Xuyên Thành Vợ Trước Pháo Hôi Của Nam Chính
-
Chương 24:
Đỗ Yểu Yểu nghiêng đầu trừng Lục Nhân một cái, kiên trì giục Thẩm Giai: "Muốn chàng đi, ta đau sắp chết..."
Nàng ngưỡng mặt, đôi mắt to ngây thơ lại trẻ con chứa đựng hơi nước trong suốt, làm người nhìn chỉ thấy tê dại.
Thẩm Giai lau lệ nơi khóe mắt nàng, thấp giọng nói: "Được rồi, nàng đừng khóc."
Hắn đi ra khỏi cửa, Lục Nhân theo sau.
Ngân Diệp cuống quít tiến đến bên giường chủ tử, nửa quỳ dâng một tách trà nhỏ, ngập ngừng nói: "Phu nhân, nô tỳ thấy ngài không giống trúng độc... Hẳn là đau dạ dày."
Đỗ Yểu Yểu: "?"
Ngân Diệp bổ sung: "Chạng vạng hôm nay nô tỳ đã khuyên ngài rồi, thân mình không tốt không thể ăn nhiều cay như vậy."
Hình như đúng là có chuyện này, Đỗ Yểu Yểu tiếp trà, thả lỏng một hơi.
Lúc ấy nàng một lòng dặn trù phòng làm đồ ăn cay trêu ngươi Thẩm Giai, ai ngờ thân thể chính mình càng quý giá hơn, ăn cái gì không thích hợp đã phát bệnh trước.
Tóm lại không phải bị hạ độc là tốt rồi.
Có lẽ vì đã đọc qua sách nên nàng như chim sợ cành cong. Dù trên giường vui thích triền miên bao nhiêu, đáy lòng nàng lại vẫn phòng hắn, sợ hắn.
Thẩm Giai thấy đại phu tới, sau khi nghe hỏi, bắt mạch thì kết luận không khác Ngân Diệp nói là bao.
Trước kia nguyên chủ thích đẹp như mạng, hàng năm ăn uống điều độ khiến cho cơ thể suy yếu, không thể ăn món ăn cay độc, kích thích. Nếu không sẽ dẫn phát bệnh dạ dày cũ.
Đại phu khai phương thuốc, Ngân Diệp lập tức đi sắc thuốc nóng, Đỗ Yểu Yểu uống hết một bát, cơn đau cũng giảm nhiều.
Phỏng chừng vì muốn nàng ngủ càng thoải mái hơn một chút nên Thẩm Giai chủ động hỗ trợ làm sạch tinh dịch trong huyệt, sau đó thoa thêm thuốc mỡ mát lạnh.
Đỗ Yểu Yểu thấy đối phương rũ mắt thuận theo thì không khỏi chế nhạo: "Nói không chừng trong số này có nhi tử hoặc là nữ nhi tương lai của chàng đó? Chàng lại bắt chúng ra hết rồi."
Thẩm Giai tăng thêm sức lực, ngón tay thoa thuốc dùng sức chọc hoa tâm hai cái: "Dạ dày không đau nữa sao? Bệnh khỏe rồi hả? Cái miệng bên dưới lại có thể rồi?"
"Không..." Đỗ Yểu Yểu bắt tay hắn, tủi thân nói: "Bên trong bị chàng làm sưng lên, vừa chạm vào đã đau."
"Rõ ràng là thích." Thẩm Giai rút tay, một sợi chỉ bạc bị đầu ngón tay kéo ra thật dài.
Đỗ Yểu Yểu nhắm mắt không muốn nhìn.
Thẩm Giai giúp nàng mặc tiết khố, nghiêng người nằm xuống, ngón tay vuốt ve tóc nàng gọi: "Yểu Yểu."
Đỗ Yểu Yểu giả chết.
Lông mi run rẩy lại tiết lộ nàng chưa ngủ.
Thẩm Giai tựa như lẩm bẩm: "Yểu Yểu, mặc kệ ta và Vĩnh Ninh hầu phủ có đối nghịch thế nào, nhưng ta cam đoan chuyện triều đình tranh đấu sẽ không liên lụy tới nàng. Thẩm Giai ta cũng tuyệt đối không vì chuyện này mà xuống tay với nàng."
Đỗ Yểu Yểu nói không nên lời. Người như Thẩm Giai cực kỳ thận trọng, quả thực có thể nhìn ra ý tưởng của nàng thông qua hành vi, cử chỉ bình thường.
Hắn gác một chân lên người nàng, ghé lại gần nói tiếp: "Dù Yểu Yểu muốn chết cũng phải chết dưới thân ta! Bị ta làm sướng chết."
Ngón tay lại không an phận xoa nhẹ cằm nàng.
Đỗ Yểu Yểu không nhịn được phá vỡ, đánh lên mu bàn tay hắn, ra vẻ giận dữ: "Chàng còn ngủ hay không?"
"Ngủ…" Thẩm Giai đáp, lại dặn nàng: "Sau này không cho phép nàng ăn cay nữa."
Đỗ Yểu Yểu không đáp.
Hắn lại xoa ngực nàng: "Nghe chưa?"
"Ừ…" Nàng nho nhỏ đáp một tiếng, mềm giọng ngăn hắn lại: "Đừng sờ..."
Hôm sau, Đỗ Yểu Yểu còn chưa tỉnh ngủ thì bên phía Diệp Oánh đã phái người tới cáo từ.
Đang yên đang lành, sao tiểu thanh mai lại muốn đi rồi?
Đỗ Yểu Yểu khó hiểu, tối qua Thẩm Giai hàn huyên gì với tiểu thanh mai vậy?
Đỗ Yểu Yểu đến sương phòng, lúc này Diệp Oánh đã thu thập tốt bọc hành lý. Thấy nàng đến thì gương mặt lạnh băng tràn đầy mỉa mai.
"Diệp cô nương, ở trong phủ có chỗ nào không thoải mái sao?" Đỗ Yểu Yểu quan tâm: "Cô nương chuẩn bị đi đâu?"
Diệp Oánh không chút nào cảm kích, ngữ khí xa cách: "Kinh Thành lớn thế này luôn có chỗ cho Diệp Oánh dung thân, không nhọc Thẩm phu nhân quan tâm."
Hôm qua còn gọi nàng Đỗ cô nương, sao tự nhiên lại thành Thẩm phu nhân rồi?
Đỗ Yểu Yểu không biết trong lúc đó phát sinh chuyện gì, chỉ tốt bụng khuyên nhủ: "Chuyện bên phía Ngô Hưng còn chưa được giải quyết, Diệp cô nương một người bên ngoài có phần mạo hiểm. Không bằng chờ mọi chuyện đi qua rồi rời đi không muộn."
"Không được, Diệp Oánh sẽ không ở lại trong phủ làm chướng mắt Thẩm phu nhân!"
Đỗ Yểu Yểu giật mình, cũng buồn bực: "Diệp cô nương, có phải giữa chúng ta có hiểu lầm gì không?"
"Hiểu lầm? Đương nhiên là có hiểu lầm!" Diệp Oánh bình tĩnh nhìn nàng chăm chú, cười khẩy nói.
Nàng ngưỡng mặt, đôi mắt to ngây thơ lại trẻ con chứa đựng hơi nước trong suốt, làm người nhìn chỉ thấy tê dại.
Thẩm Giai lau lệ nơi khóe mắt nàng, thấp giọng nói: "Được rồi, nàng đừng khóc."
Hắn đi ra khỏi cửa, Lục Nhân theo sau.
Ngân Diệp cuống quít tiến đến bên giường chủ tử, nửa quỳ dâng một tách trà nhỏ, ngập ngừng nói: "Phu nhân, nô tỳ thấy ngài không giống trúng độc... Hẳn là đau dạ dày."
Đỗ Yểu Yểu: "?"
Ngân Diệp bổ sung: "Chạng vạng hôm nay nô tỳ đã khuyên ngài rồi, thân mình không tốt không thể ăn nhiều cay như vậy."
Hình như đúng là có chuyện này, Đỗ Yểu Yểu tiếp trà, thả lỏng một hơi.
Lúc ấy nàng một lòng dặn trù phòng làm đồ ăn cay trêu ngươi Thẩm Giai, ai ngờ thân thể chính mình càng quý giá hơn, ăn cái gì không thích hợp đã phát bệnh trước.
Tóm lại không phải bị hạ độc là tốt rồi.
Có lẽ vì đã đọc qua sách nên nàng như chim sợ cành cong. Dù trên giường vui thích triền miên bao nhiêu, đáy lòng nàng lại vẫn phòng hắn, sợ hắn.
Thẩm Giai thấy đại phu tới, sau khi nghe hỏi, bắt mạch thì kết luận không khác Ngân Diệp nói là bao.
Trước kia nguyên chủ thích đẹp như mạng, hàng năm ăn uống điều độ khiến cho cơ thể suy yếu, không thể ăn món ăn cay độc, kích thích. Nếu không sẽ dẫn phát bệnh dạ dày cũ.
Đại phu khai phương thuốc, Ngân Diệp lập tức đi sắc thuốc nóng, Đỗ Yểu Yểu uống hết một bát, cơn đau cũng giảm nhiều.
Phỏng chừng vì muốn nàng ngủ càng thoải mái hơn một chút nên Thẩm Giai chủ động hỗ trợ làm sạch tinh dịch trong huyệt, sau đó thoa thêm thuốc mỡ mát lạnh.
Đỗ Yểu Yểu thấy đối phương rũ mắt thuận theo thì không khỏi chế nhạo: "Nói không chừng trong số này có nhi tử hoặc là nữ nhi tương lai của chàng đó? Chàng lại bắt chúng ra hết rồi."
Thẩm Giai tăng thêm sức lực, ngón tay thoa thuốc dùng sức chọc hoa tâm hai cái: "Dạ dày không đau nữa sao? Bệnh khỏe rồi hả? Cái miệng bên dưới lại có thể rồi?"
"Không..." Đỗ Yểu Yểu bắt tay hắn, tủi thân nói: "Bên trong bị chàng làm sưng lên, vừa chạm vào đã đau."
"Rõ ràng là thích." Thẩm Giai rút tay, một sợi chỉ bạc bị đầu ngón tay kéo ra thật dài.
Đỗ Yểu Yểu nhắm mắt không muốn nhìn.
Thẩm Giai giúp nàng mặc tiết khố, nghiêng người nằm xuống, ngón tay vuốt ve tóc nàng gọi: "Yểu Yểu."
Đỗ Yểu Yểu giả chết.
Lông mi run rẩy lại tiết lộ nàng chưa ngủ.
Thẩm Giai tựa như lẩm bẩm: "Yểu Yểu, mặc kệ ta và Vĩnh Ninh hầu phủ có đối nghịch thế nào, nhưng ta cam đoan chuyện triều đình tranh đấu sẽ không liên lụy tới nàng. Thẩm Giai ta cũng tuyệt đối không vì chuyện này mà xuống tay với nàng."
Đỗ Yểu Yểu nói không nên lời. Người như Thẩm Giai cực kỳ thận trọng, quả thực có thể nhìn ra ý tưởng của nàng thông qua hành vi, cử chỉ bình thường.
Hắn gác một chân lên người nàng, ghé lại gần nói tiếp: "Dù Yểu Yểu muốn chết cũng phải chết dưới thân ta! Bị ta làm sướng chết."
Ngón tay lại không an phận xoa nhẹ cằm nàng.
Đỗ Yểu Yểu không nhịn được phá vỡ, đánh lên mu bàn tay hắn, ra vẻ giận dữ: "Chàng còn ngủ hay không?"
"Ngủ…" Thẩm Giai đáp, lại dặn nàng: "Sau này không cho phép nàng ăn cay nữa."
Đỗ Yểu Yểu không đáp.
Hắn lại xoa ngực nàng: "Nghe chưa?"
"Ừ…" Nàng nho nhỏ đáp một tiếng, mềm giọng ngăn hắn lại: "Đừng sờ..."
Hôm sau, Đỗ Yểu Yểu còn chưa tỉnh ngủ thì bên phía Diệp Oánh đã phái người tới cáo từ.
Đang yên đang lành, sao tiểu thanh mai lại muốn đi rồi?
Đỗ Yểu Yểu khó hiểu, tối qua Thẩm Giai hàn huyên gì với tiểu thanh mai vậy?
Đỗ Yểu Yểu đến sương phòng, lúc này Diệp Oánh đã thu thập tốt bọc hành lý. Thấy nàng đến thì gương mặt lạnh băng tràn đầy mỉa mai.
"Diệp cô nương, ở trong phủ có chỗ nào không thoải mái sao?" Đỗ Yểu Yểu quan tâm: "Cô nương chuẩn bị đi đâu?"
Diệp Oánh không chút nào cảm kích, ngữ khí xa cách: "Kinh Thành lớn thế này luôn có chỗ cho Diệp Oánh dung thân, không nhọc Thẩm phu nhân quan tâm."
Hôm qua còn gọi nàng Đỗ cô nương, sao tự nhiên lại thành Thẩm phu nhân rồi?
Đỗ Yểu Yểu không biết trong lúc đó phát sinh chuyện gì, chỉ tốt bụng khuyên nhủ: "Chuyện bên phía Ngô Hưng còn chưa được giải quyết, Diệp cô nương một người bên ngoài có phần mạo hiểm. Không bằng chờ mọi chuyện đi qua rồi rời đi không muộn."
"Không được, Diệp Oánh sẽ không ở lại trong phủ làm chướng mắt Thẩm phu nhân!"
Đỗ Yểu Yểu giật mình, cũng buồn bực: "Diệp cô nương, có phải giữa chúng ta có hiểu lầm gì không?"
"Hiểu lầm? Đương nhiên là có hiểu lầm!" Diệp Oánh bình tĩnh nhìn nàng chăm chú, cười khẩy nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook