Xuyên Thành Vợ Trước Pháo Hôi Của Nam Chính
-
Chương 10:
Đỗ Yểu Yểu bước vào nhìn thấy cảnh này, trong nháy mắt đã hiểu ra, cố ý nói: "Biểu muội nhìn phòng tỷ đẹp không? Ai, đẹp vậy mà biểu ca muội lại không thích, hai năm rồi mà vẫn chưa đến phòng ta."
Phòng ở và thư phòng của Thẩm Giai lấy yên tĩnh, đơn giản và thực dụng làm chủ, chứa nhiều tàng thư và bức họa nổi tiếng. Lâm Thư Uyển là tài nữ, chắc chắn tính cách sẽ có phần giống Thẩm Giai, không thể chấp nhận được phong cách xa xỉ như 'nhà giàu mới nổi' này.
Chỉ vài câu nói ít ỏi đã có thể tìm thấy điểm đồng điệu của hai người đó, nhân tiện nói rõ mấy năm nay Thẩm Giai vẫn luôn trong sạch, quan hệ với thê tử cũng không tốt lắm.
Quả nhiên, mày Lâm Thư Uyên giãn ra, cười nhẹ nói: "Sở thích của biểu tẩu khá dộc đáo."
Quả nhiên là tiểu thư khuê các, tu dưỡng tốt thật.
Đỗ Yểu Yểu ra sức khen ngợi: "Cũng may có biểu muội hiểu ta."
Sau đó nàng kéo Lâm Thư Uyển ngồi xuống, cảm thán nói: "Hôm nay mời biểu muội đến đây thật ra là có chuyện cần nhờ."
"Biểu tẩu cứ nói, Lâm Uyển Thư có thể giúp được hay không phải nghe mới biết." Lâm Uyên Thư nhận tạch trà Ngân Diệp dâng lên, khẽ nhấp một ngụm.
Đỗ Yểu Yểu làm ra vẻ khó xử: "Ài, muội cũng biết, mấy ngày trước ta có uống chút rượu nên làm loạn ở Tống gia, khiến mọi người hiểu lầm quan hệ giữa ta và biểu ca. Mà vừa rồi cha ta lại gửi thử, bảo ta đến Vĩnh Ninh hầu phủ xin lỗi..."
Nàng dừng lại một chút, sau đó nói tiếp: "Tính cách của cô tỷ, chắc muội cũng nghe rồi, thật sự rất khó nói. Haizz, tỷ muốn biểu ca muội đi cùng với tỷ, có thể giúp tỷ nghe mắng ít một chút."
Có Thẩm Giai ở đó, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, Vĩnh Ninh hầu phủ chắc chắn sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.
Lâm Thư Uyển không biểu cảm gì nói: "Sao biểu tẩu không tự nói với biểu ca?"
Nói chuyện với nữ tử cổ đại mệt ghê, đã nói rõ ràng như vậy rồi mà còn phải ngươi một lời, ta một tiếng để dẫn ra.
Đỗ Yểu Yểu suy sụp cúi mặt, nói ra tình hình thực tế: "Quan hệ giữa ta và biểu ca muội cũng không tốt hơn quan hệ giữa ta và cô cô đâu."
Lâm Thư Uyển che miệng cười khẽ: "Biểu tẩu không thử thì sao biết được?"
"Chắc chắn lời tỷ nói sẽ không có tác dụng." Đỗ Yểu Yểu chắc chắn, khẩn cầu nói: "Ta muốn mời biểu muội nói giúp ta thử xem, khuyên nhủ biểu ca muội đi cùng ta đến hầu phủ một chuyến."
Lúc này Lâm Thư Uyển cũng không lập tức đồng ý.
Đỗ Yểu Yểu không ngừng cố gắng: "Hai người bọn ta nhìn nhau không vừa mắt, sống tiếp như vậy cũng không có ý nghĩa gì. Chờ việc này qua đi... Ài, chắc tỷ sẽ tìm cơ hội nào đó nói chuyện hòa ly với biểu ca muội."
Lâm Thư Uyển khách sáo: "Giữa phu thê với nhau cần phải giao lưu và cọ xát nhiều."
Nàng ta nhấp thêm ngụm trà, sau đó đồng ý: "Vậy ta giúp biểu tẩu nói thử xem."
Đỗ Yểu Yểu đạt được ý nguyên, phân phó Ngân Diệp bưng bát canh đã được hâm nóng trong bếp từ sáng tới: "Biểu muội đưa bát canh này qua đó giúp ta luôn nhé."
Nấm tuyết, bách hợp, đậu đỏ và hạt sen được ninh lên tạo thành một bát canh thơm ngon. Thẩm Giai liếc mắt nhìn qua rồi hỏi: "Biểu muội có chuyện gì sao?"
Hôm nay Thẩm Giai hưu mộc* cho nên Đỗ Yểu Yểu tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, mời Lâm Thư Uyển đến phủ.
*Hưu mộc: Theo tục lệ ngày xưa, làm quan cứ mười ngày được nghỉ một ngày để tắm gội, cho nên hiện tại coi hưu mộc như ngày nghỉ có phép.
Lâm Thư Uyển nói: "Là Yểu Yểu mời muội đến nhờ huynh đi cùng tỷ ấy đến Vĩnh Ninh hầu phủ. Bên nhà mẹ đẻ tỷ ấy thúc giục tỷ ấy đến tận nhà để xin lỗi."
Tuy lời nói không rõ ràng lắm nhưng Thẩm Giai vẫn hiểu được. Đỗ Yểu Yểu câu dẫn biểu ca Tống Hành Giai, với tính cách tính toán chi li của cô cô Đỗ thị nhà nàng thì sao có thể cứ để yên như vậy được.
"Muốn nhờ người khác giúp đỡ thì sao nàng ấy không tự đến đây?" Thẩm Giai hỏi ngược lại.
Ngữ khí rất đương nhiên khiến Lâm Thư Uyển nhất thời không biết nói gì.
Có lẽ là do mấy hôm trước hắn làm tiểu quan kia hộc máu dọa sợ nàng rồi. Thẩm Giai cảm thấy có chút phiền não: "Muội nói với nàng ấy, tự nàng ấy đến đây đi."
"Được." Lâm Thư Uyển nhận ra Thẩm Giai đang không kiên nhẫn.
"Còn nữa, chuyện của ta với nàng ấy, muội đừng quản nhiều." Thẩm Giai nhanh chóng bổ sung.
Ngực Lâm Thư Tuyết nhói lên. Mới mấy ngày không thấy, biểu ca đã không còn chát ghét Đỗ Yểu Yểu như trước.
"Vậy nếu như không còn chuyện gì nữa thì muội đi trước."
"Ừm." Thẩm Giai cũng không giữ lại.
...
Đỗ Yểu Yểu vủi vẻ chờ đợi tin vui của Lâm Thư Uyển, kết quả lại chờ được tin biểu muội không từ mà biệt.
"Lúc biểu tiểu thư rời khỏi thư phòng của đại nhân, sắc mặt không được tốt cho lắm. Đi thẳng ra ngoài lên xe ngựa hồi phủ." Ngân Diệp bẩm báo.
Phòng ở và thư phòng của Thẩm Giai lấy yên tĩnh, đơn giản và thực dụng làm chủ, chứa nhiều tàng thư và bức họa nổi tiếng. Lâm Thư Uyển là tài nữ, chắc chắn tính cách sẽ có phần giống Thẩm Giai, không thể chấp nhận được phong cách xa xỉ như 'nhà giàu mới nổi' này.
Chỉ vài câu nói ít ỏi đã có thể tìm thấy điểm đồng điệu của hai người đó, nhân tiện nói rõ mấy năm nay Thẩm Giai vẫn luôn trong sạch, quan hệ với thê tử cũng không tốt lắm.
Quả nhiên, mày Lâm Thư Uyên giãn ra, cười nhẹ nói: "Sở thích của biểu tẩu khá dộc đáo."
Quả nhiên là tiểu thư khuê các, tu dưỡng tốt thật.
Đỗ Yểu Yểu ra sức khen ngợi: "Cũng may có biểu muội hiểu ta."
Sau đó nàng kéo Lâm Thư Uyển ngồi xuống, cảm thán nói: "Hôm nay mời biểu muội đến đây thật ra là có chuyện cần nhờ."
"Biểu tẩu cứ nói, Lâm Uyển Thư có thể giúp được hay không phải nghe mới biết." Lâm Uyên Thư nhận tạch trà Ngân Diệp dâng lên, khẽ nhấp một ngụm.
Đỗ Yểu Yểu làm ra vẻ khó xử: "Ài, muội cũng biết, mấy ngày trước ta có uống chút rượu nên làm loạn ở Tống gia, khiến mọi người hiểu lầm quan hệ giữa ta và biểu ca. Mà vừa rồi cha ta lại gửi thử, bảo ta đến Vĩnh Ninh hầu phủ xin lỗi..."
Nàng dừng lại một chút, sau đó nói tiếp: "Tính cách của cô tỷ, chắc muội cũng nghe rồi, thật sự rất khó nói. Haizz, tỷ muốn biểu ca muội đi cùng với tỷ, có thể giúp tỷ nghe mắng ít một chút."
Có Thẩm Giai ở đó, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, Vĩnh Ninh hầu phủ chắc chắn sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.
Lâm Thư Uyển không biểu cảm gì nói: "Sao biểu tẩu không tự nói với biểu ca?"
Nói chuyện với nữ tử cổ đại mệt ghê, đã nói rõ ràng như vậy rồi mà còn phải ngươi một lời, ta một tiếng để dẫn ra.
Đỗ Yểu Yểu suy sụp cúi mặt, nói ra tình hình thực tế: "Quan hệ giữa ta và biểu ca muội cũng không tốt hơn quan hệ giữa ta và cô cô đâu."
Lâm Thư Uyển che miệng cười khẽ: "Biểu tẩu không thử thì sao biết được?"
"Chắc chắn lời tỷ nói sẽ không có tác dụng." Đỗ Yểu Yểu chắc chắn, khẩn cầu nói: "Ta muốn mời biểu muội nói giúp ta thử xem, khuyên nhủ biểu ca muội đi cùng ta đến hầu phủ một chuyến."
Lúc này Lâm Thư Uyển cũng không lập tức đồng ý.
Đỗ Yểu Yểu không ngừng cố gắng: "Hai người bọn ta nhìn nhau không vừa mắt, sống tiếp như vậy cũng không có ý nghĩa gì. Chờ việc này qua đi... Ài, chắc tỷ sẽ tìm cơ hội nào đó nói chuyện hòa ly với biểu ca muội."
Lâm Thư Uyển khách sáo: "Giữa phu thê với nhau cần phải giao lưu và cọ xát nhiều."
Nàng ta nhấp thêm ngụm trà, sau đó đồng ý: "Vậy ta giúp biểu tẩu nói thử xem."
Đỗ Yểu Yểu đạt được ý nguyên, phân phó Ngân Diệp bưng bát canh đã được hâm nóng trong bếp từ sáng tới: "Biểu muội đưa bát canh này qua đó giúp ta luôn nhé."
Nấm tuyết, bách hợp, đậu đỏ và hạt sen được ninh lên tạo thành một bát canh thơm ngon. Thẩm Giai liếc mắt nhìn qua rồi hỏi: "Biểu muội có chuyện gì sao?"
Hôm nay Thẩm Giai hưu mộc* cho nên Đỗ Yểu Yểu tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, mời Lâm Thư Uyển đến phủ.
*Hưu mộc: Theo tục lệ ngày xưa, làm quan cứ mười ngày được nghỉ một ngày để tắm gội, cho nên hiện tại coi hưu mộc như ngày nghỉ có phép.
Lâm Thư Uyển nói: "Là Yểu Yểu mời muội đến nhờ huynh đi cùng tỷ ấy đến Vĩnh Ninh hầu phủ. Bên nhà mẹ đẻ tỷ ấy thúc giục tỷ ấy đến tận nhà để xin lỗi."
Tuy lời nói không rõ ràng lắm nhưng Thẩm Giai vẫn hiểu được. Đỗ Yểu Yểu câu dẫn biểu ca Tống Hành Giai, với tính cách tính toán chi li của cô cô Đỗ thị nhà nàng thì sao có thể cứ để yên như vậy được.
"Muốn nhờ người khác giúp đỡ thì sao nàng ấy không tự đến đây?" Thẩm Giai hỏi ngược lại.
Ngữ khí rất đương nhiên khiến Lâm Thư Uyển nhất thời không biết nói gì.
Có lẽ là do mấy hôm trước hắn làm tiểu quan kia hộc máu dọa sợ nàng rồi. Thẩm Giai cảm thấy có chút phiền não: "Muội nói với nàng ấy, tự nàng ấy đến đây đi."
"Được." Lâm Thư Uyển nhận ra Thẩm Giai đang không kiên nhẫn.
"Còn nữa, chuyện của ta với nàng ấy, muội đừng quản nhiều." Thẩm Giai nhanh chóng bổ sung.
Ngực Lâm Thư Tuyết nhói lên. Mới mấy ngày không thấy, biểu ca đã không còn chát ghét Đỗ Yểu Yểu như trước.
"Vậy nếu như không còn chuyện gì nữa thì muội đi trước."
"Ừm." Thẩm Giai cũng không giữ lại.
...
Đỗ Yểu Yểu vủi vẻ chờ đợi tin vui của Lâm Thư Uyển, kết quả lại chờ được tin biểu muội không từ mà biệt.
"Lúc biểu tiểu thư rời khỏi thư phòng của đại nhân, sắc mặt không được tốt cho lắm. Đi thẳng ra ngoài lên xe ngựa hồi phủ." Ngân Diệp bẩm báo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook