Bốn năm không gặp mặt.

Hơn nữa bốn năm nay Mạc Lệ Phong cũng không về nhà.

Ngày xưa Đại Vũ đi trị thủy tốt xấu gì còn về qua cửa nhà ba lần.

Mà Mạc Lệ Phong vào thành phố làm bác sĩ mà tết âm lịch cũng không về.

Cho nên Giang Tiểu Mãn cũng không xác định mình sẽ đi vào trong thành phố, ở chung với Mạc Lệ Phong.

Trước tiên phải mang tiền về đã.

Huống hồ, gần bốn trăm đồng này vốn thuộc về nguyên chủ và Nguyên Bảo.


“Cô nằm mơ đi!" Mạc Trần thị trong phòng vọt ra.

Đưa tay định tát Giang Tiểu Mãn.

Giang Tiểu Mãn không chỉ không tránh mà còn đi về phía trước một bước: "Bà đánh đi! Đánh mạnh vào! Bà tát tôi một cái, tôi sẽ chết chung với bà.


Thái độ cứng rắn của Giang Tiểu Mãn trấn áp Mạc Trần thị.

Mạc Trần thị và Mạc Linh Chi ghê gớm lắm sao?
Thật ra cũng không đến mức đó.

Hai mẹ con này thật sự ngang ngược hống hách.


Nhưng gặp phải người hơi cường ngạnh một chút bọn họ liền cúi đầu.

“Cô đúng là tiện nhân, tôi biết mấy năm nay cô đều giả vờ giả vịt, cô còn tưởng rằng có thể qua mặt được tôi sao?"
Bảo bà ta đưa tiền cho Giang Tiểu Mãn?
Quả thực là mơ mộng hão huyền!
“Cô tưởng Mạc Viễn Sơn quản chuyện này, cô liền có chỗ dựa vững chắc sao? Tôi nói cho cô biết, chỉ cần tôi muốn, nhà họ Mạc chúng tôi bất kỳ lúc nào cũng có thể bỏ cái loại con dâu bất hiếu như cô! Con trai tôi thiếu gì đàn bà muốn gả, đến lúc đó để xem cái loại đồ cũ như cô thì ai cần!"
Mạc Linh Chi giống như tranh thủ cơ hội tìm cách để mình vào thành phố: "Mẹ, lát nữa mẹ gọi điện thoại cho anh hai, bảo anh hai bỏ cô ta đi!"
Hai mẹ con đấu tranh anh dũng, Mạc Tam Dạng bên cạnh lại tỏ ra bộ không quản được.

Đã sớm nhìn thấu cái nhà này, Giang Tiểu Mãn cười nhẹ: "Bỏ sao? Các ngươi còn tưởng đây là thời phong kiến à? Muốn đuổi tôi đi ra ngoài, để Mạc Lệ Phong về ly hôn với tôi.

Tốt đấy.

Đến lúc đó, tài sản Mạc Lệ Phong đều phải chia cho tôi một nửa, tôi thật sự phải cảm ơn các người, tôi còn muốn trao cờ thưởng cho các người nữa.

"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương