Hai người không chỉ là phu thê trên danh nghĩa mà còn hành lễ phu thê chi thực. Nữ nhân của mình bị ức hiếp, nam nhân còn có mặt mũi gì sao?

Nàng sẽ không tự kỷ đến mức cho rằng Thẩm Giai đã bắt đầu thích mình. Với hẳn mà nói, tất cả mọi thứ chỉ là việc nhỏ không quan trọng, hắn chỉ đang thực hiện bổn phận và chức trách của người làm phu quân mà thôi.

Nàng cung cấp giá trị sinh lý, hắn dẫn nàng dựa thế lập uy.

Từ lúc Đỗ Yểu Yểu và Thẩm Giai tiến vào ngồi trong sảnh đường đến khi đoạn tiểu nhạc đệm này được giải quyết chỉ tốn một chén trà nhỏ.

Nói nhũ mẫu của hài tử là phụ nhân miệng tiện, ngày thường nói ra nói vào trước mặt Tống Lân, khiến cho hài tử sinh ra hiểu lầm với biểu cô Đỗ Yểu Yểu.

Thẩm Giai cười, từ chối cho ý kiến.

Đỗ Yểu Yểu cũng miễn cưỡng cười cười.

Trẻ con hơn hai tuổi, nếu như không có người dạy, nếu như không được người lớn cho phép thì sao có thể dám vừa đánh vừa mắng khách tới nhà như vậy được?

Tuy rằng từng gặp qua nhưng nàng đã thay đổi dung mạo y phục, sao Tống Lân vừa nhìn đã nhận ra được?

Kẻ xui khiến sau lưng hôm nay là muốn hạ mã uy với nàng nhưng lại không đoán được Thẩm Giai sẽ tới cùng nàng. Hơn nữa hắn còn ở trước mặt người khác còn bảo vệ nàng đến thế.

Tin tức của cô mẫu bên này cũng không linh thông lắm nhỉ? Mà bọn họ cũng đang xem nhẹ sự rộng lượng của Thẩm Giai.

Nguyễn thị nói đã trách phạt nhũ mẫu nên Đỗ Yểu Yểu không muốn truy cứu nhiều thêm. Bản thân nguyên chủ cũng từng có lỗi sai.

Trước mặt Thẩm Giai, Đỗ thị đóng vai cô mẫu tốt, răn dạy Đỗ Yểu Yểu từ nay về sau phải an phận thủ thường, hầu hạ tốt phu quân, sớm ngày sinh hài tử cho Thẩm Giai.



Đỗ Yểu Yểu vào tai trái ra tai phải, nhưng Thẩm Giai nghe tới hài tử thì có hơi thất thần.

Ngồi không đến phát chán, lúc Đỗ Yểu Yểu muốn cáo lui thì lại nghe thấy tỳ nữ đến bẩm: "Phu nhân, Thiếu phu nhân, Thế tử đã trở lại!"

Vài ánh mắt của mọi người trong đường roèn roẹt liếc về phía Đỗ Yểu Yểu.

Đỗ Yểu Yểu: "?"

Đại khái cô mẫu, biểu tẩu và Thẩm Giai đều cho rằng nàng còn ‘tà tâm bất tử’ với biểu ca.

Đặc biệt là Thẩm Giai, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, chỉ kém xuyên thẳng vào tim nàng xem thấu triệt để.

Nguyên chủ si tình, Đỗ Yểu Yểu thì không, nàng quân tử bằng phẳng, tự nhiên hào phóng cười nói: "Vừa lúc ta cũng muốn đích thân nói tạ lỗi với biểu ca vì chuyện hôm đó."

Vừa dứt lời, ngoài cửa xuất hiện một người mặc bạch y, ấm áp như gió. Chờ đến lúc Đỗ Yểu Yểu thấy rõ mặt người tới, tách trà trong tay lập tức rơi xuống đất, một tiếng ‘choang’ vang lên!

Nam tử diện mạo đoan chính, mặt mày ôn hòa, phóng thái thư sinh.

Vấn đề là gương mặt này đã từng được Đỗ Yểu Yểu âm thầm miêu tả trong lòng trăm ngàn lần.

Đỗ Yểu Yểu là đứa nhỏ bị bỏ rơi. Sau khi nàng ra đời, tình cảm của cha mẹ tan vỡ, mỗi người đều tự tổ kiến gia đình lại một lần nữa, ném nàng cho bà nội đã già nuôi nấng.

Nàng sinh ra và lớn lên trong xóm núi nghèo khổ, từ nhỏ cha mẹ bỏ mặc không hỏi, vốn nên học hành qua loa biết chút chữ nghĩa rồi ra ngoài làm công kiếm tiền nuôi sống bản thân và bà nội, nhưng vì thành tích ưu tú được trường học coi trọng, sau đó nhận được giúp đỡ của một chú hảo tâm.



Năm học cấp ba, bà nội bệnh nặng qua đời, cảm xúc của nàng cũng vì thế mà chịu ảnh hưởng, thành tích học tập trượt dốc, chú giới thiệu wechat của con trai cho nàng, dặn nàng có gì không hiểu thì cứ hỏi.

Đối phương từng là trạng nguyên thi vào đại học của thành phố, hiện tại đang học tại một trong những trường đại học trọng điểm trong nước. Hai người thường xuyên qua lại, dần dần quen thuộc, ngoại trừ học tập, hai người cũng sẽ tán gẫu những vấn đề khác.

Ví dụ như sở thích, lý tưởng cuộc đời. Lại ví dụ như… người mình thầm thương.

Trước kỳ thi đại học của Đỗ Yểu Yểu, anh ấy nói: ‘Yểu Yểu, anh chờ em ở đại học Thanh Hoa.’

Đỗ Yểu Yểu liều chết liều sống thi đậu Thanh Hoa, nhưng bản thân lại chưa chờ đến lúc đâm thủng tầng cửa sổ giấy chắn giữa mình và anh trai trạng nguyên đã xuyên đến quyển tiểu thuyết nam chủ này, trở thành thê tử pháo hôi của Thẩm Giai.

Trong sách gặp bạn cố tri, bạn cố tri còn là bạch nguyệt quang trong lòng nguyên chủ. Đỗ Yểu Yểu trăm mối ngổn ngang, lập tức trào ra hai hàng lệ, nhìn chằm chằm Tống Hành Giai không rời mắt.

Tống Hành Giai thấy Đỗ Yểu Yểu nước mắt lưng tròng thì tị hiềm dời tầm mắt, đi đến trước người Đỗ thị, cung kính vái chào: "Mẫu thân."

Lại nói với Nguyễn thị: "Nguyễn nương."

Tiện đà ấp lễ đồng nghiệp với Thẩm Giai: "Thẩm đại nhân."

Cuối cùng không lạnh không nhạt liếc qua Đỗ Yểu Yểu, gật đầu ý bảo: "Yểu biểu muội."

Thân sơ thế nào vừa xem hiểu ngay. Ngôn hành cử chỉ đều tuân theo lễ nghi, cẩn thận quy củ.

Tim Đỗ Yểu Yểu trầm xuống. Biểu ca này chính là cổ nhân, chẳng qua có gương mặt giống với anh ấy mà thôi.

Nàng lại âm thầm hi vọng, có lẽ vì trước mặt người khác nên anh ấy không dám nhận mình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương