Xuyên Thư Chi Liêu Hán Công Lược
-
Chương 21
Kỳ Lương Tần cứ như vậy kinh hồn táng đảm mà suy nghĩ nửa buổi, cẩn thận nghiên cứu một chút về nhân vật Nghiêm Tùng Vĩ trong tiểu thuyết, thấy thế nào cũng là thiết định hoa hoa công tử thông thường, vừa rồi đột nhiên lệch khỏi quỹ đạo một chút, đại khái là mông cong của cậu chọc họa đi?
Không thể không nói, mông mật đào của Kỳ Lương Tần thật sự là thẳng nam cong nam thông sát, mông mật đào vốn đã có chút trung tính hóa đi, cậu nghĩ, Nghiêm Tùng Vĩ đại khái là do từ chỗ Đàm Thanh Thanh ban ngày tuyên dâm trở về, t*ng trùng vẫn chưa có hoàn toàn rút đi. Bất luận từ góc độ nào đến xem, Nghiêm Tùng Vĩ cảm thấy hứng thú với cậu đều không phải một chuyện tốt.
Có khả năng vì trong lòng ẩn giấu ám ảnh, ngày hôm sau sáng sớm cậu đã tỉnh lại, rửa mặt xong đi ra, Nghiêm Tùng Vĩ vừa mới tỉnh, trần trụi nửa người trên ngồi ở trên giường, còn buồn ngủ, kiểu tóc hỗn độn, Kỳ Lương Tần không dám nhiều nhìn, cậu đối với thân thể nam nhân luôn vô cùng kiêng kị, thật giống như thẳng nam đối với thân thể nữ nhân vậy, cậu sẽ có lòng xấu hổ, không dám nhìn, cảm thấy mình đang tâm hoài bất quỹ mà chiếm tiện nghi.
“Mấy giờ?” Nghiêm Tùng Vĩ hỏi.
“Sáu giờ rưỡi.”
Bên ngoài sắc trời đã sáng rực, xem ra lại là thời tiết tốt. Kỳ Lương Tần đến phòng bếp nhìn, giúp đỡ dì Xuân lặt rau hẹ, dì Xuân hôm nay muốn hấp bánh bao rau hẹ, lão thái thái sau khi lớn tuổi, rất chú ý dưỡng sinh, không thích ăn thịt thích ăn chay, hiện giờ có tiền xài không hết, ngược lại phản phác quy chân*, liền thích cuộc sống bình dân lúc còn trẻ, bà cảm thấy như vậy càng khỏe mạnh.
*Phản phác quy chân: nghĩa là điểm cao nhất cũng chính là điểm xuất phát, ở đây ý nói khi đã đi lên đỉnh cao nhân sinh rồi ngược lại muốn quay trở về với những thứ bình dị ban sơ.
“Con còn không biết đi, mấy đồ ăn này đều là nhà chúng ta tự trồng, từ hơn mười năm trước lão thái thái đã vô cùng chú trọng nguồn cung cấp nguyên liệu nấu ăn, hiện giờ đồ ăn ở chợ rau đều không an lòng, sợ có thuốc, lại sợ có phân hóa học sót lại gì đó, cho nên lão thái thái mua một khối đất ở chỗ giao Nam Bắc thành, chuyên trồng rau trồng gạo, mì nè, gạo nè, còn có rau dưa bốn mùa nhà chúng ta ăn, đều là từ mảnh đất kia tới.”
“Cái này con có nghe qua, ” Kỳ Lương Tần hưng phấn nói: “Trước kia con xem tin tức, nói có đại minh tinh đến Đông Bắc hoặc là nơi nào đó mua đất, sau đó trồng lương thực cho mình ăn, đều dùng phân hữu cơ, để khỏe mạnh bảo vệ môi trường.”
Dì Xuân gật đầu: “Lúc trước chỉ là rau dưa này kia, năm nay lão thái thái nghe một người bạn của bà ấy nói, hiện giờ thịt ngoại quốc nhập khẩu cũng không tốt bằng tự mình nuôi, cho nên bà ấy tính toán làm cái trại nuôi dưỡng.”
“A? Vậy ăn hết sao, trại nuôi dưỡng thực khó khăn.”
“Không riêng chính mình ăn, lão thái thái nghĩ tương đối lâu dài, bà là dùng một nửa để thỏa mãn nhà mình ăn, một nửa dùng để buôn bán. Người lão thái thái quen biết không phú thì quý, mỗi người đều rất tiếc mạng, già rồi cũng không làm gì khác, mỗi ngày bỏ công phu trên mặt ăn uống, lão thái thái nói làm cái trại nuôi dưỡng xanh hóa, cái gì cũng là thiên nhiên không ô nhiễm môi trường, súc vật nuôi ra định giá tiền cao một chút, cũng vẫn có người mua. Con nói xem có phải lão thái thái thật tinh mắt không, vốn chỉ là ăn cho khỏe mạnh, thế mà cũng có thể nghiên cứu ra đường kiếm tiền.”
Dì Xuân nói xong nhìn ra bên ngoài: “Hai người bọn họ lại đi chơi bóng, con đừng ở chỗ này hỗ trợ, xem bọn họ chơi bóng đi, nhân tiện nhắc nhở bọn họ trở về sớm một chút, đừng giống như lần trước, chơi bóng quên thời gian, ăn sáng cũng không kịp ăn liền đến công ty.”
Kỳ Lương Tần đang muốn đi qua nhìn, vừa nghe lời này nhanh chóng rửa tay, đến sân vận động phía sau. Hai anh em còn đang làm nóng người, nhìn thấy cậu lại đây, Nghiêm Tùng Vĩ liền nói: “Lại đây cùng nhau chơi hai ván đi?”
Kỳ Lương Tần lắc đầu, muốn đi lên khán đài, lại nhìn thấy trên đó ướt sũng, giống như đêm qua đổ một trận mưa nhỏ. Cậu không có chỗ ngồi, cũng chỉ có thể đứng trên đó, xem hai anh em bọn họ chơi bóng. Nghiêm Tùng Vĩ căn bản không phải đối thủ của Nghiêm Bách Tông, bởi vậy trận đối kháng này thoạt nhìn liền có vài phần không có ý nghĩa, Kỳ Lương Tần xem có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hô: “Vừa rồi anh nên trực tiếp ném, còn chạy tới dưới rổ nữa.”
Nghiêm Tùng Vĩ thua bóng, vừa tức lại mệt, thở dốc nói: “Em đừng đứng nói chuyện không đau thắt lưng, có bản lĩnh em lại đây đánh!”
Kỳ Lương Tần đã sớm nóng lòng muốn thử, vừa nghe lời này lập tức chạy tới, Nghiêm Tùng Vĩ cười, nhìn cậu nói: “Cái thân thể nho nhỏ của em, còn thật sự muốn đánh hả?”
“Thân thể nhỏ không giả, chỉ là đánh tốt hơn anh đó, ” cậu nói xong nhìn về phía Nghiêm Bách Tông: “Anh cả, đánh đơn tôi cũng không phải là đối thủ của anh, một đối hai, thế nào?”
Nghiêm Bách Tông dường như có chút nghi ngờ nhìn cậu, bọn họ đều không có xem cậu là nam nhân chân chính, cho rằng cậu cũng chỉ an an tĩnh tĩnh mà ngồi ở bên cạnh nhìn người khác chơi bóng. Vì thế Nghiêm Bách Tông gật đầu, nói: “Đến.”
Nhưng mà Kỳ Lương Tần mới vừa đụng đến bóng, hai anh em liền có chút ngây ngẩn cả người, bởi vì Kỳ Lương Tần thủ pháp linh hoạt, thoạt nhìn chính là khách quen chơi bóng. Dáng người cậu gầy yếu, cũng không cao như hai người bọn họ, nhưng mà thân hình linh hoạt, động tác giả đùa phải gọi là trôi chảy, Nghiêm Tùng Vĩ đều nhìn đến choáng váng, cũng quên chơi bóng, Nghiêm Bách Tông cũng không nghĩ tới, tay lưu tình vài phần, đã bị Kỳ Lương Tần quăng vào một quả.
Vận động chính là có ma lực như vậy, sau quả bóng đó, xem như triệt để mở ra nhiệt tình vận động của Kỳ Lương Tần, cậu càng đánh càng lên tay, hơn nữa cậu phát hiện hiện giờ cậu còn cao hơn thân thể trước kia mấy centimet, đánh bóng càng thuận buồm xuôi gió, nhất là khi cậu đối đầu với Nghiêm Bách Tông, cậu nhìn chằm chằm mắt Nghiêm Bách Tông, sẽ có một loại hưng phấn không cách nào ức chế.
Một loại hưng phấn thế lực ngang nhau, hưng phấn hoàn toàn khơi mào dục vọng chinh phục của Nghiêm Bách Tông, Kỳ Lương Tần gần như dùng hết bản lĩnh cả người, lại còn quăng vào nhiều hơn Nghiêm Bách Tông hai quả. Cậu đối với bóng rổ cũng là nhiệt tình yêu thương từ đáy lòng, vận động khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, tiêu trừ tạp niệm của cậu. Cậu không còn tâm tư đi để ý dáng người mạnh mẽ cao ngất của Nghiêm Bách Tông nữa, toàn tâm đổ vào trái bóng rổ trong tay. Va chạm, nhảy lên.
Nghiêm Bách Tông mắt thấy không thể nhường cậu nữa, cũng thăm dò đại khái thực lực cậu, vì thế liền không tiếp tục lưu tình. Kỳ Lương Tần lại muốn ném rổ, Nghiêm Bách Tông liền nhảy dựng lên chắn cậu, lúc hạ xuống chân lại trượt một chút, đụng Kỳ Lương Tần té trên mặt đất.
“Cậu không sao chứ?” Nghiêm Bách Tông vươn tay ra, thở dốc kéo cậu. Kỳ Lương Tần lau một phen mồ hôi trên mặt, cười lắc đầu: “Không có việc gì!”
Cậu nói xong một bàn tay chống đất, một tay cầm tay Nghiêm Bách Tông đứng lên.
Nghiêm Bách Tông bỗng nhiên một phen kéo cậu qua, ôm cậu vào trong ngực, bàn tay rộng lớn vỗ vỗ lưng cậu, tình ý kiều diễm đã phai nhạt của Kỳ Lương Tần, đều bị nhiệt khí và thân thể này đánh thức.
Bất quá là chuyện ngắn ngủi trong nháy mắt, đây bất quá là một hành động vô tâm, ôm cậu vào trong ngực rồi lại buông cậu ra, tổng cộng cũng không quá một giây đồng hồ. Chỉ là Kỳ Lương Tần có thể đem cái ôm này phân tách thành rất nhiều cái 0.01 giây, sức lực vào khoảnh khắc tay Nghiêm Bách Tông bắt lấy bả vai cậu, lực đạo kéo cậu vào trong ngực không cho phép chống cự, thời điểm thân thể hai người đụng vào nhau, cậu rõ ràng cảm nhận được đường cong cơ bắp rõ ràng của Nghiêm Bách Tông dính sát vào ngực mình, mồ hôi ẩm ướt ấm áp, tiếng tim đập mạnh hữu lực cổ động cậu, cùng trái tim của cậu đồng thời nhảy lên.
Đây là tư vị bị người ta ôm chầm à. Trong lòng cậu nóng lên, thậm chí có một loại cảm động khiến cậu dở khóc dở cười.
Không phải dục vọng, mà là cảm động, mang theo thương cảm ấm áp, giống như đây là lần đầu tiên trong đời cùng nam nhân ôm chầm, mặc kệ đây có tính là một cái ôm chầm hay không, hóa ra tư vị ôm chầm là cái dạng này, cậu gần như muốn bắt lấy cánh tay Nghiêm Bách Tông, không để hắn buông mình ra, chỉ là cậu không thể. Cảm giác ôm chầm ngắn ngủi này khiến cậu lướt qua liền ngừng, thôi thúc dục vọng muốn ôm chầm vô tận của cậu.
Không cần làm gì khác, không cần hôn môi cũng không cần lên giường, chỉ là một cái ôm đơn giản là được. Đem người mình yêu gắt gao ôm vào trong ngực, lĩnh hội cái loại vui sướng thân thể kề sát, linh hồn có chỗ dựa.
Nhưng khối đường này đầu lưỡi cậu vừa mới đụng tới, liền bị Nghiêm Bách Tông mở miệng cậu ra cuốn đi mất. Chỉ có điều vị ngọt lưu ở đầu lưỡi cậu, bị nướt bọt làm ướt, chậm rãi lan tràn đến toàn bộ khoang miệng, cuối cùng ngay cả linh hồn cậu cũng cảm nhận được loại hương vị ngọt ngào này, cậu vì thế mà mê muội.
Trái tim cậu nhảy đinh tai nhức óc, may mà khuôn mặt vốn bởi vì ra mồ hôi mà ửng hồng che khuất sự ngượng ngùng của cậu, Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Cũng kém không bao lâu, chúng ta trở về đi, ngày mai lại đánh tiếp.”
Nghiêm Bách Tông gật đầu, đi qua nhặt bóng rổ lên, Nghiêm Tùng Vĩ ôm vai Kỳ Lương Tần, cười nói: “Em được nha, nhìn đoán không ra, em còn có bản lĩnh này, tôi nghĩ em chỉ biết ôn nhu yếu ớt chứ.”
Kỳ Lương Tần còn chưa có từ cái ôm vừa rồi phục hồi lại tinh thần, chỉ là vẻ mặt ngây ngô cười, quay đầu nhìn Nghiêm Bách Tông, đã thấy Nghiêm Bách Tông cả người đều là mồ hôi lại cởi áo ra, lộ ra nửa người trên tinh tráng.
Về thân thể Nghiêm Bách Tông, trong tiểu thuyết miêu tả qua rất nhiều lần, dù nhắm mắt lại, Kỳ Lương Tần cũng có thể tưởng tượng ra bộ dáng của hắn. Chỉ là dù mỗi một đường hoa văn cơ bắp của Nghiêm Bách Tông cậu đều biết, mỗi một lỗ chân lông cậu đều quen thuộc, nhưng khi cậu tận mắt nhìn thấy thân thể sống động, vẫn không thể không hưng phấn khích động. Đây là lần đầu tiên trong đời, ở khoảng cách gần như vậy, cậu nhìn thấy thân thể Nghiêm Bách Tông rõ ràng, hơi thở tràn ngập hormone giống đực kia, thân thể trượt mồ hôi, thon gầy cường kiện, cơ bắp cân xứng đến không thể tưởng tượng nổi, mà ngay cả màu da cũng là hoàn mỹ, không quá trắng nõn, cũng không quá ngăm đen, một đám lông ở bụng dưới từ rốn kéo xuống cũng vừa vặn, không nhiều một phần, cũng không ít một phần, thậm chí đoạt sự nổi bật của nhân ngư tuyến và cơ ngực bụng. Đây là mị lực của nam nhân thành thục.
Kỳ Lương Tần nuốt ngụm nước miếng, dưới chân đột nhiên vấp một cái, rầm một tiếng nằm úp sấp té xuống đất.
Không thể không nói, mông mật đào của Kỳ Lương Tần thật sự là thẳng nam cong nam thông sát, mông mật đào vốn đã có chút trung tính hóa đi, cậu nghĩ, Nghiêm Tùng Vĩ đại khái là do từ chỗ Đàm Thanh Thanh ban ngày tuyên dâm trở về, t*ng trùng vẫn chưa có hoàn toàn rút đi. Bất luận từ góc độ nào đến xem, Nghiêm Tùng Vĩ cảm thấy hứng thú với cậu đều không phải một chuyện tốt.
Có khả năng vì trong lòng ẩn giấu ám ảnh, ngày hôm sau sáng sớm cậu đã tỉnh lại, rửa mặt xong đi ra, Nghiêm Tùng Vĩ vừa mới tỉnh, trần trụi nửa người trên ngồi ở trên giường, còn buồn ngủ, kiểu tóc hỗn độn, Kỳ Lương Tần không dám nhiều nhìn, cậu đối với thân thể nam nhân luôn vô cùng kiêng kị, thật giống như thẳng nam đối với thân thể nữ nhân vậy, cậu sẽ có lòng xấu hổ, không dám nhìn, cảm thấy mình đang tâm hoài bất quỹ mà chiếm tiện nghi.
“Mấy giờ?” Nghiêm Tùng Vĩ hỏi.
“Sáu giờ rưỡi.”
Bên ngoài sắc trời đã sáng rực, xem ra lại là thời tiết tốt. Kỳ Lương Tần đến phòng bếp nhìn, giúp đỡ dì Xuân lặt rau hẹ, dì Xuân hôm nay muốn hấp bánh bao rau hẹ, lão thái thái sau khi lớn tuổi, rất chú ý dưỡng sinh, không thích ăn thịt thích ăn chay, hiện giờ có tiền xài không hết, ngược lại phản phác quy chân*, liền thích cuộc sống bình dân lúc còn trẻ, bà cảm thấy như vậy càng khỏe mạnh.
*Phản phác quy chân: nghĩa là điểm cao nhất cũng chính là điểm xuất phát, ở đây ý nói khi đã đi lên đỉnh cao nhân sinh rồi ngược lại muốn quay trở về với những thứ bình dị ban sơ.
“Con còn không biết đi, mấy đồ ăn này đều là nhà chúng ta tự trồng, từ hơn mười năm trước lão thái thái đã vô cùng chú trọng nguồn cung cấp nguyên liệu nấu ăn, hiện giờ đồ ăn ở chợ rau đều không an lòng, sợ có thuốc, lại sợ có phân hóa học sót lại gì đó, cho nên lão thái thái mua một khối đất ở chỗ giao Nam Bắc thành, chuyên trồng rau trồng gạo, mì nè, gạo nè, còn có rau dưa bốn mùa nhà chúng ta ăn, đều là từ mảnh đất kia tới.”
“Cái này con có nghe qua, ” Kỳ Lương Tần hưng phấn nói: “Trước kia con xem tin tức, nói có đại minh tinh đến Đông Bắc hoặc là nơi nào đó mua đất, sau đó trồng lương thực cho mình ăn, đều dùng phân hữu cơ, để khỏe mạnh bảo vệ môi trường.”
Dì Xuân gật đầu: “Lúc trước chỉ là rau dưa này kia, năm nay lão thái thái nghe một người bạn của bà ấy nói, hiện giờ thịt ngoại quốc nhập khẩu cũng không tốt bằng tự mình nuôi, cho nên bà ấy tính toán làm cái trại nuôi dưỡng.”
“A? Vậy ăn hết sao, trại nuôi dưỡng thực khó khăn.”
“Không riêng chính mình ăn, lão thái thái nghĩ tương đối lâu dài, bà là dùng một nửa để thỏa mãn nhà mình ăn, một nửa dùng để buôn bán. Người lão thái thái quen biết không phú thì quý, mỗi người đều rất tiếc mạng, già rồi cũng không làm gì khác, mỗi ngày bỏ công phu trên mặt ăn uống, lão thái thái nói làm cái trại nuôi dưỡng xanh hóa, cái gì cũng là thiên nhiên không ô nhiễm môi trường, súc vật nuôi ra định giá tiền cao một chút, cũng vẫn có người mua. Con nói xem có phải lão thái thái thật tinh mắt không, vốn chỉ là ăn cho khỏe mạnh, thế mà cũng có thể nghiên cứu ra đường kiếm tiền.”
Dì Xuân nói xong nhìn ra bên ngoài: “Hai người bọn họ lại đi chơi bóng, con đừng ở chỗ này hỗ trợ, xem bọn họ chơi bóng đi, nhân tiện nhắc nhở bọn họ trở về sớm một chút, đừng giống như lần trước, chơi bóng quên thời gian, ăn sáng cũng không kịp ăn liền đến công ty.”
Kỳ Lương Tần đang muốn đi qua nhìn, vừa nghe lời này nhanh chóng rửa tay, đến sân vận động phía sau. Hai anh em còn đang làm nóng người, nhìn thấy cậu lại đây, Nghiêm Tùng Vĩ liền nói: “Lại đây cùng nhau chơi hai ván đi?”
Kỳ Lương Tần lắc đầu, muốn đi lên khán đài, lại nhìn thấy trên đó ướt sũng, giống như đêm qua đổ một trận mưa nhỏ. Cậu không có chỗ ngồi, cũng chỉ có thể đứng trên đó, xem hai anh em bọn họ chơi bóng. Nghiêm Tùng Vĩ căn bản không phải đối thủ của Nghiêm Bách Tông, bởi vậy trận đối kháng này thoạt nhìn liền có vài phần không có ý nghĩa, Kỳ Lương Tần xem có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hô: “Vừa rồi anh nên trực tiếp ném, còn chạy tới dưới rổ nữa.”
Nghiêm Tùng Vĩ thua bóng, vừa tức lại mệt, thở dốc nói: “Em đừng đứng nói chuyện không đau thắt lưng, có bản lĩnh em lại đây đánh!”
Kỳ Lương Tần đã sớm nóng lòng muốn thử, vừa nghe lời này lập tức chạy tới, Nghiêm Tùng Vĩ cười, nhìn cậu nói: “Cái thân thể nho nhỏ của em, còn thật sự muốn đánh hả?”
“Thân thể nhỏ không giả, chỉ là đánh tốt hơn anh đó, ” cậu nói xong nhìn về phía Nghiêm Bách Tông: “Anh cả, đánh đơn tôi cũng không phải là đối thủ của anh, một đối hai, thế nào?”
Nghiêm Bách Tông dường như có chút nghi ngờ nhìn cậu, bọn họ đều không có xem cậu là nam nhân chân chính, cho rằng cậu cũng chỉ an an tĩnh tĩnh mà ngồi ở bên cạnh nhìn người khác chơi bóng. Vì thế Nghiêm Bách Tông gật đầu, nói: “Đến.”
Nhưng mà Kỳ Lương Tần mới vừa đụng đến bóng, hai anh em liền có chút ngây ngẩn cả người, bởi vì Kỳ Lương Tần thủ pháp linh hoạt, thoạt nhìn chính là khách quen chơi bóng. Dáng người cậu gầy yếu, cũng không cao như hai người bọn họ, nhưng mà thân hình linh hoạt, động tác giả đùa phải gọi là trôi chảy, Nghiêm Tùng Vĩ đều nhìn đến choáng váng, cũng quên chơi bóng, Nghiêm Bách Tông cũng không nghĩ tới, tay lưu tình vài phần, đã bị Kỳ Lương Tần quăng vào một quả.
Vận động chính là có ma lực như vậy, sau quả bóng đó, xem như triệt để mở ra nhiệt tình vận động của Kỳ Lương Tần, cậu càng đánh càng lên tay, hơn nữa cậu phát hiện hiện giờ cậu còn cao hơn thân thể trước kia mấy centimet, đánh bóng càng thuận buồm xuôi gió, nhất là khi cậu đối đầu với Nghiêm Bách Tông, cậu nhìn chằm chằm mắt Nghiêm Bách Tông, sẽ có một loại hưng phấn không cách nào ức chế.
Một loại hưng phấn thế lực ngang nhau, hưng phấn hoàn toàn khơi mào dục vọng chinh phục của Nghiêm Bách Tông, Kỳ Lương Tần gần như dùng hết bản lĩnh cả người, lại còn quăng vào nhiều hơn Nghiêm Bách Tông hai quả. Cậu đối với bóng rổ cũng là nhiệt tình yêu thương từ đáy lòng, vận động khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, tiêu trừ tạp niệm của cậu. Cậu không còn tâm tư đi để ý dáng người mạnh mẽ cao ngất của Nghiêm Bách Tông nữa, toàn tâm đổ vào trái bóng rổ trong tay. Va chạm, nhảy lên.
Nghiêm Bách Tông mắt thấy không thể nhường cậu nữa, cũng thăm dò đại khái thực lực cậu, vì thế liền không tiếp tục lưu tình. Kỳ Lương Tần lại muốn ném rổ, Nghiêm Bách Tông liền nhảy dựng lên chắn cậu, lúc hạ xuống chân lại trượt một chút, đụng Kỳ Lương Tần té trên mặt đất.
“Cậu không sao chứ?” Nghiêm Bách Tông vươn tay ra, thở dốc kéo cậu. Kỳ Lương Tần lau một phen mồ hôi trên mặt, cười lắc đầu: “Không có việc gì!”
Cậu nói xong một bàn tay chống đất, một tay cầm tay Nghiêm Bách Tông đứng lên.
Nghiêm Bách Tông bỗng nhiên một phen kéo cậu qua, ôm cậu vào trong ngực, bàn tay rộng lớn vỗ vỗ lưng cậu, tình ý kiều diễm đã phai nhạt của Kỳ Lương Tần, đều bị nhiệt khí và thân thể này đánh thức.
Bất quá là chuyện ngắn ngủi trong nháy mắt, đây bất quá là một hành động vô tâm, ôm cậu vào trong ngực rồi lại buông cậu ra, tổng cộng cũng không quá một giây đồng hồ. Chỉ là Kỳ Lương Tần có thể đem cái ôm này phân tách thành rất nhiều cái 0.01 giây, sức lực vào khoảnh khắc tay Nghiêm Bách Tông bắt lấy bả vai cậu, lực đạo kéo cậu vào trong ngực không cho phép chống cự, thời điểm thân thể hai người đụng vào nhau, cậu rõ ràng cảm nhận được đường cong cơ bắp rõ ràng của Nghiêm Bách Tông dính sát vào ngực mình, mồ hôi ẩm ướt ấm áp, tiếng tim đập mạnh hữu lực cổ động cậu, cùng trái tim của cậu đồng thời nhảy lên.
Đây là tư vị bị người ta ôm chầm à. Trong lòng cậu nóng lên, thậm chí có một loại cảm động khiến cậu dở khóc dở cười.
Không phải dục vọng, mà là cảm động, mang theo thương cảm ấm áp, giống như đây là lần đầu tiên trong đời cùng nam nhân ôm chầm, mặc kệ đây có tính là một cái ôm chầm hay không, hóa ra tư vị ôm chầm là cái dạng này, cậu gần như muốn bắt lấy cánh tay Nghiêm Bách Tông, không để hắn buông mình ra, chỉ là cậu không thể. Cảm giác ôm chầm ngắn ngủi này khiến cậu lướt qua liền ngừng, thôi thúc dục vọng muốn ôm chầm vô tận của cậu.
Không cần làm gì khác, không cần hôn môi cũng không cần lên giường, chỉ là một cái ôm đơn giản là được. Đem người mình yêu gắt gao ôm vào trong ngực, lĩnh hội cái loại vui sướng thân thể kề sát, linh hồn có chỗ dựa.
Nhưng khối đường này đầu lưỡi cậu vừa mới đụng tới, liền bị Nghiêm Bách Tông mở miệng cậu ra cuốn đi mất. Chỉ có điều vị ngọt lưu ở đầu lưỡi cậu, bị nướt bọt làm ướt, chậm rãi lan tràn đến toàn bộ khoang miệng, cuối cùng ngay cả linh hồn cậu cũng cảm nhận được loại hương vị ngọt ngào này, cậu vì thế mà mê muội.
Trái tim cậu nhảy đinh tai nhức óc, may mà khuôn mặt vốn bởi vì ra mồ hôi mà ửng hồng che khuất sự ngượng ngùng của cậu, Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Cũng kém không bao lâu, chúng ta trở về đi, ngày mai lại đánh tiếp.”
Nghiêm Bách Tông gật đầu, đi qua nhặt bóng rổ lên, Nghiêm Tùng Vĩ ôm vai Kỳ Lương Tần, cười nói: “Em được nha, nhìn đoán không ra, em còn có bản lĩnh này, tôi nghĩ em chỉ biết ôn nhu yếu ớt chứ.”
Kỳ Lương Tần còn chưa có từ cái ôm vừa rồi phục hồi lại tinh thần, chỉ là vẻ mặt ngây ngô cười, quay đầu nhìn Nghiêm Bách Tông, đã thấy Nghiêm Bách Tông cả người đều là mồ hôi lại cởi áo ra, lộ ra nửa người trên tinh tráng.
Về thân thể Nghiêm Bách Tông, trong tiểu thuyết miêu tả qua rất nhiều lần, dù nhắm mắt lại, Kỳ Lương Tần cũng có thể tưởng tượng ra bộ dáng của hắn. Chỉ là dù mỗi một đường hoa văn cơ bắp của Nghiêm Bách Tông cậu đều biết, mỗi một lỗ chân lông cậu đều quen thuộc, nhưng khi cậu tận mắt nhìn thấy thân thể sống động, vẫn không thể không hưng phấn khích động. Đây là lần đầu tiên trong đời, ở khoảng cách gần như vậy, cậu nhìn thấy thân thể Nghiêm Bách Tông rõ ràng, hơi thở tràn ngập hormone giống đực kia, thân thể trượt mồ hôi, thon gầy cường kiện, cơ bắp cân xứng đến không thể tưởng tượng nổi, mà ngay cả màu da cũng là hoàn mỹ, không quá trắng nõn, cũng không quá ngăm đen, một đám lông ở bụng dưới từ rốn kéo xuống cũng vừa vặn, không nhiều một phần, cũng không ít một phần, thậm chí đoạt sự nổi bật của nhân ngư tuyến và cơ ngực bụng. Đây là mị lực của nam nhân thành thục.
Kỳ Lương Tần nuốt ngụm nước miếng, dưới chân đột nhiên vấp một cái, rầm một tiếng nằm úp sấp té xuống đất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook