Xuyên Thư Chi Điều Hương Sư
-
Chương 30
Cho dù là nước hoa cho người trong nhà dùng, Tô Hử vẫn như cũ chuẩn bị một bình đựng thật xinh đẹp. Hắn tìm kiếm ở trên mạng thật lâu vẫn không tìm ra được một cái hợp ý, cuối cùng tìm đến trong một cửa hàng chế tác thủy tinh nhỏ, đặt làm một bình hình dáng như kẹo chocolate nhân rượu phóng đại màu xanh nhạt, nắp bình cũng là chỉ đóng gói của chocolate nhân rượu, tuy rằng thoạt nhìn có chút ngốc. Mà tay nghề của cửa hàng phi thường xứng đáng với số tiền mà hắn bỏ ra, tại thời điểm Tô Hử đến nhận hàng, trừ bỏ kích thước, tựa hồ không thể tìm ra điểm khác nhau giữa bình và kẹo chocolate nhân rượu ấy.
Vào ban đêm, hắn đem nước hoa đã điều hảo cho vào bình, đưa đến tay Thẩm Gia Duệ.
Từ tay Tô Hử Thẩm Gia Duệ có thể thấy bình nước hoa tựa như viên kẹo chocolate nhân rượu bự hơn hai quả táo chút xíu, lập tức lộ ra biểu tình kinh ngạc, nhóc tò mò tiếp nhận nó từ tay Tô Hử, cũng giống như To Hử lần đầu tiên nhìn thấy cái bình này, như vậy, nghiêm nghiêm túc túc quan sát từng chi tiết nhỏ, cuối cùng không phát hiện được điểm nào chê bai.
"Cám ơn ba ba." Thẩm Gia Duệ ngẩng đầu, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Tô Hử, "Một cái bình như này, b aba khẳng định phí rất nhiều tâm tư đi."
Tô Hử cười đến thực vui vẻ: "Đây là bình nước hoa chuyên thuộc đầu tiên của con, như thế nào cũng muốn kĩ càng một ít. Mau ngửi thử xem, có hài lòng hay không!"
Thẩm Gia Duệ vặn mở nắp bình, tiếp nhận giấy thử mà Tô Hử đã chuẩn bị sẵn, nhẹ nhàng phun một ít lên trên, sau đó chậm rãi vẫy trong không khí.
Mùi hoa quả mới mẻ sung túc thủy nhuận, hương cà phê cùng caramel thuần hậu ngọt ngào, mang theo mùi rượu có tính xâm lược mà có chút lười biếng, còn có môt tia ca cao cùng hạnh nhân thoang thoảng, cùng với hương hoa hòe như có như không kéo dài không dứt. Mùi hương tựa như một chiếc bút vẽ, được sử dụng bởi một người tiêu sái phóng khoáng, tùy ý viết viết họa họa, thoạt nhìn chỉ là những đươàng cong hỗn loạn những khối màu sắc chẳng ăn nhập với nhau, nhưng chiếc bút vẫn không ngừng lại, tổ hợp những đường còng cùng khối sắc đó dần ra hình dạng, từ chút từ chút biến hóa ngày càng rõ ràng.
Đây không phải là tác phẩm của lối vẽ tinh xảo tỉ mỉ nghiêm cẩn, phần nhiều là sự thoải mái, thứ này là dành cho Thẩm Gia Duệ, chỉ nhóc mới có thể hiểu, ẩn ý chân chính bên trong: mẫu thân đã qua đời của nhóc.
Thẩm Gia Duệ tiếp tục phe phẩy giấy thử, hít thật sâu mùi hương trong không khí, thẳng đến khi mũi quá mệt mỏi đến không nhận nổi mùi nữa.
Vừa thấy Thẩm Gia Duệ biểu tình, Tô Hử liền biết mình thành công. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve tóc Thẩm Gia Duệ, không tiếng động an ủi nhóc. Rồi sau đó nhóc đem nắp bình đóng lại hảo, ngẩng đầu nhìn cha kế trẻ tuổi, một câu cũng không nói, chỉ là trầm mặc đặt nước hoa xuống, đột ngột lao qua, đem chính mình quăng vào trong ngực của hắn, hai cánh tay gắt gao ôm lấy eo Tô Hử, cái loại lực đạo giống như muốn đem chính mình khảm vào lòng hắn.
Hai người đều không nói gì, chỉ có tiếng quạt xoay vù vù giữa căn phòng yên tĩnh, dần thêm nhiều tiếng hô hấp âm trầm, quá mức vững vàng thâm trầm, giống như kiệt lực khống chế thứ tình cảm gì đó.
Tô Hử nhẹ nhàng vuốt lưng Thẩm Gia Duệ. Giờ phút này hắn thấy được khoảng cách giữa mình và nhóc đã giảm đi không ít, hắn từng cho rằng đó chỉ là bức tường ảo giác, lúc này hắn mới chân chân thật thật xác nhận là có thật, bất quá hiện tại, nó đã tan rã.
Vì Thẩm Gia Duệ chế tác nước hoa chỉ là để luyện tập, nước hoa của Triệu mẫu mới là phần quan trọng.
Tô Hử cùng Triệu mẫu đã ước định thời gian của lần hẹn gặp lần đầu tiên, ngay ngày hôm sau hoàn thành tác phẩm cho Thẩm Gia Duệ, tại văn phòng Triệu mẫu.
Triệu mẫu là một nhà thiết kế quảng cáo, tự mình mở một công ty quảng cáo nhỏ giữa khu trung tâm, công ty tuy không lớn, nhưng nhờ nhân mạch trượng phu rộng lớn, cùng với tài hoa của nàng, thường xuyên nhận không ít đơn hàng lớn, quảng cáo sản phẩm của Khoa học Kỹ thuật Thượng Hoa mấy năm nay đều từ tay Triệu mẫu.
Hai người ở văn phòng ngồi cả buổi chiều, đề tài không chỉ có là nước hoa, chuyện trời nam đất bắc đề cập không ít, chờ đến thời điểm Tô Hử sắp rời đi, chủ đề cùng bước đầu phối phương cũng dần hình thành. Hắn đem lý giải chủ đề ghi lại, nhượng Triệu mẫu xem lại cân nhắc thêm cần điều chỉnh gì nữa hay không, sau lại hẹn lần gặp mặt tiếp theo rồi rời đi.
Bởi Triệu mẫu phải đi công tác Châu Âu, lần gặp mặt tiếp theo là một tháng sau. Mà thừa dịp này, Tô Hử vừa vặn có thể đem thời gian công tác chỉnh sửa lại một chút.
Căn hộ mới Tô Hử mua có ba phòng, trong đó gian phòng nhỏ nhất được hắn trưng dụng làm phòng làm việc.Tuy rằng trước kia là do có không gian tồn tại, hắn căn bản không có dùng qua, trong chỉ có mỗi cái bàn cùng một cái giá, để tượng trưng một ít khí cụ và bình nhỏ đựng hương liệu. Nếu hiện tại đã muốn không tiếp tục ỷ lại vào không gian, hơn nữa công việc định chế nước hoa đã triển khai, giờ đã có tiền để ra ngoài mở phòng làm việc riêng, căn phòng nho nhỏ này sẽ là phòng làm việc của hắn, nói không chừng còn có khách hàng muốn xem xét tình huống trong nhà. Vì khả năng xuất hiện khách nhân, cũng như tạo hoàn cảnh công tác thoải mái cho bản thân, Tô Hử đem toàn bộ phòng làm việc thu thập một phen, rất quyết tâm, mua cho mình cái giá inox mới, dùng để đặt các chai hương liệu.
Định chế nước hoa không giống như những phỏng phẩm lúc trước, phải tăng thêm các hương liệu hợp thành đem đến tài mùi hương phong phú đầy đặn mà khách nhân mong muốn. Tô Hử mua rất nhiều hợp thành hương liệu bỏ vào khố hương liệu chính mình, buổi tối thừa dịp Thẩm Gia Duệ đi ngủ, trộm đem hương liệu mang vào không gian cho vào bình. Cũng cái giá trước bàn công tác trong không gian để không ít chai, hắn không cần phải giải thích với Thẩm Gia Duệ tại sao có nhiều hương liệu như vậy.
Trừ cái này ra, hắn còn phải đi kết thúc sinh ý ở gian phô bên kia. Đối với việc này, chủ gian phô thật không muốn, lượng nước hoa giả tiêu thụ rất tốt, còn thật nhanh trở thành hàng chiêu bài của gian phô, giữa chừng kết thúc như vậy, tương lai mất đi một bút tiền lớn. Hơn nữa, lại càng không thể buông tha Tô Hử. Trong "Cao Phú Soái" thì điếm chủ cũng đạt được hai hạng, suốt ngày luôn vây trong vòng lợi nhuận. To Hử là người khó nhất mà hắn từng truy, đối phương không phải đối với hắn không có hứng thú, lại thủy chung luôn đứng cạnh Lôi trì, một bước cũng chịu đi, mà loại rụt rè này không phải là lạt mềm buộc chặt hay ngượng ngùng hướng nội, bởi hắn thấy tuy tuổi đối phương không lớn, nhưng chuyện tình cảm chắc chắn đã từng trải.
Loại tư thái này, Tô Hử nhượng chủ gian phô đối với mình càng thêm hứng thú,trong khoảng thời gian này hoa đại khí lực theo đuổi y. Nhưng không nghĩ đến vẫn chưa có gì, đối phương lại phải rời khỏi.
"Tiểu Hử, em không thể như vậy." Anh chủ dùng cả thân người cản đường Tô Hử, hạ giọng nói, Thẩm Gia Duệ cũng đi cùng với Tô Hử đến, đang đứng cạnh cái giá khác cách đó không xa đánh giá gian hàng, "Nói đi là đi, thật làm cho người thương tâm."
Tô Hử bất đắc dĩ cười cười: "Lợi nhuận của những bình nước hoa dư lại kia, coi như là quà nhận lỗi đi."
"Đây không phải là chuyện liên quan đến tiền." Hắn điều chỉnh góc độ thân thể một chút, tiếp tục đem Tô Hử vây vào một góc, "Anh nói thẳng đây. Tiểu Hử, anh theo đuổi em lâu như vậy, em không có khả năng không nhìn ra tình cảm mà anh dành cho em, anh cũng không tin là em không có cảm giác. Một khi đã như vậy, chúng ta vì cái gì không thử?"
Tô Hử né tránh tầm mắt của hắn, nhỏ giọng đạo: "Tôi phải đi rồi. Gia Duệ đang chờ tôi."
"Em mới hai mươi hai tuổi, không có khả năng cả đời ở cùng nhi tử?" Hắn đi về phía trước một bước nhỏ, trực tiếp vây y giữa các giá hàng, "Em cũng có nhu cầu, vô luận là thân thể hay là tình cảm. Con em sẽ giải quyết cho em sao."
Nói tới đây, hắn cúi xuống, cái mũi cơ hồ đụng đến mũi y, mieengjphun ra mùi bạc hà thơm ngát: "Anh thích em. Cho anh cơ hội đi." Nói xong, hai tay của hắn đỡ lấy thắt lưng Tô Hử, đùi nhân cơ hội chen vào giữa hai chân y, nhẹ nhàng đè ép.
Tô Hử cơ hồ bị mê hoặc, hơn nửa năm không đi tìm bất cứ ai, đến cả thời gian tự lực cánh sinh cũng không nhiều, lại ở cái tuổi như lang như hổ, bị trêu chọc một chút, liền có chút chịu không nổi.
"Con tôi ở bên ngoài..." Tô Hử hai tay để trên ngực hắn.
"Nó không nhìn thấy..." Chủ gian phô dán sát vào tai y thì thầm, môi theo hai gò má y, nhẹ nhàng đến khóe miệng y, "Anh luôn nghĩ hôn em... Liền thân một chút..."
Tia lý trí cuối cùng của Tô hử cũng không có ý muốn giãy giụa, hắn vừa nói lời "Đừng", đầu lưỡi kia đã trượt vào, chậm rãi bên trong miệng hắn hoạt động.
Trời ạ... Tô Hử thở dài trong lòng. Nam nhân này kỹ thuật hôn tốt không tưởng, nếu không cố kỵ Thẩm Gia Duệ, hắn nhất định cùng người này đi khai phòng.
Ngay tại thời điểm Tô Hử đang do dự có hay không ôm lấy bả vai đối phương, một thanh âm lạnh bang vang lên bên cạnh người họ: "Buông ba ba ra."
Lý trí Tô Hử nháy mắt hoàn toàn quay trở lại, hắn đẩy người đối diện ra, thiếu chút đẩy y ngã ra đất, bối rối đứng nhìn Thẩm Gia Duệ cách hắn không đến một cánh tay.
"Gia Duệ..." Thanh âm Tô Hử run rẩy, trên mặt giả cười còn khó coi hơn so với khóc, "Chờ sốt ruột đúng không, cái kia... Cái kia, chúng ta về nhà."
Thẩm Gia Duệ nhìn nhìn hắn, rồi lại nhìn chủ gian phô, biểu tình ngày càng lạnh băng, như muốn kết thành một tầng sương.
"Chú ấy vì gì mà thân ba ba?" Nhóc hỏi.
Tô Hử hoảng loạn: "Chính là... Giỡn mà thôi, ha hả, chính là vui đùa." Hắn thần kinh cười hai tiếng, ý đồ giảm bớt không khí xấu hổ, tiến đến kéo tay Thẩm Gia Duệ, "Đi thôi, về nhà đi, về nhà đi."
Thẩm Gia Duệ không có cự tuyệt, trước khi rời khỏi gian phô, lại một lần nữa nhìn thoáng qua người kia. Chủ gian phô nhìn dáng Tô Hử rời đi, trong lòng hồi tưởng lại tư vị nụ hôn kia, Thẩm Gia Duệ vừa quay đầu lại, hai tầm mắt liền gặp nhau.
Rất khó nói rõ ràng ánh mắt này như thế nào, cảm xúc bên trong hàm chứa rất phong phú, có vài có thể cảm nhận, bên trong không có cảm xúc chủ đạo, chỉ có này đó: lạnh như băng, phẫn nộ, khinh miệt, căm thù...
Điếm chủ nhịn không được run cả người, lúc này mới kịp phản ứng mình cư nhiên mình bị một thằng nhóc mười hai tuổi dọa. Không khỏi có chút xấu hổ sờ sờ tóc, cố gắng đem vừa rồi nhìn đến hết thảy đều quên, tiếp tục việc buôn bán.
Vào ban đêm, hắn đem nước hoa đã điều hảo cho vào bình, đưa đến tay Thẩm Gia Duệ.
Từ tay Tô Hử Thẩm Gia Duệ có thể thấy bình nước hoa tựa như viên kẹo chocolate nhân rượu bự hơn hai quả táo chút xíu, lập tức lộ ra biểu tình kinh ngạc, nhóc tò mò tiếp nhận nó từ tay Tô Hử, cũng giống như To Hử lần đầu tiên nhìn thấy cái bình này, như vậy, nghiêm nghiêm túc túc quan sát từng chi tiết nhỏ, cuối cùng không phát hiện được điểm nào chê bai.
"Cám ơn ba ba." Thẩm Gia Duệ ngẩng đầu, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Tô Hử, "Một cái bình như này, b aba khẳng định phí rất nhiều tâm tư đi."
Tô Hử cười đến thực vui vẻ: "Đây là bình nước hoa chuyên thuộc đầu tiên của con, như thế nào cũng muốn kĩ càng một ít. Mau ngửi thử xem, có hài lòng hay không!"
Thẩm Gia Duệ vặn mở nắp bình, tiếp nhận giấy thử mà Tô Hử đã chuẩn bị sẵn, nhẹ nhàng phun một ít lên trên, sau đó chậm rãi vẫy trong không khí.
Mùi hoa quả mới mẻ sung túc thủy nhuận, hương cà phê cùng caramel thuần hậu ngọt ngào, mang theo mùi rượu có tính xâm lược mà có chút lười biếng, còn có môt tia ca cao cùng hạnh nhân thoang thoảng, cùng với hương hoa hòe như có như không kéo dài không dứt. Mùi hương tựa như một chiếc bút vẽ, được sử dụng bởi một người tiêu sái phóng khoáng, tùy ý viết viết họa họa, thoạt nhìn chỉ là những đươàng cong hỗn loạn những khối màu sắc chẳng ăn nhập với nhau, nhưng chiếc bút vẫn không ngừng lại, tổ hợp những đường còng cùng khối sắc đó dần ra hình dạng, từ chút từ chút biến hóa ngày càng rõ ràng.
Đây không phải là tác phẩm của lối vẽ tinh xảo tỉ mỉ nghiêm cẩn, phần nhiều là sự thoải mái, thứ này là dành cho Thẩm Gia Duệ, chỉ nhóc mới có thể hiểu, ẩn ý chân chính bên trong: mẫu thân đã qua đời của nhóc.
Thẩm Gia Duệ tiếp tục phe phẩy giấy thử, hít thật sâu mùi hương trong không khí, thẳng đến khi mũi quá mệt mỏi đến không nhận nổi mùi nữa.
Vừa thấy Thẩm Gia Duệ biểu tình, Tô Hử liền biết mình thành công. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve tóc Thẩm Gia Duệ, không tiếng động an ủi nhóc. Rồi sau đó nhóc đem nắp bình đóng lại hảo, ngẩng đầu nhìn cha kế trẻ tuổi, một câu cũng không nói, chỉ là trầm mặc đặt nước hoa xuống, đột ngột lao qua, đem chính mình quăng vào trong ngực của hắn, hai cánh tay gắt gao ôm lấy eo Tô Hử, cái loại lực đạo giống như muốn đem chính mình khảm vào lòng hắn.
Hai người đều không nói gì, chỉ có tiếng quạt xoay vù vù giữa căn phòng yên tĩnh, dần thêm nhiều tiếng hô hấp âm trầm, quá mức vững vàng thâm trầm, giống như kiệt lực khống chế thứ tình cảm gì đó.
Tô Hử nhẹ nhàng vuốt lưng Thẩm Gia Duệ. Giờ phút này hắn thấy được khoảng cách giữa mình và nhóc đã giảm đi không ít, hắn từng cho rằng đó chỉ là bức tường ảo giác, lúc này hắn mới chân chân thật thật xác nhận là có thật, bất quá hiện tại, nó đã tan rã.
Vì Thẩm Gia Duệ chế tác nước hoa chỉ là để luyện tập, nước hoa của Triệu mẫu mới là phần quan trọng.
Tô Hử cùng Triệu mẫu đã ước định thời gian của lần hẹn gặp lần đầu tiên, ngay ngày hôm sau hoàn thành tác phẩm cho Thẩm Gia Duệ, tại văn phòng Triệu mẫu.
Triệu mẫu là một nhà thiết kế quảng cáo, tự mình mở một công ty quảng cáo nhỏ giữa khu trung tâm, công ty tuy không lớn, nhưng nhờ nhân mạch trượng phu rộng lớn, cùng với tài hoa của nàng, thường xuyên nhận không ít đơn hàng lớn, quảng cáo sản phẩm của Khoa học Kỹ thuật Thượng Hoa mấy năm nay đều từ tay Triệu mẫu.
Hai người ở văn phòng ngồi cả buổi chiều, đề tài không chỉ có là nước hoa, chuyện trời nam đất bắc đề cập không ít, chờ đến thời điểm Tô Hử sắp rời đi, chủ đề cùng bước đầu phối phương cũng dần hình thành. Hắn đem lý giải chủ đề ghi lại, nhượng Triệu mẫu xem lại cân nhắc thêm cần điều chỉnh gì nữa hay không, sau lại hẹn lần gặp mặt tiếp theo rồi rời đi.
Bởi Triệu mẫu phải đi công tác Châu Âu, lần gặp mặt tiếp theo là một tháng sau. Mà thừa dịp này, Tô Hử vừa vặn có thể đem thời gian công tác chỉnh sửa lại một chút.
Căn hộ mới Tô Hử mua có ba phòng, trong đó gian phòng nhỏ nhất được hắn trưng dụng làm phòng làm việc.Tuy rằng trước kia là do có không gian tồn tại, hắn căn bản không có dùng qua, trong chỉ có mỗi cái bàn cùng một cái giá, để tượng trưng một ít khí cụ và bình nhỏ đựng hương liệu. Nếu hiện tại đã muốn không tiếp tục ỷ lại vào không gian, hơn nữa công việc định chế nước hoa đã triển khai, giờ đã có tiền để ra ngoài mở phòng làm việc riêng, căn phòng nho nhỏ này sẽ là phòng làm việc của hắn, nói không chừng còn có khách hàng muốn xem xét tình huống trong nhà. Vì khả năng xuất hiện khách nhân, cũng như tạo hoàn cảnh công tác thoải mái cho bản thân, Tô Hử đem toàn bộ phòng làm việc thu thập một phen, rất quyết tâm, mua cho mình cái giá inox mới, dùng để đặt các chai hương liệu.
Định chế nước hoa không giống như những phỏng phẩm lúc trước, phải tăng thêm các hương liệu hợp thành đem đến tài mùi hương phong phú đầy đặn mà khách nhân mong muốn. Tô Hử mua rất nhiều hợp thành hương liệu bỏ vào khố hương liệu chính mình, buổi tối thừa dịp Thẩm Gia Duệ đi ngủ, trộm đem hương liệu mang vào không gian cho vào bình. Cũng cái giá trước bàn công tác trong không gian để không ít chai, hắn không cần phải giải thích với Thẩm Gia Duệ tại sao có nhiều hương liệu như vậy.
Trừ cái này ra, hắn còn phải đi kết thúc sinh ý ở gian phô bên kia. Đối với việc này, chủ gian phô thật không muốn, lượng nước hoa giả tiêu thụ rất tốt, còn thật nhanh trở thành hàng chiêu bài của gian phô, giữa chừng kết thúc như vậy, tương lai mất đi một bút tiền lớn. Hơn nữa, lại càng không thể buông tha Tô Hử. Trong "Cao Phú Soái" thì điếm chủ cũng đạt được hai hạng, suốt ngày luôn vây trong vòng lợi nhuận. To Hử là người khó nhất mà hắn từng truy, đối phương không phải đối với hắn không có hứng thú, lại thủy chung luôn đứng cạnh Lôi trì, một bước cũng chịu đi, mà loại rụt rè này không phải là lạt mềm buộc chặt hay ngượng ngùng hướng nội, bởi hắn thấy tuy tuổi đối phương không lớn, nhưng chuyện tình cảm chắc chắn đã từng trải.
Loại tư thái này, Tô Hử nhượng chủ gian phô đối với mình càng thêm hứng thú,trong khoảng thời gian này hoa đại khí lực theo đuổi y. Nhưng không nghĩ đến vẫn chưa có gì, đối phương lại phải rời khỏi.
"Tiểu Hử, em không thể như vậy." Anh chủ dùng cả thân người cản đường Tô Hử, hạ giọng nói, Thẩm Gia Duệ cũng đi cùng với Tô Hử đến, đang đứng cạnh cái giá khác cách đó không xa đánh giá gian hàng, "Nói đi là đi, thật làm cho người thương tâm."
Tô Hử bất đắc dĩ cười cười: "Lợi nhuận của những bình nước hoa dư lại kia, coi như là quà nhận lỗi đi."
"Đây không phải là chuyện liên quan đến tiền." Hắn điều chỉnh góc độ thân thể một chút, tiếp tục đem Tô Hử vây vào một góc, "Anh nói thẳng đây. Tiểu Hử, anh theo đuổi em lâu như vậy, em không có khả năng không nhìn ra tình cảm mà anh dành cho em, anh cũng không tin là em không có cảm giác. Một khi đã như vậy, chúng ta vì cái gì không thử?"
Tô Hử né tránh tầm mắt của hắn, nhỏ giọng đạo: "Tôi phải đi rồi. Gia Duệ đang chờ tôi."
"Em mới hai mươi hai tuổi, không có khả năng cả đời ở cùng nhi tử?" Hắn đi về phía trước một bước nhỏ, trực tiếp vây y giữa các giá hàng, "Em cũng có nhu cầu, vô luận là thân thể hay là tình cảm. Con em sẽ giải quyết cho em sao."
Nói tới đây, hắn cúi xuống, cái mũi cơ hồ đụng đến mũi y, mieengjphun ra mùi bạc hà thơm ngát: "Anh thích em. Cho anh cơ hội đi." Nói xong, hai tay của hắn đỡ lấy thắt lưng Tô Hử, đùi nhân cơ hội chen vào giữa hai chân y, nhẹ nhàng đè ép.
Tô Hử cơ hồ bị mê hoặc, hơn nửa năm không đi tìm bất cứ ai, đến cả thời gian tự lực cánh sinh cũng không nhiều, lại ở cái tuổi như lang như hổ, bị trêu chọc một chút, liền có chút chịu không nổi.
"Con tôi ở bên ngoài..." Tô Hử hai tay để trên ngực hắn.
"Nó không nhìn thấy..." Chủ gian phô dán sát vào tai y thì thầm, môi theo hai gò má y, nhẹ nhàng đến khóe miệng y, "Anh luôn nghĩ hôn em... Liền thân một chút..."
Tia lý trí cuối cùng của Tô hử cũng không có ý muốn giãy giụa, hắn vừa nói lời "Đừng", đầu lưỡi kia đã trượt vào, chậm rãi bên trong miệng hắn hoạt động.
Trời ạ... Tô Hử thở dài trong lòng. Nam nhân này kỹ thuật hôn tốt không tưởng, nếu không cố kỵ Thẩm Gia Duệ, hắn nhất định cùng người này đi khai phòng.
Ngay tại thời điểm Tô Hử đang do dự có hay không ôm lấy bả vai đối phương, một thanh âm lạnh bang vang lên bên cạnh người họ: "Buông ba ba ra."
Lý trí Tô Hử nháy mắt hoàn toàn quay trở lại, hắn đẩy người đối diện ra, thiếu chút đẩy y ngã ra đất, bối rối đứng nhìn Thẩm Gia Duệ cách hắn không đến một cánh tay.
"Gia Duệ..." Thanh âm Tô Hử run rẩy, trên mặt giả cười còn khó coi hơn so với khóc, "Chờ sốt ruột đúng không, cái kia... Cái kia, chúng ta về nhà."
Thẩm Gia Duệ nhìn nhìn hắn, rồi lại nhìn chủ gian phô, biểu tình ngày càng lạnh băng, như muốn kết thành một tầng sương.
"Chú ấy vì gì mà thân ba ba?" Nhóc hỏi.
Tô Hử hoảng loạn: "Chính là... Giỡn mà thôi, ha hả, chính là vui đùa." Hắn thần kinh cười hai tiếng, ý đồ giảm bớt không khí xấu hổ, tiến đến kéo tay Thẩm Gia Duệ, "Đi thôi, về nhà đi, về nhà đi."
Thẩm Gia Duệ không có cự tuyệt, trước khi rời khỏi gian phô, lại một lần nữa nhìn thoáng qua người kia. Chủ gian phô nhìn dáng Tô Hử rời đi, trong lòng hồi tưởng lại tư vị nụ hôn kia, Thẩm Gia Duệ vừa quay đầu lại, hai tầm mắt liền gặp nhau.
Rất khó nói rõ ràng ánh mắt này như thế nào, cảm xúc bên trong hàm chứa rất phong phú, có vài có thể cảm nhận, bên trong không có cảm xúc chủ đạo, chỉ có này đó: lạnh như băng, phẫn nộ, khinh miệt, căm thù...
Điếm chủ nhịn không được run cả người, lúc này mới kịp phản ứng mình cư nhiên mình bị một thằng nhóc mười hai tuổi dọa. Không khỏi có chút xấu hổ sờ sờ tóc, cố gắng đem vừa rồi nhìn đến hết thảy đều quên, tiếp tục việc buôn bán.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook