Xuyên Thời Không, Là Bạn Hay Đối Thủ
Chương 111: Lựa chọn nào cho họ?

*******

Trong khoảng không âm u vô tận lúc này, một thân ảnh nho nhỏ đang mải miết chạy. Cô thực sự sợ hãi, không biết vì sao sau chuyến chu du nơi địa phủ, cô lại bị kéo đến nơi này. Cô gào thét rất nhiều cái tên thân thương trong đời mình. Nào ba, nào mẹ, nào Trà Ngân, Chí Viễn nhưng không có bất cứ một ai đáp lại, chỉ có tiếng vang của thanh âm phát ra từ chính miệng cô. Giữa lúc thần trí chìm dần vào sợ hãi, cô nghe tiếng nam nhân thầm thì: “Đừng từ bỏ. Cố gắng về đoàn tụ cùng ta”. Thanh âm của người này thật tha thiết, thật tình cảm, giúp cô dần vơi đi bất an, tiếp tục tiến về phía trước. Đôi chân có mỏi cũng mặc kệ, cô quyết đi tìm nơi phát ra thanh âm ấy cho bằng được. Không ngờ, chẳng lâu sau đó, cô đã tìm thấy một tia sáng phía xa xa. Cô dũng cảm bước tiếp, tin rằng nơi cuối con đường, một cuộc sống rực rỡ sắc màu với bao điều thú vị đang chờ đón cô. Ở thời khắc Vân Ngọc đưa tay chạm vào luồng sáng, trước mắt cô bỗng dưng chói lòa. Cơ thể như bị hút vào trong chấm sáng xíu xiu đó.

Khi Vân Ngọc mở mắt ra, trần nhà là vải màn xa hoa, điểm xuyết vài chấm nhỏ li ti như họa tiết hoa cỏ. Cơ thể cô sau mấy ngày không được vận động, cánh tay bây giờ vô lực, muốn chống tay làm điểm tựa ngồi dậy cũng có phần khó khăn. Bất đắc dĩ, cô gái nhỏ gượng xoay người sang một bên muốn tìm tư thế dễ dàng hơn để ngồi dậy. Chỉ là cái cổ vừa nghiêng nhẹ, cô đã nhìn thấy thân ảnh rất quen, đang gục đầu trước giường của cô. Tất cả những hình ảnh tiền kiếp Vân Ngọc từng thấy trong chuyến đi lạ kỳ trước đó, dần hiện ra rõ ràng. Người này… thế mà từng vì mình chịu hai búa của Thiên Lôi, mặc kệ có phải hồn tiêu phách tán. Người này… thế mà nguyện đứng mãi nơi Tam sinh Thạch, từ chối uống Canh Mạnh Bà chỉ mong kiếp sau lưu giữ ký ức sẽ dễ dàng tìm lại cô. Người này… tưởng đã chẳng bao giờ có thể tương ngộ lần nữa, giờ lại đang ở trước mặt mình. Bộ dạng mệt mỏi như vậy, vẫn muốn được kề cạnh bên cô. Cô phải tu mấy kiếp mới có được tình yêu chân thành của chàng ấy?

Trong cơn xúc động và vui mừng ắp đầy, cô gắng hết sức vươn tay đến, khẽ chạm vào mái tóc buông dài đang xõa ngay bên cạnh tóc cô. Tim bỗng trào dâng cảm xúc lạ kỳ không hiểu rõ. Trong tâm trí hiện ra mấy vần thơ:

“Tóc chàng quyện với tóc em

Mối duyên giai ngẫu ta tìm đến nhau

Vượt qua gian khó bể dâu

Bao nhiêu chua chát đớn đau qua rồi.

Hôm nay nhật nguyệt thề bồi

Tiền duyên dang dở đến hồi cam lai”.

Một nụ cười nhẹ nở ra trên chiếc môi xanh xao tái nhợt. Sóng mắt cô gái ngập tràn nhu tình. Lần đầu tiên trong đời cô biết, giữa nam và nữ lại có một cảm xúc ngọt ngào, đậm đà mà ấm áp đến như vậy. Và cũng là lần đầu cô biết, chỉ cần được gọi tên người ấy bằng chất giọng thân thương gần gũi, cũng là một niềm hạnh phúc. “Chí Viễn, thiếp yêu chàng!” - cô gái nhỏ thầm thì như thế bằng chất giọng khàn đặc vì suy kiệt mấy ngày qua.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương