhìn ra vui giận.
Nguyễn Tịnh Nghiên trong lòng loạn thành một đoàn, nàng sợ Nghê An Nhiên sẽ nháo loạn xảy ra chuyện gì đến, ngón tay giấu ở trong ống tay áo siết chặt, lòng bàn tay đổ một tầng mồ hôi lạnh.
"Không biết!" Nguyễn Tịnh Nghiên trong lòng loạn tùng phèo, huyên náo xung quanh nàng không nghe được gì cả, da đầu nàng tê dần, tim đập như nổi trống, nàng có chút hối hận khi tới tham gia buổi tụ hội đêm nay.
Cầu nguyện trong lòng cho tình cảnh này nhanh chút trôi qua, dư quang liền chú ý tới Nghê An Nhiên ôm bó hoa trong lồng ngực từng một bước hướng về bên nàng đi tới.
"Tình huống là thế nào a?"

Trơ mắt nhìn Nghê An Nhiên đứng vững trước mặt Nguyễn Tịnh Nghiên, có nam sinh trợn mắt há hốc mồm mà nhất thời quên mất phản ứng.

"Nguyễn Tịnh Nghiên, làm bạn gái ta được không?" Nghê An Nhiên con mắt trừng nhìn mấy người kia, quỳ một chân trên đất, trong tay bưng hoa đưa tới trước mặt Nguyễn Tịnh Nghiên, trong lúc nhất thời cả căn phòng trở lên yên tĩnh đến mức cây kim rơi cũng có thể nghe được.
Ai cũng không nghĩ tới vở kịch sẽ phát triển như thế này.
Trong phòng an tĩnh mấy giây, mới dần có thanh âm phản ứng lại.
"Nghê An Nhiên, ngươi lợi hại a!"
"A a a a ~ không nghĩ tới ngươi lại là như vậy a Nghê An Nhiên!" Tiếng rít chói tai của nữ sinh nào đó xuyên qua tai nàng, Nguyễn Tịnh Nghiên nhíu nhíu mày, còn chưa kịp đợi nàng tỉnh táo, người đã bị đâm nữ sinh vây quanh đẩy đứng lên.
"Đáp ứng hắn, đáp ứng hắn!"
Hiện trường xung quanh mọi người reo hò phụ xướng, Nghê An Nhiên quỳ trên mặt đất, khóe miệng không khống chế được mà câu lên.
Hắn cũng không tin Ôn Chỉ Đồng dám trắng trợn cùng hắn ầm ĩ.
Thân phận nàng dù sao cũng không giống mình, Nguyễn Tịnh Nghiên nhưng trước là hôn thê Ôn Thế Sâm, tuy rằng bây giờ tách ra, nhưng một khi quan hệ các nàng phơi bày, hắn cũng không tin sẽ không rước lấy bàn tán chê trách.

Ôn Chỉ Đồng sẽ không không để ý danh dự công ty.
Lâm Úy trước sau bình tĩnh ngồi ở trên so pha, lẳng lặng mà nhìn, không có gia nhập đội ngũ ồn ào kia.
Lâm Úy nghiêng đầu nhìn xem Ôn Chỉ Đồng, "Hắn đây là hướng về phía ngươi thị uy sao?"
Đối phương híp lại con mắt, mí mắt nhẹ giương, ánh mắt rơi vào trên người Nguyễn Tịnh Nghiên đang một mặt căng thẳng.
"Nghê An Nhiên, ngươi nhanh đứng lên, mặc kệ ngươi nói thật hay giả, ta đều sẽ không đáp ứng ngươi." Tại vô số con mắt nhìn mình, Nguyễn Tịnh Nghiên rốt cục khôi phục trấn định, tầm mắt buông xuống, thanh âm lạnh như băng như là từ trong hàn băng phát ra.
"Ngươi không đáp ứng ta sẽ không đứng lên."
Này rõ ràng có ý tứ làm người khác khó chịu.
"Ngươi----"
"Vậy ngươi liền quỳ đi!" Ôn Chỉ Đồng bỗng nhiên đứng dậy, thanh âm trầm thấp xuyên qua bầu không khí ngưng trệ đập tới.
Nghê An Nhiên sững sờ, mấy giây sau biết rõ còn cố hỏi: "Tại sao?"
Cùng so với hắn vẻ mặt giả vờ kinh ngạc, bên cạnh một đám quần chúng ăn dưa mới gọi là chân chính trợn mắt ngoác mồm.



Mình kiếm được mấy cái ảnh cinematic LMHT này rất đẹp nha, như là anime vậy, từ từ đăng lên cho mọi người xem.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương