Xuyên Thư Chi Liêu Hán Công Lược
-
Chương 33
Vì sao cậu phải nói như vậy?
Nói như vậy, trong tiểu thuyết tuy rằng không có, nhưng không phải cậu không thể nói.
Tiểu thuyết viết đều là chuyện chủ yếu trong một ngày, rất nhiều đoạn trống cậu có thể dựa theo ý tưởng của mình đến bổ sung. Ở chỗ tiểu thuyết không có viết đến, cậu nói cái gì cũng có thể, chỉ cần không ảnh hưởng nội dung kế tiếp.
Nhưng mà nếu Nghiêm Bách Tông nói đừng đi, chẳng lẽ cậu liền không đi?
Cậu hỏi một câu này có lẽ là không có ý nghĩa, có lẽ bất quá chỉ là sắp chết giãy dụa. Nghiêm Bách Tông nhìn cậu, gương mặt ở trong hành lang mờ tối không thấy rõ ràng, hắn dừng một chút, không để ý tới cậu, liền đi ra ngoài.
Kỳ Lương Tần thở một hơi, dường như là chua xót, cũng dường như là thở phào. Cậu dựa vào tường, hít sâu vài cái, ngửa đầu, ngẩn người một hồi lâu, mới đi ra ngoài.
“Lương Tần buổi tối hôm nay còn muốn ra ngoài sao?”
Kỳ Lương Tần gật gật đầu, “dạ” một tiếng, cổ họng có chút mất tiếng.
“Bên ngoài trời giống như muốn mưa, rất oi bức, ra ngoài nhớ rõ mang theo ô.” Dì Xuân nói.
Kỳ Lương Tần gật gật đầu, dì Xuân cầm một cái ô màu tím cho cậu, Nghiêm lão thái thái hỏi: “Không có ô của mình sao?”
Kỳ Lương Tần quẫn bách lắc đầu, Nghiêm lão thái thái nói: “Một người đàn ông, che cái ô như vậy khó coi bao nhiêu, cậu dùng ô của anh cả cậu đi, buổi tối hôm nay nó không ra khỏi cửa.”
Nghiêm Viện chỉ chỉ cửa nhà: “Cái màu đen kìa.”
Kỳ Lương Tần gật đầu: “Cám ơn anh cả.”
Nghiêm lão thái thái liền cười, nói: “Cậu đây là làm chi đâu.”
Kỳ Lương Tần cười cười, nói: “Mẹ, con đi đây.”
“Đừng trở về quá muộn, cậu cũng giống Tùng Vĩ, trước mười giờ nhất định phải về nhà.”
Kỳ Lương Tần gật đầu, nghe Nghiêm Viện nói: “Mẹ, con cảm thấy mẹ quản cổng vầy không tốt, hiện tại người trẻ tuổi đâu còn bị quản như vậy, mười giờ, mười giờ cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu.”
Kỳ Lương Tần vừa đi tới cửa nhà, vừa quay đầu lại nhìn Nghiêm Bách Tông, Nghiêm Bách Tông ngồi ở trên sô pha, dường như đang chơi di động. Cậu nhếch môi, xoay người cầm lấy ô của Nghiêm Bách Tông.
Chỉ là một cái ô, bởi vì là của Nghiêm Bách Tông, cũng khiến cậu cảm thấy không giống những cái ô khác.
Gió bên ngoài đều là oi bức, khiến người ta thở không nổi. Cậu đi tới trên đường, nghĩ thầm rằng nếu cậu đi bộ đến quán bar, như vậy cậu có thể có một đoạn thời gian rất dài để Nghiêm Bách Tông đổi ý, gọi điện thoại nói cho cậu biết, bảo cậu đừng đi.
Ban đêm thành Nam thật đẹp, cỏ cây xanh um, ánh đèn mê ly. Lúc gió nổi lên, lá cây vang ào ào, dòng xe cộ trên con đường yên lặng này rất ít, người đi đường cũng không nhiều lắm.
Kỳ thật cậu không nên có quá nhiều ảo tưởng. Tựa như trước kia cậu đi dạo phố, đụng tới rất nhiều anh đẹp trai, liền tâm viên ý mã mà nghĩ, nếu anh đẹp trai này là của cậu thì tốt biết bao nhiêu. Nhưng chính cậu cũng biết những ảo tưởng này là không thực tế, không có tác dụng gì, chỉ biết khiến cậu mất mát.
Thật giống như cậu biết rõ trong tám mươi chương này sẽ phát sinh chuyện gì, Nghiêm Bách Tông là vô tình như thế nào, cậu có nghĩ đẹp hơn nữa cũng đều không hữu dụng.
Chỉ biết khiến cậu thất vọng.
Mấy việc đó kỳ thật đều không có gì, cậu không phải thiếu nữ, trước kia lúc xem truyện, một đống con gái nói rất ngược chịu không nổi, cậu cũng không thấy việc này có cái gì ngược. Đây là cuộc sống mà. Đời người vốn chính là cái dạng này, tình yêu vốn chính là cái dạng này. Vốn là không phải người người đều có thể thuận buồm xuôi gió, ngọt sủng khôn cùng.
Đi đến một cái ngã tư đường, lúc chờ đèn xanh, di động bỗng nhiên vang lên. Cậu lập tức móc ra, thậm chí không kịp nhìn màn hình, liền nhận đặt ở bên tai: “A lô?”
“Lương Tần, cậu làm gì vậy?”
Trong lòng cậu buồn bã, không phải Nghiêm Bách Tông, mà là Nghiêm Tùng Vĩ. Giọng điệu của cậu gần như là không cách nào che giấu thất vọng, đèn xanh phía trước sáng lên, cậu vừa băng qua đường, vừa nói: “Tôi đi chơi.”
“Với ai?”
“Anh hỏi cái này làm chi, không phải anh nói, bảo tôi chơi với bạn nhiều chút sao?”
“Mới nãy anh cả gọi điện thoại cho tôi, nói…”
Nghiêm Tùng Vĩ muốn nói lại thôi, Kỳ Lương Tần dừng bước lại, đứng dưới tàng cây: “Anh ta nói cái gì, nói tôi à?”
“Hắn nói cậu đi ra ngoài gặp người. Tuy rằng hắn chưa nói thực rõ ràng, có điều tôi hiểu ý tứ của hắn… không phải cậu không có đối tượng sao?”
“Tôi đi ra hẹn pháo, ” giọng điệu Kỳ Lương Tần mang theo một chút oán niệm: “Anh ta quản cũng thật rộng. Tôi không nói cho anh ta biết tôi đi hẹn người.”
“Nhất định là cậu lộ ra dấu vết gì, anh trai tôi mới có thể hoài nghi cậu. Tôi nói cậu cũng chú ý một chút, tuy rằng tôi không phản đối cậu đi ra ngoài gặp người, nhưng cậu cũng không thể khiến cho tôi như là đeo nón xanh, không thì tôi làm thế nào đối mặt ông anh tôi. Như vầy, tôi sẽ gọi điện thoại cho hắn, cứ nói chuyện này tôi đã hỏi cậu, cậu cũng nói, là đi gặp bạn chung của chúng ta Chu Đồng, thống nhất tốt khẩu cung, trở về đừng nói lỡ miệng.”
Mũi chân Kỳ Lương Tần đá viên đá: “Biết.”
“Cái đó, còn có…” Nghiêm Tùng Vĩ khụ một tiếng: “Bảo vệ tốt mình, nhớ làm biện pháp an toàn, đừng để người khác vừa dỗ cậu, thì cái gì cậu cũng quên, ở bên ngoài phải có chút tâm nhãn. Tình yêu đáng quý, cái giá của sinh mệnh lại rất cao.”
Kỳ Lương Tần nhẹ giọng bật cười, gật đầu nói: “Biết, cảm ơn anh.”
“Cảm ơn cái gì, ” Nghiêm Tùng Vĩ ở đầu kia điện thoại thất thanh cười ra: “Chúc cậu chơi vui vẻ, tôi cũng đến cửa quán bar rồi, cúp đây.”
Sau khi cúp điện thoại, Kỳ Lương Tần đột nhiên nhìn thấy lượng pin của di động sắp hết, cậu thế mà quên sạc. Vậy đợi lát nữa Nghiêm Bách Tông gọi điện thoại lại đây, nếu di động cậu hết pin tự động tắt thì phải làm thế nào. Nghĩ đến đây cậu nhanh chóng tắt hết các ứng dụng chạy nền, hy vọng có thể đỡ chút pin.
Cách quán bar gay còn có rất xa, quán bar gay thực lớn, để không quá khiến người ta chú ý, mở ở vùng ngoại thành tương đối hẻo lánh, phải qua cầu. Cậu lên cầu, ghé vào lan can nhìn một hồi, gió trên mặt sông đặc biệt lớn, thổi tóc cậu loạn tùng phèo. Có thể là gió trên mặt sông quá lớn, lại mang theo hơi nước, khiến cả người cậu đều lạnh lẽo, thậm chí hơi muốn rút lui có trật tự.
Cậu nhanh chóng một đường chạy chậm, chạy qua cái cầu kia, sau khi xuống cầu cậu lại mơ hồ.
Cậu mù đường.
Cậu cần hướng dẫn.
Cậu lấy điện thoại di động ra, nhìn nhìn lượng pin, còn có mười tám phần trăm. Cậu nhanh chóng mở bản đồ ra, chọn phương thức hướng dẫn, trong di động một giọng nam ôn nhu hùng hậu nói: “Phía trước một trăm mét, quẹo trái.”
Vì thế cậu liền đi thẳng, kết quả đi không được mấy mét, giọng nói trong di động còn nói: “Phía trước một trăm năm mươi mét quẹo trái.”
Cậu sửng sốt một chút.
Sao cậu đi vài bước, ngược lại khoảng cách càng ngày càng xa, chẳng lẽ là định vị không chính xác ư?
Cậu vừa nghĩ vừa đi về phía trước, nhìn nhìn phía trước, cũng không có nhìn thấy bất luận ngã rẽ nào, đại khái lại đi thêm mấy mét, di động gợi ý nói: “Phía trước bảy trăm mười mét, quẹo phải.”
Cậu liền mê man, trong lòng thậm chí có chút tức giận, bản đồ này hướng dẫn rốt cuộc có đúng hay không! Vì sao gợi ý đều không giống. Cậu khóa màn hình điện thoại, cất vào trong túi quần, trực tiếp đi về phía trước, cũng không biết đi bao lâu, giọng nói trong di động ở túi bỗng nhiên gợi ý nói: “Xin quẹo trái, xin quẹo trái.”
Kỳ Lương Tần quả thực muốn nổi trận lôi đình, bên trái chính là đường cái, chẳng lẽ muốn cậu băng qua đường sao! Cậu giận lấy điện thoại ra, tắt hướng dẫn giọng nói, tự mình nhìn nhìn bản đồ, sau đó dùng kim chỉ nam so sánh phương hướng, cậu tính toán không dựa vào hướng dẫn, tự đi.
Gió bắt đầu lớn, hạt mưa tí tách tí tách rơi xuống, cậu nhanh chóng mở ô ra, đi dọc theo ven đường. Xe trên đường càng ngày càng ít, đây là một con đường thực yên tĩnh, sau đó đèn đường cũng càng ngày càng xa mới có một cái, cậu cảm thấy có thể là mình đi lầm đường.
Cậu đành phải móc điện thoại di động ra lại, đi theo bản đồ, vòng vòng quẹo quẹo, đi đến chân đều đau, rốt cuộc nhìn thấy quán bar kia.
Cậu che ô, đứng ở ngã tư đường đối diện, nhìn thấy một cánh cửa thực không thu hút, lóe ánh sáng màu sắc rực rỡ. Ra ra vào vào chỉ có số rất ít phụ nữ, còn lại tất cả đều là đàn ông ăn mặc thời thượng, già trẻ lớn bé đều có, bên ngoài đỗ đầy xe.
Đây là quán bar gay.
Lần đầu tiên trong đời cậu nhìn thấy quán bar gay, thế mà lại khiến cậu sợ hãi.
Giống như là sợ hãi bị người ta vạch trần, cậu khuyết thiếu dũng khí đối mặt với việc mình là gay, cậu đã quen xen lẫn trong đám người, làm một thẳng nam bình thường. Cậu nhìn xe trên đường, hoang mang rối loạn băng qua đường, đứng ở cách đó không xa nhìn cửa quán bar.
Đang lúc do dự, bên cạnh đột nhiên có người gọi cậu một tiếng, cậu sợ tới mức nhanh chóng quay đầu nhìn, liền nhìn thấy phía trước bên phải có một người đàn ông mới vừa xuống xe, che ô đi về phía cậu.
Là Vương Trạch.
Kỳ Lương Tần lập tức xấu hổ không chịu được, ngơ ngác đứng ở nơi đó, Vương Trạch cũng đã đi tới, cười nói: “Thật đúng là cậu.”
“Tôi… Tôi đến tìm Tùng Vĩ.” Dưới tình thế cấp bách Kỳ Lương Tần bật thốt lên lời nói dối: “Anh nhìn thấy hắn không?”
“Tôi vừa tới, không rõ ràng lắm, cậu tới tìm hắn à, bình thường tôi không gặp hắn ở trong này.”
“Anh thường đến sao?” Lời này hỏi ra, Kỳ Lương Tần liền hối hận. Nhưng mà Vương Trạch không để ý, cười cười nói: “Đây là quán bar tôi và bạn cùng mở.”
“A.” Hóa ra là như vậy.
“Muốn đi vào không, tôi giúp cậu hỏi một chút.”
“Không, không cần, ” Kỳ Lương Tần lui về phía sau một bước, lấy điện thoại di động ra: “Tôi gọi điện thoại cho hắn là được, anh đi vào trước đi, tôi không đi vào…”
Vương Trạch cười cười, nói: “Vậy được rồi, có gì cần cứ việc ra phía sau tìm tôi.”
Kỳ Lương Tần nhìn Vương Trạch đi vào, sợ tới mức che ô bỏ chạy, vẫn luôn chạy đến lúc cửa quán bar cũng sắp nhìn không thấy, cậu mới thở hồng hộc dừng lại. Mắt cá chân đã ướt một mảnh, trong giày dường như cũng ướt. Trong tiểu thuyết chưa nói cậu lại ở chỗ này đụng tới Vương Trạch, trong tiểu thuyết trực tiếp viết cậu đi vào liền thông đồng một mãnh nam, văn chương kỹ càng tỉ mỉ đều đặt trên việc thông đồng.
Cậu đứng trong bóng đêm, đã không còn dũng khí đi vào.
Mặc dù cậu đi vào, cậu thực sự có dũng khí thông đồng một người xa lạ sao? Cùng một người xa lạ ở trong toilet làm?
Suy nghĩ một chút cậu đã cảm thấy không cách nào tiếp thu, cảm thấy thảm thương lại hoang đường. Phương thức giữa đồng tính không phải cậu không biết, tuy rằng cậu khát vọng nam nhân, lại có bản năng sợ hãi với phương thức này, nếu không phải người cậu yêu, cậu làm thế nào có thể chịu đựng đau đớn như vậy, thừa nhận tiến công như vậy?
Cậu căn bản không thể bất chấp giá nào giống như Kỳ Lương Tần trong tiểu thuyết được. Cậu che ô yên lặng đi về phía trước, nghĩ thầm rằng cậu đang làm cái gì vậy.
Cậu bị xấu hổ đột nhiên mà tới đánh trúng, cậu cảm thấy mình đang làm một chuyện buồn cười lại đáng thương cỡ nào. Tuy rằng cậu xuyên thành người khác, nhưng hiện giờ cậu cũng là một người chân thật mà, việc này vi phạm điểm mấu chốt của cậu, cậu làm sao có thể làm được.
Cậu không thể làm tình với người mình không yêu. Tình dục thần thánh và tốt đẹp không phải là do tình yêu sao. Tình dục không có cảm tình, có gì khác với động vật. Có lẽ người khác có thể tiếp thu, nhưng cậu không tiếp thu được.
Dù cuối cùng cậu không ở bên Nghiêm Bách Tông, là cùng một người khác, cậu cũng phải gánh trách nhiệm với người tương lai.
Cậu che ô chạy, chạy như bay, ô che ngăn không được mưa bụi, có chút ít rơi lên trên người cậu, cậu cần ra sức chạy trốn mới có thể tiêu diệt bi ai thật lớn đột nhiên mà tới. Đều là không đúng, những điều này là không đúng, cậu yên lặng nghĩ, vẫn luôn chạy về phía trước, giống như chạy trốn có thể khiến cậu rời khỏi dục vọng dơ bẩn, để cậu trở về chính mình.
Người giữ mình trong sạch, thậm chí phong bế mình không có sai, người hoa tâm phong lưu, đối tượng thay đổi một người lại một người cũng không có sai, mỗi người đều có quyền lợi lựa chọn cuộc sống của mình, mỗi người đều có quan niệm tình dục của mình. Nhưng cậu không phải là loại người sau, cậu chính là lão nam nhân già mồm cãi láo buồn cười thà rằng chịu đựng cô độc, cũng không chịu dễ dàng bước ra một bước kia.
Cậu không phải Phan Kim Liên, cậu là Kỳ Lương, mặc dù cậu thay đổi một thế giới khác, cũng không thay đổi chính mình.
Cậu tận lực đi theo nơi có ánh sáng, càng chạy ánh sáng lại càng ít, cuối cùng cậu phát hiện mình đến một nơi hoàn toàn xa lạ. Tên mù đường nổi danh là cậu, lại lạc đường. Cậu nhanh chóng lấy điện thoại ra nhìn, lại phát hiện di động đã hết pin.
Xong rồi, cậu không biết phải chạy đi đâu. Trên đường ngẫu nhiên có một người đi đường đi ngang qua, che ô vẻ mặt vội vàng, cậu muốn hỏi đường một chút, lại không dám há mồm, vì thế chầm chậm chầm chậm vòng vài vòng.
Cậu phát hiện nếu cậu không hỏi đường, chỉ sợ buổi tối hôm nay cậu đều phải qua đêm ở đây. Nghĩ đến đây, cậu lấy hết dũng khí, chạy về phía một cô gái từ phía trước mặt đi tới: “Chào bạn, quấy rầy, xin hỏi…”
Nhưng mà cô gái né tránh cậu một chút, trực tiếp rời khỏi. Cậu vừa xấu hổ vừa thẹn thùng mà ý thức được có thể là cô gái có lòng phòng bị, cậu nên hỏi đàn ông hoặc là người già. Vì thế cậu đứng ở ven đường, chờ người qua đường kế tiếp lại đây.
Đợi đại khái mười phút, rốt cuộc có một cụ già đến, khoác áo mưa đi tới. Cậu lập tức chạy tới hỏi đường, cụ già kia nói: “Cậu muốn đi nơi nào hả, rất xa đó, mưa lớn như thế, xe phỏng chừng cũng không dễ kêu. Cậu đi đến ngã tư kia nhìn xem.”
“Cám ơn.”
Kỳ Lương Tần nhanh chóng đến ngã tư ông cụ nói, nửa giờ, ngăn cản hai chiếc xe, nhưng đều là đủ khách, vừa hỏi nơi cậu muốn đi, đều lắc đầu, lái đi.
Kỳ Lương Tần nghĩ thầm rằng, thôi. Không quay về thì không quay về đi. Dù sao cậu cũng nói mình đi hẹn pháo rồi, lúc này trở về, giải thích như thế nào đây, cậu phải ở bên ngoài qua một đêm mới tốt chứ, trong tiểu thuyết cũng là hừng đông mới trở về.
Cậu liền đi bộ một hồi, nhìn thấy một tiệm Wallace, liền đi vào, chọn một phần hamburger, tính toán ở nơi đó ngồi nửa buổi. Nhưng mà cậu bất quá chỉ ngồi nửa giờ, cảm thấy trên người thật lạnh. Cậu tưởng khí lạnh trong tiệm quá nhiều, sau đó càng ngày càng cảm thấy không thích hợp, cậu cảm thấy mình dường như có chút không thoải mái, cái loại cảm giác không thoải mái này càng ngày càng mãnh liệt, cậu gần như lập tức ý thức được cái gì.
Cậu lệch khỏi quỹ đạo nội dung truyện.
Có cảm ứng với cái loại đau khổ tê tâm liệt phế này, cậu lập tức đứng lên, mang theo ô che liền đi ra ngoài, vừa mở cửa, mưa bụi liền đập vào mặt mà đến, cậu nhất thời cứng đờ, cậu phải đi đâu, phải làm cái gì.
Cậu đột nhiên bị một loại sợ hãi xâm nhập, cậu quay đầu lại nhìn người bán hàng trong tiệm, cô gái trước quầy giật mình nhìn cậu: “Tiên sinh, có gì cần phục vụ sao?”
“Tôi… di động tôi hết pin, tôi có thể mượn di động của cô gọi điện thoại cho người trong nhà không?”
Cô gái kia ngơ ngác nhìn cậu, nhìn thấy sắc mặt cậu tái nhợt và bàn tay nắm chặt cửa, gật gật đầu: “Anh chờ một chút, tôi đi lấy.”
Nhưng mà khi cô cầm di động đi ra, Kỳ Lương Tần đã run rẩy ngồi xổm trên mặt đất. Cửa thủy tinh bị cậu chắn nửa mở, mưa làm ướt áo khoác cậu, cô gái kia nhanh chóng chạy tới hỏi: “Tiên sinh, anh làm sao vậy?”
Kỳ Lương Tần lắc đầu, nói: “Tôi… Tôi không sao.”
“Muốn tôi giúp anh gọi 120 không?”
“Không cần…”
“Vậy di động đưa anh…”
Kỳ Lương Tần muốn gọi điện thoại cho Nghiêm Tùng Vĩ, lại phát hiện mình không nhớ được số điện thoại Nghiêm Tùng Vĩ, kỳ thật đâu chỉ là số điện thoại Nghiêm Tùng Vĩ, ngay cả số của mình cậu cũng không thể nhớ kỹ, cậu cũng có sự ngu đốt trên mặt nhớ số. Cậu móc điện thoại di động của mình ra, muốn cầm cho cô gái kia giúp đỡ sạc pin, nhưng mà cậu cảm thấy đầu mình đau muốn nứt ra, dường như linh hồn muốn chia lìa thân thể.
Cậu sắp chết sao? Sẽ đến một thế giới khác, hay là triệt triệt để để chết đi? Cậu vi phạm nội dung truyện, có phải như vậy thì nhân vật này sẽ sụp đổ, cậu cũng không còn tồn tại hay không?
Vậy chẳng phải là cậu sẽ không còn được gặp lại Nghiêm Bách Tông ư.
Cũng có khả năng là không nghiêm trọng như vậy, chủ tuyến của «Phan Kim Liên phiên bản nam» là Kỳ Lương Tần và Nghiêm Bách Tông, một đêm quán bar này tuy rằng quan trọng, nhưng cũng không đến mức quấy rầy tình tiết chương cuối cùng, có lẽ không đến mức sụp đổ.
Nhưng cũng chỉ là có lẽ, rốt cuộc sẽ như thế nào, cậu không biết. Đời người không biết trước, có lẽ mỗi một khắc đều là khắc cuối cùng.
Cậu lập tức gọi một cú điện thoại qua, số điện thoại cậu cũng bất quá chỉ nhìn mấy lần, cũng là số duy nhất mà cậu nhớ kỹ ở thế giới này.
Cậu thế mà số của mình cũng không nhớ được, lại nhớ được Nghiêm Bách Tông. Với người mình yêu, cậu chính là để bụng như vậy. Cái này khiến cậu vô cùng khó chịu, trong mắt cậu ánh nước lòe lòe, nghe được di động vang tút tút.
“A lô.”
“A lô, Nghiêm Bách Tông.” Cậu chịu đựng thống khổ, nói: “Nghiêm Bách Tông, tôi không hẹn người. Anh tới cứu tôi đi, anh tới cứu tôi đi, có khả năng tôi sắp chết rồi… Có phải anh cảm thấy thực hoang đường không, tôi…”
Điện thoại lại truyền đến tiếng báo bận, Nghiêm Bách Tông cúp điện thoại.
Kỳ Lương Tần kinh ngạc nhìn nhìn di động, cô gái kia có chút hồ nghi nhìn cậu, vươn tay muốn cầm di động lại.
Đúng vậy, cậu thật khờ, Nghiêm Bách Tông tránh né cậu cũng không kịp, làm sao có thể sẽ đến cứu cậu. Sự tồn tại dơ bẩn như cậu, bất quá chỉ là một Phan Kim Liên mà Nghiêm Bách Tông phỉ nhổ.
Cậu trả điện thoại di động cho cô gái kia, muốn đứng lên, lại là một trận mê muội, cái loại thống khổ này càng thêm kịch liệt, đau đến mức khiến lòng cậu sinh ra sợ hãi. Cậu không biết mình sẽ như thế nào, đúng là không biết sẽ khiến người ta sợ hãi, nhưng cậu không muốn chết, không muốn rời khỏi thế giới này. Dù lấy thân phận Phan Kim Liên sống ở bên cạnh Nghiêm Bách Tông, cậu cũng nguyện ý. Không phải chỉ là làm loạn thôi sao, cậu là đàn ông, cậu còn sợ gì cái này.
Vì thế cậu đẩy cửa ra đi ra ngoài, mưa rơi xuống trên người cậu, thế mà cậu còn nhớ rõ phải bung ô, thất tha thất thểu chạy đến phương hướng quán bar.
Cậu phải nhảy xuống vực sâu tội ác, hóa ra đây chính là kiếp nạn định mệnh của cậu. Chất lỏng của đàn ông dính đầy thân thể cậu, đây chính là vận mệnh đã định trước của cậu.
“Tiên sinh, tiên sinh, anh chờ một chút!”
Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng kêu của cô gái kia, Kỳ Lương Tần quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy bóng người mơ hồ đang lắc lư: “Người trong nhà anh điện thoại!”
——
Kỳ Lương Tần nhanh chóng chạy về, sau khi vào cửa ô che không kịp thu, cậu liền đơn giản ném ra bên ngoài. Hai tay tràn đầy mưa tiếp nhận di động, cậu vội vàng hô: “Nghiêm Bách Tông, Nghiêm Bách Tông.”
Giọng Nghiêm Bách Tông dường như ảo não lại lạnh lùng: “Ở đâu?”
Nghiêm Bách Tông rốt cuộc vẫn là để ý tới cậu, đây vốn không phải ân điển lớn bao nhiêu, nhưng mà nghe được giọng Nghiêm Bách Tông, cậu vẫn lập tức rưng rưng nước mắt, nói: “Tôi… tôi ở, tôi ở Wallace.”
“Số 18 đường Chử Hà, Minh Sơn.” Cô gái kia nhắc.
“Số… số 18 đường Chử Hà.” Cậu lắp bắp lại lấy lòng mà lặp lại.
Trò chuyện gián đoạn như vậy, Nghiêm Bách Tông cúp điện thoại.
“Người nhà tôi sắp tới đón tôi, ” sắc mặt Kỳ Lương Tần trắng bệch.
Cô gái cười cười, ánh mắt mang theo phòng bị, lại mang theo ý tứ xem xét: “Vậy anh ngồi xuống chờ hắn đi.”
Kỳ Lương Tần ngồi xuống, có điều mới vừa ngồi xuống, lại vội vàng đứng lên, đẩy cửa ra nhặt cái ô dưới đất bên ngoài lên, khép lại, vẩy vẩy nước. Cả người cậu đều đang run rẩy, không biết là lạnh hay là đau khổ.
Cậu để ô che qua một bên, mình thì ngồi xuống vị trí cạnh cửa, gục ở chỗ này, thân thể dường như đang phát run.
Nhân viên Wallace ở phía sau đều đi ra nhìn, có người cho cậu một ly sữa nóng.
Bởi vì mưa to, trong tiệm gần như không có khách, bên ngoài một mảnh tối đen, cũng không biết đợi bao lâu, xuất hiện ánh sáng, có xe lái lại đây. Cô gái đang muốn nhắc nhở Kỳ Lương Tần, Kỳ Lương Tần vẫn luôn nằm úp sấp giống như có cảm giác, lập tức ngồi ngay ngắn.
Cậu nhanh chóng cầm ô lên, người giống như bay đi ra cửa, mở ô ra, đứng ở cửa.
Cách màn mưa, ngọn đèn xe dần dần rõ ràng, đèn xe chiếu rọi xuống, giọt mưa càng rõ ràng, thậm chí bọt nước trên đất cũng nhìn đến rõ ràng.
Xe dừng lại trước mặt cậu, cậu hơi hơi híp mắt, thấy có người đẩy cửa xe phía bên phải ra, tiếng mưa rơi ào ào gần như nuốt sống âm thanh của Nghiêm Bách Tông: “Lên xe.”
Giọng Nghiêm Bách Tông, là âm thanh động nhân nhất trên đời này.
Kỳ Lương Tần nhếch môi ngây ngô cười, tóc ướt sũng nhiễu nước.
Nên diễn tả sự vui sướng của một khắc kia bằng ngôn từ như thế nào đây.
Đại khái không có ngôn ngữ nào có thể hình dung ra được.
Đại khái như là anh hùng cái thế của cậu đạp thất thải tường vân mà đến.
Nói như vậy, trong tiểu thuyết tuy rằng không có, nhưng không phải cậu không thể nói.
Tiểu thuyết viết đều là chuyện chủ yếu trong một ngày, rất nhiều đoạn trống cậu có thể dựa theo ý tưởng của mình đến bổ sung. Ở chỗ tiểu thuyết không có viết đến, cậu nói cái gì cũng có thể, chỉ cần không ảnh hưởng nội dung kế tiếp.
Nhưng mà nếu Nghiêm Bách Tông nói đừng đi, chẳng lẽ cậu liền không đi?
Cậu hỏi một câu này có lẽ là không có ý nghĩa, có lẽ bất quá chỉ là sắp chết giãy dụa. Nghiêm Bách Tông nhìn cậu, gương mặt ở trong hành lang mờ tối không thấy rõ ràng, hắn dừng một chút, không để ý tới cậu, liền đi ra ngoài.
Kỳ Lương Tần thở một hơi, dường như là chua xót, cũng dường như là thở phào. Cậu dựa vào tường, hít sâu vài cái, ngửa đầu, ngẩn người một hồi lâu, mới đi ra ngoài.
“Lương Tần buổi tối hôm nay còn muốn ra ngoài sao?”
Kỳ Lương Tần gật gật đầu, “dạ” một tiếng, cổ họng có chút mất tiếng.
“Bên ngoài trời giống như muốn mưa, rất oi bức, ra ngoài nhớ rõ mang theo ô.” Dì Xuân nói.
Kỳ Lương Tần gật gật đầu, dì Xuân cầm một cái ô màu tím cho cậu, Nghiêm lão thái thái hỏi: “Không có ô của mình sao?”
Kỳ Lương Tần quẫn bách lắc đầu, Nghiêm lão thái thái nói: “Một người đàn ông, che cái ô như vậy khó coi bao nhiêu, cậu dùng ô của anh cả cậu đi, buổi tối hôm nay nó không ra khỏi cửa.”
Nghiêm Viện chỉ chỉ cửa nhà: “Cái màu đen kìa.”
Kỳ Lương Tần gật đầu: “Cám ơn anh cả.”
Nghiêm lão thái thái liền cười, nói: “Cậu đây là làm chi đâu.”
Kỳ Lương Tần cười cười, nói: “Mẹ, con đi đây.”
“Đừng trở về quá muộn, cậu cũng giống Tùng Vĩ, trước mười giờ nhất định phải về nhà.”
Kỳ Lương Tần gật đầu, nghe Nghiêm Viện nói: “Mẹ, con cảm thấy mẹ quản cổng vầy không tốt, hiện tại người trẻ tuổi đâu còn bị quản như vậy, mười giờ, mười giờ cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu.”
Kỳ Lương Tần vừa đi tới cửa nhà, vừa quay đầu lại nhìn Nghiêm Bách Tông, Nghiêm Bách Tông ngồi ở trên sô pha, dường như đang chơi di động. Cậu nhếch môi, xoay người cầm lấy ô của Nghiêm Bách Tông.
Chỉ là một cái ô, bởi vì là của Nghiêm Bách Tông, cũng khiến cậu cảm thấy không giống những cái ô khác.
Gió bên ngoài đều là oi bức, khiến người ta thở không nổi. Cậu đi tới trên đường, nghĩ thầm rằng nếu cậu đi bộ đến quán bar, như vậy cậu có thể có một đoạn thời gian rất dài để Nghiêm Bách Tông đổi ý, gọi điện thoại nói cho cậu biết, bảo cậu đừng đi.
Ban đêm thành Nam thật đẹp, cỏ cây xanh um, ánh đèn mê ly. Lúc gió nổi lên, lá cây vang ào ào, dòng xe cộ trên con đường yên lặng này rất ít, người đi đường cũng không nhiều lắm.
Kỳ thật cậu không nên có quá nhiều ảo tưởng. Tựa như trước kia cậu đi dạo phố, đụng tới rất nhiều anh đẹp trai, liền tâm viên ý mã mà nghĩ, nếu anh đẹp trai này là của cậu thì tốt biết bao nhiêu. Nhưng chính cậu cũng biết những ảo tưởng này là không thực tế, không có tác dụng gì, chỉ biết khiến cậu mất mát.
Thật giống như cậu biết rõ trong tám mươi chương này sẽ phát sinh chuyện gì, Nghiêm Bách Tông là vô tình như thế nào, cậu có nghĩ đẹp hơn nữa cũng đều không hữu dụng.
Chỉ biết khiến cậu thất vọng.
Mấy việc đó kỳ thật đều không có gì, cậu không phải thiếu nữ, trước kia lúc xem truyện, một đống con gái nói rất ngược chịu không nổi, cậu cũng không thấy việc này có cái gì ngược. Đây là cuộc sống mà. Đời người vốn chính là cái dạng này, tình yêu vốn chính là cái dạng này. Vốn là không phải người người đều có thể thuận buồm xuôi gió, ngọt sủng khôn cùng.
Đi đến một cái ngã tư đường, lúc chờ đèn xanh, di động bỗng nhiên vang lên. Cậu lập tức móc ra, thậm chí không kịp nhìn màn hình, liền nhận đặt ở bên tai: “A lô?”
“Lương Tần, cậu làm gì vậy?”
Trong lòng cậu buồn bã, không phải Nghiêm Bách Tông, mà là Nghiêm Tùng Vĩ. Giọng điệu của cậu gần như là không cách nào che giấu thất vọng, đèn xanh phía trước sáng lên, cậu vừa băng qua đường, vừa nói: “Tôi đi chơi.”
“Với ai?”
“Anh hỏi cái này làm chi, không phải anh nói, bảo tôi chơi với bạn nhiều chút sao?”
“Mới nãy anh cả gọi điện thoại cho tôi, nói…”
Nghiêm Tùng Vĩ muốn nói lại thôi, Kỳ Lương Tần dừng bước lại, đứng dưới tàng cây: “Anh ta nói cái gì, nói tôi à?”
“Hắn nói cậu đi ra ngoài gặp người. Tuy rằng hắn chưa nói thực rõ ràng, có điều tôi hiểu ý tứ của hắn… không phải cậu không có đối tượng sao?”
“Tôi đi ra hẹn pháo, ” giọng điệu Kỳ Lương Tần mang theo một chút oán niệm: “Anh ta quản cũng thật rộng. Tôi không nói cho anh ta biết tôi đi hẹn người.”
“Nhất định là cậu lộ ra dấu vết gì, anh trai tôi mới có thể hoài nghi cậu. Tôi nói cậu cũng chú ý một chút, tuy rằng tôi không phản đối cậu đi ra ngoài gặp người, nhưng cậu cũng không thể khiến cho tôi như là đeo nón xanh, không thì tôi làm thế nào đối mặt ông anh tôi. Như vầy, tôi sẽ gọi điện thoại cho hắn, cứ nói chuyện này tôi đã hỏi cậu, cậu cũng nói, là đi gặp bạn chung của chúng ta Chu Đồng, thống nhất tốt khẩu cung, trở về đừng nói lỡ miệng.”
Mũi chân Kỳ Lương Tần đá viên đá: “Biết.”
“Cái đó, còn có…” Nghiêm Tùng Vĩ khụ một tiếng: “Bảo vệ tốt mình, nhớ làm biện pháp an toàn, đừng để người khác vừa dỗ cậu, thì cái gì cậu cũng quên, ở bên ngoài phải có chút tâm nhãn. Tình yêu đáng quý, cái giá của sinh mệnh lại rất cao.”
Kỳ Lương Tần nhẹ giọng bật cười, gật đầu nói: “Biết, cảm ơn anh.”
“Cảm ơn cái gì, ” Nghiêm Tùng Vĩ ở đầu kia điện thoại thất thanh cười ra: “Chúc cậu chơi vui vẻ, tôi cũng đến cửa quán bar rồi, cúp đây.”
Sau khi cúp điện thoại, Kỳ Lương Tần đột nhiên nhìn thấy lượng pin của di động sắp hết, cậu thế mà quên sạc. Vậy đợi lát nữa Nghiêm Bách Tông gọi điện thoại lại đây, nếu di động cậu hết pin tự động tắt thì phải làm thế nào. Nghĩ đến đây cậu nhanh chóng tắt hết các ứng dụng chạy nền, hy vọng có thể đỡ chút pin.
Cách quán bar gay còn có rất xa, quán bar gay thực lớn, để không quá khiến người ta chú ý, mở ở vùng ngoại thành tương đối hẻo lánh, phải qua cầu. Cậu lên cầu, ghé vào lan can nhìn một hồi, gió trên mặt sông đặc biệt lớn, thổi tóc cậu loạn tùng phèo. Có thể là gió trên mặt sông quá lớn, lại mang theo hơi nước, khiến cả người cậu đều lạnh lẽo, thậm chí hơi muốn rút lui có trật tự.
Cậu nhanh chóng một đường chạy chậm, chạy qua cái cầu kia, sau khi xuống cầu cậu lại mơ hồ.
Cậu mù đường.
Cậu cần hướng dẫn.
Cậu lấy điện thoại di động ra, nhìn nhìn lượng pin, còn có mười tám phần trăm. Cậu nhanh chóng mở bản đồ ra, chọn phương thức hướng dẫn, trong di động một giọng nam ôn nhu hùng hậu nói: “Phía trước một trăm mét, quẹo trái.”
Vì thế cậu liền đi thẳng, kết quả đi không được mấy mét, giọng nói trong di động còn nói: “Phía trước một trăm năm mươi mét quẹo trái.”
Cậu sửng sốt một chút.
Sao cậu đi vài bước, ngược lại khoảng cách càng ngày càng xa, chẳng lẽ là định vị không chính xác ư?
Cậu vừa nghĩ vừa đi về phía trước, nhìn nhìn phía trước, cũng không có nhìn thấy bất luận ngã rẽ nào, đại khái lại đi thêm mấy mét, di động gợi ý nói: “Phía trước bảy trăm mười mét, quẹo phải.”
Cậu liền mê man, trong lòng thậm chí có chút tức giận, bản đồ này hướng dẫn rốt cuộc có đúng hay không! Vì sao gợi ý đều không giống. Cậu khóa màn hình điện thoại, cất vào trong túi quần, trực tiếp đi về phía trước, cũng không biết đi bao lâu, giọng nói trong di động ở túi bỗng nhiên gợi ý nói: “Xin quẹo trái, xin quẹo trái.”
Kỳ Lương Tần quả thực muốn nổi trận lôi đình, bên trái chính là đường cái, chẳng lẽ muốn cậu băng qua đường sao! Cậu giận lấy điện thoại ra, tắt hướng dẫn giọng nói, tự mình nhìn nhìn bản đồ, sau đó dùng kim chỉ nam so sánh phương hướng, cậu tính toán không dựa vào hướng dẫn, tự đi.
Gió bắt đầu lớn, hạt mưa tí tách tí tách rơi xuống, cậu nhanh chóng mở ô ra, đi dọc theo ven đường. Xe trên đường càng ngày càng ít, đây là một con đường thực yên tĩnh, sau đó đèn đường cũng càng ngày càng xa mới có một cái, cậu cảm thấy có thể là mình đi lầm đường.
Cậu đành phải móc điện thoại di động ra lại, đi theo bản đồ, vòng vòng quẹo quẹo, đi đến chân đều đau, rốt cuộc nhìn thấy quán bar kia.
Cậu che ô, đứng ở ngã tư đường đối diện, nhìn thấy một cánh cửa thực không thu hút, lóe ánh sáng màu sắc rực rỡ. Ra ra vào vào chỉ có số rất ít phụ nữ, còn lại tất cả đều là đàn ông ăn mặc thời thượng, già trẻ lớn bé đều có, bên ngoài đỗ đầy xe.
Đây là quán bar gay.
Lần đầu tiên trong đời cậu nhìn thấy quán bar gay, thế mà lại khiến cậu sợ hãi.
Giống như là sợ hãi bị người ta vạch trần, cậu khuyết thiếu dũng khí đối mặt với việc mình là gay, cậu đã quen xen lẫn trong đám người, làm một thẳng nam bình thường. Cậu nhìn xe trên đường, hoang mang rối loạn băng qua đường, đứng ở cách đó không xa nhìn cửa quán bar.
Đang lúc do dự, bên cạnh đột nhiên có người gọi cậu một tiếng, cậu sợ tới mức nhanh chóng quay đầu nhìn, liền nhìn thấy phía trước bên phải có một người đàn ông mới vừa xuống xe, che ô đi về phía cậu.
Là Vương Trạch.
Kỳ Lương Tần lập tức xấu hổ không chịu được, ngơ ngác đứng ở nơi đó, Vương Trạch cũng đã đi tới, cười nói: “Thật đúng là cậu.”
“Tôi… Tôi đến tìm Tùng Vĩ.” Dưới tình thế cấp bách Kỳ Lương Tần bật thốt lên lời nói dối: “Anh nhìn thấy hắn không?”
“Tôi vừa tới, không rõ ràng lắm, cậu tới tìm hắn à, bình thường tôi không gặp hắn ở trong này.”
“Anh thường đến sao?” Lời này hỏi ra, Kỳ Lương Tần liền hối hận. Nhưng mà Vương Trạch không để ý, cười cười nói: “Đây là quán bar tôi và bạn cùng mở.”
“A.” Hóa ra là như vậy.
“Muốn đi vào không, tôi giúp cậu hỏi một chút.”
“Không, không cần, ” Kỳ Lương Tần lui về phía sau một bước, lấy điện thoại di động ra: “Tôi gọi điện thoại cho hắn là được, anh đi vào trước đi, tôi không đi vào…”
Vương Trạch cười cười, nói: “Vậy được rồi, có gì cần cứ việc ra phía sau tìm tôi.”
Kỳ Lương Tần nhìn Vương Trạch đi vào, sợ tới mức che ô bỏ chạy, vẫn luôn chạy đến lúc cửa quán bar cũng sắp nhìn không thấy, cậu mới thở hồng hộc dừng lại. Mắt cá chân đã ướt một mảnh, trong giày dường như cũng ướt. Trong tiểu thuyết chưa nói cậu lại ở chỗ này đụng tới Vương Trạch, trong tiểu thuyết trực tiếp viết cậu đi vào liền thông đồng một mãnh nam, văn chương kỹ càng tỉ mỉ đều đặt trên việc thông đồng.
Cậu đứng trong bóng đêm, đã không còn dũng khí đi vào.
Mặc dù cậu đi vào, cậu thực sự có dũng khí thông đồng một người xa lạ sao? Cùng một người xa lạ ở trong toilet làm?
Suy nghĩ một chút cậu đã cảm thấy không cách nào tiếp thu, cảm thấy thảm thương lại hoang đường. Phương thức giữa đồng tính không phải cậu không biết, tuy rằng cậu khát vọng nam nhân, lại có bản năng sợ hãi với phương thức này, nếu không phải người cậu yêu, cậu làm thế nào có thể chịu đựng đau đớn như vậy, thừa nhận tiến công như vậy?
Cậu căn bản không thể bất chấp giá nào giống như Kỳ Lương Tần trong tiểu thuyết được. Cậu che ô yên lặng đi về phía trước, nghĩ thầm rằng cậu đang làm cái gì vậy.
Cậu bị xấu hổ đột nhiên mà tới đánh trúng, cậu cảm thấy mình đang làm một chuyện buồn cười lại đáng thương cỡ nào. Tuy rằng cậu xuyên thành người khác, nhưng hiện giờ cậu cũng là một người chân thật mà, việc này vi phạm điểm mấu chốt của cậu, cậu làm sao có thể làm được.
Cậu không thể làm tình với người mình không yêu. Tình dục thần thánh và tốt đẹp không phải là do tình yêu sao. Tình dục không có cảm tình, có gì khác với động vật. Có lẽ người khác có thể tiếp thu, nhưng cậu không tiếp thu được.
Dù cuối cùng cậu không ở bên Nghiêm Bách Tông, là cùng một người khác, cậu cũng phải gánh trách nhiệm với người tương lai.
Cậu che ô chạy, chạy như bay, ô che ngăn không được mưa bụi, có chút ít rơi lên trên người cậu, cậu cần ra sức chạy trốn mới có thể tiêu diệt bi ai thật lớn đột nhiên mà tới. Đều là không đúng, những điều này là không đúng, cậu yên lặng nghĩ, vẫn luôn chạy về phía trước, giống như chạy trốn có thể khiến cậu rời khỏi dục vọng dơ bẩn, để cậu trở về chính mình.
Người giữ mình trong sạch, thậm chí phong bế mình không có sai, người hoa tâm phong lưu, đối tượng thay đổi một người lại một người cũng không có sai, mỗi người đều có quyền lợi lựa chọn cuộc sống của mình, mỗi người đều có quan niệm tình dục của mình. Nhưng cậu không phải là loại người sau, cậu chính là lão nam nhân già mồm cãi láo buồn cười thà rằng chịu đựng cô độc, cũng không chịu dễ dàng bước ra một bước kia.
Cậu không phải Phan Kim Liên, cậu là Kỳ Lương, mặc dù cậu thay đổi một thế giới khác, cũng không thay đổi chính mình.
Cậu tận lực đi theo nơi có ánh sáng, càng chạy ánh sáng lại càng ít, cuối cùng cậu phát hiện mình đến một nơi hoàn toàn xa lạ. Tên mù đường nổi danh là cậu, lại lạc đường. Cậu nhanh chóng lấy điện thoại ra nhìn, lại phát hiện di động đã hết pin.
Xong rồi, cậu không biết phải chạy đi đâu. Trên đường ngẫu nhiên có một người đi đường đi ngang qua, che ô vẻ mặt vội vàng, cậu muốn hỏi đường một chút, lại không dám há mồm, vì thế chầm chậm chầm chậm vòng vài vòng.
Cậu phát hiện nếu cậu không hỏi đường, chỉ sợ buổi tối hôm nay cậu đều phải qua đêm ở đây. Nghĩ đến đây, cậu lấy hết dũng khí, chạy về phía một cô gái từ phía trước mặt đi tới: “Chào bạn, quấy rầy, xin hỏi…”
Nhưng mà cô gái né tránh cậu một chút, trực tiếp rời khỏi. Cậu vừa xấu hổ vừa thẹn thùng mà ý thức được có thể là cô gái có lòng phòng bị, cậu nên hỏi đàn ông hoặc là người già. Vì thế cậu đứng ở ven đường, chờ người qua đường kế tiếp lại đây.
Đợi đại khái mười phút, rốt cuộc có một cụ già đến, khoác áo mưa đi tới. Cậu lập tức chạy tới hỏi đường, cụ già kia nói: “Cậu muốn đi nơi nào hả, rất xa đó, mưa lớn như thế, xe phỏng chừng cũng không dễ kêu. Cậu đi đến ngã tư kia nhìn xem.”
“Cám ơn.”
Kỳ Lương Tần nhanh chóng đến ngã tư ông cụ nói, nửa giờ, ngăn cản hai chiếc xe, nhưng đều là đủ khách, vừa hỏi nơi cậu muốn đi, đều lắc đầu, lái đi.
Kỳ Lương Tần nghĩ thầm rằng, thôi. Không quay về thì không quay về đi. Dù sao cậu cũng nói mình đi hẹn pháo rồi, lúc này trở về, giải thích như thế nào đây, cậu phải ở bên ngoài qua một đêm mới tốt chứ, trong tiểu thuyết cũng là hừng đông mới trở về.
Cậu liền đi bộ một hồi, nhìn thấy một tiệm Wallace, liền đi vào, chọn một phần hamburger, tính toán ở nơi đó ngồi nửa buổi. Nhưng mà cậu bất quá chỉ ngồi nửa giờ, cảm thấy trên người thật lạnh. Cậu tưởng khí lạnh trong tiệm quá nhiều, sau đó càng ngày càng cảm thấy không thích hợp, cậu cảm thấy mình dường như có chút không thoải mái, cái loại cảm giác không thoải mái này càng ngày càng mãnh liệt, cậu gần như lập tức ý thức được cái gì.
Cậu lệch khỏi quỹ đạo nội dung truyện.
Có cảm ứng với cái loại đau khổ tê tâm liệt phế này, cậu lập tức đứng lên, mang theo ô che liền đi ra ngoài, vừa mở cửa, mưa bụi liền đập vào mặt mà đến, cậu nhất thời cứng đờ, cậu phải đi đâu, phải làm cái gì.
Cậu đột nhiên bị một loại sợ hãi xâm nhập, cậu quay đầu lại nhìn người bán hàng trong tiệm, cô gái trước quầy giật mình nhìn cậu: “Tiên sinh, có gì cần phục vụ sao?”
“Tôi… di động tôi hết pin, tôi có thể mượn di động của cô gọi điện thoại cho người trong nhà không?”
Cô gái kia ngơ ngác nhìn cậu, nhìn thấy sắc mặt cậu tái nhợt và bàn tay nắm chặt cửa, gật gật đầu: “Anh chờ một chút, tôi đi lấy.”
Nhưng mà khi cô cầm di động đi ra, Kỳ Lương Tần đã run rẩy ngồi xổm trên mặt đất. Cửa thủy tinh bị cậu chắn nửa mở, mưa làm ướt áo khoác cậu, cô gái kia nhanh chóng chạy tới hỏi: “Tiên sinh, anh làm sao vậy?”
Kỳ Lương Tần lắc đầu, nói: “Tôi… Tôi không sao.”
“Muốn tôi giúp anh gọi 120 không?”
“Không cần…”
“Vậy di động đưa anh…”
Kỳ Lương Tần muốn gọi điện thoại cho Nghiêm Tùng Vĩ, lại phát hiện mình không nhớ được số điện thoại Nghiêm Tùng Vĩ, kỳ thật đâu chỉ là số điện thoại Nghiêm Tùng Vĩ, ngay cả số của mình cậu cũng không thể nhớ kỹ, cậu cũng có sự ngu đốt trên mặt nhớ số. Cậu móc điện thoại di động của mình ra, muốn cầm cho cô gái kia giúp đỡ sạc pin, nhưng mà cậu cảm thấy đầu mình đau muốn nứt ra, dường như linh hồn muốn chia lìa thân thể.
Cậu sắp chết sao? Sẽ đến một thế giới khác, hay là triệt triệt để để chết đi? Cậu vi phạm nội dung truyện, có phải như vậy thì nhân vật này sẽ sụp đổ, cậu cũng không còn tồn tại hay không?
Vậy chẳng phải là cậu sẽ không còn được gặp lại Nghiêm Bách Tông ư.
Cũng có khả năng là không nghiêm trọng như vậy, chủ tuyến của «Phan Kim Liên phiên bản nam» là Kỳ Lương Tần và Nghiêm Bách Tông, một đêm quán bar này tuy rằng quan trọng, nhưng cũng không đến mức quấy rầy tình tiết chương cuối cùng, có lẽ không đến mức sụp đổ.
Nhưng cũng chỉ là có lẽ, rốt cuộc sẽ như thế nào, cậu không biết. Đời người không biết trước, có lẽ mỗi một khắc đều là khắc cuối cùng.
Cậu lập tức gọi một cú điện thoại qua, số điện thoại cậu cũng bất quá chỉ nhìn mấy lần, cũng là số duy nhất mà cậu nhớ kỹ ở thế giới này.
Cậu thế mà số của mình cũng không nhớ được, lại nhớ được Nghiêm Bách Tông. Với người mình yêu, cậu chính là để bụng như vậy. Cái này khiến cậu vô cùng khó chịu, trong mắt cậu ánh nước lòe lòe, nghe được di động vang tút tút.
“A lô.”
“A lô, Nghiêm Bách Tông.” Cậu chịu đựng thống khổ, nói: “Nghiêm Bách Tông, tôi không hẹn người. Anh tới cứu tôi đi, anh tới cứu tôi đi, có khả năng tôi sắp chết rồi… Có phải anh cảm thấy thực hoang đường không, tôi…”
Điện thoại lại truyền đến tiếng báo bận, Nghiêm Bách Tông cúp điện thoại.
Kỳ Lương Tần kinh ngạc nhìn nhìn di động, cô gái kia có chút hồ nghi nhìn cậu, vươn tay muốn cầm di động lại.
Đúng vậy, cậu thật khờ, Nghiêm Bách Tông tránh né cậu cũng không kịp, làm sao có thể sẽ đến cứu cậu. Sự tồn tại dơ bẩn như cậu, bất quá chỉ là một Phan Kim Liên mà Nghiêm Bách Tông phỉ nhổ.
Cậu trả điện thoại di động cho cô gái kia, muốn đứng lên, lại là một trận mê muội, cái loại thống khổ này càng thêm kịch liệt, đau đến mức khiến lòng cậu sinh ra sợ hãi. Cậu không biết mình sẽ như thế nào, đúng là không biết sẽ khiến người ta sợ hãi, nhưng cậu không muốn chết, không muốn rời khỏi thế giới này. Dù lấy thân phận Phan Kim Liên sống ở bên cạnh Nghiêm Bách Tông, cậu cũng nguyện ý. Không phải chỉ là làm loạn thôi sao, cậu là đàn ông, cậu còn sợ gì cái này.
Vì thế cậu đẩy cửa ra đi ra ngoài, mưa rơi xuống trên người cậu, thế mà cậu còn nhớ rõ phải bung ô, thất tha thất thểu chạy đến phương hướng quán bar.
Cậu phải nhảy xuống vực sâu tội ác, hóa ra đây chính là kiếp nạn định mệnh của cậu. Chất lỏng của đàn ông dính đầy thân thể cậu, đây chính là vận mệnh đã định trước của cậu.
“Tiên sinh, tiên sinh, anh chờ một chút!”
Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng kêu của cô gái kia, Kỳ Lương Tần quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy bóng người mơ hồ đang lắc lư: “Người trong nhà anh điện thoại!”
——
Kỳ Lương Tần nhanh chóng chạy về, sau khi vào cửa ô che không kịp thu, cậu liền đơn giản ném ra bên ngoài. Hai tay tràn đầy mưa tiếp nhận di động, cậu vội vàng hô: “Nghiêm Bách Tông, Nghiêm Bách Tông.”
Giọng Nghiêm Bách Tông dường như ảo não lại lạnh lùng: “Ở đâu?”
Nghiêm Bách Tông rốt cuộc vẫn là để ý tới cậu, đây vốn không phải ân điển lớn bao nhiêu, nhưng mà nghe được giọng Nghiêm Bách Tông, cậu vẫn lập tức rưng rưng nước mắt, nói: “Tôi… tôi ở, tôi ở Wallace.”
“Số 18 đường Chử Hà, Minh Sơn.” Cô gái kia nhắc.
“Số… số 18 đường Chử Hà.” Cậu lắp bắp lại lấy lòng mà lặp lại.
Trò chuyện gián đoạn như vậy, Nghiêm Bách Tông cúp điện thoại.
“Người nhà tôi sắp tới đón tôi, ” sắc mặt Kỳ Lương Tần trắng bệch.
Cô gái cười cười, ánh mắt mang theo phòng bị, lại mang theo ý tứ xem xét: “Vậy anh ngồi xuống chờ hắn đi.”
Kỳ Lương Tần ngồi xuống, có điều mới vừa ngồi xuống, lại vội vàng đứng lên, đẩy cửa ra nhặt cái ô dưới đất bên ngoài lên, khép lại, vẩy vẩy nước. Cả người cậu đều đang run rẩy, không biết là lạnh hay là đau khổ.
Cậu để ô che qua một bên, mình thì ngồi xuống vị trí cạnh cửa, gục ở chỗ này, thân thể dường như đang phát run.
Nhân viên Wallace ở phía sau đều đi ra nhìn, có người cho cậu một ly sữa nóng.
Bởi vì mưa to, trong tiệm gần như không có khách, bên ngoài một mảnh tối đen, cũng không biết đợi bao lâu, xuất hiện ánh sáng, có xe lái lại đây. Cô gái đang muốn nhắc nhở Kỳ Lương Tần, Kỳ Lương Tần vẫn luôn nằm úp sấp giống như có cảm giác, lập tức ngồi ngay ngắn.
Cậu nhanh chóng cầm ô lên, người giống như bay đi ra cửa, mở ô ra, đứng ở cửa.
Cách màn mưa, ngọn đèn xe dần dần rõ ràng, đèn xe chiếu rọi xuống, giọt mưa càng rõ ràng, thậm chí bọt nước trên đất cũng nhìn đến rõ ràng.
Xe dừng lại trước mặt cậu, cậu hơi hơi híp mắt, thấy có người đẩy cửa xe phía bên phải ra, tiếng mưa rơi ào ào gần như nuốt sống âm thanh của Nghiêm Bách Tông: “Lên xe.”
Giọng Nghiêm Bách Tông, là âm thanh động nhân nhất trên đời này.
Kỳ Lương Tần nhếch môi ngây ngô cười, tóc ướt sũng nhiễu nước.
Nên diễn tả sự vui sướng của một khắc kia bằng ngôn từ như thế nào đây.
Đại khái không có ngôn ngữ nào có thể hình dung ra được.
Đại khái như là anh hùng cái thế của cậu đạp thất thải tường vân mà đến.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook