Xuyên Thành Vợ Trước Pháo Hôi Của Nam Chính
-
Chương 23:
Thẩm Giai hưởng thụ nàng ân cần hút, cố ý chậm hoãn: "Yểu Yểu lại không được rồi à?"
Tiểu huyệt bắt đầu run rẩy theo quy luật, hắn có thể cảm giác được đây là điềm báo nàng lại sắp tiết thân.
"Không phải không được…" Đỗ Yểu Yểu cắn răng, cố nén cảm giác sung sướng không ngừng dâng thẳng lên đỉnh đầu: "Chàng nhanh lên!"
Thẩm Giai cười: "Vậy Yểu Yểu dùng sức siết đi, mạnh vào. Ta sắp tới rồi."
Đỗ Yểu Yểu thật sự không kiên trì được bao lâu, một lòng chỉ muốn hút bắn hắn, yên tâm cao trào rồi đi ngủ. Có thể do nàng dùng sức quá mạnh, cũng có thể do hắn bất ngờ đẩy mạnh, khoái cảm từ xương cùng lên thẳng lên địa não, hóa thành vô số pháo hoa nổ tung.
Hoa tâm chợt buông lỏng, ào ạt trào ra từng luồng nóng rực.
Thẩm Giai xoa viên đậu phía trước của nàng, nhẹ giọng trêu đùa: "Yểu Yểu thật vô dụng, nói muốn ta nhanh lên, kết quả chính nàng sung sướng trước."
Có xấu hổ hay không!
Đỗ Yểu Yểu nức nở tức giận: "Thẩm Giai, chàng là kẻ lừa đảo!"
Hút lâu vậy hắn cũng không bắn, ngược lại trách nàng vô dụng.
Nàng cao trào, không hút nổi nữa. Lão nương không hầu hạ.
Đỗ Yểu Yểu túm màn gấm nhích về đằng trước, gậy thịt từ huyệt trượt ra ngoài một nửa, đang muốn rút ra toàn bộ lại bị người kéo hai chân đâm thật mạnh vào.
"Đừng cắm, đừng cắm..." Đỗ Yểu Yểu che miệng nức nở cầu xin. Vừa trải qua cực khoái, nàng không chịu nổi kích thích mạnh mẽ như vậy.
Thẩm Giai chờ nàng hơi hoãn lại hăng hái đâm rút hơn trăm lần mới chạm tới cửa tử cung bắn ra dịch nóng.
Ăn quá no, trong huyệt rất trướng. Đỗ Yểu Yểu mềm nhũn thành bãi nước, nằm trên giường không nhúc nhích.
Nàng muốn tắm rửa nhưng Thẩm Giai không cho, giúp nàng lau người rồi dùng gối lót dưới mông nàng.
"Làm gì vậy? Thế này ngủ không thoải mái." Đỗ Yểu Yểu oán giận. Ai muốn hàm chứa tinh dịch người khác ngủ chứ, huống chi đây tư thế thụ thai tiêu chuẩn.
"Không phải nàng nói muốn sinh nhi tử sao?" Thẩm Giai nhắc lại chuyện cũ, ra vẻ hảo tâm: "Chẳng lẽ ta có thể không thỏa mãn nàng?"
"Ta..." Đỗ Yểu Yểu nghẹn lời, ra vẻ nhụt chí hủy hoại bầu không khí: "Chẳng may là nữ nhi thì sao?"
"Nữ nhi cũng tốt." Mặt Thẩm Giai khó được ôn nhu vài phần.
"Có bệnh." Đỗ Yểu Yểu than thở, trong lòng âm thầm trợn trắng mắt.
Sớm biết có hôm nay, lúc trước sao còn làm. Xong việc mới làm Gia Cát Lượng, chỉ biết đánh mã hậu pháo, có tác dụng cái rắm! Cơ thể này vốn không sinh nổi.
Trong khoảnh khắc, nàng thậm chí muốn xé rách mặt với người này. Làm xong rồi mới nghĩ tới bù đắp, nguyên chủ không cần, Đỗ Yểu Yểu nàng càng không cần.
Thẩm Giai ở bên cạnh suy nghĩ nửa ngày, còn nghiêm trang nói: "Ngày mai thỉnh thái y tới xem cho nàng."
"Không cần…" Đỗ Yểu Yểu từ chối: "Ta ghét uống thuốc."
Thẩm Giai giữ thẳng mặt nàng, dỗ dành nói: "Thân thể nàng vốn yếu ớt, điều trị một chút."
Nhiều lời vô ích, trước nay hắn vẫn luôn có chủ ý, Đỗ Yểu Yểu không muốn nói thêm: "Tùy chàng."
Thẩm Giai tắm rửa xong, đêm đó nghỉ tại phòng nàng.
Ngủ tới hơn nửa đêm, Đỗ Yểu Yểu bị một trận co rút đau đớn bừng tỉnh, mặt nàng trắng bệch, mồ hôi lạnh đầm đìa, ôm bụng trái rên rỉ.
"Yểu Yểu, sao vậy?" Thẩm Giai cầm đèn, đỡ nàng dậy.
"Đau..." Cứ như có kim châm đâm vào dạ dày, Đỗ Yểu Yểu nắm chặt áo hắn, nước mắt rơi lã chã.
Thẩm Giai nghĩ đến trúng độc đầu tiên, nhưng trong phủ quản chế sâm nghiêm, không ai dám xuống tay với nàng.
Tim Thẩm Giai thoáng loạn nhịp đập mạnh, lệnh cho hộ vệ đi mời đại phu đến.
"Ta... sẽ không chết chứ?" Đỗ Yểu Yểu khóc thật, không chỉ vì đau mà còn sợ nữa. Trong nguyên tác là xe ngựa nàng rơi xuống vực, xe hủy người vong, chết không toàn thây. Chẳng lẽ nàng xuyên đến còn phải đổi sang cái chết kiểu này?
Đến tận lúc này, ngoại trừ từng đắc tội Thẩm Giai, ai lại muốn nàng chết chứ? Rõ ràng trong huyệt còn chứa tinh dịch ấm áp của hắn, quanh thân lại không nhịn được rét run.
"Ta không muốn chết... Ta còn chưa sinh đứa nhỏ..." Đỗ Yểu Yểu gần như lấy lòng dán lên người hắn, lau nước mắt vào ngực hắn.
"Không đâu!" Thẩm Giai nhận trà nóng Ngân Diệp dâng lên, dỗ dành: "Ngoan, uống nước ấm."
Đỗ Yểu Yểu khóc thút thít, nếm vài ngụm trà ngay trên tay hắn, cơn đau đớn trong dạ dày thoáng được giảm bớt.
Khóe mắt lại nhác thấy Ngân Diệp đang không ngừng nhướng mày nháy mắt, dường như có chuyện muốn nói với nàng.
Đỗ Yểu Yểu sợ chậm trễ đại sự cơ mật gì, vội vàng muốn lừa Thẩm Giai ra ngoài.
Nàng đẩy hắn: "Ta đau, chàng đi xem đại phu tới chưa?"
Lục Nhân hầu cạnh cửa tiếp lời: "Phu nhân, đại phu đang trên đường."
Tiểu huyệt bắt đầu run rẩy theo quy luật, hắn có thể cảm giác được đây là điềm báo nàng lại sắp tiết thân.
"Không phải không được…" Đỗ Yểu Yểu cắn răng, cố nén cảm giác sung sướng không ngừng dâng thẳng lên đỉnh đầu: "Chàng nhanh lên!"
Thẩm Giai cười: "Vậy Yểu Yểu dùng sức siết đi, mạnh vào. Ta sắp tới rồi."
Đỗ Yểu Yểu thật sự không kiên trì được bao lâu, một lòng chỉ muốn hút bắn hắn, yên tâm cao trào rồi đi ngủ. Có thể do nàng dùng sức quá mạnh, cũng có thể do hắn bất ngờ đẩy mạnh, khoái cảm từ xương cùng lên thẳng lên địa não, hóa thành vô số pháo hoa nổ tung.
Hoa tâm chợt buông lỏng, ào ạt trào ra từng luồng nóng rực.
Thẩm Giai xoa viên đậu phía trước của nàng, nhẹ giọng trêu đùa: "Yểu Yểu thật vô dụng, nói muốn ta nhanh lên, kết quả chính nàng sung sướng trước."
Có xấu hổ hay không!
Đỗ Yểu Yểu nức nở tức giận: "Thẩm Giai, chàng là kẻ lừa đảo!"
Hút lâu vậy hắn cũng không bắn, ngược lại trách nàng vô dụng.
Nàng cao trào, không hút nổi nữa. Lão nương không hầu hạ.
Đỗ Yểu Yểu túm màn gấm nhích về đằng trước, gậy thịt từ huyệt trượt ra ngoài một nửa, đang muốn rút ra toàn bộ lại bị người kéo hai chân đâm thật mạnh vào.
"Đừng cắm, đừng cắm..." Đỗ Yểu Yểu che miệng nức nở cầu xin. Vừa trải qua cực khoái, nàng không chịu nổi kích thích mạnh mẽ như vậy.
Thẩm Giai chờ nàng hơi hoãn lại hăng hái đâm rút hơn trăm lần mới chạm tới cửa tử cung bắn ra dịch nóng.
Ăn quá no, trong huyệt rất trướng. Đỗ Yểu Yểu mềm nhũn thành bãi nước, nằm trên giường không nhúc nhích.
Nàng muốn tắm rửa nhưng Thẩm Giai không cho, giúp nàng lau người rồi dùng gối lót dưới mông nàng.
"Làm gì vậy? Thế này ngủ không thoải mái." Đỗ Yểu Yểu oán giận. Ai muốn hàm chứa tinh dịch người khác ngủ chứ, huống chi đây tư thế thụ thai tiêu chuẩn.
"Không phải nàng nói muốn sinh nhi tử sao?" Thẩm Giai nhắc lại chuyện cũ, ra vẻ hảo tâm: "Chẳng lẽ ta có thể không thỏa mãn nàng?"
"Ta..." Đỗ Yểu Yểu nghẹn lời, ra vẻ nhụt chí hủy hoại bầu không khí: "Chẳng may là nữ nhi thì sao?"
"Nữ nhi cũng tốt." Mặt Thẩm Giai khó được ôn nhu vài phần.
"Có bệnh." Đỗ Yểu Yểu than thở, trong lòng âm thầm trợn trắng mắt.
Sớm biết có hôm nay, lúc trước sao còn làm. Xong việc mới làm Gia Cát Lượng, chỉ biết đánh mã hậu pháo, có tác dụng cái rắm! Cơ thể này vốn không sinh nổi.
Trong khoảnh khắc, nàng thậm chí muốn xé rách mặt với người này. Làm xong rồi mới nghĩ tới bù đắp, nguyên chủ không cần, Đỗ Yểu Yểu nàng càng không cần.
Thẩm Giai ở bên cạnh suy nghĩ nửa ngày, còn nghiêm trang nói: "Ngày mai thỉnh thái y tới xem cho nàng."
"Không cần…" Đỗ Yểu Yểu từ chối: "Ta ghét uống thuốc."
Thẩm Giai giữ thẳng mặt nàng, dỗ dành nói: "Thân thể nàng vốn yếu ớt, điều trị một chút."
Nhiều lời vô ích, trước nay hắn vẫn luôn có chủ ý, Đỗ Yểu Yểu không muốn nói thêm: "Tùy chàng."
Thẩm Giai tắm rửa xong, đêm đó nghỉ tại phòng nàng.
Ngủ tới hơn nửa đêm, Đỗ Yểu Yểu bị một trận co rút đau đớn bừng tỉnh, mặt nàng trắng bệch, mồ hôi lạnh đầm đìa, ôm bụng trái rên rỉ.
"Yểu Yểu, sao vậy?" Thẩm Giai cầm đèn, đỡ nàng dậy.
"Đau..." Cứ như có kim châm đâm vào dạ dày, Đỗ Yểu Yểu nắm chặt áo hắn, nước mắt rơi lã chã.
Thẩm Giai nghĩ đến trúng độc đầu tiên, nhưng trong phủ quản chế sâm nghiêm, không ai dám xuống tay với nàng.
Tim Thẩm Giai thoáng loạn nhịp đập mạnh, lệnh cho hộ vệ đi mời đại phu đến.
"Ta... sẽ không chết chứ?" Đỗ Yểu Yểu khóc thật, không chỉ vì đau mà còn sợ nữa. Trong nguyên tác là xe ngựa nàng rơi xuống vực, xe hủy người vong, chết không toàn thây. Chẳng lẽ nàng xuyên đến còn phải đổi sang cái chết kiểu này?
Đến tận lúc này, ngoại trừ từng đắc tội Thẩm Giai, ai lại muốn nàng chết chứ? Rõ ràng trong huyệt còn chứa tinh dịch ấm áp của hắn, quanh thân lại không nhịn được rét run.
"Ta không muốn chết... Ta còn chưa sinh đứa nhỏ..." Đỗ Yểu Yểu gần như lấy lòng dán lên người hắn, lau nước mắt vào ngực hắn.
"Không đâu!" Thẩm Giai nhận trà nóng Ngân Diệp dâng lên, dỗ dành: "Ngoan, uống nước ấm."
Đỗ Yểu Yểu khóc thút thít, nếm vài ngụm trà ngay trên tay hắn, cơn đau đớn trong dạ dày thoáng được giảm bớt.
Khóe mắt lại nhác thấy Ngân Diệp đang không ngừng nhướng mày nháy mắt, dường như có chuyện muốn nói với nàng.
Đỗ Yểu Yểu sợ chậm trễ đại sự cơ mật gì, vội vàng muốn lừa Thẩm Giai ra ngoài.
Nàng đẩy hắn: "Ta đau, chàng đi xem đại phu tới chưa?"
Lục Nhân hầu cạnh cửa tiếp lời: "Phu nhân, đại phu đang trên đường."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook