Xuyên Thành Vợ Trước Pháo Hôi Của Nam Chính
-
Chương 36:
Quy đầu bị nhụy hoa cắn gắt gao, mị thịt mút lấy đỉnh mã mắt. Thẩm Giai hít sâu một hơi, cố nén tinh quan.
Hắn nhéo nửa eo lưng lành lặn của nàng: "Cố ý đúng không? Kẹp ta bắn mà nàng còn chưa sướng thì phải làm sao bây giờ?"
Đỗ Yểu Yểu che miệng cười hì hì, hơi nới lỏng thân dưới.
Thẩm Giai rút ra một nửa, lại hung hăng đánh sâu vào, lần thứ hai chạm phải một khối thịt nhô ra trên vách âm đạo, cũng khiến tiếng rên rỉ của người dưới thân biến điệu.
"Nơi này?" Hắn tò mò dùng quy đầu chọc nghiến.
"Đừng…"
Khoái cảm tận trời xông thẳng đỉnh đầu, cao trào vừa bị bỏ dở cũng dồn dập mà tới, Đỗ Yểu Yểu cong lưng…
Điểm G chỉ lớn như hạt đậu tương, lại giấu giữa từng lớp thịt mềm, mặt trên hơi gồ ghề, tựa như tràn đầy nếp uốn.
"Không muốn ta chạm vào?" Thẩm Giai ấn thắt lưng nàng, lại thử nghiền ấn.
Đường đi chợt thắt chặt, dâm thịt trướng lớn, hai tay Đỗ Yểu Yểu bắt lấy chăn đệm, cổ ngẩng thật cao, vừa khóc vừa thở hổn hển: "A… hức… đừng làm chỗ đó…"
"Làm thì thế nào?" Thẩm Giai thấy người nàng phản ứng kịch liệt thì càng nhằm chỗ đó nghiền ấn, trêu chọc: "Sẽ phun nước dâm hay nước tiểu?"
"Hư a…"
Mỗi lần va chạm, hoa tâm đều trào ra một luồng nóng bỏng, nơi sâu trong xoắn ngày càng chặt.
Hắn như bắt được mệnh môn của nàng, tùy tiện cắm là có thể làm cho nàng quân lính tan rã.
"Thẩm Giai, đừng, dừng lại…"
Đỗ Yểu Yểu trợn tròn hai mắt, duỗi chân giãy dụa, bụng run rẩy liên tục, vừa tê dại vừa trướng.
Toàn thân nhẹ bẫng đến gần như không có cảm giác, chỉ có khoái cảm đáng sợ khi hắn đâm vào một chỗ kia khiến nàng như đứng cạnh vách đá sắp bị người đẩy xuống, rơi vào hư không.
Thẩm Giai giam cầm hai tay nàng, dùng tư thế không cho phép kháng cự giáng mạnh vào khối dâm thịt kia, cắm đến mức bụng nhỏ của nàng hơi nhô lên, dâm thủy theo khe hở nơi giao hợp chảy ra ồ ạt.
"Yểu Yểu đừng sợ, hưởng thụ cao trào, đến, ta nhìn nàng!"
Hắn cổ vũ nàng tiếp nhận cực khoái khó có thể thừa nhận, giọng nói dịu dàng, sức lực dưới thân càng tăng mạnh.
"Thẩm Giai… Thẩm Giai... A a a…"
Có thứ gì trong thân thể vỡ òa!
Thể xác và tinh thần nàng như nứt toạc, cảm giác sung sướng vô biên vô hạn từ giữa huyệt chạy ngược tới tứ chi. Nàng bị cuốn vào lốc xoáy cao trào, từng vòng quầng sáng không ngừng loang loáng trước mắt.
Hoàn toàn mất đi tri giác, huyệt nhỏ như bị mở van nước, từng cỗ sóng triều mãnh liệt phun ra.
Thẩm Giai rút dương vật, xoa nhẹ huyệt khẩu, khiến nàng tiết càng thêm vui sướng.
Chờ thế nước hoãn dần, hắn đưa ngón tay vào bên trong, tìm được dâm thịt bắt đầu gãi nhẹ. Nơi đó vốn là bởi vì trướng lớn mà nhô lên, hắn gãi vài cái, móng tay hơi mỏng nhẹ nhàng gạn qua mặt trên, thỉnh thoảng còn dùng lớp chai mỏng trên ngón giữa sát thật mạnh qua.
Thật muốn mệnh mà!
Đỗ Yểu Yểu vừa tiết thân lại bị hắn trêu chọc đến cảm giác cực khoái lại manh nha len lỏi. Nàng cắn tay nức nở, tựa như đau khổ, lại như vui thích: "Đừng... xin chàng..."
Cầu xin vô dụng, hắn dỗ dành: "Lại tiết thêm một lần."
"Không muốn! Không muốn! Đừng mà…"
Lời từ chối còn chưa ra khỏi miệng, hắn đã dùng đầu ngón tay kẹp lấy dâm thịt, hung hăng xoa nắn, đưa ra mệnh lệnh: "Lại tiết thêm một lần!"
"Hu hu... A a a…"
Cuối cùng Đỗ Yểu Yểu đã cảm nhận được cái gọi là điểm G triều xuy trong truyền thuyết. Một sóng chưa qua sóng khác đã tới, huyệt co rút không ngừng, không khống chế được điên cuồng phun nước.
Đầu óc trống rỗng, thần trí mê muội.
Trong lúc nàng phun, hắn vẫn không ngừng dùng ngón tay làm dâm thịt, tiếng nước tí tách, bọt nước văng khắp nơi.
"Ông xã... đủ rồi..." Nàng than thở một tiếng như lạc trong mộng.
Thẩm Giai dừng tay, nhăn chặt mày, không hiểu ‘ông xã’ là gì. Hắn cúi người đè lên nàng, gậy thịt cắm sâu vào hoa tâm đang không ngừng run rẩy.
"Ai là ông xã?" Hắn nghi hoặc.
Hồn vía Đỗ Yểu Yểu quay về vị trí cũ, nghe hắn hỏi vậy mới giật mình nhận ra mình vừa nói gì trong cơn mê loạn.
Chống lại ánh mắt thâm thúy tìm tòi của Thẩm Giai, Đỗ Yểu Yểu hơi lảng tránh, ôm cổ hắn có lệ: "Không có gì, là tiếng địa phương ở quê tổ Thanh Châu, cũng giống như phu quân, tướng công thôi."
"Ồ?" Thẩm Giai giữ thẳng mặt nàng, cười như không cười: "Ta còn tưởng nàng và Tống Hành Giai lại làm ra ám hiệu gì không muốn người biết chứ."
Đỗ Yểu Yểu lập tức nghĩ đến phong thư mình đưa đi kia!
Có phải Thẩm Giai đã đọc qua không?
Nàng lạnh cả sống lưng, lại miễn cưỡng trấn định. Đọc rồi thì thế nào, hắn xem không hiểu, chỉ cần cắn chết không thừa nhận là được, chẳng lẽ hắn còn có thể cường ngạnh ấn chứng cứ ‘gian phu dâm phụ’ lên đầu nàng hay sao?
Đỗ Yểu Yểu cố gắng thản nhiên, thẹn thùng liếc hắn một cái, hôn lên vành tai hắn nói nhỏ: "Ăn ngọc hành của chàng, hưởng cao triều chàng cho, mà chàng lại ở trên giường nhắc tới nam nhân khác với ta..."
Ý tại ngôn ngoại: sát phong cảnh.
Hắn nhéo nửa eo lưng lành lặn của nàng: "Cố ý đúng không? Kẹp ta bắn mà nàng còn chưa sướng thì phải làm sao bây giờ?"
Đỗ Yểu Yểu che miệng cười hì hì, hơi nới lỏng thân dưới.
Thẩm Giai rút ra một nửa, lại hung hăng đánh sâu vào, lần thứ hai chạm phải một khối thịt nhô ra trên vách âm đạo, cũng khiến tiếng rên rỉ của người dưới thân biến điệu.
"Nơi này?" Hắn tò mò dùng quy đầu chọc nghiến.
"Đừng…"
Khoái cảm tận trời xông thẳng đỉnh đầu, cao trào vừa bị bỏ dở cũng dồn dập mà tới, Đỗ Yểu Yểu cong lưng…
Điểm G chỉ lớn như hạt đậu tương, lại giấu giữa từng lớp thịt mềm, mặt trên hơi gồ ghề, tựa như tràn đầy nếp uốn.
"Không muốn ta chạm vào?" Thẩm Giai ấn thắt lưng nàng, lại thử nghiền ấn.
Đường đi chợt thắt chặt, dâm thịt trướng lớn, hai tay Đỗ Yểu Yểu bắt lấy chăn đệm, cổ ngẩng thật cao, vừa khóc vừa thở hổn hển: "A… hức… đừng làm chỗ đó…"
"Làm thì thế nào?" Thẩm Giai thấy người nàng phản ứng kịch liệt thì càng nhằm chỗ đó nghiền ấn, trêu chọc: "Sẽ phun nước dâm hay nước tiểu?"
"Hư a…"
Mỗi lần va chạm, hoa tâm đều trào ra một luồng nóng bỏng, nơi sâu trong xoắn ngày càng chặt.
Hắn như bắt được mệnh môn của nàng, tùy tiện cắm là có thể làm cho nàng quân lính tan rã.
"Thẩm Giai, đừng, dừng lại…"
Đỗ Yểu Yểu trợn tròn hai mắt, duỗi chân giãy dụa, bụng run rẩy liên tục, vừa tê dại vừa trướng.
Toàn thân nhẹ bẫng đến gần như không có cảm giác, chỉ có khoái cảm đáng sợ khi hắn đâm vào một chỗ kia khiến nàng như đứng cạnh vách đá sắp bị người đẩy xuống, rơi vào hư không.
Thẩm Giai giam cầm hai tay nàng, dùng tư thế không cho phép kháng cự giáng mạnh vào khối dâm thịt kia, cắm đến mức bụng nhỏ của nàng hơi nhô lên, dâm thủy theo khe hở nơi giao hợp chảy ra ồ ạt.
"Yểu Yểu đừng sợ, hưởng thụ cao trào, đến, ta nhìn nàng!"
Hắn cổ vũ nàng tiếp nhận cực khoái khó có thể thừa nhận, giọng nói dịu dàng, sức lực dưới thân càng tăng mạnh.
"Thẩm Giai… Thẩm Giai... A a a…"
Có thứ gì trong thân thể vỡ òa!
Thể xác và tinh thần nàng như nứt toạc, cảm giác sung sướng vô biên vô hạn từ giữa huyệt chạy ngược tới tứ chi. Nàng bị cuốn vào lốc xoáy cao trào, từng vòng quầng sáng không ngừng loang loáng trước mắt.
Hoàn toàn mất đi tri giác, huyệt nhỏ như bị mở van nước, từng cỗ sóng triều mãnh liệt phun ra.
Thẩm Giai rút dương vật, xoa nhẹ huyệt khẩu, khiến nàng tiết càng thêm vui sướng.
Chờ thế nước hoãn dần, hắn đưa ngón tay vào bên trong, tìm được dâm thịt bắt đầu gãi nhẹ. Nơi đó vốn là bởi vì trướng lớn mà nhô lên, hắn gãi vài cái, móng tay hơi mỏng nhẹ nhàng gạn qua mặt trên, thỉnh thoảng còn dùng lớp chai mỏng trên ngón giữa sát thật mạnh qua.
Thật muốn mệnh mà!
Đỗ Yểu Yểu vừa tiết thân lại bị hắn trêu chọc đến cảm giác cực khoái lại manh nha len lỏi. Nàng cắn tay nức nở, tựa như đau khổ, lại như vui thích: "Đừng... xin chàng..."
Cầu xin vô dụng, hắn dỗ dành: "Lại tiết thêm một lần."
"Không muốn! Không muốn! Đừng mà…"
Lời từ chối còn chưa ra khỏi miệng, hắn đã dùng đầu ngón tay kẹp lấy dâm thịt, hung hăng xoa nắn, đưa ra mệnh lệnh: "Lại tiết thêm một lần!"
"Hu hu... A a a…"
Cuối cùng Đỗ Yểu Yểu đã cảm nhận được cái gọi là điểm G triều xuy trong truyền thuyết. Một sóng chưa qua sóng khác đã tới, huyệt co rút không ngừng, không khống chế được điên cuồng phun nước.
Đầu óc trống rỗng, thần trí mê muội.
Trong lúc nàng phun, hắn vẫn không ngừng dùng ngón tay làm dâm thịt, tiếng nước tí tách, bọt nước văng khắp nơi.
"Ông xã... đủ rồi..." Nàng than thở một tiếng như lạc trong mộng.
Thẩm Giai dừng tay, nhăn chặt mày, không hiểu ‘ông xã’ là gì. Hắn cúi người đè lên nàng, gậy thịt cắm sâu vào hoa tâm đang không ngừng run rẩy.
"Ai là ông xã?" Hắn nghi hoặc.
Hồn vía Đỗ Yểu Yểu quay về vị trí cũ, nghe hắn hỏi vậy mới giật mình nhận ra mình vừa nói gì trong cơn mê loạn.
Chống lại ánh mắt thâm thúy tìm tòi của Thẩm Giai, Đỗ Yểu Yểu hơi lảng tránh, ôm cổ hắn có lệ: "Không có gì, là tiếng địa phương ở quê tổ Thanh Châu, cũng giống như phu quân, tướng công thôi."
"Ồ?" Thẩm Giai giữ thẳng mặt nàng, cười như không cười: "Ta còn tưởng nàng và Tống Hành Giai lại làm ra ám hiệu gì không muốn người biết chứ."
Đỗ Yểu Yểu lập tức nghĩ đến phong thư mình đưa đi kia!
Có phải Thẩm Giai đã đọc qua không?
Nàng lạnh cả sống lưng, lại miễn cưỡng trấn định. Đọc rồi thì thế nào, hắn xem không hiểu, chỉ cần cắn chết không thừa nhận là được, chẳng lẽ hắn còn có thể cường ngạnh ấn chứng cứ ‘gian phu dâm phụ’ lên đầu nàng hay sao?
Đỗ Yểu Yểu cố gắng thản nhiên, thẹn thùng liếc hắn một cái, hôn lên vành tai hắn nói nhỏ: "Ăn ngọc hành của chàng, hưởng cao triều chàng cho, mà chàng lại ở trên giường nhắc tới nam nhân khác với ta..."
Ý tại ngôn ngoại: sát phong cảnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook