"Không đúng, nếu Khâu Diệc Phong và Giang Vũ Nghênh cùng là bạn học của em gái anh, lẽ nào anh chưa từng trực tiếp hỏi Khâu Diệc Phong sao? Theo tôi được biết, anh và anh ta quen biết nhau cũng gần hai năm rồi mà?"
Diêu Hi gật đầu: "Đúng vậy, hai năm.

Sau khi về nước, anh vẫn luôn tìm kiếm tất cả bạn học của em gái.

Lúc tìm được Khâu Diệc Phong, vừa vặn là hai năm trước.

Khâu Diệc Phong lúc đó sống không được tốt, anh giúp cậu ta trả tiền nhà tiền điện nước, mời cậu ta ăn cơm, còn cho cậu ta mượn ba ngàn tệ đề phòng trường hợp khẩn cấp."
"Hôm đó mời cậu ta đi ăn, anh liền hỏi chuyện của em gái, cậu ta nói cậu ta tuy là bạn cùng lớp với em gái nhưng không quá thân.

Em gái anh trong trường không có bạn bè, điều kiện gia đình em ấy tốt, cả ngày có tài xế đưa đón cho nên cũng không tiếp xúc quá nhiều với bạn trong lớp.

Khâu Diệc Phong còn nói, lúc cậu ta đi học, ngoài Giang Vũ Nghênh khá thân thiết ra, những nữ sinh khác cậu ta còn không thèm liếc mắt."
Dư Hoàn nhíu chặt mày, cô quay đầu nhích sát lại gần Diêu Hi hỏi: "Lúc anh ta nói điều này, có biết anh là anh trai của em gái không?"
Dư Hoàn xoay đầu sang nhìn Diêu Hi, mặt dán vào anh rất gần.
Lông mi của cô rất dài, đôi mắt như làn thu thủy, khi nhìn chằm chằm vào Diêu Hi luôn khiến anh phải lóa mắt.
"Em gái anh tên là Diêu Điềm, Điềm Hi nghĩa là an lạc chi ý.

Chỉ tiếc là thật xin lỗi em ấy, không thể chăm sóc cho em ấy tốt hơn."
"Khâu Diệc Phong tất nhiên biết anh là anh trai của Diêu Điềm, lần gặp mặt đầu tiên anh đã tự khai thân phận.

Lúc đầu, khi Khâu Nhạc muốn anh giúp đỡ cậu ta, anh cũng nghĩ cậu ta nhỏ hơn em gái anh hai khóa, lại là em trai của Khâu Diệc Phong, có khả năng sẽ biết chút ít nội tình, tiếc là Khâu Nhạc cái gì cũng không biết!"
Khi nhắc đến em gái, Diêu Hi luôn rất thương tâm, anh một bên ôm chặt lấy Dư Hoàn, một bên nhìn ra cảnh đêm lờ mờ bên ngoài cửa sổ, cảm khái: "Những năm nay anh không ngừng điều tra chuyện này, tiếc là đến nay vẫn chưa có kết quả.

Lớp học của em gái năm đó có 58 người, anh đã điều tra 55 người, còn 3 người tìm không được.

Nếu đã tra xong cả lớp rồi, anh còn phải điều tra cả bạn cùng trường của em ấy, nếu cứ tra như vậy chẳng khác gì mò kim đáy biển! Có điều, anh sẽ không từ bỏ đâu."
Tuy rằng hiện giờ Diêu Hi chưa tra ra, nhưng Dư Hoàn dám khẳng định, chuyện này chắc chắn có liên quan đến Giang Vũ Nghênh và Khâu Diệc Phong.
Vì thế, Dư Hoàn trực tiếp nhắc nhở anh: "Anh nói anh đã điều tra 55 người, Giang Vũ Nghênh anh đã điều tra chưa?"

Diêu Hi dừng một chút, gật đầu: "Xem như là rồi đi, Giang Vũ Nghênh ra mắt chưa lâu, vai diễn đầu tiên là vai nữ phản diện của một bộ phim cuối năm ngoái.

Bởi vì kĩ thuật diễn nổi bật nên được khán giả nhớ đến, cho nên trực tiếp kí hợp đồng với công ty lớn.

Sau đó đầu năm nay Khâu Diệc Phong liên lạc được với cô ta, Tết Âm Lịch vừa qua hai người bọn họ liền ở bên nhau."
Khi nói đến đây, Diêu Hi còn cố ý quan sát biểu cảm của Dư Hoàn, thấy cô không có phản ứng gì đặc biệt mới tiếp tục nói: "Sau đó thì, Khâu Diệc Phong dẫn Giang Vũ Nghênh đến cho anh xem.

Hôm đó anh hỏi cô ta chuyện của Diêu Điềm, cô ta nói cô ta không nhớ rõ."
Dư Hoàn cảm thấy không thích hợp, bèn trực tiếp ngoảnh đầu hỏi: "Không nhớ rõ? Anh tin sao? Một bạn học cùng lớp tự sát, nếu là bạn học của tôi, chắc cả đời tôi cũng không quên được mất, cô ta vậy mà không nhớ rõ."
Diêu Hi đột nhiên nhíu chặt mày, không hé răng.
Xét thấy mối quan hệ này của Dư Hoàn cùng Khâu Diệc Phong và Giang Vũ Nghênh, trước mắt cũng không có chứng cứ, nếu như cô vội vàng để Diêu Hi đi đối phó với Giang Vũ Nghênh, ngược lại có vẻ như cô đang cố tình.
Suy cho cùng đứng ở góc độ của Diêu Hi, Giang Vũ Nghênh chính là tình địch của Dư Hoàn.
Dựa theo sự phát triển của cốt truyện, sớm muộn gì Diêu Hi cũng biết được chân tướng.
Vì thế, Dư Hoàn chỉ là thở dài: "Tôi cảm thấy, trước tiên anh có thế xuống tay điều tra từ chỗ Giang Vũ Nghênh, cô ta không thể nào mà không nhớ rõ.

Tôi nói anh nghe, đừng nói là bạn cùng lớp, cho dù trường tôi có một nữ sinh nhảy lầu tự vẫn tôi đều không thể nào quên được."
Diêu Hi gật đầu: "Được, đợi xử lý xong chuyện của Ôn Hoa Luân, anh sẽ lại điều tra Giang Vũ Nghênh."
Lúc Diêu Hi đang ngây người, Dư Hoàn tránh thoát ra khỏi lồng ngực anh.
Thực ra Dư Hoàn vốn muốn xuống giường đi vệ sinh, ai ngờ Diêu Hi nhanh tay lẹ mắt đem cô túm lại.
"Em muốn đi đâu! Em đừng đi!" Diêu Hi lại trở về vẻ mặt ủy khuất.
"Bà đây muốn đi vệ sinh! Anh mau buông tôi ra!"
Bây giờ vai ác trong mắt Dư Hoàn không còn đáng sợ như vậy nữa.

Cho nên khi Dư Hoàn đối mặt với anh, cũng ít đi sự sợ hãi lúc ban đầu.
"Ờ ờ, vậy em đi đi!" Diêu Hi nhanh chóng buông cô ra.
Đợi đến khi Dư Hoàn vội vã chạy vào toilet, cô phát hiện Diêu Hi cũng xuống giường, lén lút đi theo cô.
Dư Hoàn đem cửa khóa trái lại, hung ác hét lên một tiếng: "Tôi cảnh cáo anh, tôi lại phát hiện anh nhìn lén nữa, tôi chọc mù mắt anh luôn đấy!"
Diêu Hi bị dọa đến mức rùng mình: "Không không không, không nhìn lén nữa."
Cùng lắm thì sau này anh quang minh chính đại xem!

Sau khi Dư Hoàn ra khỏi nhà vệ sinh nằm trở lại trên giường, Diêu Hi phát hiện, những ngày tháng giả mù trước đây, mới là những tháng ngày tươi đẹp nhất.
Bời vì Dư Hoàn không chịu ôm anh nữa, càng không chịu để anh ôm!
Không những không cho ôm, còn đặc biệt để một cái gối ở giữa giường, không cho phép Diêu Hi vượt rào.
Diêu Hi có khóc có la cầu xin Dư Hoàn tha thứ, nhưng cô đã hạ quyết tâm muốn cùng anh chia ranh giới, dưới sự bất lực, Diêu Hi chỉ đành ngửa đầu nhìn trần nhà.
Trong lòng yên lặng nghĩ, cùng lắm nhân lúc cô ngủ lại len lén bỏ gối đi.
- -
Sáng sớm hôm sau, Diêu Hi là người đầu tiên từ trong mộng tỉnh lại, trước tiên anh nhìn thoáng qua cái gối bị ném dưới đất, sau đó nhanh chóng nhặt lên đặt vào chỗ cũ.
Sau khi để gối về vị trí cũ, Diêu Hi lại nhìn thoáng qua thời gian, mới 5 giờ.
Diêu Hi nghĩ nghĩ, liền nhẹ tay nhẹ chân nhấc người dậy, vào bếp chuẩn bị làm bữa sáng cho bà xã.
Cháo ngô cộng với chút rau trộn, chiên thêm mấy cái bánh rán nhân hẹ, còn cố ý nướng cả mấy cái bánh rán hành.
Thực ra Diêu Hi thích xuống bếp, thỉnh thoảng rảnh rỗi, anh thường sẽ tự mình động tay nấu ăn.
Chỉ là sau khi giả mù, anh liền hoàn toàn rảnh rỗi, khoảng thời gian đó ăn quá nhiều đồ ăn sáng bên ngoài, thực lòng anh cảm thấy chẳng có khẩu vị.
Dư Hoàn lại không nghĩ như thế, sau khi cô thức dậy, trông thấy một bàn đầy ắp thức ăn sáng, trong tiềm thức cho rằng đây chính là do Diêu Hi muốn bù đắp sai lầm, cố tình lấy lòng cô.
Quả nhiên, khi Dư Hoàn rửa mặt xong, Diêu Hi đã đứng ngay cạnh bàn chờ phục vụ.
"Bà xã, em muốn ăn cháo hay là uống sữa?"
Cái kiểu ân cần niềm nở này, làm Dư Hoàn rất hưởng thụ.
Dù sao trước đây, Dư Hoàn cũng phục vụ anh y đúc.

Sáng sớm thức dậy đã hỏi, ông xã hôm nay anh muốn ăn cháo hay uống sữa bò...
Đúng là thời thế đổi thay!
"Ăn cháo đi!" Dư Hoàn nhàn nhạt nói.
Diêu Hi mau chóng bưng phần cháo còn thừa đến trước mặt Dư Hoàn: "Bà xã em nếm thử xem thế nào, 5 giờ anh đã dậy làm bữa sáng rồi.
Nghe thấy lời này, Dư Hoàn hơi nhướng mày, hỏi: "Dậy sớm như vậy làm gì?"
Diêu Hi cười một tiếng: "Món cháo ngô này phải vừa để ý vừa nấu thì mới ngon, mới sánh lại.

Thế nào? Ngon phải không."
Dư Hoàn gật đầu: "Ừm, tay nghề không tồi đâu."

Diêu Hi nhanh chóng nịnh hót: "Bà xã thích là tốt, vậy lúc nào anh có thời gian sẽ làm cho bà xã ăn."
Sau khi Dư Hoàn ăn xong một cái bánh, mới ngẩng đầu nhìn Diêu Hi hỏi: "Mắt anh khỏi rồi, không gấp rút quay về làm việc sao?"
Diêu Hi vốn định buột miệng thốt ra, anh vẫn luôn không để lỡ công việc.
Nhưng vừa nghĩ đến đầu óc thông minh của Dư Hoàn, anh cảm thấy không thể để Dư Hoàn biết từ lúc bắt đầu anh đã giả vờ, cho nên chỉ cười một tiếng: "Không sao, Hoa Trọng bên kia có Na Tân đang trông chừng, thời cơ sắp tới rồi, qua một khoảng thời gian nữa anh sẽ quay về chủ trì đại cục.

Bà xã, em tin anh nhất định sẽ giành lại Hoa Trọng TV sao?"
Dư Hoàn qua quýt gật đầu: "Ừm, tin chứ, anh giỏi vậy mà."
Diêu Hi sửng sốt: "Em tin thật sao? Anh thấy biểu cảm của em không giống vậy."
Lúc này Dư Hoàn mới lại lần nữa đối diện với anh, gật đầu thật mạnh: "Tôi nói là tôi tin, anh biết nhìn xa trông rộng như thế, Ôn Hoa Luân có thể chơi lại anh sao?"
Diêu Hi lại thẹn thùng cười một tiếng: "Em xem, anh cảm thấy hai chúng ta rất xứng đôi, vẫn là em hiểu anh.

Em yên tâm được rồi, anh nhất định sẽ lấy lại Hoa Trọng TV.

Đến lúc đó, bà xã chính là bà chủ của Hoa Trọng TV, trong giới ai cũng không dám ức hiếp em."
Dư Hoàn đã ăn no, cô vừa cầm khăn giấy lau miệng, vừa cười tủm tỉm nhìn Diêu Hi: "Thực ra bây giờ cũng không có ai dám bắt nạt tôi."
Diêu Hi cắn môi dưới, gật đầu: "Đúng đúng, bà xã nói gì cũng đúng.

Vậy bà xã có thể tha thứ cho anh không?"
"Xem anh biểu hiện như thế nào đi." Dư Hoàn rũ mắt ngạo kiều đáp.
Diêu Hi nhanh lẹ biểu đạt lòng thành: "Bà xã, anh nhất định sẽ biểu hiện thật tốt, ngày nào anh cũng sẽ làm bữa sáng cho em.

Sau này buổi tối khi em quay phim về, anh mát xa cho em.

Anh không thể để bà xã của anh vất vả như thế được.

Bà xã, đợi bộ phim này của em quay xong rồi, chúng ta phải chọn kịch bản cho kĩ, chọn bộ nào mà không mệt."
Trạng thái bây giờ của Diêu Hi, cứ khiến Dư Hoàn cảm thấy không chân thực.
Cô vội vàng xua tay: "Tôi nhận kịch bản nào không cần anh quản.

Anh lo cho công việc của anh đi.

Bộ phim này của tôi còn nửa tháng nữa là quay xong rồi.

Nếu như công việc của anh bận, anh cũng không cần ngày nào cũng ở đây canh chừng tôi.


Anh có thể quay về thành phố B cầm quyền công ty."
Diêu Hi nuốt một ngụm nước bọt, căng thẳng hỏi: "Bà xã, em còn giận anh sao? Em đừng đuổi anh đi."
"Anh đã nói chuyện mắt anh khỏi không thể tùy tiện nói cho em biết mà.

Em xem, mắt anh vừa tốt lên, ngay cả cửa nhà em cũng không cho anh vào."
Dư Hoàn vừa sắp xếp túi, vừa thở dài: "Tôi không phải có ý kia, tôi chỉ lo anh bận."
"Anh không bận!" Diêu Hi mau chóng phản bác.
Dư Hoàn bất lực: "Được rồi, vậy tùy anh."
Dư Hoàn thấy cũng sắp đến giờ, liền vội vàng cầm theo túi xách đi đến đoàn làm phim.
Đợi đến sau khi Dư Hoàn rời đi, Diêu Hi mới thở ra một hơi.
Bất kể nói thế nào, Dư Hoàn không ép anh rời đi là được.
Anh sợ Dư Hoàn nhất thời tức giận, bắt anh rời khỏi nhà cô, sau đó quay phim xong nếu như cô lại không trở về căn nhà kia của anh ở thành phố B, vậy chẳng phải chả khác gì ở riêng sao.
Lúc Diêu Hi đem chuyện này kể cho Na Tân, Na Tân còn nói móc Diêu Hi một hồi.
Na Tân đã sớm muốn anh nói thật với Dư Hoàn, Diêu Hi liền sống chết không nói.

Na Tân cảm thấy, lúc này bất kể Diêu Hi nhận được sự đối xử như thế nào, đó đều chính là do anh tự tìm.
Khi trước, chuyện đối đãi với Dư Hoàn, Diêu Hi trước nay luôn có chủ ý của riêng mình.

Na Tân nói gì anh cũng không nghe.
Lúc này, Diêu Hi cho rằng, có lẽ anh nên nghiêm túc tiếp thu ý kiến của Na Tân.
Cho nên lần này, Diêu Hi trực tiếp để Na Tân đưa ra chủ ý.
"Tôi nói cậu nghe, hiện giờ tuy rằng bà xã không đuổi tôi đi, nhưng rõ ràng tôi cảm thấy cô ấy rất tức giận, sắp bùng nổ rồi.

Cậu nói tôi nghe xem nên dỗ cô ấy thế nào, cô ấy mới đối xử với tôi như trước?"
Na Tân ở đầu dây bên kia cũng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cho ra một kết luận: "Dùng tình yêu cảm hóa cô ấy, cô ấy nói một anh tuyệt đối không nói hai.

Cô ấy muốn gì, anh nhanh chóng thỏa mãn.

Cô ấy thích cơm anh làm, tốt nhất ngày nào anh cũng nấu.

Tôi nghe nói, phụ nữ đều thích trang sức và túi xách, phu nhân từ trước đến nay không thiếu tiền, trang sức và túi xách bình thường nhất định không thể khiến cô ấy thoả mãn, Diêu tổng, anh mau chóng cho người đi đặt làm, tốt nhất đều nên là phiên bản giới hạn!".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương