Xuyên Thư Chi Liêu Hán Công Lược
-
Chương 3
Lộ tuyến Tiểu Long Nữ cao lãnh tiên khí của cậu, có khả năng phải đợi sau khi đi xong tất cả nội dung truyện mới có thể đi rồi. Có điều mấy việc đó cũng không quan trọng, dựa vào khuôn mặt dáng người hiện giờ của cậu, muốn tìm một đối tượng vừa lòng đẹp ý hẳn là cũng không khó. Cậu đối với Nghiêm Bách Tông chỉ là mê luyến trên sinh lý, cậu chỉ xem đây là diễn kịch, quyết không để cho mình lún vào.
Trong tiểu thuyết thì bữa cơm này là ăn ở trong bệnh viện.
Nghiêm lão thái thái bị bệnh, gần đây vẫn luôn nằm ở trong bệnh viện, cho nên Nghiêm Bách Tông ở xa nơi khác mới gấp gáp trở về. Bệnh của Nghiêm lão thái thái nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, bà cho rằng là do hai người Kỳ Lương Tần và Nghiêm Tùng Vĩ làm tức giận mà ra.
Lão thái thái trẻ tuổi thủ tiết, chẳng những nuôi lớn hai đứa con trai, còn gần như dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng xây nên gia nghiệp lớn như vậy, người phụ nữ mạnh mẽ đến thế, già rồi cũng không có gì khác biệt với những lão thái thái bình thường. Bà một lòng muốn ngậm kẹo đùa cháu, nề hà hai đứa con trai đều không khiến bà bớt lo. Một đứa kết hôn nhiều năm không sinh được, một đứa lại tìm một “tao hóa vểnh mông”.
Trong tiểu thuyết miêu tả về bà đối với Kỳ Lương Tần, mỗi một lần đều cay độc trực tiếp, khiến người ta quẫn bách xấu hổ, thân là người phụ nữ thuộc loại hình nữ cường nhân, bà chán ghét Kỳ Lương Tần vô cùng gọn gàng dứt khoát, dùng từ hung ác, mỗi lần nhắc tới chuyện lão nhị cưới Kỳ Lương Tần, hai câu bà thường nói chính là: “mày xem xem mày tìm cái người gì kìa”, cùng với “không biết bộ dáng lẳng lơ gì mê hoặc nó.”
Kỳ Lương Tần ra cửa mới nhớ tới mình không biết bệnh viện tỉnh ở nơi nào, vì thế một mình đứng ở dưới cây ngô đồng dùng bản đồ tìm kiếm, xác định đường.
Còn rất xa, phải đổi xe, cậu đợi đại khái năm phút đồng hồ, mới nhìn thấy tuyến xe 52 lại đây, nhanh chóng nhảy lên. Trên xe này ngoài ý muốn chỉ có hai ba người.
Khoảng thời gian này có thể có ít hành khách như vậy, thật sự rất hiếm có. Cậu bỏ tiền vào, tùy tiện chọn một chỗ ngồi xuống.
Cậu rất thích ngồi xe bus, không thích ngồi tàu điện ngầm, bởi vì ngồi xe bus có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài. Thành thị với cậu mà nói có chút xa lạ này, có cảnh sắc vô cùng đẹp, rất giống ngã tư đường Nam Kinh, cây ngô đồng nước Pháp che lấp bầu trời.
Sau đó cậu nhìn thấy xe bus ngừng lại, đằng trước lại là một trạm đón khách nhỏ.
Cậu thế mà lại ngồi ngược hướng.
Cậu nhanh chóng xuống xe, một mình cũng chả xấu hổ được, đứng ở dưới ánh mặt trời đợi mấy phút đồng hồ, nhanh chóng lên lại một chiếc xe khác. Lần này cuối cùng cũng không ngồi sai phương hướng, cậu vô cùng cẩn thận nghe địa danh mỗi một trạm, sau đó xuống xe ở chỗ tương ứng.
Đi 800 mét, liền tới bệnh viện tỉnh, cậu đi theo bản đồ, thế mà lại lạc đường, đang muốn đi hỏi đường người ta, điện thoại của Nghiêm Tùng Vĩ liền gọi tới: “Cậu đã tới chưa?”
“Cái kia…” Kỳ Lương Tần có chút sốt ruột nói: “Hẳn là sắp đến, tôi lạc đường, anh chờ tôi hỏi đường một chút.”
“Tới chỗ nào?”
Kỳ Lương Tần ngẩng đầu nhìn: “Có cái rạp chiếu phim Vạn Đạt, tôi ở phía đối diện.”
“Nhìn thấy cậu.”
Kỳ Lương Tần sửng sốt một chút, chỉ chốc lát liền thấy một chiếc Land Rover dừng ở trước mặt cậu. Một nam nhân trẻ tuổi sắc mặt trắng nõn tóc chải sáng bóng nhô đầu ra: “Còn không lên xe, nơi này không thể đỗ xe.”
Đầu óc Kỳ Lương Tần có chút lơ mơ, cậu xuyên thấu qua thủy tinh có chút phản quang thấy được Nghiêm Bách Tông ở ghế lái, lúc này mới ý thức được cái gì. Nghiêm Tùng Vĩ đã có chút không kiên nhẫn: “Kỳ Lương Tần!”
Lần này xác định không thể nghi ngờ, Kỳ Lương Tần nhanh chóng chạy tới mở cửa xe phía sau ngồi xuống.
Người nam nhân gọi cậu là Nghiêm Tùng Vĩ. Tuy rằng nói là 《 Phan Kim Liên phiên bản nam 》, nhưng mà chồng của Kỳ Lương Tần không phải Võ Đại Lang, tuy rằng hắn ta không bằng Nghiêm Bách Tông, nhưng miễn cưỡng xem như một anh đẹp trai.
“Sao lại lạc đường, không gọi xe sao?”
“Gọi xe có hơi mắc, tôi ra ngoài đều là ngồi bus…”
Nghiêm Tùng Vĩ thật kỳ quái nhìn cậu một cái, lại nghe Nghiêm Bách Tông hỏi: “Trong nhà không phải có mấy chiếc xe nhàn rỗi sao?”
“Cậu ta không biết lái, ” Nghiêm Tùng Vĩ ghét bỏ nói một câu, giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì đó: “Đúng rồi, anh, giới thiệu cho anh, cậu ta chính là Lương Tần.”
Kỳ Lương Tần khẩn trương nhếch môi về phía Nghiêm Bách Tông, ai biết Nghiêm Bách Tông nhìn cũng không nhìn cậu, “ừm” một tiếng, nói: “Gặp rồi.”
Mặt Kỳ Lương Tần lập tức nóng lên, có chút ngượng ngùng. Cậu nhìn kính chiếu hậu, bên trong chiếu ra mặt mày Nghiêm Bách Tông. Cậu cảm thấy mặt mày Nghiêm Bách Tông đều thực gợi cảm, tràn ngập nét gợi cảm cấm dục, giống như mỗi một sợi lông mày đều hợp tâm ý cậu.
Kỳ Lương Tần có một tật xấu, nhìn thấy trai đẹp liền kích động, còn cảm thấy người ta luôn nhìn cậu. Mỗi lần cậu ở trên đường phố, gặp gỡ trai đẹp trên đường, cậu đều sẽ các loại đỏ mặt tim đập mà cúi đầu đi thoáng qua người ta, cũng muốn bị đối phương nhìn đến, lại sợ bị đối phương nhìn, mâu thuẫn mà hưng phấn đi qua, sau đó buồn bã thất vọng quay đầu lại.
Trong vòng sinh hoạt của cậu không có trai đẹp, khoảng cách gần nhất với cái từ trai đẹp này trong đời, bất quá chỉ là người qua đường gặp thoáng qua. Hiện giờ cậu lại ngồi trong cùng một chiếc xe với trai đẹp.
“Gặp rồi à?” Nghiêm Tùng Vĩ thực giật mình.
“Gặp trong nhà.” Nghiêm Bách Tông nói xong liền khởi động xe. Nghiêm Tùng Vĩ quay đầu lại nhìn Kỳ Lương Tần, Kỳ Lương Tần nói: “Đêm qua gặp mặt… lúc ấy tôi đang rèn luyện thân thể…” Sắc mặt cậh đỏ bừng giải thích một câu: “Nhảy nhót vỗ vỗ đánh đánh gì đó…”
Nửa câu sau âm thanh nhỏ, phỏng chừng phía trước cũng không nghe rõ. Nghiêm Tùng Vĩ cũng không hỏi lại, mà là chỉ vào một kiến trúc đằng trước nói chuyện với Nghiêm Bách Tông.
Kỳ Lương Tần ngồi ở phía sau, bình ổn tâm tình và hô hấp của mình một chút. Cậu trộm nhìn về phía kính chiếu hậu, nhìn mặt Nghiêm Bách Tông, hoàn toàn xuất phát từ tò mò, muốn biết bộ dạng hắn trong tiểu thuyết đến tột cùng là như thế nào. Lần trước vội vàng thoáng nhìn, cậu chỉ nhìn được đại khái. Lúc ban đêm trăn trở nhiều lần, khuôn mặt này cũng đã mơ hồ.
Nghiêm Bách Tông không phải cái loại đầu tóc ông chủ chải vuốt cẩn thận tỉ mỉ, hắn có tóc ngắn đen bóng, màu da không phải ngăm đen, nhưng mà không tính là thực trắng, ít nhất thì Nghiêm Tùng Vĩ bên cạnh trắng hơn hắn mấy phần. Hắn có gương mặt anh tuấn thân thể cường tráng, trán no đủ, lông mày đậm, ánh mắt thâm thúy mà uy nghiêm, cũng giống như tất cả trai đẹp, có một cái mũi rất thẳng. Bờ môi hắn là bộ phận chủ yếu khiến hắn có vẻ có hơi thở cấm dục, trong bóng ảnh xe chạy biến ảo lúc sáng lúc tối, có một loại lạnh lùng gợi cảm. Hắn mặc một thân âu phục hưu nhàn, áo sơmi bên trong cởi một nút, ngón tay hắn thon dài, khoát lên trên tay lái. Kỳ Lương Tần trong tiểu thuyết là một người cuồng tay, rất yêu đôi tay thon dài mê người của Nghiêm Bách Tông, từng tưởng tượng rất nhiều cảnh dâm mê.
Chỉ có điều nhìn chằm chằm hai tay này một hồi, trong lòng cậu thế mà lại nóng lên. Kỳ Lương Tần kéo cửa kính xe xuống, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ. Gió tràn vào, thổi qua gò má nóng lên của cậu, cũng thổi loạn tóc cậu. Cậu có chút tự kỷ nghĩ, hiện giờ bộ dạng cậu như vậy, lúc tóc bị gió thổi loạn, có phải thực xinh đẹp hay không, giống nhân vật chính trong phim ảnh cậu từng xem.
Gương mặt như vậy, lại si tình như thế, vì sao Nghiêm Bách Tông không thích?
Giống như bản thân tình yêu cũng không có nguyên do gì, một người vì sao lại thích bạn, một người vì sao lại không yêu bạn, giống như những điều này đã là định mệnh, tựa như nam chính trong phim thần tượng vì sao không yêu bạch phú mỹ (chỉ người phụ nữ trắng giàu đẹp), cố tình lại đi yêu cô bé Lọ Lem cái gì cũng không có. Có khả năng là tính tình lẳng lơ khôn khéo của Kỳ Lương Tần khiến Nghiêm Bách Tông không thích, cũng có khả năng chỉ là vì một đạo lý thực đơn giản: thẳng nam có độc.
Bên ngoài bỗng nhiên đổ mưa, nhưng mà cũng không lớn, tí tách tí tách, đánh vào trên cửa sổ xe, lại phút chốc trượt xuống, để lại một vệt nước. Kỳ Lương Tần kéo cửa xe lên, xe cũng sắp đến bệnh viện.
Nghiêm lão thái thái còn chưa đến sáu mươi tuổi, sở dĩ trong tiểu thuyết gọi bà ta như vậy, đại khái là bởi vì tác giả yêu cầu xây dựng một hình tượng đại gia trưởng phong kiến lộng quyền trong vở kịch hào môn luân lý thông thường. Bà ta vô cùng trắng, cho dù nằm viện, cũng trang điểm đậm, chỉ là tóc bà ta là tóc quăn không quá lưu hành, nhìn có vài phần già dặn.
Lão thái thái này vẫn luôn xem cậu là không khí, chỉ lo nói chuyện với Nghiêm Bách Tông từ nước ngoài trở về. Nghiêm Tùng Vĩ ngồi ngay bên cạnh chơi di động, Kỳ Lương Tần một mình đứng ở bên cửa sổ, ngây ngốc nhe răng.
Ba người này cậu đều có chút xa lạ, mà con người cậu sợ nhất chính là ở chung với người lạ, tay cậu cũng không biết nên đặt như thế nào, mới vừa cắm tay vào trong túi quần, thấy Nghiêm lão thái thái nhìn qua, sợ tới mức nhanh chóng rút ra, thành thật lại ngu đần mà buông ở hai bên.
“Giờ này có phải nên ăn cơm hay không, ” Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Lúc này cũng đã mười một giờ rồi, con còn chưa ăn sáng.”
“Lại không ăn sáng, ta còn trông cậy vào con kết hôn có người trông, một ngày ba bữa cơm ăn đúng giờ chứ.” Nghiêm lão thái thái nói xong liền không cao hứng mà liếc nhìn Kỳ Lương Tần một cái, hiển nhiên là trách người làm “vợ” là cậu không làm tốt bổn phận. Kỳ Lương Tần vẫn cười ngây ngô, nhưng cậu không biết cái người gọi là Nghiêm lão thái thái này nhìn thấy càng nổi giận: “Gọi cậu ta tới làm gì, đến bệnh viện chọc giận ta à?”
Nghiêm Tùng Vĩ ngượng ngùng cười cười: “Con bình thường bận rộn, gọi cậu ấy đến hầu hạ mẹ mà, dù sao cậu ấy ngây ngốc ở nhà cũng không có việc gì.” Nghiêm Tùng Vĩ nói xong nhanh chóng nhìn về phía Kỳ Lương Tần: “Lương Tần, đi, mua cơm đi, cơm trưa chúng ta ăn ở trong này. Nhớ Vinh Hoa Trai lần trước tôi đã nói với em không, quán nhà bọn họ đã có trăm năm, muốn ăn phải xếp hàng, còn không giao bên ngoài, em nhanh chóng đi xếp hàng, vừa lúc hết mưa rồi.”
“A.” Kỳ Lương Tần nhanh chóng ra ngoài, thở ra một hơi, đi hai bước đột nhiên nhớ tới cậu cũng không biết Vinh Hoa Trai kia, muốn đi về hỏi Nghiêm Tùng Vĩ, lại nhịn được, tự mình lấy điện thoại di động ra tìm tìm.
Trong phòng bệnh Nghiêm lão thái thái uống ly nước, nói cũng đã nói muốn hết, không khí có vài phần xấu hổ. Đây là xấu hổ thường có khi người mẹ và đứa con đã thành niên ở cùng một chỗ, bà nhìn đồng hồ, nói: “Không phải đi mua cơm sao, sao còn chưa có trở lại?”
“Chỗ đó phải xếp hàng, có khả năng nhiều người đi.” Nghiêm Tùng Vĩ nói xong gọi điện thoại qua: “Tôi nói chứ em xếp hàng được không?”
Trong điện thoại Kỳ Lương Tần giọng điệu vội vàng: “Cái đó… tôi không tìm được, dường như ở một đầu tiểu khu, tôi vòng vài vòng, anh chờ một chút tôi đi hỏi người khác.”
Kỳ Lương Tần là một tên mù đường, lại có chướng ngại xã giao nhất định, không đến mức bất đắc dĩ sẽ không đi hỏi đường.
Nghiêm Bách Tông quay đầu nhìn Nghiêm Tùng Vĩ: “Làm sao vậy?”
Nghiêm Tùng Vĩ tức giận đến đứng lên: “Lại mẹ nó lạc đường.”
Nghiêm Bách Tông dường như muốn cười, môi giật giật, rồi lại giây lát khôi phục bình tĩnh, chỉ nói: “Có vài người chính là không cảm nhận được phương hướng, cậu còn bảo cậu ta đi.”
“Trước đây không phát hiện cậu ta ngốc như vậy, ” Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Được rồi, em đi tìm cậu ta.”
“Anh đi cho, mua cái đệm cho mẹ, quên trong xe, đang muốn đi lấy.”
Lại đợi đại khái nửa giờ, sắc mặt Nghiêm lão thái thái thực khó coi: “Con xem con tìm cái người gì kìa, không học thức không công việc không nói, một chút việc nhỏ cũng làm không được, cậu ta ngoại trừ lẳng lơ ở trên giường, còn biết gì khác sao?”
Nghiêm Tùng Vĩ nghe lời nói trắng ra như vậy cũng có chút ngượng ngùng: “Bộ dạng đẹp không phải được rồi sao, nhà chúng ta cũng không thiếu chút tiền này, cậu ta vốn là bưng bê ở nhà hàng, chẳng lẽ còn bảo cậu ta làm được việc à?”
Không nghĩ tới Nghiêm lão thái thái nghe xong trong lòng càng giận, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Mày xem mày tìm cái người gì kìa.”
“Cái đó, con cũng đi ra ngoài xem xem, cũng nên trở về rồi.” Nghiêm Tùng Vĩ chạy trối chết, đi đến bên ngoài rút một điếu thuốc, nhân tiện gọi một cú điện thoại cho Kỳ Lương Tần.
“Vào thang máy, một hồi liền tới.”
Kỳ Lương Tần nhét điện thoại di động vào trong túi, cười cười về phía Nghiêm Bách Tông. Cậu gặp Nghiêm Bách Tông ở cửa bệnh viện.
Nghiêm lão thái thái ở tầng 20, là phòng bệnh có tầm nhìn trống trải lại an tĩnh xa hoa. Nhưng mà trong bệnh viện người đến người đi, trong thang máy rất nhiều người, đặc biệt là chuyến này. Thang máy trên cơ bản mỗi một tầng lầu đều phải dừng một chút, người tiến vào càng ngày càng nhiều, Kỳ Lương Tần có chút khô nóng, mang theo đồ vật từng chút từng chút dịch vào góc, mãi cho đến khi dựa lên trên người ở phía sau, rốt cuộc không di chuyển được mảy may, gót chân cậu đạp lên chân đối phương.
“Xin lỗi…” Cậu cuống quít quay đầu giải thích, lại phát hiện người đứng ở sau lưng cậu không phải người khác, là Nghiêm Bách Tông. Cậu giải thích một nửa liền không nói ra được nữa, lại khó hiểu mà e lệ, Nghiêm Bách Tông thấp giọng nói: “Không có việc gì.”
Âm thanh trầm thấp như vậy, bởi vì chiều cao sai kém, miệng Nghiêm Bách Tông vừa lúc dán trên lỗ tai cậu, hơi thở nóng rực vây quanh tai cậu, ướt át, khiến âm thanh nghe vào càng làm người ta rung động. Người phía trước lại động một cái, thân thể Kỳ Lương Tần không khỏi lại ngửa ra sau, liền tựa vào ngực Nghiêm Bách Tông.
Làn da ở lưng cậu tựa như mẫn cảm không thể tưởng tượng nổi, cách quần áo cũng có thể cảm nhận được hình dạng rắn chắc trong ngực đối phương, hô hấp của Nghiêm Bách Tông có vẻ càng nóng rực, cậu nghĩ lỗ tai cậu khẳng định đỏ đến lợi hại, Nghiêm Bách Tông có khả năng đã nhìn thấy, nhưng cậu mặc kệ mấy cái đó, cậu chỉ nghe được tiếng tim mình đập dộng đến màng tai. Cậu cảm thấy quẫn bách lại hưng phấn, lại không có chỗ trốn, đúng lúc này, cậu sắc bén phát hiện, Nghiêm Bách Tông dường như cố ý khống chế hô hấp.
Hơi thở nóng rực mà có quy luật kia đột nhiên chậm lại, hơi thở ra không còn là cường thế nữa, giống như lập tức tan đi. Lỗ tai đỏ bừng của cậu khiến Nghiêm Bách Tông trong lúc vô tình nhìn thấy ý thức được cái gì đó, có khả năng hắn ý thức được người con trai phía trước mình là người yêu của em trai hắn, là gay, cho nên lỗ tai đỏ bừng này làm hắn nhận ra được hẳn là nên giữ khoảng cách nhất định. Kỳ Lương Tần cúi đầu, lộ ra cần cổ trắng nõn, càng làm nổi bật hai lỗ tai đỏ ửng, vành tai sạch sẽ và mềm mại như vậy, màu đỏ tràn ngập hương vị ái dục, thoạt nhìn chính là vành tai thực mẫn cảm, nếu ngậm trong miệng, người trước mặt khẳng định sẽ sợ run không ngừng.
Hết chương 3
Trong tiểu thuyết thì bữa cơm này là ăn ở trong bệnh viện.
Nghiêm lão thái thái bị bệnh, gần đây vẫn luôn nằm ở trong bệnh viện, cho nên Nghiêm Bách Tông ở xa nơi khác mới gấp gáp trở về. Bệnh của Nghiêm lão thái thái nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, bà cho rằng là do hai người Kỳ Lương Tần và Nghiêm Tùng Vĩ làm tức giận mà ra.
Lão thái thái trẻ tuổi thủ tiết, chẳng những nuôi lớn hai đứa con trai, còn gần như dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng xây nên gia nghiệp lớn như vậy, người phụ nữ mạnh mẽ đến thế, già rồi cũng không có gì khác biệt với những lão thái thái bình thường. Bà một lòng muốn ngậm kẹo đùa cháu, nề hà hai đứa con trai đều không khiến bà bớt lo. Một đứa kết hôn nhiều năm không sinh được, một đứa lại tìm một “tao hóa vểnh mông”.
Trong tiểu thuyết miêu tả về bà đối với Kỳ Lương Tần, mỗi một lần đều cay độc trực tiếp, khiến người ta quẫn bách xấu hổ, thân là người phụ nữ thuộc loại hình nữ cường nhân, bà chán ghét Kỳ Lương Tần vô cùng gọn gàng dứt khoát, dùng từ hung ác, mỗi lần nhắc tới chuyện lão nhị cưới Kỳ Lương Tần, hai câu bà thường nói chính là: “mày xem xem mày tìm cái người gì kìa”, cùng với “không biết bộ dáng lẳng lơ gì mê hoặc nó.”
Kỳ Lương Tần ra cửa mới nhớ tới mình không biết bệnh viện tỉnh ở nơi nào, vì thế một mình đứng ở dưới cây ngô đồng dùng bản đồ tìm kiếm, xác định đường.
Còn rất xa, phải đổi xe, cậu đợi đại khái năm phút đồng hồ, mới nhìn thấy tuyến xe 52 lại đây, nhanh chóng nhảy lên. Trên xe này ngoài ý muốn chỉ có hai ba người.
Khoảng thời gian này có thể có ít hành khách như vậy, thật sự rất hiếm có. Cậu bỏ tiền vào, tùy tiện chọn một chỗ ngồi xuống.
Cậu rất thích ngồi xe bus, không thích ngồi tàu điện ngầm, bởi vì ngồi xe bus có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài. Thành thị với cậu mà nói có chút xa lạ này, có cảnh sắc vô cùng đẹp, rất giống ngã tư đường Nam Kinh, cây ngô đồng nước Pháp che lấp bầu trời.
Sau đó cậu nhìn thấy xe bus ngừng lại, đằng trước lại là một trạm đón khách nhỏ.
Cậu thế mà lại ngồi ngược hướng.
Cậu nhanh chóng xuống xe, một mình cũng chả xấu hổ được, đứng ở dưới ánh mặt trời đợi mấy phút đồng hồ, nhanh chóng lên lại một chiếc xe khác. Lần này cuối cùng cũng không ngồi sai phương hướng, cậu vô cùng cẩn thận nghe địa danh mỗi một trạm, sau đó xuống xe ở chỗ tương ứng.
Đi 800 mét, liền tới bệnh viện tỉnh, cậu đi theo bản đồ, thế mà lại lạc đường, đang muốn đi hỏi đường người ta, điện thoại của Nghiêm Tùng Vĩ liền gọi tới: “Cậu đã tới chưa?”
“Cái kia…” Kỳ Lương Tần có chút sốt ruột nói: “Hẳn là sắp đến, tôi lạc đường, anh chờ tôi hỏi đường một chút.”
“Tới chỗ nào?”
Kỳ Lương Tần ngẩng đầu nhìn: “Có cái rạp chiếu phim Vạn Đạt, tôi ở phía đối diện.”
“Nhìn thấy cậu.”
Kỳ Lương Tần sửng sốt một chút, chỉ chốc lát liền thấy một chiếc Land Rover dừng ở trước mặt cậu. Một nam nhân trẻ tuổi sắc mặt trắng nõn tóc chải sáng bóng nhô đầu ra: “Còn không lên xe, nơi này không thể đỗ xe.”
Đầu óc Kỳ Lương Tần có chút lơ mơ, cậu xuyên thấu qua thủy tinh có chút phản quang thấy được Nghiêm Bách Tông ở ghế lái, lúc này mới ý thức được cái gì. Nghiêm Tùng Vĩ đã có chút không kiên nhẫn: “Kỳ Lương Tần!”
Lần này xác định không thể nghi ngờ, Kỳ Lương Tần nhanh chóng chạy tới mở cửa xe phía sau ngồi xuống.
Người nam nhân gọi cậu là Nghiêm Tùng Vĩ. Tuy rằng nói là 《 Phan Kim Liên phiên bản nam 》, nhưng mà chồng của Kỳ Lương Tần không phải Võ Đại Lang, tuy rằng hắn ta không bằng Nghiêm Bách Tông, nhưng miễn cưỡng xem như một anh đẹp trai.
“Sao lại lạc đường, không gọi xe sao?”
“Gọi xe có hơi mắc, tôi ra ngoài đều là ngồi bus…”
Nghiêm Tùng Vĩ thật kỳ quái nhìn cậu một cái, lại nghe Nghiêm Bách Tông hỏi: “Trong nhà không phải có mấy chiếc xe nhàn rỗi sao?”
“Cậu ta không biết lái, ” Nghiêm Tùng Vĩ ghét bỏ nói một câu, giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì đó: “Đúng rồi, anh, giới thiệu cho anh, cậu ta chính là Lương Tần.”
Kỳ Lương Tần khẩn trương nhếch môi về phía Nghiêm Bách Tông, ai biết Nghiêm Bách Tông nhìn cũng không nhìn cậu, “ừm” một tiếng, nói: “Gặp rồi.”
Mặt Kỳ Lương Tần lập tức nóng lên, có chút ngượng ngùng. Cậu nhìn kính chiếu hậu, bên trong chiếu ra mặt mày Nghiêm Bách Tông. Cậu cảm thấy mặt mày Nghiêm Bách Tông đều thực gợi cảm, tràn ngập nét gợi cảm cấm dục, giống như mỗi một sợi lông mày đều hợp tâm ý cậu.
Kỳ Lương Tần có một tật xấu, nhìn thấy trai đẹp liền kích động, còn cảm thấy người ta luôn nhìn cậu. Mỗi lần cậu ở trên đường phố, gặp gỡ trai đẹp trên đường, cậu đều sẽ các loại đỏ mặt tim đập mà cúi đầu đi thoáng qua người ta, cũng muốn bị đối phương nhìn đến, lại sợ bị đối phương nhìn, mâu thuẫn mà hưng phấn đi qua, sau đó buồn bã thất vọng quay đầu lại.
Trong vòng sinh hoạt của cậu không có trai đẹp, khoảng cách gần nhất với cái từ trai đẹp này trong đời, bất quá chỉ là người qua đường gặp thoáng qua. Hiện giờ cậu lại ngồi trong cùng một chiếc xe với trai đẹp.
“Gặp rồi à?” Nghiêm Tùng Vĩ thực giật mình.
“Gặp trong nhà.” Nghiêm Bách Tông nói xong liền khởi động xe. Nghiêm Tùng Vĩ quay đầu lại nhìn Kỳ Lương Tần, Kỳ Lương Tần nói: “Đêm qua gặp mặt… lúc ấy tôi đang rèn luyện thân thể…” Sắc mặt cậh đỏ bừng giải thích một câu: “Nhảy nhót vỗ vỗ đánh đánh gì đó…”
Nửa câu sau âm thanh nhỏ, phỏng chừng phía trước cũng không nghe rõ. Nghiêm Tùng Vĩ cũng không hỏi lại, mà là chỉ vào một kiến trúc đằng trước nói chuyện với Nghiêm Bách Tông.
Kỳ Lương Tần ngồi ở phía sau, bình ổn tâm tình và hô hấp của mình một chút. Cậu trộm nhìn về phía kính chiếu hậu, nhìn mặt Nghiêm Bách Tông, hoàn toàn xuất phát từ tò mò, muốn biết bộ dạng hắn trong tiểu thuyết đến tột cùng là như thế nào. Lần trước vội vàng thoáng nhìn, cậu chỉ nhìn được đại khái. Lúc ban đêm trăn trở nhiều lần, khuôn mặt này cũng đã mơ hồ.
Nghiêm Bách Tông không phải cái loại đầu tóc ông chủ chải vuốt cẩn thận tỉ mỉ, hắn có tóc ngắn đen bóng, màu da không phải ngăm đen, nhưng mà không tính là thực trắng, ít nhất thì Nghiêm Tùng Vĩ bên cạnh trắng hơn hắn mấy phần. Hắn có gương mặt anh tuấn thân thể cường tráng, trán no đủ, lông mày đậm, ánh mắt thâm thúy mà uy nghiêm, cũng giống như tất cả trai đẹp, có một cái mũi rất thẳng. Bờ môi hắn là bộ phận chủ yếu khiến hắn có vẻ có hơi thở cấm dục, trong bóng ảnh xe chạy biến ảo lúc sáng lúc tối, có một loại lạnh lùng gợi cảm. Hắn mặc một thân âu phục hưu nhàn, áo sơmi bên trong cởi một nút, ngón tay hắn thon dài, khoát lên trên tay lái. Kỳ Lương Tần trong tiểu thuyết là một người cuồng tay, rất yêu đôi tay thon dài mê người của Nghiêm Bách Tông, từng tưởng tượng rất nhiều cảnh dâm mê.
Chỉ có điều nhìn chằm chằm hai tay này một hồi, trong lòng cậu thế mà lại nóng lên. Kỳ Lương Tần kéo cửa kính xe xuống, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ. Gió tràn vào, thổi qua gò má nóng lên của cậu, cũng thổi loạn tóc cậu. Cậu có chút tự kỷ nghĩ, hiện giờ bộ dạng cậu như vậy, lúc tóc bị gió thổi loạn, có phải thực xinh đẹp hay không, giống nhân vật chính trong phim ảnh cậu từng xem.
Gương mặt như vậy, lại si tình như thế, vì sao Nghiêm Bách Tông không thích?
Giống như bản thân tình yêu cũng không có nguyên do gì, một người vì sao lại thích bạn, một người vì sao lại không yêu bạn, giống như những điều này đã là định mệnh, tựa như nam chính trong phim thần tượng vì sao không yêu bạch phú mỹ (chỉ người phụ nữ trắng giàu đẹp), cố tình lại đi yêu cô bé Lọ Lem cái gì cũng không có. Có khả năng là tính tình lẳng lơ khôn khéo của Kỳ Lương Tần khiến Nghiêm Bách Tông không thích, cũng có khả năng chỉ là vì một đạo lý thực đơn giản: thẳng nam có độc.
Bên ngoài bỗng nhiên đổ mưa, nhưng mà cũng không lớn, tí tách tí tách, đánh vào trên cửa sổ xe, lại phút chốc trượt xuống, để lại một vệt nước. Kỳ Lương Tần kéo cửa xe lên, xe cũng sắp đến bệnh viện.
Nghiêm lão thái thái còn chưa đến sáu mươi tuổi, sở dĩ trong tiểu thuyết gọi bà ta như vậy, đại khái là bởi vì tác giả yêu cầu xây dựng một hình tượng đại gia trưởng phong kiến lộng quyền trong vở kịch hào môn luân lý thông thường. Bà ta vô cùng trắng, cho dù nằm viện, cũng trang điểm đậm, chỉ là tóc bà ta là tóc quăn không quá lưu hành, nhìn có vài phần già dặn.
Lão thái thái này vẫn luôn xem cậu là không khí, chỉ lo nói chuyện với Nghiêm Bách Tông từ nước ngoài trở về. Nghiêm Tùng Vĩ ngồi ngay bên cạnh chơi di động, Kỳ Lương Tần một mình đứng ở bên cửa sổ, ngây ngốc nhe răng.
Ba người này cậu đều có chút xa lạ, mà con người cậu sợ nhất chính là ở chung với người lạ, tay cậu cũng không biết nên đặt như thế nào, mới vừa cắm tay vào trong túi quần, thấy Nghiêm lão thái thái nhìn qua, sợ tới mức nhanh chóng rút ra, thành thật lại ngu đần mà buông ở hai bên.
“Giờ này có phải nên ăn cơm hay không, ” Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Lúc này cũng đã mười một giờ rồi, con còn chưa ăn sáng.”
“Lại không ăn sáng, ta còn trông cậy vào con kết hôn có người trông, một ngày ba bữa cơm ăn đúng giờ chứ.” Nghiêm lão thái thái nói xong liền không cao hứng mà liếc nhìn Kỳ Lương Tần một cái, hiển nhiên là trách người làm “vợ” là cậu không làm tốt bổn phận. Kỳ Lương Tần vẫn cười ngây ngô, nhưng cậu không biết cái người gọi là Nghiêm lão thái thái này nhìn thấy càng nổi giận: “Gọi cậu ta tới làm gì, đến bệnh viện chọc giận ta à?”
Nghiêm Tùng Vĩ ngượng ngùng cười cười: “Con bình thường bận rộn, gọi cậu ấy đến hầu hạ mẹ mà, dù sao cậu ấy ngây ngốc ở nhà cũng không có việc gì.” Nghiêm Tùng Vĩ nói xong nhanh chóng nhìn về phía Kỳ Lương Tần: “Lương Tần, đi, mua cơm đi, cơm trưa chúng ta ăn ở trong này. Nhớ Vinh Hoa Trai lần trước tôi đã nói với em không, quán nhà bọn họ đã có trăm năm, muốn ăn phải xếp hàng, còn không giao bên ngoài, em nhanh chóng đi xếp hàng, vừa lúc hết mưa rồi.”
“A.” Kỳ Lương Tần nhanh chóng ra ngoài, thở ra một hơi, đi hai bước đột nhiên nhớ tới cậu cũng không biết Vinh Hoa Trai kia, muốn đi về hỏi Nghiêm Tùng Vĩ, lại nhịn được, tự mình lấy điện thoại di động ra tìm tìm.
Trong phòng bệnh Nghiêm lão thái thái uống ly nước, nói cũng đã nói muốn hết, không khí có vài phần xấu hổ. Đây là xấu hổ thường có khi người mẹ và đứa con đã thành niên ở cùng một chỗ, bà nhìn đồng hồ, nói: “Không phải đi mua cơm sao, sao còn chưa có trở lại?”
“Chỗ đó phải xếp hàng, có khả năng nhiều người đi.” Nghiêm Tùng Vĩ nói xong gọi điện thoại qua: “Tôi nói chứ em xếp hàng được không?”
Trong điện thoại Kỳ Lương Tần giọng điệu vội vàng: “Cái đó… tôi không tìm được, dường như ở một đầu tiểu khu, tôi vòng vài vòng, anh chờ một chút tôi đi hỏi người khác.”
Kỳ Lương Tần là một tên mù đường, lại có chướng ngại xã giao nhất định, không đến mức bất đắc dĩ sẽ không đi hỏi đường.
Nghiêm Bách Tông quay đầu nhìn Nghiêm Tùng Vĩ: “Làm sao vậy?”
Nghiêm Tùng Vĩ tức giận đến đứng lên: “Lại mẹ nó lạc đường.”
Nghiêm Bách Tông dường như muốn cười, môi giật giật, rồi lại giây lát khôi phục bình tĩnh, chỉ nói: “Có vài người chính là không cảm nhận được phương hướng, cậu còn bảo cậu ta đi.”
“Trước đây không phát hiện cậu ta ngốc như vậy, ” Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Được rồi, em đi tìm cậu ta.”
“Anh đi cho, mua cái đệm cho mẹ, quên trong xe, đang muốn đi lấy.”
Lại đợi đại khái nửa giờ, sắc mặt Nghiêm lão thái thái thực khó coi: “Con xem con tìm cái người gì kìa, không học thức không công việc không nói, một chút việc nhỏ cũng làm không được, cậu ta ngoại trừ lẳng lơ ở trên giường, còn biết gì khác sao?”
Nghiêm Tùng Vĩ nghe lời nói trắng ra như vậy cũng có chút ngượng ngùng: “Bộ dạng đẹp không phải được rồi sao, nhà chúng ta cũng không thiếu chút tiền này, cậu ta vốn là bưng bê ở nhà hàng, chẳng lẽ còn bảo cậu ta làm được việc à?”
Không nghĩ tới Nghiêm lão thái thái nghe xong trong lòng càng giận, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Mày xem mày tìm cái người gì kìa.”
“Cái đó, con cũng đi ra ngoài xem xem, cũng nên trở về rồi.” Nghiêm Tùng Vĩ chạy trối chết, đi đến bên ngoài rút một điếu thuốc, nhân tiện gọi một cú điện thoại cho Kỳ Lương Tần.
“Vào thang máy, một hồi liền tới.”
Kỳ Lương Tần nhét điện thoại di động vào trong túi, cười cười về phía Nghiêm Bách Tông. Cậu gặp Nghiêm Bách Tông ở cửa bệnh viện.
Nghiêm lão thái thái ở tầng 20, là phòng bệnh có tầm nhìn trống trải lại an tĩnh xa hoa. Nhưng mà trong bệnh viện người đến người đi, trong thang máy rất nhiều người, đặc biệt là chuyến này. Thang máy trên cơ bản mỗi một tầng lầu đều phải dừng một chút, người tiến vào càng ngày càng nhiều, Kỳ Lương Tần có chút khô nóng, mang theo đồ vật từng chút từng chút dịch vào góc, mãi cho đến khi dựa lên trên người ở phía sau, rốt cuộc không di chuyển được mảy may, gót chân cậu đạp lên chân đối phương.
“Xin lỗi…” Cậu cuống quít quay đầu giải thích, lại phát hiện người đứng ở sau lưng cậu không phải người khác, là Nghiêm Bách Tông. Cậu giải thích một nửa liền không nói ra được nữa, lại khó hiểu mà e lệ, Nghiêm Bách Tông thấp giọng nói: “Không có việc gì.”
Âm thanh trầm thấp như vậy, bởi vì chiều cao sai kém, miệng Nghiêm Bách Tông vừa lúc dán trên lỗ tai cậu, hơi thở nóng rực vây quanh tai cậu, ướt át, khiến âm thanh nghe vào càng làm người ta rung động. Người phía trước lại động một cái, thân thể Kỳ Lương Tần không khỏi lại ngửa ra sau, liền tựa vào ngực Nghiêm Bách Tông.
Làn da ở lưng cậu tựa như mẫn cảm không thể tưởng tượng nổi, cách quần áo cũng có thể cảm nhận được hình dạng rắn chắc trong ngực đối phương, hô hấp của Nghiêm Bách Tông có vẻ càng nóng rực, cậu nghĩ lỗ tai cậu khẳng định đỏ đến lợi hại, Nghiêm Bách Tông có khả năng đã nhìn thấy, nhưng cậu mặc kệ mấy cái đó, cậu chỉ nghe được tiếng tim mình đập dộng đến màng tai. Cậu cảm thấy quẫn bách lại hưng phấn, lại không có chỗ trốn, đúng lúc này, cậu sắc bén phát hiện, Nghiêm Bách Tông dường như cố ý khống chế hô hấp.
Hơi thở nóng rực mà có quy luật kia đột nhiên chậm lại, hơi thở ra không còn là cường thế nữa, giống như lập tức tan đi. Lỗ tai đỏ bừng của cậu khiến Nghiêm Bách Tông trong lúc vô tình nhìn thấy ý thức được cái gì đó, có khả năng hắn ý thức được người con trai phía trước mình là người yêu của em trai hắn, là gay, cho nên lỗ tai đỏ bừng này làm hắn nhận ra được hẳn là nên giữ khoảng cách nhất định. Kỳ Lương Tần cúi đầu, lộ ra cần cổ trắng nõn, càng làm nổi bật hai lỗ tai đỏ ửng, vành tai sạch sẽ và mềm mại như vậy, màu đỏ tràn ngập hương vị ái dục, thoạt nhìn chính là vành tai thực mẫn cảm, nếu ngậm trong miệng, người trước mặt khẳng định sẽ sợ run không ngừng.
Hết chương 3
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook