Tuy rằng sắc trời vừa mới tối xuống, nhưng mà thời gian này thì phần lớn người trong thôn cũng đã đóng cửa đi ngủ rồi.

Chu thị nhỏ giọng nói: “Thẩm muội tử, vừa rồi phu quân của ngươi ngã xuống cửa, lúc ta đi ra cửa nhìn thấy, không biết đã xảy ra chuyện gì”

Sắc mặt của Thẩm Nguyệt Dao thay đổi, vội nói:
“Cảm ơn Chu đại tỷ, ta lập tức đi qua đó nhìn xem”

Thẩm Nguyệt Dao vội vàng đi tới cửa nhà của Chu thị, liền nhìn thấy Tô Tuyết Y nằm bất tỉnh trên mặt đất.

Thẩm Nguyệt Dao đi tới bắt mạch cho Tô Tuyết Y.

Sau khi bắt mạch xong, sắc mặt của Thẩm Nguyệt Dao liền đông lạnh.


“Tình huống thân thể lại nghiêm trọng tới mức này?”

Thẩm Nguyệt Dao bắt mạch xong liền lấy ngân châm ra đâm vài cái lên người Tô Tuyết Y.


Sau đó Thẩm Nguyệt Dao còn múc một chút nước linh tuyền trong không gian cho Tô Tuyết Y uống.


Thẩm Nguyệt Dao cảm ơn Chu đại tỷ một câu xong, liền cõng Tô Tuyết Y về nhà.

Đi một lúc mà Thẩm Nguyệt Dao đã hở hổn hển, từng bước chậm chạp.

Tô Tuyết Y dường như giác được cái gì, chậm rãi mở mắt.



Vừa mở mắt ra, nhìn thấy một màn trước mắt, Tô Tuyết Y liền ngây ngẩn.


Thân thể mập mạp của Thẩm Nguyệt Dao đang cắn răng cõng Tô Tuyết Y vững vàng đi từng bước một về nhà.


Lúc này nàng căn bản không biết Tô Tuyết Y đã tỉnh.


Tô Tuyết Y dựa vào phía sau lưng của Thẩm Nguyệt Dao, nhìn trên má nàng chảy ra mồ hôi, trong lòng có một loại cảm giác nói không nên lời.


Sao người phụ nữ ác độc này lại cõng hắn về nhà?

Có đánh chết hắn thì hắn cũng không tin một màn này.


Thật sự cảm thấy trước mắt chính là ảo giác.


Nhưng dù sao thân thể của Tô Tuyết Y cũng cực kỳ suy yếu, tỉnh lại một lúc liền lại ngất đi.


Tuy rằng nhà của Thẩm Nguyệt Dao và Chu thị là hàng xóm, nhưng ở giữa cũng cách một mảnh đất trống, cho nên phải đi một lát mới về tới nhà.


Sau khi đặt Tô Tuyết Y lên giường, Thẩm Nguyệt Dao vội vàng đi sang một cái phòng khác để xem Tô Đại Bảo và Tô Nhị Bảo


Nhìn hai đứa nhỏ đắp một cái chăn mỏng, nhìn bọn họ nằm cuộn tròn người lại để ngủ, một tư thế thể hiện sự không an toàn.


Lòng ngực của Thẩm Nguyệt Dao co lại.


Thẩm Nguyệt Dao sờ chiếc chăn mà hai đứa nhỏ đắp, thở dài nói: “Quá mỏng, hiện tại vừa mới đầu xuân, buổi tối vẫn còn lạnh”

Thẩm Nguyệt Dao trở về phòng của nàng và Tô Tuyết Y, vốn dĩ muốn đi tìm một bộ chăn dày, nhưng lại phát hiện nhà bọn họ chỉ có đúng hai chiếc chăn mỏng, ngoài ra không còn một chiếc chăn nào khác.


Lúc này nàng mới ý thức được điều kiện nhà mình cực kỳ kém.


Mang theo một đống tâm sự, Thẩm Nguyệt Dao rửa mặt xong nằm xuống cũng rất nhanh ngủ mất.


……

Ngày hôm sau, lúc Thẩm Nguyệt Dao tỉnh lại thì trời đã sáng.


Lúc nàng tỉnh lại thì trên giường đã không có bóng dáng của Tô Tuyết Y, cũng không biết hắn đã đi đâu.


Tuy rằng Tô Tuyết Y bị gãy chân, thân thể cũng rất suy yếu, nhưng hắn chống gậy thì vẫn có thể đi tới một số nơi.


Lúc Thẩm Nguyệt Dao xuống giường, chuẩn bị đi rửa mặt, Đại Bảo và Nhị Bảo nhìn thấy nàng liền theo bản năng mà co rúm lại.


Đặc biệt là trong đôi mắt to của Nhị Bảo còn lộ ra sự sợ hãi.


Đại Bảo cầm tay đệ đệ, dường như đang muốn trấn an đệ đệ.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương